Hệ Thống Giải Cứu Nữ Chủ

Chương 61: Đệ lục mộng: Ta là tiểu tam (10)

Bữa chiều Sơ Tranh mới về nhà, nàng cất hết đồ đạc rồi vươn vai mệt mỏi, đi ngang qua nhà bếp thì thấy Thường Lạc đang lụi cụi làm gì đó. Nàng hơi khựng lại một chút, vừa ngáp vừa hỏi Thường Lạc: "Đang làm gì trong bếp vậy?"

Bây giờ cũng không phải bữa trưa, cũng không cần phải nấu cơm thêm cho buổi chiều, Thường Lạc đứng trong bếp làm gì?

"Uống sữa đi, mới rót cho em một ly." Thường Lạc đưa ly sữa cho Sơ Tranh, khiến nàng nhăn mày nhăn mặt lại phản đối: "Em mới về tới nhà, còn chưa tắm nữa, tự nhiên lại uống sữa làm gì?"

"Uống hết rồi tắm, hay em tắm xong rồi uống cũng được." Thường Lạc cố gắng giả vờ một nụ cười nhẹ nhàng như cô vẫn hay cười, Sơ Tranh nghe vậy bèn nâng ly lên uống hết ly sữa, uống xong cho nhanh nàng còn muốn đi tắm.

Sau khi tắm xong Sơ Tranh thấy trong người lừ đừ khó chịu, nàng leo lên giường ngủ thϊếp đi một lúc, lúc ngủ dậy đã thấy ở trong một nơi xa lạ. Nàng lật đật ngồi dậy nhìn xung quanh, mùi thuốc sát trùng nồng đậm trong không khí, nơi này không phải bệnh viện còn có thể là nơi nào?

"Thường Lạc! Thường Lạc."

Cho dù cả thế giới có đổ xuống dưới chân nàng, thứ nàng tìm kiếm vẫn duy nhất một Thường Lạc.

"Dậy rồi?" Thường Lạc nhếch môi mỉm cười một nụ cười gian tà: "Thí nghiệm 47 cho thấy khả năng phản ứng với thuốc khá tốt."

Vừa nói Thường Lạc vừa viết vào một tờ giấy trắng hệt như những bác sĩ thường làm với bệnh nhân của mình, Sơ Tranh cười cười trả lời lại: "Giỡn không vui chút nào."

"No.47, chúng tôi thấy được khả năng phản ứng với thuốc của cô khá tốt, chúng tôi mới tiêm cho cô một mũi S19, tác dụng của nó chính là cô sẽ phát sinh ảo giác. Ngay cả việc cô cảm thấy gắn bó với tôi lúc này."

Sơ Tranh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao thức dậy một buổi lại biến thành vật thí nghiệm thế này? Nàng nhìn chăm chăm Thường Lạc như muốn tìm ra câu trả lời, Thường Lạc chỉ vô tình đi lại xem bảng tên của nàng trên đầu giường, một chữ cũng không nói.

"Cô… cô nói tôi đang bị ảo tưởng sao?"

Thường Lạc ra vẻ thấu hiểu gật gật đầu: "Phải, cô đang có cảm giác gắn bó cực kì chân thật, chứng tỏ tác dụng của thuốc khá tốt."

"Vậy… cái kia… vậy… vậy tôi…"

"Tống tiểu thư, trả tui cái bìa để tui làm việc với." Y tá mở cửa ti hí, đưa mắt vào bên trong nhìn Thường Lạc. Đang nói về chuyện Sơ tiểu thư tầm soát ung thư và khám sức khỏe thì nghe động tĩnh bên trong phòng, Tống tiểu thư liền nhanh nhẩu chộp luôn bản bệnh án trên tay cô đi vào trong phòng. Cô nếu không đòi lại sớm, sếp mà biết chắc hẳn cô sẽ ăn mắng đủ buổi cơm chiều.

Thường Lạc hắng giọng một tiếng: "Y tá Trần đem cái này đi cho no.48 phòng bên, nhớ ghi chú cẩn thận."

Y tá Trần nhận lấy, còn không nhịn được mà bật cười.

Sơ Tranh nghe y tá Trần bật cười mặt nàng liền biến thành một màu xám tro, người này còn đùa dai đến mức cô cũng suýt chút tin. Càng nghĩ Sơ Tranh càng tức giận, nàng cầm gối trên giường ném vào người Thường Lạc: "Này thì no.47"

"No.47 thỉnh không được bước chân xuống giường! Y tá Trần, no.47 lại có tác dụng phụ rồi, mau giúp tôi trói lại."

"Ngày mai về tới nhà em mà không đốt hết truyện tranh của chị thì trời sập luôn đi!" Sơ Tranh mắng một tiếng, còn định bước xuống giường bóp cổ Thường Lạc lắc lắc cho bỏ giận.

Thường Lạc bật cười ha ha, tránh né những món đồ vật đang ném đến chỗ cô. Chuyện là hôm qua Thường Lạc có chuốc thuốc Sơ Tranh để mang nàng ấy vào bệnh viện, chủ yếu là kiếm bác sĩ tốt một chút kiểm tra nàng ấy, vì cô biết Sơ Tranh sợ nhất là bệnh viện nên mới dùng cách cưỡng ép như thế này.

Mấy hôm trước nàng ấy đều đi về rất mệt mỏi, còn chảy máu mũi, vậy nên với vốn kinh nghiệm xem phim lâm li bi đát như Thường Lạc cô đã tưởng tượng đến cảnh Sơ Tranh có bệnh mà giấu mình đi điều trị. Cô nung nấu ý định đem Sơ Tranh đi khám bệnh, cho nàng ấy uống thuốc ngủ rồi bê nàng ấy đến bệnh viện.

Cô nói với bác sĩ rằng có thể Sơ Tranh bị ung thư vì chảy máu mũi, bác sĩ khám đi khám lại một lúc, bật cười bảo với cô: "Bệnh nhân chọc vào mũi nên chảy máu thôi, cũng không phải bị ung thư."

Sự thật là do Sơ Tranh chảy mũi quá nhiều nên trực tiệp nhét khăn giấy vào mũi, không ngờ bị giấy làm trầy mũi, chảy máu. Nàng đã vứt vào thùng rác nhưng không ngờ đây lại là minh chứng cho chuyện nàng bị "ung thư".

Vì Sơ Tranh gặn hỏi mãi nên Thường Lạc đành cúi đầu khai ra hết những chuyện cô đã âm thầm suy tính, kết quả Sơ Tranh cười đến rớt từ trên giường xuống đất, nàng còn khoa trương hơn, hắc hắc cười hệt như có chuyện cực kì hài hước, đến nỗi phòng bên phải đến hỏi thử xem có phải có người bệnh thần kinh bên phòng cô không.

"Chị lo quá hả?" Sơ Tranh lau nước mắt trên mi mình, cười vẫn chưa dứt nên cứ ha ha trong lặng câm, sợ cười quá mức phòng kế bên lại báo bảo an.

Thường Lạc gật đầu: "Chị lo thật."

"Lo cho em là vì yêu em?"

"Ừ, chị yêu em, nên sợ em bệnh, sợ em mất."

Vì yêu mà lo, vì yêu mà sợ, nếu nói Sơ Tranh là chú ruồi bị mật ngọt làm cho đắm chìm, Thường Lạc cũng không khá khẩm hơn là mấy.

"Yêu chị!" Sơ Tranh loạng choạng đứng dậy ôm Thường Lạc, cuối cùng cũng nghe được một tiếng yêu đàng hoàng tử tế.

Thường Lạc vỗ vỗ lưng Sơ Tranh, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ nhỏ: "Ngoan, đừng xì mũi lên áo chị nữa nha."

"Không đâu, vì em bận giả làm bác sĩ rồi."

Thường Lạc nhéo nhẹ vào eo Sơ Tranh một cái, cũng không hề kém cạnh đáp lại: "Giả làm bác sĩ cũng không ngố bằng chọt vào mũi cho chảy máu."

"Cũng đỡ hơn nghĩ chảy máu là ung thư nha. Tưởng phim Hàn quốc?"

"Còn đỡ hơn em."

"Còn đỡ hơn cô."

"Hm?"

"Đỡ hơn chị!"

"Hm?"

"Đỡ hơn lão công! Em yêu chị!"

Với Sơ Tranh, Thường Lạc chỉ có mười lăm năm tuổi thọ. Thường Lạc vừa quá tứ tuần đã bệnh chết, lần này Người cũng rất dễ dàng, chết vì bệnh còn đỡ hơn chết vì xe đυ.ng, trượt chân. Nếu cô gian dối Sơ Tranh sẽ sống rất thương tâm, cũng may Sơ Tranh cùng cô đón những ngày cuối cùng của sinh mệnh. Nhớ những giọt nước mắt cuối cùng của Sơ Tranh rơi vì lo sợ nàng rời đi, còn nhớ đến nụ cười của nàng ấy, thỏ thẻ rằng: "Đợi em…"

Hôm đó hai người cùng nhau khóc, một người đã quyết định an phận với cái chết, một người đã quyết định phải cho người kia tận hưởng những năm tháng còn lại.

Nhưng Thường Lạc không biết rằng đối với Sơ Tranh, Thường Lạc chính là ánh sáng, chính là tình yêu mà nàng luôn muốn.

"Đợi em… Chầm chậm một chút, đừng đi quá vội…"

Sơ Tranh cũng bệnh chết vì quá suy nhược, nàng chết khi vừa chạm vào tuổi bốn mươi.

Ít nhất cũng không buồn bằng chuyện sống mà xa rời Thường Lạc.

Ít ra, mười mấy năm đó nàng còn có tình yêu.

Ít ra, nàng hạnh phúc.