Thụ Yêu (Quỷ Cây)

Chương 2: Dây leo làm bậy (H) (1)

Bởi vì hai chân Tiểu U khép chặt, dây leo kia chậm rãi quấn quanh đôi chân non mịn của Tiểu U, giống như không kiên nhẫn được nữa, nó không chui vào được bẹn đùi cô, liền cọ cọ váy Tiểu U.

Dưới sự va chạm của dây leo, quần tất của Tiểu U bị nó kéo rách, thậm chí thiếu chút nữa vén cả váy của cô lên.

Tiểu U sợ tới mức xanh mặt, vội vàng lấy cặp sách từ trong ngăn kéo ra đặt trên váy.

Dây leo vẫn không ngừng ma sát, mà cặp sách Tiểu U làm bằng chất liệu cứng rắn, dây leo chạm vào, không ngừng phát ra tiếng "đông đông", tuy âm thanh không lớn, nhưng ngồi gần cũng có thể nghe thấy.

Lâm Hạ kỳ quái, khẽ chọt chọt Tiểu U, hỏi: "Làm sao vậy, vừa nãy hình như tớ vừa thấy váy cậu động đậy. Còn có tiếng "đông đông" gì đó... hay là cậu đem theo vật nhỏ (thú cưng) nào vào lớp?"

Tiểu U nghe Lâm Hạ nói, cô thật muốn mình ngất đi cho xong, vẻ mặt có chút bối rối, lắc đầu:

"Không phải, tớ bị chuột rút, lại nằm ép nữa, giờ chân có chút tê dại

Vật kia ngày càng dùng sức cọ sát, tiếng động cũng ngày càng lớn,. Tay trái Tiểu U nắm lấy vật kia từ phía sau kéo lại, có cảm giác lại thêm một nhánh dây leo quấn quanh tay mình, lực đạo rất lớn, có kéo thế nào cũng không thoát ra được, còn cảm giác được dường như dây leo kia đang vươn ra chiếc lưỡi mềm mại ẩm ướt, liếʍ láp lòng bàn tay cô!

Tiểu U vừa vội vừa sợ dường như như muốn khóc, phía sau, bạn thân lại hoài nghi hỏi: "Vậy à?", Tiểu U khẩn trương, toàn thân run rẩy vô lực, chỉ có thể vô cùng xấu hổ úp mặt xuống bàn, đành bất lực mở ra hai chân, tùy ý để vật kia chà đạp.

Quả nhiên, vật kia không hứng thú với váy Tiểu U nữa, dường như muốn tìm thứ khác khiến nó thích hơn, chớp mắt liền chen vào chân tâm cô, dùng chút sức, thoáng cái liền đâm vào hoa tâm riêng tư, cảm giác mỏi nhừ cùng đau nhức khó chịu khiến Tiểu U kêu lên một tiếng, toàn thân phát run.

Dây leo kia giống như cảm giác được mình làm đau Tiểu U, cũng không tiếp tục lỗ mãng, lại như lúc trước, mềm mại cọ cọ Tiểu U.

Nhưng mà cọ cọ cũng không đúng chỗ nha! Không phải bẹn đùi mà là hoa tâm Tiểu U! Tiểu U mặt như muốn toát ra lửa, xấu hổ chết đi được!

Nhưng mà theo hành động của dây leo kia, cách một lớp qυầи иᏂỏ cọ cọ âm đế, còn có một loại cảm giác tê dại khác thường thoáng lướt qua tập kích Tiểu U, giống như như có dòng điện chạy qua, từ chỗ thầm kín kia đến đuôi xương cụt, chạy thẳng tới ót.

"!" Tiểu U nhanh chóng bịt miệng lại, nuốt xuống tiếng rêи ɾỉ.

Lúc này, dây leo dưới váy cũng không nhàn nhã, từ hoa kính vươn ra thứ như đầu lưỡi ẩm ướt, bắt đầu liếʍ láp ở nơi riêng tư của Tiểu U. Tiểu U cảm giác được dưới thân rất nhanh đã bị đầu lưỡi dây leo liếʍ ướt, mà hoa tâm Tiểu U dường như còn chảy ra dịch ướt, thấm ướt một mảng qυầи ɭóŧ, thậm chí người ngoài nhìn vào có thể thấy được hoa tâm cô. (Giải thích: Quần ướt thì vải trong a, vải trong thì thấy hết a~)

Đến đây, đám dây leo vẫn chưa cảm thấy đủ, lại một mảnh dây leo từ dưới chui lên theo khe hở trong qυầи ɭóŧ tiến vào trong, đem tầng vải vóc kéo ra, chiếc qυầи ɭóŧ ướt đẫm đã bị giật ra ngoài. Tiểu U cảm giác được chỗ kín của mình hoàn toàn lộ rõ trong không khí, hơi lạnh và một cỗ áp bách mạnh mẽ tới gần.

Trong lòng Tiểu U phát lạnh, không nén được kinh hoàng, nhưng lúc này Tiểu U lại không dám động đậy.

Vật kia đang lôi kéo qυầи ɭóŧ Tiểu U, nếu như lúc này cô đứng dậy chạy trốn thì qυầи ɭóŧ của nàng chẳng phải cũng bị kéo ra hay sao? Còn có thể bị bại lộ chiếc qυầи иᏂỏ trước mặt thầy giáo. Nếu thật như vậy thà để cô chết đi còn hơn.

Tiểu U cảm giác được bởi vì hành động lạ thường của mình, cho nên hiện tại, mọi người xung quanh đã bắt đầu chú ý đến...

Không thể tiếp tục như vậy nữa!

Tiểu U hít một hơi thật sâu, vờ như không có việc gì ngồi lại ngay ngắn, tuy đầu lưỡi quỷ dị kia vẫn không ngừng liếʍ láp hoa tâm của cô, như đang cố gắng thấm nước ướt, chờ đợi đóa hoa non nớt vì nó tách ra.

Tất cả khiến toàn thân Tiểu U muốn xụi lơ, không thể để người khác phát hiện được loại chuyện xấu hổ này! Tiểu U trấn định lại___ ngồi xuống ngay ngắn, cầm lấy bút bi, giả vờ như đang nghe thầy giảng bài, tay viết soàn soạt, soàn soạt...

Quả nhiên, không lâu sau đó, tầm mắt mọi người chung quanh cũng dời khỏi Tiểu U, ngay cả thầy giáo cũng ném cho cô ánh mắt mắt hài lòng rồi quay đi.

Dây leo kia vẫn vươn đầu lưỡi liếʍ láp tới lui nơi riêng tư của Tiểu U, khi thì hút, khi thì duyện, thỉnh thoảng còn cố ý ra vào, bắt đầu thăm dò càng sâu vào bên trong Tiểu U...