Hoắc thị.
"Vào lúc 9h sáng nay, một xác chết bà cụ 80 tuổi đã được phát hiện tại căn hộ 402 thuộc chung cư Xóm Miễu, theo như sơ bộ ban đầu của cơ quan pháp y, bà cụ có thể do uống thuốc ngủ quá liều dẫn đến mất mạng..."
"Rầm...m...!!!"
Lưu trợ lý hớt ha hớt hãi chạy vào trong phòng, tay chân run rẩy. Ngày thường hắn đã không tuấn mĩ, bây giờ trên mặt còn lộ vẻ hoang mang khó coi, tệ hại hơn mức bình thường rất nhiều.
Hoắc Khiêm đang đứng xoay lưng ra cửa sổ, tin tức trên truyền hình vẫn đang được phát ra.
"Theo như nguồn tin từ những người sống gần đó... bà cụ gần đây có dấu hiện lãng trí của người già, cơ quan chức năng phỏng đoán, có thể do bà cụ uống nhầm thuốc ngủ nên dẫn đến bi kịch...thực hư thế nào chúng tôi sẽ làm rõ..."
Lưu trợ lý nhìn thấy những gì đang diễn ra trên ti vi mà hoang mang tột cùng. Hắn nuốt một ngụm nước bọt để trấn tĩnh, nhưng nổi sợ hãi vẫn không thể nào tiêu biến được. Sống hơn 20 năm lần đầu tiên hắn chạm tay vào xác chết, cảm giác lạnh lẽo đó bây giờ hắn vẫn còn cảm nhận được trên tay mình.
"Thiếu gia..." Hắn rụt rè mở miệng.
"Tại sao chuyện lại như vậy..."
Hoắc Khiêm xoay người lại nhìn hắn. Lưu trợ lý cuống cuồng giải thích...
"Thiếu gia! tôi thật sự không biết, tôi làm theo lời cậu đem bằng chứng giả đến cho bà cụ xem....lúc biết tin cháu trai mình đã chết, bà cụ vẫn còn rất bình tĩnh...còn cười với tôi nữa"
"Bà cụ nói ...mình không còn lưu luyến gì nữa, có thể đi được rồi... tôi làm sao biết được là bà ta muốn đi tự tử.."
Lưu trợ lý nghe bà cụ nói "có thể đi được rồi", hắn cho rằng bà đã nghĩ thông suốt,
chấp nhận rời khỏi căn hộ đó. Nên sáng nay hắn còn dậy sớm đến khu chung cư, để chở bà cụ đến nơi ở mới, nhưng hắn không ngờ lúc đến nơi thì bà cụ đã chết.
"Thiếu gia! lần này là lỗi của tôi, nếu tôi thông minh hơn có thể bà cụ đã không chết, là tôi đã hại chết bà cụ" Lưu trợ lý suy sụp ngã phịch xuống dưới sàn.
Một cụ già 80 tuổi không người thân, chỉ có một đứa cháu trai duy nhất. Dù phải sống vất vả và chiến đấu với bệnh tật, nhưng bà cụ vẫn kiên cường sống tiếp, là hi vọng đến một ngày có thể gặp lại đứa cháu trai của mình.
Điều bà chờ đợi suốt nhiều năm sẽ không bao giờ thành hiện thực. Bà cụ vì cái gì mà phải sống tiếp nữa...gánh nặng nhiều năm có thể buông bỏ, nên lựa chọn ra đi thanh thản.
Một chuyện đơn giản như vậy, tại sao hắn lại không nghĩ đến. Hoắc Khiêm trước giờ vẫn tự tin, hắn có thể nắm gọn mọi thứ trong tay mình, nhưng chuyện của bà cụ hắn lại không thể lường trước được. Một mạng người vô tội...
Nhưng mọi chuyện đã không thể thay đổi được.
"Bà cụ đã không còn người thân, cậu giúp tôi lo tang sự cho bà ta"
"Thiếu gia..." Lư trợ lý tỏ ra do dự không quyết, ánh mắt như có ngàn lời muốn nói với Hoắc Khiêm.
"Có chuyện gì" Hắn lên tiếng"Thiếu gia! cháu trai của bà cụ... vẫn còn sống, hắn đã trở về"
-----------------------
Nhà tang lể.
Bởi vì bà cụ không có họ hàng nhiều, lại không thích giao thiệp với người xung quanh, nên khách đến viếng rất ít, chỉ có một vài người xem ti vi, biết tin bà cụ qua đời mà đến thắp nhang.
Quang cảnh trong nhà tang lể vừa u buồn ảm đạm, lại vắng vẽ. Chỉ có tiếng khóc thê lương dằn vặt của người đàn ông.
"Bà nội! là cháu bất hiếu, nếu cháu về sớm hơn một ngày, bà có thể đã không chết...tất cả là tại cháu" Hắn ôm chặt lấy ảnh thờ của bà cụ mà gào thét.
"Tiểu Cường! cậu cũng không nên trách mình, bà cụ tuổi tác đã cao lại bệnh tật...sớm muộn gì cũng ra đi"
"Lúc còn sống bà cụ luôn lo lắng cho cậu, giờ bà cụ trên trời nhìn thấy cậu đau khổ như vậy, bà sẽ rất đau lòng"
Người đàn ông cao lớn có vẻ ngoài chân chất thật thà, đó là cháu trai của bà cụ. Hắn sang Bunradi xuất khẩu lao động nhưng vừa đến nơi thì xảy ra nội chiến, hắn bị thương và hôn mê suốt mười năm.
Suốt khoảng thời gian dài từ Bunradi về Á Lạp Tân, hắn đã nhiều lần tưởng tượng ra cảnh trùng phùng và bao nhiều lần luyện tập câu "Nội! con đã về" để nói với bà cụ. Nhưng khi đặt chân lên căn hộ quen thuộc thì nhìn thấy bà nội của hắn, được ngươi ta khiêng ra ngoài.
"Tiểu Cường! cậu phải kiên cường lên...người đã đi thì cũng đã đi rồi, người còn sống thì phải biết sống cho mình, đừng để cho người ra đi không được thanh thản"
"Cảm ơn hai bác... "
Tiểu Cường lấy tay lau đi nước mắt, hắn phải kiên cường mạnh mẽ như cái tên mà bà nội đã đặt cho mình. Để bà ở trên trời có thể yên nghỉ.
"Có khách viếng..."
Tiểu Cường theo lể đứng dậy chào hỏi với người đến thắp nhang.
Là một thiếu niên tuấn mĩ nghiêm nghị trong bộ vest đen, đi theo sau cậu trai trẻ là một đoàn người. Tuổi tác và cách ăn mặc khác nhau, nhưng điểm chung chính là khí chất quyền quý toát ra từ mỗi người. Một đẳng cấp hoàn toàn khác xa. Người như hắn mãi mãi sẽ không bao giờ đứng chung được một chỗ với họ. Hắn không biết bà nội lại quen với những người thuộc tầng lớp cao cấp này từ khi nào.
Bà cụ! cái chết của bà, con thật sự cảm thấy rất hối tiếc. Xin bà hãy ra đi thanh thản. Hoắc Khiêm cúi người xuống vái lạy bà cụ, rồi thành khẩn thắp nhang.
Những nhân viên Hoắc thị theo sau hắn, cũng lần lượt bước đến thắp nhang cho bà cụ.
"Xin cho hỏi...cậu là.."
"Tôi là Hoắc Khiêm"
Hoắc Khiêm đại thiếu gia của Hoắc thị, Tiểu Cường lúc đầu đã cảm thấy có chút ngờ vực. Nhưng khi chính miệng Hoắc Khiêm nói ra mình là ai, thì hắn đã không thể nào giấu được nổi vui mừng.
"Đại thiếu gia! cảm ơn cậu....cậu chính là đại ân nhân của tôi, chuyện cậu đã làm cho bà nội, suốt đời này tôi không thể nào trả hết"Hắn trở về nước, trong người không có một xu dính túi, việc làm chưa có, cũng không có khả năng chi trả hết tất cả khoảng phí cho tang lể. Nhưng người của Hoắc thị lại hảo tâm, bỏ tiền ra giúp hắn lo tang sự cho bà nội.
Nếu không có Hoắc Khiêm thì bà nội sẽ không được chôn cất tử tế, nên Hoắc Khiêm chính là đại ân nhân trong lòng Tiểu Cường.
"Anh có dự định gì cho mình chưa..." Hoắc Khiêm lên tiếng
"Tôi cũng không biết ...tôi đã lớn tuổi, lại không có bằng cấp, sẽ rất khó mà kiếm được việc làm" Tiểu Cường tỏ ra chán chường về cuộc sống hiện tại, và cũng mệt mỏi về tương lai phía trước.
"Nếu anh không tìm được việc thì hãy đến Hoắc thị, tôi sẽ bảo người sắp xếp công việc cho anh" Hoắc Khiêm lên tiếng, hắn làm vậy xem như là chút đền bù cho bà cụ đã mất.
Trên đời này tại sao lại có một người tốt bụng như vậy, Tiểu Cương bắt đầu nảy sinh ra lòng biết ơn vô hạn với Hoắc Khiêm. Không biết nói gì hơn, ngoại trừ cảm ơn liên tục.
Sau khi lo xong tang sự cho bà nội, Tiểu Cường đã đến Hoắc thị nhận việc. Hắn bị bỡ ngỡ trước sự to lớn của Hoắc thị, nếu không có "ân nhân" một tên thuộc tầng lớp thấp như hắn, mãi mãi sẽ không thể đặt chân đến những nơi cao sang thế này.
Mặc dù chỉ làm một tên bảo vệ quèn nhưng Tiểu Cường rất thỏa mãn. Lòng biết ơn và kính trọng với đại ân nhân của hắn ngày càng lớn dần mãnh liệt.
Lúc Hoắc Khiêm đến công ty thì hắn, là người đầu tiên chạy ra trước mở cửa xe, đi trước kéo
cổng và ấn sẵn nút thang máy cho Hoắc Khiêm. Mọi người trong công ty đều cười nhạo nói hắn nịnh nọt, bợ đỡ này nọ, nhưng hắn không quan tâm, một kẻ đơn giản, không được ăn học, lại không có gì như hắn, chỉ biết dùng cách này để tỏ lòng biết ơn với Hoắc Khiêm.
Nhưng cây kim trong bọc, lâu ngày nó cũng sẽ lồi ra. Vấn đề là thời gian, sớm hay muộn.
Một người chân chất thật thà như Tiểu Cương khi quý mến ai thì hết lòng thể hiện ra, nhưng khi đã câm thù ai thì cũng hết mình bộc phát. Đặc biệt, khi sự quý mến và căm thù đó trên cùng một người, thì hắn sẽ làm ra những hành động dại dột gì, không ai đoán trước được...
---------------------
Quán bar Đế Vương
"Nếu vẫn là chuyện liên quan đến dự án xây dựng lại khách sạn P&H thì không còn gì để nói thêm..."
"Dự án tái chế của các người sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thống thoát nước của cả thành phố, thị trưởng đã không thông qua... xin lỗi, tôi còn có cuộc hẹn khác, xin phép về trước"
Hắn chưa kịp đứng dậy, thì cậu thiếu niên bên cạnh đã lên tiếng...
"Không vội! tôi có một thứ muốn cho anh xem" Hoắc Khiêm nhếch miệng cười, rồi ném sấp hình lên bàn, trước mặt người kia.
"Vài ngày nữa anh đã kết hôn...coi như là quà cưới mà Hoắc thị giành tặng cho Lợi thư kí đây"
Hắn, trợ lý kiêm thư kí của thị trưởng thành phố Hán Thành. Lợi thư kí cảm thấy hắn không quen biết với Hoắc Khiêm, cũng không có ý định gửi thiệp mời tên nhóc này đến dự hôn lể của mình. Vì người hắn lấy làm vợ là cháu gái của Tề gia. Tề gia và Hoắc gia, nói đúng hơn là Tề Dịu em vợ và tên nhóc Hoắc Khiêm này không ưa gì nhau.Nhưng hắn cũng rất muốn biết Hoắc Khiêm giở trò gì, hắn cúi người xuống nhặt những tấm hình lên xem. Những bức ảnh thô tục, trần trụi....sắc mặt biến chuyển dự dội, hắn tức giận cầm hết tất cả sấp hình vò nát trong tay.
Nhưng hắn biết đây chỉ là bản sao chép.
"Tại sao cậu lại có những tấm hình này...bản gốc đâu, mau đưa cho tôi" hắn hét lên, túm lấy cổ áo của Hoắc Khiêm xách lên.
"Vài ngày nữa anh sẽ trở thành rể quý của Tề gia...con đường chính trường rộng mở, nếu những tấm hình này lọt ra ngoài, tôi không biết thiên kiêm của Tề gia sẽ phản ứng ra sao, còn ngài thị trưởng sẽ có thái độ thế nào... khi biết học trò mà ông ta đích thân nâng đỡ, lại đang "nâng đỡ" vợ ông ta trên giường hàng đêm" Hoắc Khiêm bình thản, hất tay của Lợi thư kí ra.
"Thằng khốn! mày thật vô sĩ" Hắn tức giận mắng chửi, giơ tay đấm vào mặt Hoắc Khiêm nhưng bị Hoắc Khiêm túm được, ném hắn xuống ghế.
"Mất đi một dự án thì Hoắc thị cũng không tổn thất nhiều, nhưng mất sự nâng đỡ của thị trưởng và sự ủng hộ từ Tề gia, thì... anh chẳng khác nào một con chó ghẻ lạc mất chủ, không chỗ nương tựa" Hoắc Khiêm nhếch môi cười nhạo, rồi đứng dậy cài lại cúc áo, đi thẳng ra cửa.
Sự nghiệp chính trị của hắn chỉ mới bắt đầu, nếu chuyện hắn dang díu với vợ của "ân sư" mà lộ ra ngoài, sự nghiệp của hắn sẽ tiêu tan. Lợi thư kí hoảng hốt đuổi theo sau Hoắc Khiêm.
"Hoắc thiếu gia! cậu người lớn rộng lượng...xem như bố thí cho con chó ghẻ này cũng được, cậu đừng để ai biết chuyện này, tôi sẽ thuyết phục thị trưởng...ông ta nhất định sẽ thông qua dự án lần này của cậu"
Đây chính là bản chất ti tiện của kẻ tham lam, vì quyền lực mà tôn nghiêm sĩ diện của bản thân cũng có thể bán đứng, Hoắc Khiêm cảm thấy thật bẩn thỉu khi đứng chung một chỗ với kẻ này.
"Được! nếu anh có thể thuyết phục được lão ta, thì chuyện của anh và thị trưởng phu nhân sẽ mãi là bí mật"
"Cảm ơn cậu...cảm ơn cậu.."
-------------
Rắc rối xem như đã giải quyết xong, lúc Hoắc Khiêm ra khỏi quán bar thì trời đã tối.
Lúc này Hoắc Khiêm lại nhìn thấy Lưu trợ lý đang lẫm bẩm, đi qua lại trước xe của hắn. Có chút khó hiểu, không phải hắn đã cho phép cậu ta về nhà, tại sao lại còn ở đây.
"Tại sao cậu còn chưa về " hắn nói.
"Thiếu gia! chỉ có cậu mới có khả năng giúp được tôi...cậu lợi hại như vậy, không có gì có thể làm khó được cậu" Hắn đã suy nghĩ nát cả óc cũng không biết phải làm sao, nên đành cầu cứu Hoắc Khiêm theo thói quen.
"Nếu muốn tôi giúp cậu... thủ tiêu thư kí Trần, thì tôi không có khả năng"
"Thiếu gia! cậu đang đùa với tôi sao...là chuyện của tam phu nhân, thái độ của bà ta đối xử với tôi gần đây rất nồng nhiệt, xem tôi giống như con rể của mình, ngày hôm qua trong bệnh viện, bà ta còn khoe tôi là con rể với tất cả các y tá trong bệnh viện" Lưu trợ lý khổ sở tâm sự thì Hoắc Khiêm lại vô tư châm chọc hắn."Không phải càng tốt sao, cậu sẽ trở thành em rể của tôi"
"Thiếu gia! tôi đang rầu thúi ruột, cậu còn tâm trạng đùa được...cậu biết rõ bạn gái tôi làm y tá trong bệnh viện, nếu chuyện này để cô ấy biết, là tôi mất vợ luôn đó"
" Thiếu gia, kế hoạch của cậu chừng nào mới kết thúc, tôi còn phải đóng kịch tới khi nào nữa...cậu phải nghĩ giúp tôi...thiếu gia...thiếu gia"
Lưu trợ lý cứ lãi nhãi theo sau lưng của Hoắc Khiêm, một tiếng cũng gọi "thiếu gia" hai tiếng cũng là
"thiếu gia ơi", làm cho hắn nhức cả đầu. Hoắc Khiêm xoay người lại, nhét một tấm thẻ vào tay của Lưu trợ lý.
"Thiếu gia! cậu đưa thẻ cho tôi làm gì" Hắn ngơ ngác nhìn Hoắc Khiêm.
"Không phải ngày mai mẹ của Dục Uyển, bảo cậu đến bệnh viện đón Dục Uyển xuất viện và đưa nó về nhà sao" Hắn nói
"Đúng vậy! tam phu nhân còn bảo tôi phải ở lại ăn cơm, hình như bà ta đang lên kế hoạch quảng bá con rể cho tất cả mọi người trong Hoắc gia...nếu thật sự là vậy, thì chuyện này sẽ khó cứu vãn..thiếu gia..tôi phải làm sao.." Nghĩ đến chuyện này thì Lưu trợ lý lại sợ hãi, kêu gào.
"Cậu đến tiệm nữ trang, mua một chiếc nhẫn kim cương cầu hôn Dục Uyển.."
"Thiếu gia! sao cậu cứ đùa mãi...tôi đang nghĩ mọi cách để thoát ra, cậu lại bắt tôi chui đầu vào, cậu bảo tôi đi cầu hôn Dục Uyển tiểu thư...nếu như cô ta đồng ý, không phải tôi chết chắc sao"
"Nó sẽ không đồng ý" Hoắc Khiêm mạnh miệng mà khẳng định với kẻ nhát cấy trước mặt hắn.
"Nếu Dục Uyển thật có tình cảm với cậu thì một tháng vừa qua nó đã ăn sạch cậu, không còn khả năng đứng đây mà lãi nhãi... yên tâm đi, nó sẽ không đồng ý"
"Làm sao cậu biết cô ấy không đồng ý, cậu đâu phải là Dục Uyển tiểu thư...cậu lấy cái gì để đảm bảo hạnh phúc cả đời cho tôi, mà bảo tôi đi cầu hôn cô ta..tôi không đi" Lưu trợ lý kêu gào Hoắc Khiêm cho hắn một cái bảo đảm.
"Được rồi! nếu Dục Uyển đồng ý thật, tôi sẽ thay cậu làm chú rể, được chưa" Hắn nói.
"Cái này là cậu nói đó nha...đến lúc đó cậu đừng có quên"
Đã nhận được giấy bảo đảm của Hoắc Khiêm, Lưu trợ lý đã đầy đủ năng lượng và tràn ngập tự tin, mà đi cầu hôn Dục Uyển.
------------
"Tôi không đồng ý..."
Lưu trợ lý thật sự đã làm theo lời mách nước của Hoắc Khiêm, sau khi đón Dục Uyển về
Hoắc gia, vào thời điểm tất cả mọi người đều có mặt. Hắn đã quỳ xuống dưới chân của cô, ngỏ lời câu hôn. Và đó chính là đáp án mà hắn nhận được.
"Tôi không có tình cảm với anh,
nên không thể nhận lời cầu hôn của anh được.."
Trong lòng tưng bừng hớn hở, nhưng ngoài mặt lại bi thương thống khổ. Diễn xuất thần như vậy, chính là để cho Tiêu Tường nhìn thấy. Hắn đã cố gắng hết mình, chỉ là con gái bà không chịu tiếp nhận hắn."Anh đứng lên đi.." Dục uyển bước đến kéo Lưu trợ lý, nhưng hắn cương quyết không đứng dậy.
"Không! Tôi vẫn chưa nói hết điều mình muốn nói..." Hắn cương quyết đẩy Dục Uyển ra, Hoắc Khiêm đã dạy hắn, muốn thành công thì mặt phải dày, càng làm cho Dục Uyển khó xử thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao, và hắn đang phấn đấu vì điều đó.
"Được rồi! anh muốn nói gì thì nói đi.." Dục Uyển bó toàn thân với tên Lưu trợ lý này.
"Dục Uyển tiểu thư! dù hiện tại cô chưa chấp nhận tôi, nhưng tôi vẫn mãi ở sau lưng chờ đợi cô, đợi tới một ngày cô quay lưng lại và nhìn thấy tôi, tiếp nhận tình cảm của tôi"
Lời nói sởn gay óc này là hắn đã phải luyện tập suốt một đêm, học theo một nam chính trong phim truyền hình, đúng là trò giỏi hơn thầy. Lưu trợ lý tự đánh giá hắn còn diễn xuất tốt hơn cả nam chính.
"Anh nói xong chưa.."
"Xong rồi"
Dục Uyển cũng đánh giá cao khả năng diễn xuất của Lưu trợ lý, chỉ là cô không thích cái thể loại ướŧ áŧ này. Nên Lưu trợ lý vừa nói xong thì Dục Uyển đã đi thẳng lên lầu.
Lưu trợ lý vẫn còn quỳ ở đó, tận hưởng cảm giác chiến thắng, không phải, mà là tận hưởng cảm giác thành công, hắn đã thành công rồi. Hắn đã được Dục uyển từ chối trước mặt bao nhiêu người, hạnh phúc nào hơn.
"Lưu Thanh! cậu mau đứng lên..." Tiêu Tường thật tâm quý mến Lưu trợ lý, từ lâu xem hắn như con rể, nhìn thấy hắn đau khổ như vậy, thì người mẹ vợ hụt như bà ta cũng rất đau lòng.
"Lưu Thanh! là Dục Uyển không biết chân trọng cậu, là con bé không có mắt nhìn người, cậu cũng đừng quá buồn"
"Phu nhân! con thật không có may mắn được làm con rể của bà..xin lỗi, con không thể ăn cơm với bà rồi.." Nói xong, hắn nước mắt đầm đìa chạy ra khỏi Hoắc gia.
Bộ dạng như một nàng dâu nhỏ chịu đầy uất ức. nước mất lã chã chạy đi trong mưa bão của Lưu trợ lý, đã làm cho tội ác của Dục Uyển thêm nhân đôi. Suốt cả buổi sáng đó Dục Uyển đã bị mẹ Tiêu tra tấn, lên án, Lưu Thanh thế này, Lưu Thanh tốt ra làm sao, Lưu Thanh có những ưu điểm nào....đại loại là như vậy.
Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Dục Uyển ra ngoài tản bộ một vòng cho tiêu bớt năng lượng rồi mới quay về phòng mình. Nhưng từ xa cô đã nghe thấy giọng của mẹ Tiêu và Hoắc Nghị.
"Em thật không hiểu nổi con bé...một cậu thanh niên tốt như Lưu Thanh, tại sao Dục Uyển lại không chấp nhận"
"Được rồi! dù sao con bé cũng còn nhỏ, em không cần phải nôn nóng như vậy"
Không phải chứ, tra tấn cô từ sáng, trưa, chiều, giờ đến ca tối, mẹ Tiêu cũng không tha cho cô sao. Sắp tới cửa phòng mình nhưng Dục Uyển phải quay đầu bỏ chạy.
Trùng hợp, căn phòng sát bên cạnh lại đang mở cửa, nên Dục Uyển chạy vào đó lánh nạn một lúc.
Đây là phòng của Hoắc Mạn Ni, thường là căn phòng này luôn đóng kín. Có lẽ Hoắc quản gia vừa cho người vào dọn dẹp, nhưng họ lại quên khép cửa sau khi ra.Dục Uyển bước vào trong phòng, và choáng ngọp với những phần thưởng treo đầy tường và chất đầy trên kệ. Mạn Ni không chỉ có đôi tay phẫu thuật tài ba của một bác sĩ, mà còn có những ngón tay uyển chuyển thiên bẫm của một người nghệ sĩ. Phần thưởng âm nhạc mà chị ta giành được cũng không ít hơn so với những thành tựu trong sự nghiệp y khoa của mình.
Cô thật cảm thấy hâm mộ Hoắc Mạn Ni, chị ta chính là hóa thân của sự hoàn mĩ. Dục Uyển cầm tấm hình của Mạn Ni lên xem mỉm cười. Rồi đặt xuống bàn.
Chắc có lẽ mẹ Tiêu cũng đã rời khỏi phòng cô. Dục Uyển xoay người ra cửa thì phát hiện ra Hoắc Luật cũng ở trong phòng.
Hắn đang nằm trên cái ghế sofa, bộ dạng say sưa như một đứa trẻ, không có vẽ gì là ngạo mạn ngông cuồng thường ngày.
Dục Uyển ngồi xổm xuống bên cạnh, ngắm nhìn Hoắc Luật..
"Lông mi dài thật, còn cong vuốt...có phải là đàn ông không đây" Cô giơ ngón tay ra khẻ chạm vào những cọng lông mi của hắn, có chút tự ti.
May cho cô là Hoắc Luật không bị cô làm cho thức giấc.
"Ngủ say đến vậy sao.." Dục Uyển mỉm cười, vì độ say như chết mất cảnh giác của Hoắc Luật, chắc chắn là một tuần qua trong bệnh viện, hắn bị cô "hành" rất vất vả nên mới có bộ dáng này.
Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai khó gần của Hoắc Luật, gần trong gang tấc. Dục Uyển nổi lên tính xấu, cười một cách giảo hoạt.
Cô chạy về phòng mình lấy một cây viết lông, rồi quay lại và bắt đầu thi triển tài năng hội họa trên chính gương mặt của Hoắc Luật.
Mắt cú, mũi heo, ria mèo, mõm chó, đại loại những thứ cô đã vẽ ra, dựa trên nền mắt, mũi, miệng của Hoắc Luật. Dục Uyển cảm nhận năng khiếu hội họa của cô cũng không phải tồi bình thường, có thể biến Hoắc Luật thành bộ dạng không ra hình người, có cảm giác thành tựu rực rỡ.
Khoảnh khắc đẹp đẽ này, cần phải được lưu giữ. Dục Uyển lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình làm lưu niệm.
"Tách..!!!"
Lúc cô hạ điện thoại xuống, cũng là lúc Hoắc Luật mở mắt ra.
"Mày vừa làm gì.."
"Tôi..tôi.." Nhìn thấy khuôn mặt biến dạng của Hoắc Luật lúc này, cô không thể nào bình tĩnh mà trả lời, ngoại trừ ôm bụng cười.
"Mày đang cười cái gì.."
Hành động khó hiểu của Dục Uyển, làm cho Hoắc Luật thêm nghi ngờ cô đang làm chuyện mờ ám, mà còn liên quan đến hắn. Trước giờ, mũi của Hoắc Luật rất nhạy, hắn có thể ngửi được mùi mực đâu đó trong phòng.
Nhìn thấy Hoắc Luật đang để ý đến "hung khí" trong tay mình, Dục Uyển lập tức giấu cây bút lông ra phía sau.
"Mày đang giấu cái gì ở sau lưng" Hắn từng bước đi đến, khí thế áp đảo, cô lùi ra phía sau.
"Không có...tôi không giấu gì hết, tôi về phòng đây.." Dục Uyển lập tức quay đầu bỏ chạy, cửa đang rộng mở đón chờ, cô phải thật nhanh chân.Bỏ chạy chính là chứng tỏ mình đã làm chuyện xấu, có tật giựt mình. Hoắc Luật lập tức đuổi theo, chân dài cũng có lợi thế. Hắn đã "tóm" được Dục Uyển ngay tại cửa.
"Theo tao vào đây" Hoắc Luật kẹp Dục Uyển vào bên hông, rồi xách vào trong toilet.
"Hoắc Luật! buông tôi ra..anh làm gì hả, buông tôi ra.." Cô không an phận, vùng vẫy đánh loạn xạ trên người hắn.
"Mày la một tiếng nữa, tao bóp chết mày.."
Dục Uyển bây giờ mới chịu yên phận, đời cô coi như đã xong..
Hoắc Luật đá cửa tolet ra, lôi Dục Uyển vào trong. Bên trong có một tấm gương rất lớn, vừa bước vào là đã nhìn thấy ngay.
Khuôn mặt của Hoắc Luật đen xì lại, hai mắt giận dữ, đầu muốn bốc khói, khi nhìn thấy khuôn mặt của hắn bị biến dạng thế nào, không phân biệt được đâu là mắt mũi miệng, gom hết lại chỉ có một đóng mực trên mặt.
"Là mày làm sao.." Hoắc Luật nhìn cô, rồi nhếch miệng cười. Đừng nghĩ cười là bạn mà là kiếp nạn đến gần.
"Tôi...tôi xin lỗi..." Dục Uyển bắt đầu run rẩy, Hoắc Luật hình như rất là tức giận.
"Có phải gần đây tao quá dể giãi với mày, nên mày nghĩ có thể đùa giỡn với tao" Hắn giận dữ, lật người đè cô xuống bồn rữa mặt.
"Á..a..!!!"
Trong suốt một tuần ở bệnh viện. Hắn luôn bên cô 24h, canh cho cô đi toilet, còn giúp cô mua băng vệ sinh, lúc nữa đêm cô bị hành kinh, đau bụng không ngủ được, hắn còn nằm bên cạnh hát cho cô nghe. Bọn họ đã quá "thân thiết" nên cô đã quên mất cần phải giữ khoảng cách an toàn với hắn.
"Luật! anh đừng tức giận..tôi xin lỗi, thật ra cái này...rất dễ làm sạch, tôi sẽ lau sạch cho anh.." Dục Uyển cuống cuồng lấy tay chà chà lên mặt của Hoắc Luật.
"Tốt nhất là lau sạch cho tao, nếu không..."
"Sạch! nhất định sẽ sạch mà"
Nhưng 5 phút sau Dục Uyển đã hối hận.
Tại sao lúc nãy cô không bớt đi sự nhiệt tình một chút, thì bây giờ đã không khổ sở như vậy.
Hu..u...u...!!! hình như là chùi không có ra, chất lượng mực sao lại tốt như vậy chứ. Dục Uyển đang mãi lo lắng, nên không nhận ra sự biến hóa trên gương mặt của Hoắc Luật lúc này.
Dáng vẽ của Dục Uyển bây giờ, lại là sự câu dẫn chết người giành cho Hoắc Luật, những chiếc răng trắng ngọc đang cắn nhẹ lên cánh môi, đôi mắt ướŧ áŧ như sắp khóc, khiến cho đàn ông nhìn thấy mà đau lòng thương xót. Thật sự, nếu không lau sạch được vết mực trên mặt Hoắc Luật, Dục Uyển nhất định sẽ khóc thật.
"Mày không cần phải lau nữa" Hắn lên tiếng, chụp lấy hai tay của cô, ép xuống bồn rửa mặt
"Thật không.." Dục Uyển mừng rỡ cười thật tươi, nụ cười của cô lại càng quyến rũ trong mắt hắn.
Thật ra Hoắc Luật cũng không có lạnh lùng khó gần như cô nghĩ. Bằng chứng là hắn đang bồng cô ra nhà vệ sinh, một người có tính trách nhiệm cao. Lúc nãy hắn khiêng cô vào, thì giờ lại bồng cô ra.
Lúc Dục Uyển nghĩ Hoắc Luật sẽ thả cô xuống, thì hắn lại ném cô lên giường.
Thân thể cao lớn của Hoắc Luật nhanh chóng phủ lấy người Dục Uyển, hắn đè cô cuống giường. Ngực phập phồng nhấp nhô vì sức nặng của hắn, còn vì Dục Uyển đang căng thẳng nghi ngờ hắn muốn làm gì mình.
"Anh định làm gì.." Dục Uyển cố tỏ ra chấn tĩnh nhìn hắn
"Gần đây tao phát hiện mày rất thông minh... nhưng tại sao, lúc nào mày cũng hỏi những câu ngu xuẩn như vậy"
Hoắc Luật nhếch miệng cười, một tay đặt lên vùng ngực của Dục Uyển, cách lớp áo ngủ, hắn nắm trọn một bên vυ' xoa nắn.
"Mày nghĩ tao muốn làm gì mày" Hắn cúi người xuống hôn lên Dục Uyển.
"Ưʍ...m...!!!"
"Hoắc Luật, buông tôi ra..buông tôi ra..."
Cũng giống như bao lần trước, Dục Uyển vùng vẫy, cô đẩy hắn ra, nhưng Hoắc Luật vẫn cường hãn chiếm đoạt. Hai người giằng co qua lại. Kết quả cuối cùng...
Dục Uyển ưng thuận phối hợp với Hoắc Luật.
Hai tay của Dục Uyển từ từ vòng ra sau lưng, ôm chắt lấy cổ của Hoắc Luật. Môi hắn mυ'ŧ nhẹ lấy môi cô, Dục Uyển cũng thuận tình đáp trả, hé miệng ra cho đầu lưỡi của hắn tiến vào, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau.
"Ưʍ..m...!!!"
Từng chiếc cúc áo ngủ được hắn cởi ra, Dục Uyển nâng người lên, Hoắc Luật luồn tay ra phía sau lưng, cởi ra cúc áσ ɭóŧ, rồi ném xuống đất.
Hắn đặt cô nằm xuống giường, nghĩ tưởng sẽ nhìn thấy cặp ngực xinh đẹp mềm mại của Dục Uyển, thì cô lại lấy tay che mất.
Đây được xem là lần đầu tiên Dục Uyển chấp nhận Hoắc Luật mà không kháng cự, nên có chút xấu hổ, cô lấy tay che lại cặp ngực xinh đẹp của mình.
"Lấy tay ra, tao muốn xem.."
Dục Uyển từ từ lấy tay ra rồi đặt xuống giường, hai cặρ √υ' căng tròn trắng nõn, nhũ hoa hồng thuận, đây chính là vẽ đẹp mà hắn muốn nhìn thấy. Hoắc Luật đặt hai tay lên vυ' của Dục Uyển nhào nặn, xoay tròn, giày vò đến thần chí cô điên đảo.
"Ưʍ..m...Ưʍ..m!!!"
Hắn cúi người xuống, đưa miệng mυ'ŧ lấy nhũ hoa đã săn cứng của Dục Uyển, nhè nhẹ ngậm chặt, đầu lưỡi bên trong đang liên tục trêu trọc. Sự lạnh lẽo của bên vυ' còn lại, được đôi tay của Hoắc Luật sưởi ấm, hắn vân ve vuốt ve, sau đó hắn di chuyển đôi tay xuống hạ thân bên dưới, nâng mông cô lên và kéo chiếc quần ngủ xuống.
Bàn tay ấm áp đó không vội mà tiến sâu vào, cách lớp qυầи ɭóŧ hắn đặt lên nơi mềm mại mà vuốt ve lên xuống, chà xát nơi khe nhỏ của Dục Uyển. Không quá nhiều động tác nhưng bên dưới cô đã bắt đầu rĩ nước. Thân thể đang kɧoáı ©ảʍ cùng cực, hương thơm ngào ngạt lại tỏa ra.
Chính là cái mùi hương này, cái hương thơm thuần khiết, nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta điên đảo. Hoắc Luật hít một hơn sâu, theo hương thơm mê hoặc, đôi môi của hắn từ từ di chuyển xuống bụng, eo, và hai bên đùi của Dục Uyển.
Hắn tách hai đùi của Dục Uyển sang hai bên, trong tư thế xấu hổ nhất, nơi tư mật hiện rõ trước mắt hắn, hai cánh hoa vì chủ nhân đang xấu hổ mà
khẩn trương co rút, mật hoa lại chảy ra nhiều hơn. Đầu lưỡi ấm áp ra
sức mυ'ŧ liếʍ làm huyệt hoa
càng ẩm ướt.
"Ưʍ...m...!!!"
" Luật...tôi sắp không chịu nổi nữa rồi...Luật..."
Dục Uyển nức nở kêu tên hắn, bởi vì kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ xen lẫn thống khổ mà Hoắc Luật mang đến quá mạnh mẽ, cô không thể nào kiềm nén được ham muốn của bản thân, cả người cô ưỡn căng như một cây tên.
Hắn đặt cô xuống, kéo khóa quần âu ra. Đem du͙© vọиɠ của mình
kề sát vào khe huyệt phấn hồng, mạnh mẽ đẩy mạnh vào. Rồi..
"Ah..Ah...!!!"
Theo từng động tác cuồng dã mãnh liệt của Hoắc Luật,
những tiếng rên rĩ mê hồn của Dục Uyển không thể kìm nén được, mà phát ra càng nhiều.
"Ah..Ah...!!!"
"Ah..Ah...!!!"
Sau một đêm kịch liệt vận động, Dục Uyển không còn đủ sức bước
xuống giường. Suốt cả buổi tối, không biết hắn đã tàn phá bao nhiêu lần trên người cô. Dục Uyển lê lếch vào nhà vệ sinh.
Vừa xoay người, nhìn mình trong gương, Dục Uyển muốn té xỉu...
Mắt cú, ria mèo, mũi heo, mõm chó...giống hệt với những gì cô đã vẽ trên mặt của Hoắc Luật tối qua, giờ đang xuất hiện trên mặt cô.
Không cần suy nghĩ cô cũng biết kiệt tác nghệ thuật này, là do kẻ đang đứng ngoài cửa làm. Cô quay sang nhìn hắn.
"Có phải rất đẹp không.." Hoắc Luật nửa thân trần trụi đang dựa cửa, hắn mỉm cười nhìn cô.
"Anh...anh.." Dục Uyển tức giận mà không thể bộc phát, cái này là tự làm tự chịu không trách được ai, cô vẽ trên mặt hắn, hắn trả hết trên mặt cô những gì cô đã vẽ, cũng là bình thường.
Dục Uyển không còn tâm trạng để tắm rửa gì cả, cô quay về phòng mình. Vừa đi lướt qua người Hoắc Luật, lại bị hắn kéo giựt ngược lại.
"Không phải mày muốn tắm sao, chúng ta cùng tắm"
"Ai muốn tắm cùng với anh chứ, buông ra.."
Kháng cự vô ích, cô vẫn bị Hoắc Luật ném vào trong bồn tắm. Năm giây sau, thì cô bị hắn lột sạch sẽ từ trên xuống dưới. Không chỉ đơn giản tắm, mà Dục Uyển còn bị Hoắc Luật ăn nuốt sạch sẽ, cả xương cũng không nhả ra.
Gần đây, có thể do cô giao lưu với Hoắc Luật nhiều quá, nên mũi cũng rất nhạy cảm, có thể ngửi được mùi của nguy hiểm. Cô lùi ra sát mép tường, lớn tiếng cảnh báo Hoắc Luật, khi nhìn thấy hắn gian tà, tiến lại gần mình.
"Tôi nói trước, anh không được cởϊ qυầи ra.."
"Tại sao.." Miệng thì hỏi Dục Uyển tại sao, trong khi thì tay đã mở khuy quần ra.
"Tôi nói rồi...anh không được cởϊ qυầи ra..."
"Nhưng tao đã cởi rồi"
Kẻ mặt dày không biết xấu hổ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bước đến trước mặt Dục Uyển, còn mang theo cả vũ khí. Dục Uyển bỏ chạy thì hắn lại đuổi theo và rồi...
"Ah..ah..!!!"