Ngày hôm sau Thường Lạc nhờ hệ thống giúp mình kiếm một người để nhờ vả, còn yêu cầu hệ thống cho mình tiền lấy vợ. Vẹt huynh mắng cho cô một trận nhưng vẫn giúp đỡ cô, còn cẩn thận chuẩn bị sính lễ để ở miếu hoang cho cô đến lấy. Sính lễ dành cho Kỳ Vũ nhiều hơn thường ngày, hệ thống muốn cho Kỳ Vũ một chút mặt mũi.
Khi sính lễ mang đến Thi gia, mọi người trong thành bắt đầu bàn tán xôn xao về việc ai sẽ là phu quân của xú nữ Đông Thi. Cô nàng Đông Thi nổi tiếng xấu xí, người lấy Đông Thi là người lai lịch thế nào? Hắn có biết Đông Thi xấu xí không?
Thi phu phụ có vẻ bối rối khi thấy hòm đựng lễ vật chất đầy trong sân nhà mình, Thường Lạc không kiếm được thế thân, vẹt huynh giúp cô dùng thuật dịch dung biến thành nam tử đến hỏi cưới Kỳ Vũ. Cô trình bày cho họ rằng mình mến mộ tài năng của Đông Thi, muốn cùng nàng kết thành phu phụ, thật sự rất có thành ý.
Thi lão phu nhân bảo rằng:
"Nhưng… mỹ nam tử, ngươi chắc chắn chứ? Nữ nhi của ta nổi danh xú nữ, thật sự không hợp với ngươi đâu."
Nhìn người trước mặt mang một vẻ đẹp trăm năm khó gặp, gương mặt tinh tế không quá xinh đẹp ủy mị, cũng không quá thiếu mất đi khí phách nam nhân. Người như vậy lại đồng ý cưới một xú nữ làm thê tử, nhị vị phu phụ đương nhiên không dám tin.
Cho đến khi Kỳ Vũ đứng ở bên trong nhà âm thầm xác nhận với phụ mẫu nàng rằng hai người đã giao ước, đã sớm trao tín vật định tình rồi họ mới miễn cưỡng tin rằng nữ nhi của mình có người đếm dạm hỏi. Kỳ Vũ nói với Thi phu nhân: "Mẫu thân, nữ nhi và chàng thật sự yêu thương nhau, chàng cũng thấy gương mặt của con rồi, mẫu thân người yên tâm."
Thi phu nhân rơm rớm nước mắt ôm nàng vào lòng, cũng tại bà sinh ra vết bớt trên gương mặt xinh đẹp đó, nếu không có, làm sao nữ nhi của bà lại phải chịu ủy khuất như vậy.
Kỳ Vũ xuất giá vào một ngày mát trời, nàng mặc giá y hồng sắc, trang điểm kỹ càng rồi bái biệt phụ mẫu mình. Phàm chuyện nữ nhi gả đi là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Kỳ Vũ là nữ nhân cổ đại, đương nhiên những chuyện như vậy nàng cảm thấy bình thường. Mặc dù chia xa không ai không buồn bã, nhưng nàng đành bái biệt phụ mẫu mình để tiến thêm một bước về hạnh phúc.
Hôn lễ của Kỳ Vũ diễn ra không quá nhộn nhịp, nhưng sính lễ rất đầy đủ, xem như cho Đông Thi một chút mặt mũi. Kỳ Vũ ngồi im trên giường đợi phu quân của mình đến giúp nàng tháo đi tấm vải đỏ che mặt, tim đập thình thịch trong l*иg ngực mong chờ bước chân của Thường Lạc đến. Đợi đến tầm một canh giờ thì nghe tiếng mở cửa, là Thường Lạc đứng trước mặt nàng, mỉm cười nói với nàng: "Thê tử của ta… Nàng đợi ta lâu không?"
Kỳ Vũ vội vã hạ tấm vải đỏ xuống mặt, cúi đầu không nhìn Thường Lạc nữa.
Tấm vải đỏ cũng được tháo xuống, để lộ gương mặt ngại ngùng của nàng ấy. Ánh nến lập lòe chiếu xuống, lan tỏa cả căn phòng một màu vàng nhàn nhạt. Thường Lạc yêu thương hôn lên bên má Kỳ Vũ, làm cho cả gương mặt vốn dĩ đỏ ửng của nàng ấy càng thêm đỏ.
"Lạc tỷ… Tỷ hứa là sẽ yêu muội đến suốt đời chứ?"
Thường Lạc gật đầu khẳng định: "Ta hứa, chỉ cần Thường Lạc ta sống một ngày, ta còn yêu muội một ngày."
"Kỳ Nhi cũng yêu tỷ…"
Giọng nói của Kỳ Vũ nhỏ đến mức sắp bay biến trong thinh không.
Giá y được giải khai chỉ chừa lại một khoảng yếm mỏng, biết là Kỳ Vũ nếu không có vết bớt nhạt kia sẽ trở thành nữ tử xinh đẹp nhất, nhưng Thường Lạc không ngờ dáng hình của Kỳ Vũ lại như thế mỹ miều. Tiểu bạch thỏ của nàng ấy lấp ló đằng sau chiếc yếm trắng thêu uyên ương, làn da trắng ngần như bạch ngọc, lại thanh lạnh, thơm hơn cả hoa. Thường Lạc hôn nhẹ xuống chiếc cổ trắng nõn của nàng ấy, cảm thấy nàng ấy run lên một ít.
"Muội là trân bảo của ta…"
Thường Lạc tạo thành một dấu mυ'ŧ đỏ hỏn trên làn da trắng nõn nà kia, cô hạ nàng ấy xuống giường, kéo rèm lại để ánh sáng bớt chiếu vào bên trong giường, để cho người kia có thể bớt ngại ngùng.
"Muội thấy lạ lắm…"
Kỳ Vũ nghiêng đầu nhìn phía khác không dám nhìn thẳng mặt Thường Lạc nữa, người ta bảo rằng nữ nhân sẽ trở thành của phu quân tuyệt đối sau đêm tân hôn. Nàng cũng đang chờ đợi có thể biến thành người nữ nhân của tỷ ấy, chỉ sau đêm nay.
Chiếc yếm nhỏ được vứt xuống đất, để lộ hai khỏa trắng trẻo cao ngạo vươn lên, Thường Lạc nuốt một ngụm nước bọt rồi ngước mặt lên nhìn Kỳ Vũ.
"Ta… ta mạo phạm muội nhé?"
Kỳ Vũ mắt chặt mắt mình lại, đúng là đồ ngu ngốc, sáng hôm nay hai người đã trở thành phu thê rồi.
"Muội là thê tử của tỷ…"
Thường Lạc ngu ngốc, Thường Lạc ngu ngốc, Thường Lạc ngu ngốc. Kỳ Vũ liên tục mắng mỏ ở trong lòng.
Cô tiến người lên đôi môi ướŧ áŧ của người kia, cùng nhau giao hôn. Nụ hôn đầu tiên của hai người khá trúc trắc, không suôn sẻ nhưng tình yêu đã làm cho chúng trở nên mượt mà hơn. Thường Lạc cũng cởi đi thắt lưng của mình để giải khai y phục, trong ánh sáng mờ nhạt hắt vào bên trong tấm rèm che giường, hai người xích͙ ɭõa ôm lấy nhau âu yếm cùng nhau hôn. Không khí mát mẻ ban ngày đã bị sự nóng nảy trên giường xua tan đi mất.
Bàn tay ma mãnh của Thường Lạc chậm rãi di chuyển đến tiểu huyệt ướŧ áŧ của muội ấy, nhẹ nhàng xoa, do không có kinh nghiệm gì nên hầu như chỉ là làm theo bản năng cá nhân. Ngay cả hành vi đem ngón tay tiến nhập tiểu huyệt cũng là do Thường Lạc tự suy nghĩ ra, bình thường phim mà Thường Lạc xem chỉ là hai người hôn nhau, cùng nhau nằm xuống giường rồi trời sáng, sau đó có hài tử, cùng nhau bình bình an an mà sống. Nhưng cô biết phải có chuyện gì đó hơn thế, giống như chuyện cô cho ngón tay vào bên trong xuyên qua lớp màng mỏng ban nãy.
"Muội đau…" Kỳ Vũ khóc thút thít, nhưng khi Thường Lạc sợ hãi bảo ngưng lại muội ấy lại nhắm mắt yêu cầu tiếp tục.
Thường Lạc hôn lên hàng mi cong của muội ấy lấy đi giọt nước mắt vừa mới rịn ra kia, yêu thương dỗ dành cho nàng ấy ngưng khóc.
Cả tối hôm đó yến oanh tới tận khi trời sắp ngả về sáng, hai người bắt đầu cuộc sống phu phụ yên bình trong một căn nhà nhỏ, bỏ mặc sự đời, bỏ mặc tất cả.
Vẹt huynh bảo rằng: "Thời hạn của Thi Kỳ Vũ, mười năm."
Cứ mỗi một cái tết trôi qua con số ấy càng giảm xuống, Thường Lạc nhận ra rằng đó chính là một lời cảnh báo, thời hạn hạnh phúc của Kỳ Vũ chỉ được tối đa là mười năm. Hai người các nàng chính là một cặp phu thê hạnh phúc, nàng ấy cho gà ăn, tưới cây, thêu thùa may vá, cô thì giúp nàng ấy chẻ củi, nấu cơm. Thường Lạc càng nghe con số kia càng giảm nàng càng lo sợ. Nàng sợ một ngày mình phải bỏ lại Kỳ Vũ một mình trên đời.