Trên đài cao của Thiên Ma Sơn, một vị nam nhân mặc hắc bào đang ngồi xếp bằng liễm tức.
Trên bầu trời, mặt trời và mặt trăng song hành, ánh nắng ấm áp cùng ánh trăng lạnh lẽo đồng thời chiếu rọi, nam nhân hít một hơi thật sâu, hai tay hướng lên bầu trời, hai đạo quang mang trong nháy mắt lập tức tụ lại và bắn vọt về phía hắn, hòa trộn vào hai lòng bàn tay, toàn bộ bầu trời đột nhiên mờ đi.
Đột nhiên, âm phong giật mạnh, phát ra tiếng gào thét thảm thiết tựa như ngàn vạn ác quỷ đang tru lên.
Mái tóc dài bồng bềnh của hắn tung bay trong gió, lộ ra một khuôn mặt hung ác.
Hai đạo quang mang trên bầu trời bị hút vào trong cơ thể, quang huy rực rỡ của mặt trời và mặt trăng dần dần trở nên ảm đạm, nhưng khí tức của hắn càng ngày càng mạnh, quanh thân bắt đầu toả ra một luồng hắc khí.
Khi cảm nhận được luồng gió rét thấu xương xẹt qua má, hắc khí dày đặc đã bao trùm cả người, hắn mới thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười tà dị.
"Bùm...!!!"
Bất thình lình, một tiếng động thật lớn phát sinh, bốn phía xung quanh Thiên Ma Sơn đột nhiên nổ tung, Thiên Ma Sơn không ngừng run rẩy. Nam nhân đang hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mãnh liệt, chợt giương đôi mắt hướng về phía xa.
Đúng lúc này, bảy đạo lưu quang xé gió phóng tới, rơi xuống trước mặt hắn. Ánh sáng tản đi lộ ra bảy đạo thân ảnh khí thế cường đại.
Lông mày bất giác run lên, hắn nhìn bảy người trước mặt, âm trầm nói: "Không phải bảy người các ngươi luôn coi thường Ma đạo tu giả chúng ta sao, hôm nay các ngươi đến đây làm gì?"
“Hừm, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm, sao ngươi lại không biết mục đích chúng ta tới đây chứ?” Một lão già vuốt ve chòm râu bạc trắng, nghiêm nghị nhìn hắn.
Trong lòng bất giác khẽ động, Trác Nhất Phàm thận trọng thăm dò: "Kiếm Hoàng lão đầu, ý của ngươi ta không hiểu."
“Hừm, đừng giả bộ hồ đồ, biết điều thì hãy đem Cửu U Bí Lục giao ra đây.” Một vị đạo cô tiến lên một bước, ngạo nghễ hét lên.
Nghe đến đây, Trác Nhất Phàm không khỏi bàng hoàng.
Hắn mới tìm thấy động tiên của Cửu U Ma Đế trong truyền thuyết một tháng trước, trải qua nhiều lần thập tử nhất sinh, cuối cùng cũng chiếm được tuyệt học cái thế Cửu U Bí Lục. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao bảy người này biết được?
Nghĩ đến đây, hắn dường như nhận ra điều gì, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
“Triệu Thành, ngươi đi ra cho ta.” Trác Nhất Phàm quát to.
Sau khi dứt lời, một tiếng cười khúc khích vang lên giữa rừng núi trập trùng. Một thanh niên anh tuấn mặc bạch y từ phía sau bảy người bước ra, nhìn Trác Nhất Phàm khẽ thi lễ, mỉm cười: "Hehehe ... Sư phụ, người đang tìm ta sao? "
Nhìn chằm chằm tên đạo đức giả này với vẻ mặt u ám, Trác Nhất Phàm thờ ơ nói: "Chuyện ta lấy được Cửu U Bí Lục, là ngươi tiết lộ cho bọn hắn hay sao?"
“Vâng!” Triệu Thành gật gật đầu, mỉm cười nói.
“Hộ sơn đại trận ta bày ra, cũng là ngươi phá hủy hay sao?”
“Vâng!” Triệu Thành lại lần nữa gật đầu.
“Tại sao??? Lão tử đối với ngươi đâu có tệ.” Trác Nhất Phàm siết chặt hai tay, sát ý trong mắt càng ngày càng nồng đậm.
Mặc dù là Ma đạo tu giả, nhưng hắn không phải là kẻ gϊếŧ người bừa bãi, chỉ là suất tính mà thôi. Bằng không hắn sớm đã bị những Vệ Đạo Giả đó tiêu diệt từ lâu rồi. Nhất là với Triệu Thành này, vốn là một đứa trẻ mồ côi, Trác Nhất Phàm nhìn hắn tư chất không tệ mới thu hắn làm đồ đệ. Không nghĩ tới ngày hôm nay lại bị hắn bán đứng.
Cảm nhận được sát khí trên người Trác Nhất Phàm càng ngày càng đậm, Triệu Thành tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng cũng bất giác lùi lại hai bước, hướng tới chỗ bảy người kia.
"Sư phụ, người đối đãi ta ân trọng như núi, Triệu Thành đương nhiên hiểu rõ. Nhưng người không nên bá chủ vị trí Bát Hoàng, để cho ta vĩnh viễn sống trong bóng tối của người, huống chi là lấy được Cửu U Bí Lục, một mình tu luyện, đề phòng ta như kẻ cướp, đến cả một cái liếc mắt cũng không cho ta xem."
Nghe được lời này, Trác Nhất Phàm không khỏi trong lòng đau xót.
Triệu Thành hắn nào biết đâu, Trác Nhất Phàm làm như thế, là sợ hắn tu vi không đủ, tùy tiện tìm hiểu Cửu U Bí Lục dễ bị tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới muốn nghiên cứu thấu đáo về sau lại truyền thụ cho hắn.
Không ngờ chỉ mới một tháng mà lòng lang dạ sói của hắn đã vạch trần.
"Ha ha ha... Tốt, nói rất hay. Triệu Thành, ngươi thật đúng là hảo đồ đệ của lão tử!"
Trác Nhất Phàm ngửa mặt lên trời cười to, phẫn nộ trong lòng đã lên cao tới cực điểm: "Đã như vậy, làm sư phụ phải cho ngươi nếm thử mùi vị của Cửu U Bí Lục một lần rồi."
"Trác Nhất Phàm, có chúng ta bảy người ở đây, còn chưa tới phiên ngươi càn rỡ như thế." Lão già râu bạc trắng tiến lên ngăn trước mặt Triệu thành, quát to.
“Hừm, lão tử được công nhận là người đứng đầu Bát Hoàng, cho dù bảy người các ngươi cùng tiến lên, lão tử cũng không để vào mắt.”
Vừa dứt lời, Trác Nhất Phàm một chưởng hướng Triệu thành đánh tới.
Trong phút chốc, trên bầu trời xuất hiện một thủ trảo màu đen, một đường tóm xuống.
Con ngươi hơi co rụt lại, Triệu Thành sợ tới mức sắc mặt thảm bại, vội vàng lui về phía sau.
Lão già râu trắng đột nhiên xuất kiếm chống lại áp lực mạnh mẽ của hắc trảo, trong tích tắc, một đạo bạch sắc kiếm quang bay thẳng đến chân trời, lập tức cắt hắc trảo thành hư không.
“Hừ, Cửu U Bí Lục, bất quá chỉ như vậy.” Lão già râu trắng giương cung bạt kiếm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Nhìn thấy cảnh này, Trác Nhất Phàm cười cười tà dị, song chưởng đưa ra: "Kiếm Hoàng lão đầu, đừng quá tự đại."
"Ầm...!!"
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, tựa như hàng vạn lôi đình, trên mây xuất hiện hàng ngàn chưởng ấn màu đen, đồng thời hướng về phía bảy người. Mỗi một hắc ấn đều lớn gấp đôi kích thước của hắc trảo trước đó, uy thế hạo đãng làm cho ánh mắt mọi người hiện lên vẻ kinh sợ.
"Làm sao có thể? Lẽ nào hắn đã đột phá đến Thánh Giai sao?" Kiếm Hoàng chứng kiến toàn bộ bầu trời đều bị hắc ấn bao phủ, không khỏi hít một hơi lạnh.
Những người còn lại, cũng run rẩy không thôi, sợ thiếu điều vỡ mật.
Thánh Giai cao thủ, căn bản không phải là một tồn tại mà Thất Hoàng liên thủ lại có thể đối phó.
Triệu Thành sắc mặt như tro tàn, trong lòng từ lâu hối hận muốn chết. Ai có thể nghĩ tới, Trác Nhất Phàm chỉ tu luyện Cửu U Bí Lục một tháng hơn, lại mạnh mẽ đến trình độ này.
“Hừ, tên phản bội chết tiệt, đây là số phận của ngươi.” Trác Nhất Phàm cười lạnh nhìn Triệu Thành đang hoảng sợ.
"Hự…!"
Đột nhiên, một đạo bạch quang trên không bắn xuống, xuyên qua tầng tầng hắc ấn, trong nháy mắt đã tới trước mặt Trác Nhất Phàm. Hắn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, đã bị đạo tia sáng này đâm thủng thân thể.
"Phụt…!"
Một ngụm máu đỏ tươi phun ra, hàng ngàn hắc ấn trên bầu trời lập tức hóa thành hắc khí cuồn cuộn rồi biến mất. Trác Nhất Phàm nâng gò má tái nhợt nhìn lên trời, chỉ thấy một nam nhân trung niên đang đứng đó, phía sau toả ra quang huy thánh khiết.
"Thánh Giả!" Trác Nhất Phàm không cam lòng cắn răng, lẩm bẩm nói, trong lòng đã đoán được ý đồ của người vừa tới.
"Ma hoàng Trác Nhất Phàm, bổn Thánh Giả đại diện Thánh Vực đến thu hồi di vật Ma Đế. Chỉ cần ngươi giao ra đây, bổn thánh tha chết cho ngươi." Nhìn xuống mọi người, trung niên nhân kia trong mắt lại dường như không có vật gì. Nếu trên người Trác Nhất Phàm không có Cửu U Bí Lục, đoán chừng cả liếc một cái hắn cũng đều lười phải xem.
Đây là Thánh Giả mạnh nhất trong Thánh Vực, cho dù là người cường đại như cao thủ cấp Hoàng, trong mắt hắn cũng giống như con sâu cái kiến.
Với một nụ cười khổ sở, Trác Nhất Phàm lấy ra một mảnh ngọc giản phát sáng từ cánh tay của mình.
Vừa nhìn mảnh ngọc giản này, ánh mắt của mọi người phóng ra tinh mang lấp lóe, mặc dù là Thánh giả kia cũng không ngoại lệ.
Khinh thường quét mắt nhìn tất cả, Trác Nhất Phàm chế nhạo nói: "Vệ Đạo Giả cái gì, Thánh Giả cái gì, còn không phải thấy hơi tiền là nổi máu gian tà tiểu nhân? Cho dù hôm nay có phá hủy Cửu U Bí Lục này, lão tử cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào lấy được."
Ngay khi nói xong, toàn thân Trác Nhất Phàm đột nhiên bốc lên một luồng khí tức đáng sợ.
"Hỏng bét rồi, hắn muốn tự bạo."
Con ngươi Kiếm Hoàng co rụt lại, vội vàng bay ra ngoài, những người còn lại nghe vậy cũng gấp rút chạy theo. Chỉ có Thánh Giả kia, trong mắt tản mát ra thần sắc hoảng sợ cùng phẫn nộ, lao nhanh đến Trác Nhất Phàm: "Dừng tay!!! "
Khi Thánh Giả tới trước mặt, Trác Nhất Phàm hung hăng bóp ngọc giản thành từng mảnh. Nhìn Thánh Giả nghiến răng nghiến lợi, trên khuôn mặt Trác Nhất Phàm nở lên một nụ cười đắc ý.
"Oành...!!!"
Cùng với tiếng cười thống khoái, Trác Nhất Phàm nổ tung. Đả kích cường liệt đã san bằng toàn bộ Thiên Ma Sơn.
Khi khói tan hết, chỉ có Thánh Giả kia bước ra khỏi đám bụi với vẻ mặt giận dữ, quần áo của hắn bất quá chỉ có vài vết rách mà thôi.
“Thánh Giả chính là Thánh Giả, tự bạo mãnh liệt như vậy còn có thể bình an vô sự.” Kiếm Hoàng đến trước Thánh Giả, bái thật sâu tán thưởng.
Hừ lạnh một tiếng, Thánh Giả không để ý tới lão, quay người muốn đi.
Đúng lúc này, Triệu Thành vội tiến lên phía trước cản lại nói: "Thánh Giả dừng bước, Ma Hoàng Trác Nhất Phàm quỷ kế đa đoan. Nếu như hắn đoạt xá kẻ khác, trong thiên hạ chỉ mình hắn biết rõ nội dung Cửu U Bí Lục, e rằng ngày sau nhất định sẽ tìm chúng ta báo thù."
“Hừm, hắn tự bạo ngay cả linh hồn của hắn cũng tự bạo theo, lấy cái gì đoạt xá?” Phủi tay áo, Thánh Giả kia lập tức biến mất ở trước mặt mọi người.
Nghe những gì Thánh Giả nói, tất cả cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Có Thánh Giả ở đây, cao thủ cấp Hoàng muốn dựa vào tự bạo để cho Linh Hồn đào thoát, thế nhưng tuyệt đối làm không được, chỉ là đáng tiếc Cửu U Bí Lục mà Thượng Cổ Ma Đế truyền lại kia nay đã thất truyền.
Quay đầu nhìn về phía phế tích Thiên Ma Sơn, trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn), có vui mừng, có đau đớn, lại càng tiếc nuối nhiều hơn...