Sau một tháng phẫu thuật thành công, mẹ của Dịch Nam đã có thể xuất viện. Tuy nhiên, bác sĩ căn dặn nếu muốn hoàn toàn bình phục thì cần phải đến nơi có bầu không khí trong lành, gần gũi với thiên nhiên để tịnh dưỡng.
Cho nên Dịch Nam quyết định sẽ đưa mẹ hắn về quê. Trước giờ hắn đều muốn rời khỏi Hoắc gia, từng nghĩ sau khi giành dụm đủ tiền sẽ cùng mẹ về quê sinh sống. Nhưng ngay lúc này hắn lại không muốn đi, chính là vì người con gái này đây.
"Tiểu thư..tạm biệt"
"Dịch Nam! tạm biệt"
Nhìn Dịch Nam bước lên taxi. Trong lòng Dục Uyển cảm thấy thật trống trải và buồn bã. Sau này, sẽ không còn ai để cho cô chọc ghẹo, không còn nhìn thấy vẽ mặt xấu hổ đỏ bừng của hắn, cuộc sống của cô đã thiếu đi một thú vui.
"Dịch Nam! anh phải thật bảo trọng.." Dục Uyển hét lên, dù nói sẽ không khóc, nhưng hai mắt cứ ươn ướt.
Lúc Dục Uyển xoay người đi vào trong nhà, thì Dịch Nam lại đặt hành lý xuống.
Hắn quay đầu chạy về phía của Dục Uyển, nắm lấy tay của cô
kéo vào lòng ôm chặt. Chiều cao giữa hai người rất tương xứng, Dịch Nam chỉ cần cúi đầu đầu xuống, thì môi của hắn đã chạm lên trán của Dục Uyển. Đây là điều hắn đã muốn làm từ rất lâu, cuối cùng hắn đã làm được.
"Tiểu thư! tôi thích em.... tôi nhất định sẽ quay lại tìm em" Chính là có thể thổ lộ với Dục Uyển, bây giờ thì hắn có thể đi được rồi.
Nụ hôn và cả lời tỏ tình của Dịch Nam, đã ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng và cảm xúc của hai kẻ đứng yên nãy giờ. Hoắc Phi thì khẩn trương như muốn nhảy dựng trên ngọn cây. Còn Hoắc Luật mi tâm chau lại tỏ ra rất khó chịu.
Dục Uyển vẫn còn đơ người. Có phải cô vừa được trai tỏ tình, còn hôn lên trán. Nhưng sao lại không có cảm giác phấn khích hay chút đỏ mặt xấu hổ gì cả, có phải da mặt cô lại dày hơn rồi không...chuyện này thật sự là đáng lo...
Dục Uyển còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì có một cú đẩy vai bất ngờ từ phía sau, mặt mày choáng váng, hai chân loạng choạng, rồi té nhào xuống vũng sình trước mặt.
Hu...u..u..!!! Cái váy trắng tinh khiết của cô, cái này do mẹ Tiêu mua cho, cũng mới mặc có lần đầu. Tất cả là tại hắn đã làm bẩn cái áo, tên khốn đáng ghét...
Hoắc Phi cảm thấy hơi có lỗi với Dục Uyển vì cái hất vai quá tay khi nãy, hắn chỉ là không thích nhìn thấy bộ dạng đắm đuối của Dục Uyển nhìn Dịch Nam, không nghĩ sẽ đẩy ngã cô té xuống đất.
"Mày...có.." Hắn muốn quan tâm Dục Uyển hỏi xem cô có bị thương không, nhưng vừa mở miệng ra chưa nói được câu gì. Thì Dục Uyển vừa đứng dậy, đã quát tháo như tát nước vào mặt hắn.
"Hoắc Phi! anh bị ấm đầu hả.."
Máu nóng anh hùng trổi dậy. Hoắc Phi cũng không chịu thua, cũng vô lý hét vào mặt Dục Uyển.
"Mày không biết xấu hổ sao...không biết liêm sĩ, để đàn ông tùy tiện hôn mày giữa đường giữa xá, tự trọng của mày để ở đâu hả.."Hắn làm sai, ma còn dám lớn tiếng..
"Tự trọng của tôi để hết ở chỗ anh em các người..tôi thích để cho đàn ông hôn thì đã sao, liên quan gì đến anh...tránh ra.." Dục Uyển đẩy mạnh Hoắc Phi ra, trước khi đi, còn lườm Hoắc Luật.
Cái váy mới của cô bị hắn làm bẩn, cô còn chưa xử hắn. Hắn lại còn nạt nộ cô, nói cô không biết tự trọng. Nửa tháng trước, hắn nói thích cô chắc chắn là giả, còn muốn sống hòa bình với cô sao... cũng là giả luôn.
--------------
Hôm nay viện trưởng đi dự hôn lể cháu bạn thân, nên nhờ cô trông coi bọn trẻ ở cô nhi viện. Bây giờ đã muộn mất mười phút, nếu không phải tên Hoắc Phi đó gây rối, thì cô cũng không trể giờ.
Dục Uyển sau khi thay quần áo xong, đã vội vã chạy xuống lầu. Lúc cô ra tới cổng lớn thì nhìn thấy xe của Hoắc Luật đang đậu ở bên ngoài, hắn đang ngồi trong xe không biết là chờ ai. Chắc chắc không phải là cô, cô làm sao có cái vinh dự đó.
Dục Uyển phớt lờ bỏ đi thì xe của Hoắc Luật lại chạy phía sau, hắn đánh một vòng lớn đã dừng lại trước mặt cô và cửa xe lại tự mở ra. Nhìn ngó xung quanh, hình như chỗ này không có ai khác ngoài cô.
Chẳng lẽ, người mà Hoắc Luật đang chờ là cô. Dục Uyển phải mất hơn 5 giây để chuẩn bị tâm lý sẽ bị Hoắc Luật đá xuống xe, sau khi dại dột bước lên. Nhưng rất may mắn chuyện đó đã không xảy ra, sau khi cô bước lên xe thì Hoắc Luật đã cho xe chạy.
----------------
Bin ở trường nghe được từ miệng của bạn nó, khu vui chơi BL sẽ miễn phí vé vào cổng và chi phí vui chơi cho các bé dưới 10 tuổi, bắt đầu từ ngày 8-10 tây, kỉ niệm 20 năm thành lập. Hôm nay đã là 10 tây, qua hết ngày hôm nay thì ưu đãi đó sẽ không còn nữa.
Bin trở về, đã kích động tất cả bọn trẻ trong cô nhi viện, đòi cô phải dẫn bọn chúng đến khu vui chơi BL. Dục Uyển phải thừa nhận, Bin rất có tư chất của một kẻ cầm đầu nổi loạn, nó đã khiến cho 51 đứa còn lại cũng loạn giống như nó. Một nháo, hai khóc, ba không chịu ăn cơm.
Dục Uyển đấu không lại chúng, nên giơ tay đầu hàng. Nhờ sự trợ giúp của chiếc xe to bự của anh chàng mặt lạnh phía sau lưng cô, đã có thể nhồi nhét 52 tiểu quỷ lên xe.
Và bây giờ cô cùng bọn nhỏ, đang đứng trước cổng.
Khu vui chơi giải trí BL.
Do hôm nay là ngày cuối cùng của đợt ưu đãi, nên không chỉ có một mình cô đi hốt hụi chót. Mà tất cả người trong thành phố gần như kéo hết về đây. Người đông như kiến, từ ngoài cổng cho tới bên trong khu vui chơi rãi rác khắp nơi. Đây chính là môi trường rất tốt để ta lạc mất nhau.
Để đảm bảo cho việc đi đủ người về đủ số, cô đã đưa ra những quy tắc rất nghiêm ngặt cho bọn nhỏ.
" Quét..!!! quét..!!!" Dục Uyển cầm
còi lên thỏi một hơi dài, rồi cầm cái loa hét lên.
"Bốn hàng ngang tập hợp...."
52 đứa trẻ loi nhoi con như dòi, chạy lòng vòng một hồi lâu, mới vào được hàng ngũ. Cũng tội nghiệp cho chúng dù đã tập luyện rất nhiều lần ở nhà, nhưng vẫn còn lẫn lộn giữa hàng ngang và hàng dọc. Dục Uyển chỉ biết ôm đầu kêu trời, cô đã bắt đầu hối hận. Không biết có nên hốt hết chúng, quăng lên xe, rồi đem trở về cô nhi viện không."Báo cáo chị Uyển! bốn hàng ngang đã tập họp xong" Kẻ cầm đầu nổi loạn đã tới, sau khi đổ mồ hôi hột, gom từng đứa nhóc cho vào hàng ngang, Bin đã chạy đến trước mặt của Dục Uyển.
Dục Uyển thở dài, chỉ có thể cầu chúc cô may mắn..
"Bây giờ chúng ta bắt đầu điểm danh nha...các em phải nhớ thật kĩ số của mình, biết không..."
"Dạ biết.!!" Bọn nhóc đồng thanh hô to, rất có khí thế, cô cũng chỉ mong trí nhớ của chúng cũng tốt như vậy.
"Một...Hai..!Ba..!!!"
"Mười...hai mươi...ba mươi...!!!"
"Năm mươi hai!!"
Tất cả mấy đứa trẻ đều quay sang nhìn Dục Uyển, vì giọng nói cuối cùng "năm mươi hai" đó là của cô. Nhưng đừng hiểu nhầm Dục Uyển đang gây rối. Thật ra, cô chỉ điểm danh hộ cô bạn nhỏ trên tay mình, vì bé còn quá nhỏ để biết cái gì là "năm mươi hai".
Dục Uyển mỉm cười hài lòng, ít nhất là lúc đến không có thiếu đứa nào, năm mươi hai đứa thì có năm mươi hai số. Cô chỉ mong lúc về cũng không thiếu mất số nào giống như lúc này.
"Bây giờ thì các em trả lời cho chị Uyển nghe...ba điều mà chị đã dạy các em lúc ở nhà"
"Điều thứ nhất là gì nè.." Cô hỏi
"Phải nhớ kĩ số của mình và bạn ở sau lưng là ai ạ.." Bọn trẻ đồng điệu trả lời, giống như đang trả bài, rất có vần có điệu.
"Giỏi lắm! vậy còn điều thứ thứ hai là gì nào.." Dục Uyển hỏi
"Không được rời khỏi hàng, không được đi riêng rẽ" Cái điều này thì chúng nói rất là mạnh miệng, hi vọng chúng sẽ làm được
"Rất giỏi! vậy còn điều thứ ba, các em có nhớ không.."
"Dạ! Chị Uyển là nhất...khi nghe chị Uyển thỏi còi, thì phải tập trung lại đây"
"Bốp...bốp...bốp...!!!" Tán thưởng cho sự thuộc bài của chúng, Dục Uyển đã tặng cho chúng những tràn pháo tay rất to.
Nhưng Dục Uyển vẫn chưa kịp nói gì hết thì đám nhóc đã chạy tán loạn, cô nhanh tay giữ lại được một đứa.
"Bin! em nhớ kĩ những gì chị đã dặn chưa.."
"Em biết rồi, chị yên tâm đi... có em ở đây, em sẽ lo hết cho tụi nó" Bin ra dáng anh đại, vỗ ngực bảo đảm.
"Em là giỏi nhất..em mà để lạc mất một đứa nào, chỉ sẽ tính sổ với em"
"Biết rồi mà...tại sao chị cứ lãi nhãi mãi, nếu mà chị còn giữ em lại nữa....là tụi nó sẽ lạc mất thật đó"
Thằng nhóc đáng ghét, nghe nó dọa xong là Dục Uyển lập tức buông tay ra. Bin giống như Tôn Ngộ Không bị nhốt dưới núi Ngũ Hành Sơn, vừa được thả ra là một cú nhào lộn đã bay xa cả 1800 dặm, cô đã không còn thấy bóng dáng nó đâu.
"Bây giờ chỉ còn lại chị và em ...nhóc con, em muốn đi đâu " Dục uyển mỉm cười với bé gái mà cô đang ẩm trên tay. Nhưng nó hình như không đếm xỉa đến lời của cô nói."Luật...Luật..!!! ẩm...ẩm.."
Bé con lại cười toe toét, miệng nói bi bô tên của kẻ đứng sau lưng cô.
Nếu bé con không lên tiếng nhắc đến tên "Luật" thì cô cũng quên mất sự hiện diện của hắn bên cạnh mình. Dục Uyển quay người lại nhìn Hoắc Luật.
Đúng là mĩ nam thì luôn khác thường, cho dù đứng giữa cả rừng người vẫn rất nổi bật, luôn làm cho người ta chú ý. Vẫn cái dáng vẽ lạnh lùng khó gần, ánh mắt không bao giờ biết cười. Nhưng Hoắc Luật dù không làm bất cứ động tác, mang tính lôi kéo nào, hắn chỉ việc đứng yên, đặt hai tay vào túi quần. Cũng đủ lần cho các em gái xung quanh đổ rầm rầm xuống đất.
"Wo...o...!!!! đẹp trai quá, có phải là diễn viên điện ảnh không đây.."
"Cao quá...body chuẩn như siêu mẫu, anh ấy có phải là người mẫu không.."
"Mình thấy anh ấy rất quen mặt...hình như có xuất hiện trên báo thì phải"
Hắn không ngó ngàng đến thiên hạ, nhưng thiên hạ xung quanh lại vì hắn mà điêu đứng. Đám con gái xung quanh đang cuồng loạn hò hét, lấy điện thoại ra lén lút chụp. Có nhiều người đã nhầm lẫn hắn với một minh tinh nào đó nên đến xin chụp hình chung, không biết Hoắc Luật đã nói gì, mà họ cúi mặt xuống đi một nước, không dám ngẩn đầu lên.
Lại có thêm một đám em xinh như mộng, ngực to, chân dài đã đến trước mặt của Hoắc Luật, với dáng vẽ rất tự tin, cũng đúng thôi, họ xinh đẹp đến thế mà.
"Anh ơi! bọn em có thể chụp hình chung với anh được không" Một em đại diện lên tiếng, sáu em còn lại thì ỏng ẹo cười duyên.
"Chúng ta quen sao.." Hắn nhếch miệng cười
Giống hệt với những gì cô đã nghĩ, Hoắc Luật đúng là mở miệng ra không chừa cho ai chút mặt mũi nào, cũng chỉ là một tấm hình thôi, có mất mát chút nào đâu. Đám con gái đó lại cúi mặt xuống, xấu hổ mà đi.
"Oa..a...!!! Luật...Luật.."
Bé con khóc càng lớn tiếng, nó đưa hai tay về trước mặt Hoắc Luật, muốn được hắn ẩm thay gì là Dục Uyển. Đúng là háo sắc mà, cô ẩm thì nó lại không chịu cứ phải là tên đó sao.
"Nhóc con mới tí tuổi đầu mà háo sắc, chị nói cho em biết...Luật của em sẽ không bao giờ ẩm em đâu, thấy mấy chị xinh đẹp kia không, cũng bị hắn đuổi đi...nhóc con là gì chứ" Dục Uyển nói nhiều như vậy, không biết là nó có hiểu hay là không, mà càng khóc càng dữ dội hơn.
"Oa..a....!!!!! Luật...Luật...!!"
"Còn khóc nữa sao, em mà khóc nữa là chị bỏ em xuống đó"
Điều Dục Uyển không ngờ đến, là lúc này Hoắc Luật lại bước đến ẩm nhóc con. Sướиɠ rồi, được nằm gọn trong lòng của anh đẹp trai, nhóc con đã không còn khóc. Một lần nữa chứng minh "mỹ nam luôn là nhất".
Cô có nhìn nhầm không đây, Hoắc Luật vừa mỉm cười với nhóc con. Nếu nụ cười câu hồn đoạt phách này của hắn mà đem thí điểm trên người của những em gái khi nãy thì chắc chắn họ nguyện chết vì hắn.
Cô phát hiện ra một điều, Hoắc Luật lúc ở cạnh bọn trẻ thì hiền hòa dể gần, còn đối với những người khác thì lạnh nhạt dửng dưng, giống như một tản băng ngàn năm không tan chảy. Thái độ khác xa một trời một vực, chẳng lẽ hắn có sở thích luyến đồng."Đứng đó làm gì, không đi sao" Hoắc Luật quay lưng lại nhìn Dục Uyển đang ngẩn tò te ở phía sau.
Trí tưởng tượng của cô sao lại phong phú như vậy. Chắc chắc không có chuyện đó. Dục Uyển lắc đầu, lập tức đuổi theo sau Hoắc Luật đi vào khu vui chơi...
---------------
Đi bên cạnh của Hoắc Luật, hai người họ giống như một đôi vợ chồng trẻ, lại có thêm bé con, họ càng giống một đại gia đình hạnh phúc. Dục Uyển có thể cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, đương nhiên đi kèm với những lời ném đá tới tấp.
"Anh chồng đó thật đẹp trai, nhưng cô vợ thì xấu quá"
"Mặt của cô ta có phải vừa bị đánh không..tại sao lại sưng đỏ như vậy"
"Sao lại bị đánh..anh chồng đẹp trai như vậy, không thể nào là kẻ vũ phu"
"Cái đó chỉ là cái bớt đỏ thôi..em họ mình cũng có một cái, nhưng chỉ là con kiến so với con voi trên mặt của cô ta"
"Sao lại có cái bớt kì quặc như vậy, nhìn cứ như là vừa bị tát xong"
"Nếu mình mà là đàn ông, xui xẻo cưới phải một cô vợ xấu như cô ta, nhất định sẽ nhốt ở nhà...không cho ra ngoài"
"Nếu là mình thì sẽ xích lại, không để chạy loạn ra ngoài để thiên hạ nhìn thấy...rất mất mặt chồng"
Một vài lời ném đá thì cô có thể cho qua, còn bây giờ lập nguyên cả một hội đồng ném đá thì Dục Uyển không thể đứng yên được. Đặc biệt là chị em Thúy Vân Thúy Kiều vừa muốn "xích" muốn "nhốt" cô lại, bộ xem cô là cẩu sao.
Lại thêm cái tên Hoắc Luật khó ưa này nữa, có phải họ đã chạm trúng dây thần kinh cười của anh rồi không, ngày thường có khi nào thấy anh cười đâu, còn bây giờ nhìn xem, cười còn không nhặt được hàm, vui đến vậy sao.
Phật Tổ cũng phải nổi giận mà, hổ không ra oai mấy người tưởng là mèo bệnh sao, xem chị đây ra tay.
Dục Uyển bất ngờ chạy lên trước mặt của Hoắc Luật, cô mỉm cười nhìn hắn.
"Chồng à! vợ khát nước.."
Hoắc Luật còn đang ngơ ngác, nhìn xem xung quanh ai là chồng, ai là vợ . Thì Dục Uyển lại nhóm chân lên, kéo cổ của Hoắc Luật xuống, hôn vào môi hắn. Chính là muốn chọc cho mấy bà tám nhiều chuyện xung quanh tức chết, đặc biệt là chị em Thúy Vân Thúy Kiều cho họ ọc máu luôn.
Cô mυ'ŧ nhẹ nhàng hai cánh môi của Hoắc Luật, rồi nhả ra lại mυ'ŧ vào.
"Chồng à! môi của anh rất ngọt, hôn chồng xong...vợ không còn cảm thấy khát nữa" Cô cười híp mắt nhìn Hoắc Luật
Dáng vẽ tiểu nhân đắc thắng, Dục Uyển nghênh mặt nhìn mọi người xung quanh. Tôi xấu xí đó thì đã sao, nhưng tôi có một ông chồng đẹp trai ngời ngời như vậy nè, các người muốn xấu xí như tôi cũng không được.
Mọi người xung quanh đều há hốc hoảng hốt, hành động vừa rồi của Dục Uyển trong mắt họ không cho là hôn, mà là một sự tàn phá đáng khinh bỉ. Nghĩ làm sao mà một bờ môi gợi cảm quyến rũ đó lại bị cưỡng hôn từ một người xấu xí như vậy. Ông trời ơi, tại sao lại để một tội ác như vậy diễn ra. Nguyệt lão ơi, có phải ông đã ngủ quên rồi không, làm ơn thức dậy, cắt đứt sợi dây tơ hồng của họ đi.Nhưng đó vẫn chưa phải là hành động đả kích nhất, suy sụp tinh thần hơn chính là đây, khi mà kẻ bị cưỡng hôn bắt đầu phản công...
"Vợ ơi! Chồng cũng khát nước" Hoắc Luật lên tiếng.
Dục Uyển đang tột cùng vui sướиɠ, tận hưởng cái cảm giác hưng phấn khi đả kích được đám người nhiều chuyện xung quanh, nên không nghe rõ được lời của Hoắc Luật.
"Vừa rồi anh nói gì.." Cô ngơ ngác nhìn hắn.
Hoắc Luật mỉm cười, kéo tay cô giựt về phía mình. Hắn hôn xuống môi của Dục Uyển, nụ hôn lần này khác xa với nụ hôn tiểu học vừa rồi của cô, nó táo bạo, mãnh liệt và nóng bỏng hơn, mang sự thành thục của một người đàn ông hôn người phụ nữ.
Hắn mυ'ŧ sâu hai cánh môi của Dục Uyển, đầu lưỡi trong miệng liên tục khoáy đảo, tim Dục Uyển đập mạnh dồn dập vì thiếu dưỡng khí. Cô thở không nổi nữa rồi, cô suy sụp, cô muốn ngã xuống..
"Ưʍ...ưʍ...!!!" Cô giơ tay kháng nghị, đập loạn xạ khắp nơi để kêu gọi sự cầu cứu. Lúc này Hoắc Luật mới chịu nhả hai cánh môi của cô ra, Dục Uyển liên tục thở thở gấp, hít vào thở ra.
Hắn lại tỉnh bơ nhìn cô.
"Vợ à! môi của vợ cũng rất ngọt, hôn vợ xong khắp người chồng đều nổi lửa... họa do vợ gây ra, vợ phải chịu tránh nhiệm giúp chồng dập lửa.."
Nghe Hoắc Luật xưng hô "vợ vợ, chồng chồng" Dục Uyển liên tục nuốt nước bọt. Tiêu cô rồi, cô đã chọc giận đại ma đầu, hắn muốn cùng cô dập lửa ngay tại đây sao. Dục Uyển lập tức xoay đầu bỏ chạy, Hoắc Luật liền nắm cổ kéo về..
"Đi thôi vợ yêu..mình tìm chỗ nào thích hợp, để tôi ta cùng nhau dập lửa..."
Thần linh ơi cứu con với..
--------------
Hoắc Luật một tay ôm "con" một tay nắm lấy tay"vợ", đi lướt qua biết bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng khó tin của mọi người.
Được "chồng" nắm tay kéo đi, Dục Uyển có cảm giác như họ thuộc về một gia đình. Nhưng lúc này không phải là lúc cô mộng mơ, bởi vì Hoắc Luật nói muốn cùng cô dập lửa. Nhìn thấy Hoắc Luật lôi cô vào trong toilet, cả người cô đều run rẩy, chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện đó ngay tại đây chứ.
Không..cô không muốn đâu, ở đây còn có bé con, chẳng lẽ hắn biếи ŧɦái đến mức muốn cho bé con nhìn thấy chứ, không được. Dục Uyển cương quyết không nhúc nhích, chân không dịch chuyển khỏi mặt đất.
"Tại sao không đi" Hắn quay lại nhìn cô.
"Hoắc Luật! khi nãy là anh chỉ đùa thôi đúng không, chúng ta sẽ không..." Dục Uyển ấp úp nhìn Hoắc Luật.
"Đùa sao...vừa rồi ai gọi tao là chồng, còn hôn tao trước mặt bao nhiêu người.." Hắn mỉm cười, cô run rẫy nhưng vẫn phải cười
"Đi thôi vợ yêu, em phải giúp anh dập lửa"
"Ha...a...!!! anh đại nhân đại lượng không vì chuyện nhỏ đó mà trách tội tiểu nhất, đúng không"
"Tao có đại lượng hay không một lát nữa mày sẽ biết" Hắn choàng tay Dục Uyển kéo cô đi, đến trước cửa phòng toilet."Không! tôi không muốn ở đây đâu...không.."
Dục Uyển nhắm mắt nhắm mũi, không cần biết gì hết, chỉ cần biết ôm chặt cánh cửa thì sẽ an toàn. Cô biết nếu bước vào trong, hắn sẽ chơi cô đến chết đi sống lại, cô không muốn đâu.
Vật vả một lúc, Dục Uyển cảm thấy xung quanh thật im lặng, không có động tĩnh gì cả. Cô mở mắt ra nhìn thử xem, thì thấy bé con đứng ngay dưới chân mình, còn Hoắc Luật thì đang đứng trong toilet, hắn kéo khóa quần ra, rồi xả nước..
"Đồ biếи ŧɦái! sao anh đi vệ sinh mà không đóng cửa lại hả"
Dục Uyển xấu hổ nhìn thấy anh bạn nhỏ của Hoắc Luật đang phun nước vèo vèo, mà xoay đầu bỏ chạy. Cô vì trí tưởng tượng phong phú của mình khi nãy mà càng đỏ mặt hơn. Thì ra Hoắc Luật chỉ là muốn đi vệ sinh, cô còn nghĩ hắn sẽ...
-----------------------
12 h trưa...
Sau khi vui chơi chán chường, bọn nhỏ đã ngoan ngoãn tập họp lại tại điểm xuất phát. Bin rất tự tin giao đủ người cho Dục Uyển. Cô bắt đầu công tác kiểm tra quân số.
"Bốn hàng ngang tập hợp.." Lần này khá hơn lần trước, bọn nhóc nhanh chóng vào ngay hàng thẳng lối, sau khi nghe khẩu hiệu của Bin.
"Bắt đầu điểm danh..."
"Một, hai, ba, bốn, năm....mười, mười hai, mười ba, mười bốn, mười lăm, mười sáu...!!" Hàng loạt những con số xuất hiện, theo từng giọng nói ngọng nghịu đáng yêu của bọn trẻ.
Dục uyển rất hài lòng vì bọn trẻ rất ngay hàng thẳng lối, hàng nào là ra hàng nấy. Cô đi lướt qua từng hàng một, và rồi...
Hình như có một cái gì đó sai sai, giữa số mười và số mười hai, hình như còn một số nữa thì phải. Một dự cảm chẳng mấy tốt đẹp gì, đã khiến cả khuôn mặt đang vui của Dục Uyển hiện ra sự khẩn trương.
"Ba mươi sáu, ba mươi bảy, ba mươi tám..."
"Dừng lại..." Bọn nhóc đang điểm danh tới số ba mươi tám, hàng thứ ba. Thì Dục Uyển bảo chúng dừng lại, cô xoay người lại, quay trở lại hàng thứ nhất.
"Em nào là số mười một, bước ra cho chị xem.."
Những cái đầu nhỏ nhắn đáng yêu, đang quay trái, quay phải. Tìm xem số mười một đang ở đâu, một lúc sau thì em số mười lên tiếng.
"Chị Uyển! số mười một mất tích rồi.."
Dục Uyển chỉ muốn ngất ngay tại chỗ...
----------------------
5 phút sau...
"Bo ơi! em đâu rồi...Bo ơi.."
"Hu...u...!!! bo ơi, em đừng làm anh hại sợ mà...Bo ơi"
Để không phải tìm được đứa này lại mất đứa kia, Dục Uyển đem chúng bỏ hết lên xe, rồi cô, Hoắc Luật và Bin chạy khắp nơi để tìm Bo. Bin vừa chạy đi tìm em gái, vừa khóc, vừa tự trách. Nếu nó không ham chơi thì đã không lạc mất em gái.
"Anh ơi! anh có thấy một bé gái cao cở này, thắt hai bím tóc.."
"Không nhìn thấy""Chị ơi! chị có nhìn thấy một bé gái
chừng 6-7 tuổi, cao cỡ này, mặc váy..."
"Tôi không nhìn thấy"
Dục Uyển cũng bắt đầu hoảng loạn vì không thể nào tìm được bé Bo, cô cũng tự trách cho sự bất cẩn của mình, nước mắt cũng vỡ òa.
"Hu..u...!!!! tất cả là tại tôi, tại tôi không trông coi con bé Bo cẩn thận, nên mới để nó bị lạc"
"Mày đừng hoảng lên...con bé sẽ không có gì, chúng ta sẽ tìm được nó..." Hoắc Luật bên cạnh trấn an Dục Uyển
"Hu...u...!!! nếu con bé bị kẻ xấu bắt đi thì sao...nó sẽ gặp nguy hiểm đúng không" Dục Uyển lại tiếp tục tự trách mình.
"Không có chuyện đó, Bo thông minh lanh lợi như vậy sẽ không có chuyện gì.."
"Thật không, con bé sẽ không có chuyện gì"
"Tin tao...con bé sẽ không có chuyện gì" Hắn ôm lấy Dục Uyển, vỗ nhẹ vào vai, giúp cô trấn tỉnh lại.
Trong lúc tất cả mọi người đang tá hỏa đì tìm Bin, thì con bé lại đang ngồi trên ngọn núi giả, làm một công việc rất là thú vị, chính là dụ dỗ khỉ ăn chuối.
"Khỉ con! lại đây...Bo cho mày ăn chuối"
"Lại đây đi! chuối này ngon lắm đó.."
Soái hầu nhìn Bo một cách dè chừng. Nó đang trầm tư suy nghĩ, là từ khi nào trong bầy đàn của nó có một con khỉ cái xấu xí như vậy. Chỉ có một quả chuối mà muốn dụ dỗ anh sao, đúng là nằm mơ.
Nó một "soái hầu" đẹp trai nhất trong bầy, đâu phải dạng dể dãi. Cho nên lúc Bo đưa chuối cho soái hầu ăn, nó làm cao, không thèm ngón ngàng đến.
"Ăn đi mà...Bo đã lột sẵn cho mày rồi nè, rất là thơm đó"
Nhìn thấy Bo cứ van nài mãi, quả chuối cũng rất là đẹp mắt. Thôi kệ, Soái hầu miễn cưỡng nhận chuối vậy. Anh chỉ nhận quà thôi đấy, chứ em thì anh không nhận đâu. Soái hầu nhảy đến giựt lấy quả chuối của Bo, sau khi nó ăn xong đã quất ngựa truy phong.
"Hu...u...!!!!"
Tiếng khóc của Bo nhanh chóng đã đánh động hết tất cả mọi người, những người xung quanh xa gần liền kéo đến xem.
Soái hầu quay đầu lại nhìn Bé Bo, bọn giống cái đúng là rắc rối , biết vậy thì nó đã không ăn chuối của con cái này rồi. Dù không thích nhưng soái hầu phong độ, vẫn phải quay đầu lại, thật phiền phức.
"Hu...u...!!! anh hai ơi...chị Uyển..Bo sợ...hu..u..!!"
Tại sao nó quay lại rồi mà con cái này còn khóc dữ hơn khi nãy nữa, thật không hiểu nổi. Đó là lý tại sao nó quyết định sống độc thân, giống đực mãi mãi không hiểu nổi giống cái đang nghĩ gì.
Bé Bo thì khóc ầm lên, nó khóc không liên quan đến soái hầu mà là nó không biết làm sao để trèo xuống, bây giờ nhìn xuống đất thấy cao ơi là cao, là nó sợ hãi khóc thét.
"Bo! em có sao không"
Dục Uyển hoảng hốt hét lên, khi vừa tìm được con bé. Không biết làm sao mà nó lại trèo lên cao được tới tận đó."Hu..u...!!! chị Uyển, em sợ quá...hu..u..!!" Nhìn thấy cô Bo mừng rỡ, vừa đứng dậy, nhích một bước đã trượt chân, suýt té xuống núi.
"Hu...u...!!!!"
Tim Dục Uyển như rớt ra ngoài...
"Bo đừng sợ, em cứ ngồi yên đó...Chị Uyển sẽ đưa em xuống"
Hòn núi giả này không quá cao, chỉ có 7 m thôi, nếu trượt chân mà té xuống chắc sẽ không đến nổi chết, Dục Uyển lấy hết dũng khí mà trèo lên. Thật sự cô rất sợ độ cao.
Nhưng sau bao nhiêu lần trượt lên trượt xuống, Dục Uyển đã trèo lên tới đỉnh núi. Cô ôm chặt Bo đang khóc, rồi dỗ dành nó. Sau khi nó đã nín khóc, Dục Uyển mới cõng nó trên lưng, mà trèo xuống.
Mấy ngày nay mưa nhiều, nên vách núi trở nên trơn trượt, leo xuống được giữa chặng đường thì cô trượt tay mà tuột xuống vách. Tay của cô cạ vào vách núi, bị trầy xước không ít, rách hết cả da.
"Á...!!" Tiếng hét này là phản ứng mạnh của những người ở dưới đang quan sát, chứ thật ra Dục Uyển đã kịp bám lại vách núi sau tức khắc, nên không sao.
"Nguy hiểm quá.."
"Tại sao lại trèo lên trên đó chứ"
Hoắc Luật theo đám đông mà tìm tới, nhìn thấy Dục Uyển suýt nữa rơi từ trên vách xuống, tim hắn muốn nhảy thót ra ngoài. Cái cảm giác sợ hãi này, không phải lúc nào hắn cũng có. Tim hắn cuối cùng đã trở lại bình thường khi thấy Dục Uyển đã an toàn chạm đất.
----------
Bạch gia
Bạch Ngạn Tổ đang yên ổn nằm ngủ trên giường, thì rèm cửa phòng hắn bị người ta kéo ra. Nắng chói chang từ bên ngoài hất vào cửa sổ, rọi thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, độ nóng rát đó đủ khiến cho kẻ đang ngủ say phải tỉnh dậy.
Bạch Ngạn Tổ đưa tay lên che đi ánh nắng chói mắt, là tên khốn kiếp nào dám kéo rèm cửa của hắn lên, trong khi hắn vẫn còn đang còn ngủ. Bạch Ngạn Tổ cố gắng mở to hai mắt, vượt qua chướng ngại về ánh sáng, hắn đã biết thằng khốn đó là ai.
Bạch Ngạn Tổ lại lăn đùng xuống giường, kéo chăn đắp qua khỏi đầu, ngủ tiếp...
"Tổ! dậy đi, tao có chuyện muốn nhờ mày" Hoắc Phi chạy lên giường, giựt lấy cái chăn của Bạch Ngạn Tổ.
"Dậy mau đi, đừng có ngủ nữa...mau dậy đi" Kéo không dậy, Hoắc Phi không ngại mà dùng chân đá tới tấp lên người của Bạch Ngạn Tổ.
Bạch Ngạn Tổ muốn ngủ cũng không được yên, chắc chắn kiếp trước hắn mất nợ cái thằng ôn thần này rồi, nên kiếp này, mới đeo theo đòi nợ hắn.
"Thằng ôn thần! mày muốn tao làm cái gì hả" Bạch Ngạn Tổ lớn tiếng hét vào mặt của Hoắc Phi
"Mày nói với em Nhã, giúp tao rủ Dục Uyển tham gia lể hội hóa trang ở đảo Không Tên ..."
"Sao mày không tự đi nói với Dục Uyển, mà phải nhờ Lý Nhã..." Bạch Ngạn Tổ lên tiếng
"Không được, sáng nay tao vừa mới chọc giận nó...nếu nó biết là tao, nhất định sẽ không đi""Được rồi tao sẽ nói với Nhã, mà mày định giở trò gì nữa đây.." Bạch Ngạn Tổ ngờ vực nhìn Hoắc Phi.
"Tao muốn tỏ tình với Dục Uyển" Ngắn gọn xúc tích, không che đậy gì cả.
"Không phải lần trước mày đã tỏ tình rồi sao"
"Có thì có rồi... mà hình như Dục Uyển không hiểu thì phải, lần này tao nghiêm túc muốn thổ lộ với cô ấy...trong một bầu không khí ấm áp lãng mạn, với nến và hoa lung linh"
Bạch Ngạn Tổ hoàn toàn bất ngờ, không thể tin những lời vừa rồi được thốt ra từ miệng của Hoắc Phi, không biết ai lợi hại như vậy, có thể đầu độc, nhồi nhét những cái tư tưởng lớn lao đó vào đầu Hoắc Phi.
"OMG! Mày kiếm đâu ra những thứ sởn gai óc như vậy.."
"Trong sách...bọn họ đều nói như vậy, bọn con gái luôn thích những thứ bất ngờ và lãng mạn, chẳng lẽ sách nói sai sao.."
Còn dùng đến cả sách tâm lý nữa cơ, Bạch Ngạn Tổ bất ngờ tập hai, Hoắc Phi đúng là đã thay đổi.
"Tao thấy mà quá rắc rối, trực tiếp đến gặp cô ấy, bày chi lắm trò...đợi mày chuẩn bị xong hết mọi thứ, cô ấy bị người ta cướp đi rồi"
"Chắc sẽ không xảy ra..."
Bạch Ngạn Tổ thật sự không có gì để mà nói, tại sao huynh đệ tốt của hắn lại bộ dạng ngốc tử, còn có thể nói ra những lời thiếu tự tin như vừa rồi.
"Tao chỉ đùa thôi, xấu như Dục Uyển...chỉ có thằng ngu như mày mới chú ý, yên tâm đi...cả trăm năm nữa, cũng không có ai giành Dục Uyển với mày.."
"Cũng đúng.." Hoắc Phi phì cười.
"Khoan đã! vừa rồi mày nói ai ngu hả...thằng khốn này, chắc mày chán sống" Hoắc Phi lập tức nhào lên giường, quật cổ Bạch Ngạn Tổ xuống sàn.
"Thằng này! mày đánh thật sao..mày chết với tao"
-----------
Cô nhi viện
Sau khi khi lo cơm nước, tắm rửa cho bọn trẻ cả buổi chiều. Dục Uyển mới thảnh thơ và để ý đến vết thương trên tay mình.
Nãy giờ có quá nhiều việc để cô bận tâm, nên không còn nhớ đến vết thương trên tay mình, còn bây giờ thì cô đã cảm thấy rát nhức cả cánh tay.
Ở đây không có hộp cứu thương, cô muốn làm sạch vết thương của phải đợi khi về đến nhà. Dục Uyển nhìn lên đồng hồ thì đã gần 6h chiều, viện trưởng chắc cũng sắp về tới.
Mà tại sao, nãy giờ cô không nhìn thấy Hoắc Luật đâu. Nếu vừa rồi không có hắn giúp cô giải quyết bọn trẻ, thì một mình cô nhất định sẽ không xử lý nổi chúng.
Lúc nhìn thấy Hoắc Luật, vén tay áo, săn ống quần lên, tắm cho bọn trẻ. Cô vẫn không thể tin đó chính là Hoắc Luật mà cô biết. Nếu sau này Hoắc Luật làm cha, cô tin hắn nhất định sẽ là một người cha rất là tốt.
Vừa nghĩ đến hắn, thì hắn đã xuất hiện trước mặt...
"Theo tao ra đây"
Cô chưa kịp mở miệng thì Hoắc Luật đã kéo đi, hắn đặt cô ngồi xuống ghế.
"Đưa tay ra" Hắn lên tiếng
Dục Uyển chầm chầm cử động đưa tay về phía Hoắc Luật. Bởi vì rất là đau. Hoắc Luật cầm cánh tay bị trầy sướt của Dục Uyển lên,
lấy bông băng, thuốc sát trùng mà hắn mới mua về, giúp cô xử lý vết thương.
Dục Uyển không nghĩ Hoắc Luật lại để tâm đến vết thương trên tay cô, không thấy hắn đâu, thì ra chính là đi mua thuốc cho cô. Trong lòng Dục Uyển đang vui sướng tận hưởng chút tư vị ngọt ngào mà Hoắc Luật đem đến cho cô. Môi cô lại mỉm cười.
Hành động của Hoắc Luật vừa nhẹ nhàng, cẩn thận, lại rất tỉ mỉ. Đặc biệt là ánh mắt cực kỳ chuyên chú của hắn giành cho vết thương của cô. Hắn làm cho Dục Uyển có cảm giác, mình giống như là một báu vật đang được hắn nâng niu.
"Tại sao lại liều mạng như vậy, nếu lúc đó mày té xuống nghĩ mình sẽ bình an sao..."
Thật trái ngược hoàn toàn, lời lẽ thì lạnh nhạt nhưng hành động của hắn lại cho cô sự ấm áp, Dục Uyển cảm thấy mình đã bắt đầu quen dần với biểu cảm này của Hoắc Luật.
"Không phải bây giờ tôi vẫn bình an sao.." Dục Uyển mỉm cười với Hoắc Luật.
Không biết lời nói vừa rồi của cô lại chọc giận gì hắn, Hoắc Luật lại cố ý đổ nhiều thuốc sát trùng vào vết thương của của, khiến cho Dục Uyển rát đau, đến nhăn mặt lại.
"Á..!!!" Cô mếu máo như sắp khóc nhìn hắn.
"Sau này đừng có hành động như vậy nữa...rất nguy hiểm"
Hoắc Luật lạnh lùng nói xong, lại cầm cánh tay đang đau rát của Dục Uyển đưa lên miệng thổi nhè nhẹ, đúng là vừa đánh vừa xoa.
Hành động này của hắn, lại làm cho Dục Uyển rất cảm động, hắn làm cho cô nhớ đến mẹ mình. Trước đây lúc cô còn nhỏ, mỗi lần bị thương mẹ cô đều thổi vào vết thương, giống như Hoắc Luật lúc này.
"Còn đau không" Hoắc Luật ngẩn đầu lên nhìn Dục Uyển.
Hắn có chút ngạc nhiên, Dục Uyển lại đang rưng rưng nước mắt, có phải hắn đã quá mạnh tay. Dục Uyển bất ngờ chòm về trước, hai tay vòng qua cổ ôm lấy Hoắc Luật rồi khóc nức nở.
"Sao lại khóc, tao làm mày đau sao" Hắn hỏi, giọng nói cũng trở nên rất dịu dàng không còn lạnh lùng như trước.
"Không phải! là anh làm tôi nhớ đến mẹ mình...hu..u...!!! tôi rất muốn gặp lại mẹ của mình.."
"Nếu muốn gặp mẹ mày, thì tao chở mày về...đừng khóc nữa"
Hoắc Luật làm sao hiểu được, người cô nói đến không phải là mẹ Tiêu mà là mẹ ruột của cô.