Trục Vương (Theo Đuổi Nghiệp Đế Vương)

Quyển 3 - Chương 5 (H+)

Phong Dã bế ngang Yến Tư Không, sải bước đến phòng ngủ, cũng phân phó: “Đi chuẩn bị nước nóng và trà giải rượu.”

Đặt Yến Tư Không lên tháp rồi, Phong Dã liền cẩn thận đắp chăn cho y, rồi cau mày nhìn khuôn mặt ửng đỏ mang theo vài vệt nước mắt đã khô đó.

Ngươi khóc? Tại sao?

Phong Dã không tự chủ nắm chặt quả đấm.

Rất nhanh, A Lực liền bưng nước tiến vào.

Phong Dã lạnh lùng hỏi: “Các ngươi đi đâu? Sao y uống đến như vậy?”

A Lực nhọc nhằn khoa tay múa chân, hắn biết Phong Dã nhìn không hiểu nên cũng có phần nóng nảy.

“Ngươi…” Phong Dã mất kiên nhẫn nói: “Lui ra đi.”

A Lực uể oải rủ tay xuống, khom người lui ra ngoài.

Phong Dã ngâm khăn vải vào trong nước ấm, sau khi vắt khô liền nhẹ nhàng lau trán đã lạnh đến đông cứng của Yến Tư Không.

Từ khi hai người quen biết tới nay, Yến Tư Không chưa từng say, mà hôm nay không chỉ say đến mê man lại còn hai mắt sưng đến ửng đỏ, rõ ràng đã từng khóc lớn một trận, đây là lần đầu hắn thấy y yếu ớt ưu thương như vậy, hắn thấy mà đau lòng không thôi.

Hắn nhẹ nhàng vén tóc trên trán Yến Tư Không lên, lẩm bẩm: “Ngươi sao vậy.”

Thình lình, Yến Tư Không lại nắm lấy tay Phong Dã, hai mắt hé ra một kẽ hở nhỏ, mông lung nhìn hắn mà nhỏ giọng nỉ non: “Cha…”

Phong Dã ngẩn người, áp sát lỗ tai lại, cuối cùng cũng nghe Yến Tư Không nói gì, ngay lập tức liền im lặng thở dài.

“Cha…” Yến Tư Không nắm chặt tay Phong Dã, khóe miệng trùng xuống, ứa nước mắt muốn khóc, giống như đang chịu ủy khuất vô tận.

Hô hấp Phong Dã cứng lại, tim cũng căng thẳng theo đó: “Tư Không, ta ở đây.”

Yến Tư Không từ từ mở mắt, ánh mắt đang mờ mịt dần trở nên thanh tỉnh, y kinh ngạc nhìn hồi lâu mới chần chừ hỏi: “Phong Dã?”

Phong Dã gật đầu: “Ngươi còn tỉnh táo à?”

Yến Tư Không hít sâu một hơi, buồn bã nói: “Phong Dã à…”

“Ngươi sao vậy? Sao lại uống đến như này?” Trong lòng Phong Dã đã có suy đoán.

Yến Tư Không chưa hết say, y vẫn nửa mê nửa tỉnh, thấp giọng đáp: “Hôm nay, là ngày giỗ của cha ta.”

Phong Dã vuốt ve trán y: “Nguyên Thiên hộ là anh hùng thật sự.”

“Anh hùng…” Nghe hai chữ này, Yến Tư Không cười khổ hai tiếng.

Anh hùng luôn cứu người khác, vậy ai tới cứu anh hùng đây?

Có phải anh hùng đã định trước kết cục thê lương?

Phong Dã hiểu rõ nỗi đau khi mất đi người thân nhưng không biết dùng từ gì để an ủi: “Nếu ngươi vẫn muốn uống thì ta uống cùng ngươi.”

Hai tay Yến Tư Không nắm lấy tay Phong Dã đặt trong ngực mình, dùng giọng gần như cố chấp nói: “Phong Dã, cha ta bị oan, ngươi biết không?”

“Ta biết, người trong thiên hạ đều biết.”

Yến Tư Không lắc đầu: “Bọn họ không biết đâu, có lẽ chỉ người thành Quảng Ninh biết thôi, nhưng dần dẫn cũng sẽ quên lãng, trăm năm sau, còn ai nhớ ông ấy chứ.”

“Chúng ta nhớ, luôn có ngươi nhớ.”

“…Ta muốn đời sau phải nhớ.” Thanh âm Yến Tư Không nhỏ như tiếng muỗi.

“Gì cơ?” Phong Dã xích lại gần.

Nhưng Yến Tư Không lại không nói gì thêm nữa, chỉ dùng đôi mắt ướŧ áŧ lẳng lặng nhìn hắn, tựa như muốn khai thác cái gì đó từ trong con ngươi kia.

Con ngươi đen láy, xa xăm giống như hồ nước sâu thần bí, bắn ra ma lực hút hồn người ta.

Phong Dã không nhịn được hôn lên mặt y.

Yến Tư Không nhắm mắt lại, dùng sức nắm chặt tay Phong Dã, giống như kẻ chết đuối nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất. Dù sao cũng là người tập võ hàng năm nên sức lớn bóp xương tay vang lên tiếng răng rắc.

Phong Dã nghe được lời cầu cứu trong im lặng của Yến Tư Không, liền coi thường đau đớn mà ôn nhu lại tinh tế hôn lên mí mắt, gò má, chóp mũi, và cuối cùng là đôi môi nhợt nhạt lạnh như băng của y. Đầu tiên là cẩn thận mυ'ŧ, cho đến khi có được sự đáp lại đầu tiên của Yến Tư Không rồi, liền không kiềm chế nổi muốn ra sức đòi hỏi, đầu lưỡi mạnh mẽ cậy hàm răng Yến Tư Không, dây dưa với đầu lưỡi y.

Hai người há miệng thở hổn hển nhưng vẫn quấn quýt nhau như trước. Nụ hôn thô bạo lại nóng bỏng này, đang từng chút một xua tan đi cơn ớn lạnh trong người Yến Tư Không.

Nụ hôn kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Phong Dã bịn rịn trên môi, má rồi cằm y, sau đó liền đi xuống, vùi vào bờ gáy ấm áp của y mà khó nhịn động tình khẽ cắn làn da mềm mại kia, cũng một tay cởi đai lưng y ra.

Yến Tư Không nắm càng thêm chặt tay Phong Dã, y đắm chìm trong trận tóc tai dây dưa này, chỉ hy vọng được hấp thụ nhiều hơn, hưởng thụ nhiều ôn nhu hơn từ trên người đối phương.

Phong Dã dùng răng kéo cổ áo y, đôi môi mềm mại rơi trên xương quai xanh lồi lõm hấp dẫn, bàn tay cũng thuận thế thăm dò đồ bên trong.

Khi bàn tay lạnh như băng chạm lên làn da ấm áp, Yến Tư Không liền không khỏi rùng mình, y mở mắt, thần trí đã thanh tỉnh hơn, tay đang nắm đến đau nhức cũng nới lỏng ra.

Phong Dã dừng lại, hắn rút tay về, quay đầu nhìn vào mắt Yến Tư Không thật sâu, hắn đè nén hô hấp dồn dập mà trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta dừng lại không?”

Phong Dã mạnh mẽ kìm xuống cơn nóng nảy, tay hắn ôn nhu vuốt ve mái tóc y, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thú tính cuồng dã: “Ngươi vẫn còn một lần mở miệng bảo ta dừng lại, nếu không, sau đó vô luận ngươi có khóc lóc cầu xin thế nào, ta cũng sẽ không dừng đâu.”

Yến Tư Không mở miệng, nhàn nhạt đáp: “Ai cũng nói giao hoan là chuyện vui nhất thế gian, thử chút có ngại gì.”

Thế rồi, Phong Dã chợt xoay mình lên giường, thân hình cao lớn bao phủ hoàn toàn Yến Tư Không, lần thứ hai hắn ngăn đôi môi mỏng y lại, vừa mυ'ŧ liên tục, vừa gần như dã man mà kéo vạt áo Yến Tư Không.

Trong nháy măt y phục rải rác đầy giường, Phong Dã nâng thân thể trắng nõn thon dài của Yến Tư Không khỏi đống vải vóc đen ngòm, giống như đang tách một đóa sen trắng tinh ra khỏi mặt nước. Nụ hôn hắn rơi như mưa trên bờ ngực kia, để lại một loạt vết bầm ứ đọng.

Yến Tư Không thất thố ôm lấy cổ Phong Dã, tựa như càng say thêm, y chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, lâng lâng như đang ở trên mây.

Cho đến khi Phong Dã ngậm viên anh đào kia vào trong miệng, nhẹ nhàng liếʍ cắn, Yến Tư Không mới co rút một trận, thân thể run rẩy kịch liệt.

Tay Phong Dã lần mò xuống hạ thân, một phát nắm chặt thứ đang ẩn núp của Yến Tư Không.

“Phong Dã…” Yến Tư Không hít sâu một hơi.

Đó là nơi chết người, là nơi chưa ai chạm vào, sao y không khẩn trương được.

“Ta ở đây.” Phong Dã hôn y loạn xạ, đồng thời cũng nhẹ xoa thứ mềm nhũn kia.

“Đừng, Phong Dã…” Yến Tư Không kinh hoảng cong eo, muốn thoát khỏi sự sợ hãi hiện tại.

“Đừng sợ.” Phong Dã đã nóng đến khó nhịn, vật sục sôi trong ngươi cương được nửa, cọ cọ bắp đùi Yến Tư Không.

Yến Tư Không xấu hổ cực kỳ, một tay y che mắt, tay còn lại thì nắm chặt tấm đệm, chỉ cảm thấy máu trong người đang tràn xuống dưới bụng, kɧoáı ©ảʍ chưa từng có chiếm đoạt hoàn toàn thần trí y.

Phong Dã vẫn tiếp tục giày vò y, nụ hôn mất trật tự trải rộng trên gò má, ngực, và dường như muốn đóng dấu của mình lên từng tấc da tấc thịt đó, tốc độ lên xuống trong tay cũng nhanh hơn.

Yến Tư Không bị ham muốn mãnh liệt chèn ép cho không chịu nổi phải khép hai chân lại, trong miệng phát ra tiếng thở dốc dồn dập: “Ưm…”

Phong Dã nhìn bộ dáng động tình của Yến Tư Không mà dươиɠ ѵậŧ dưới người đã cứng nóng không thôi, hắn liền dứt khoát kề sát thứ đó của hai người, rồi cọ sát lên xuống.

Yến Tư Không thấp giọng rên một tiếng, chỗ kia cực kỳ nhạy cảm, thậm chí y có thể cảm giác được gân nhô trên thứ đó của Phong Dã đang đập thình thịch mạnh mẽ. Y run người, chỉ thấy một dòng chảy nóng bỏng truyền xuống hạ thân, cũng không nhịn được nữa mà bắn hết ra trong một lần.

“A…” Yến Tư Không phát ra tiếng rêи ɾỉ đè nén.

Dịch thể trắng đυ.c chảy đầy tay Phong Dã, tí tách rơi xuống theo kẽ ngón tay, nhìn thôi cũng thấy tràn đầy sắc dục.

Yến Tư Không đã tỉnh rượu hơn nửa, mà nhiều hơn là xấu hổ, y nhìn Phong Dã bằng con mắt ướŧ áŧ, cực kỳ ngượng ngùng nhưng cũng tràn đầy xuân sắc vô biên, khiến Phong Dã hận không thể nuốt y vào trong bụng.

Cổ họng hắn phát ra tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, hắn cúi người, liếʍ hôn môi Yến Tư Không: “Ta phải biến ngươi thành của ta.” Rồi hắn dùng tay tách chân Yến Tư Không ra, vươn bàn tay tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ về phía mông y.

Tuy Yến Tư Không chưa thành thân nhưng y đọc nhiều loại sách, cũng biết một chút về chuyện này, tất nhiên cũng biết nam nhân với nam nhân sinh hoạt vợ chồng như thế nào, nhưng khi nó thật sự xảy ra trên người mình rồi, vẫn không kiềm được mà bắt đầu run rẩy.

Đầu ngón tay Phong Dã chạm vào bờ mông mềm mại kia, tiếp đó ngón tay thon dài thăm dò vào kẽ hở, có phần nóng nảy mà xuyên vào nơi bí mật đang đóng chặt.

Yến Tư Không lại căng hông ra lần nữa, y chưa từng cảm nhận cái cảm giác kỳ lạ này nên thân thể vô ý thức muốn né tránh.

Phong Dã lại không cho y chỗ tránh, ngón tay thật dài mang theo dịch thể sền sệt tiến vào huyệt mật khép kín kia.

Yến Tư Không nhắm chặt hai mắt, cố nén cơn khó chịu, cánh mũi ra sức phập phồng.

“Thật chặt…” Phong Dã thở dài, tay cũng không ngừng nghỉ, hắn thừa dịp vách thịt hơi nới lỏng, lại chen vào một ngón tay thứ hai.

“Phong Dã, ta…”

“Đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Phong Dã ôn nhu hôn y, cũng thuận thế ngăn lại mọi giãy giụa của y trong miệng.

Khi Phong Dã đút ngón tay thứ ba vào, còn bắt đầu khai thác lục lọi bên trong đó, Yến Tư Không chỉ cảm thấy cơn đau như sóng ập vào người, không nhịn được giãy giụa thân thể, muốn né tránh cái hành hạ quỷ dị kia.

Phong Dã liền dùng sức nặng của thân thể áp chế y, ngón tay ướt nhẹp thô bạo ra vào trong tiểu huyệt, khiến nơi bí ẩn chưa ai thăm dò chỉ chậm rãi mở ra vì hắn.

“Ưm…” Yến Tư Không bị nụ hôn nóng bỏng của Phong Dã lấp kín khiến cho khó mà mở miệng, y chỉ cảm thấy đầu óc mê loạn, cả người đắm chìm trong ý thức không thể nào điều khiển trong tay.

Phong Dã rút ngón tay ra, rồi hắn kéo tay Yến Tư Không lại, cưỡng bức nó đặt trên côn ŧᏂịŧ mình, thở hổn hển nói: “Ngươi thấy không? Nó muốn vào trong cơ thể ngươi, nó muốn biến ngươi thành người của Phong Dã ta đấy.”

Tay Yến Tư Không run rẩy không ngừng. Thứ kia vừa to, vừa thô, vừa cứng rắn, lại vừa nóng bỏng, thật sự là nóng đến mức khiến y không dám cầm vào. Phong Dã kéo gối mềm đệm dưới eo y, rồi nâng mông y lên, bành hai chân y ra thật lớn.

Yến Tư Không che mắt lần nữa, cắn chặt môi dưới như miệng sò.

Thế nhưng Phong Dã lại đưa ngón cái vào trong miệng y, hắn cạy hàm răng y ra mà bá đạo nói: “Ngươi không được làm mình bị thương.” Dứt lời, hắn nâng côn ŧᏂịŧ to dài lên, đặt trước cửa huyệt đang hé mở.

“A…”

Khi côn ŧᏂịŧ to lớn chen vào huyệt mềm nhỏ hẹp, Yến Tư Không liền thét lên đầy kinh hãi.

Phong Dã giữ eo Yến Tư Không, hắn cắn răng chịu kích động khó nhịn, từng chút từng chút chen vào vách thịt kia.

Yến Tư Không đau đến cứng đờ cả người, trên trán nhất thời toát mồ hôi to chừng hạt đậu: “A…Không…”

“Đừng sợ, đừng sợ…” Phong Dã đau lòng lau mồ hôi trên mặt y, côn ŧᏂịŧ bị tường ruột kẹp chặt lấy, kɧoáı ©ảʍ lúc ma sát thật khiến người ta muốn nổi điên. Hắn cố gắng kiềm nén khát vọng trong cơ thể, chờ đợi Yến Tư Không hơi thích ứng, nếu không nơi thít chặt đó căn bản không thể vào sâu hơn.

“Phong Dã, đau lắm…” Yến Tư Không chỉ cảm thấy hạ thân trướng rách, vừa đau vừa khó chịu. s1apihd.com

“Ta biết, Tư Không, thả lỏng chút, mở hết sức là hết đau.” Phong Dã hôn nhẹ Yến Tư Không, ôn nhu nói bên tai y: “Ta rất thích ngươi, Không nhi…”

Không nhi…

Yến Tư Không trợn to hai mắt, trong l*иg ngực như có thứ gì đó mở ra, trong nháy mắt tình cảm vô tận tuôn trào. Cõi đời này vẫn còn người gọi y là “Không nhi”, giờ đây người đang làm chuyện thân mật nhất với y, đang gọi y là “Không nhi”…

Y gần như buông lỏng phòng bị.

Phong Dã thừa dịp này liền thúc eo, cắm cả cây to dài vào bên trong mật đạo.

“A…”

“Không nhi…Không nhi…” Phong Dã không khống chế được du͙© vọиɠ dạt dào trong người nữa, hắn ôm hông Yến Tư Không, hơi rút thứ kia ra, rồi lại húc sâu vào lần nữa, mấy phen khép mở liền cảm giác được nhục đạo kia đã đón nhận hắn hoàn toàn rồi.

Khi nhục đạo Yến Tư Không đã mở ra hoàn toàn, hắn liền mạnh mẽ thúc hông nhanh chóng, cái trước rút côn ŧᏂịŧ ra hơn nửa, cái sau lại đâm thẳng đến nơi sâu nhất, tiếng da thịt va chạm vang khắp căn phòng.

Sau cơn đau ban đầu, Yến Tư Không đã chìm cả người trong cơn kɧoáı ©ảʍ xa lạ liên tục trào lên đó, y bị Phong Dã giữ chặt nên chỉ có thể run run, nơi đang khó khăn mở miệng kia vừa đau đớn vừa tê dại, khiến y không nhịn được phát ra tiếng xấu hổ.

“Không nhi…Không nhi của ta…” Phong Dã cuồng dã như thú, ra vào trong mật huyệt giống như điên, cứ nghe được tiếng kiềm nén của Yến Tư Không lần nào là hắn lại dùng sức thêm lần đấy, nhất định ép y phải phát ra tiếng rêи ɾỉ động tình.

Du͙© vọиɠ hóa thành xuân dược nặng nhất, hòa tan thần trí hai người.

Yến Tư Không không chống lại được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dồn dập kia, bèn nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Phong Dã…Không…Không muốn…”

“Ngươi muốn.” Phong Dã hung hăng đâm cả côn ŧᏂịŧ vào: “Đây là ngươi muốn, cũng là ta muốn.”

“Không…A a…” Hai tay Yến Tư Không nắm chặt đệm, ngón chân co lại thật chặt.

Phong Dã rút côn ŧᏂịŧ ướt nhẹp ra, hắn lật thân thể Yến Tư Không, cong mông y quỳ trước mặt mình, còn chưa chờ Yến Tư Không phát ra tiếng nào, hắn đã tách mông y ra, dùng sức cắm vào lần nữa.

“A—” Yến Tư Không quát to một tiếng, nước mắt chảy xuống hai gò má.

Tư thế ra vào đằng sau đó giúp côn ŧᏂịŧ vào sâu hơn, liên tục hơn, hai viên tinh hoàn sung mãn vỗ vào mông y, phát ra tiếng vang xấu hổ.

“Phong Dã…Đừng…Phong Dã a a a a—“

“Vừa rồi ngươi có thể bảo ta dừng lại…” Phong Dã cúi đầu xuống, vừa hôn vừa cắn trên sống lưng trần của Yến Tư Không: “Bây giờ thì muộn rồi, ta sẽ không dừng lại, ta sẽ thao ngươi cả tối, ta muốn ngươi không quên được tối nay cả đời.”

Phong Dã ra vào nhanh chóng liên tục mấy chục lần, lại chợt dừng lại.

Yến Tư Không nhận ra được chuyện gì, bèn mang ý thức đã rã rời cầu khẩn: “Đừng…”

Thân thể Phong Dã khẽ run, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tức khắc phun ra, bắn toàn bộ vào trong cơ thể Yến Tư Không.

“A a—–a—–” Yến Tư Không mất khống chế bật khóc.

Sau khi Phong Dã bắn xong lại không rút côn ŧᏂịŧ ra, mà cứ vậy ôm Yến Tư Không ngã nằm xuống giường, dùng đầu lưỡi liếʍ từng giọt mồ hôi trên lưng y.

“Ngươi…Phong Dã…Ngươi khốn kiếp…” Toàn thân Yến Tư Không đã vô lực, để mặc Phong Dã thao túng.

Phong Dã nói giọng khàn khàn: “Ta còn khốn kiếp hơn nữa, ta thích ngươi Không nhi à, ngươi phải nhận hết tất cả những thứ này.”

Yến Tư Không thấy Phong Dã rút côn ŧᏂịŧ đã mềm một nửa kia ra, dưới thân liền như tiết lũ lụt, thể dịch trắng đυ.c tức khắc tuôn ra ngoài, xấu hổ và dâʍ đãиɠ cực kỳ khiến thứ đó của y lại cứng rắn một lần nữa.

Phong Dã vươn tay nắm thứ đó của y, thuần thục lên xuống, đồng thời côn ŧᏂịŧ vừa phóng thích kia cũng cương lên lần nữa.

Khi Yến Tư Không đã tê dại, mật huyệt nhạy cảm lại bị hung hăng lấp đầy, kɧoáı ©ảʍ cực độ ở cả trước và sau kéo y hoàn toàn vào bể dục vô biên…

———————————–

Ánh nắng hừng đông bị cửa sổ phủ kín bằng vải dày chặn ngoài phòng, bên trong phòng tối mà ấm áp, hai người đã quen dậy sớm hàng năm, nay lại ngủ cực kỳ sâu.

Cho đến khi một tràng tiếng gõ cửa truyền tới.

Phong Dã chợt mở mắt, nhưng cho dù cảm nhận được cánh tay đau đến tê dại, ý thức vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn, tay hắn đã ôm chặt thân thể ấm áp trần như nhộng trong ngực kia.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Yến Tư Không liền phát ra tiếng nói mê khó chịu.

Phong Dã nổi giận, dồn hơi xuống dưới bụng, dùng nội lực gầm nhẹ một tiếng: “Cút.” Thanh âm kia nghe không lớn, kỳ thực lại vang ra rất xa.

Ngoài cửa lập tức vang lến tiếng chân rời đi.

Phong Dã cúi đầu định kiểm tra Yến Tư Không, lại đối mặt với một đôi mắt đang lim dim buồn ngủ.

“Đánh, đánh thức ngươi rồi.” Ánh sáng trong mắt lập lòe, không dám nhìn vào mắt Yến Tư Không, tai cũng đỏ ửng lên.

Yến Tư Không thẫn thờ chốc lát, dần dần nhíu mày lại, chỉ cảm thấy từ eo trở xuống đau nhức khó nhịn, đủ loại chuyện đêm qua ngay tức khắc hiện lên trước mắt, chỉ trách trí nhớ y quá tốt nên hôm nay thấy mặt Phong Dã, mọi hình ảnh sống động lại hiện lên, khiến y ngượng đến mặt đỏ bừng.

Sớm biết Phong Dã cầm thú như vậy, có đánh chết y cũng không dâng mình tới cửa.

Phong Dã chớp mắt, hôn mạnh một cái lên trán Yến Tư Không: “Không nhi, ngủ thêm một lúc nữa đi.”

“Không được…” Yến Tư Không vừa lên tiếng, liền phát hiện giọng mình đã khàn hoàn toàn. Y giùng giằng muốn dậy lại phát hiện cả người vô lực, hơi động chút thôi cũng cảm giác được hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau đang cọ sát đối phương…

Hô hấp Phong Dã nhất thời trở nên nặng nề: “Đừng động.”

“Ta, ta muốn dậy.”

Bàn tay Phong Dã vuốt ve sống lưng y: “Ngươi không nên vào triều sớm, nghỉ ngơi cho khỏe đã, đêm qua…vất vả cho ngươi rồi.” Giọng nói khó giấu nổi vui sướиɠ và tự hào.

Sắc mặt Yến Tư Không đỏ như trái cà chua chín, chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung: “Ta không vào triều sớm thì cũng không thể vắng mặt vô cớ được.”

Gần đây việc Hàn Lâm không có chuyện quan trọng gì, thỉnh thoảng nghỉ nửa ngày hay một ngày cũng không sao, nhưng không rời khỏi cái chăn ấm áp dễ chịu đây, y sợ rằng mình sẽ ngượng chết mất.

“Sao gọi là vô cớ chứ.” Phong Dã cọ cọ má y, cười đùa: “Ngươi hầu hạ trên giường thế tử Tĩnh Viễn vương, cũng coi như là ‘bị thương’ vì công.”

“Đừng nói bậy bạ nữa.” Yến Tư Không đã cạn lời, tình tứ ái muội quanh quẩn giữa hai người khiến y khó chịu cực kỳ, nhưng lại không giấu được sợ hãi mãnh liệt trong lòng, liền nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây rõ ràng là trên giường ta mà.”

Phong Dã cực kỳ thích Yến Tu Không quẫn bách ngượng ngùng, nó khác hẳn với dáng vẻ tiêu sái ngày thường của y: “Không nhi, đêm qua ngươi thích không?” Phong Dã dán vào lỗ tai y, làm nũng hỏi.

“…”

“Nói đi.”

“Có, có gì mà nói chứ…”

“Ta muốn nghe, hay là ngươi không nhớ? Vi phu có thể giúp ngươi nhớ đấy.”

“Phong Dã!” Yến Tư Không giùng giằng muốn chui ra khỏi chăn.

Phong Dã giam y trong ngực, oán giận: “Đã bảo không được động rồi mà, ngươi cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta phải không?”

Yến Tư Không quả thật không dám động chút nào nữa, y cảm nhận được rõ ràng sự rục rịch của Phong Dã.

Phong Dã khẽ cắn tai y, xấu hổ lại không mất đi sự bá đạo mà nói: “Ta thích, thích cực kỳ, ngươi cũng thích chứ? Nói với ta đi, ta muốn nghe.”

Yến Tư Không không tránh được, lại hãm sâu trong tình nồng ý nặng của Phong Dã, không thể làm gì khác hơn là ‘ừ’ một tiếng thật thấp.

Giao hoan…Quả là chuyện vui nhất thế gian, nhưng cũng phải là người kia mới được.

Phong Dã vui vẻ nói: “Không nhi, ngươi thật tốt, có muôn vàn ngàn vạn thứ tốt.”

Yến Tư Không không kiềm được bật cười: “Ngươi ôm ta thế này, ta sắp không thở được nữa rồi.”

Lúc này Phong Dã mới nới lỏng, quyến luyến không rời mà hôn lên má y, lặp đi lặp lại như đang niệm chú: “Không nhi, ngươi là của ta, ngươi là của ta, ngươi là của ta.” Tiếng nào cũng thâm tình hơn tiếng trước, tiếng nào cũng chắc chắn hơn tiếng trước.

Yến Tư Không không nói được cái vị vừa chua vừa ngọt trong lòng là gì, y chỉ cảm thấy giờ phút này bình yên ôm Phong Dã, cho dù bên ngoài có hạ một đao cũng chẳng thể nào tổn thương y, thậm chí y còn hy vọng thời gian dừng lại ở đây, nếu nó chỉ là một giấc mộng thì đừng tỉnh lại nữa.