Chương 3:
Rời khỏi thư phòng, Yến Tư Không và Thẩm Hạc Hiên đi song song với nhau, không nói một hồi lâu.
Cho đến khi tới cổng vòm, Thẩm Hạc Hiên mới dừng chân lại.
Yến Tư Không biết hắn có lời muốn nói nên cũng dừng lại, chờ đợi.
Thẩm Hạc Hiên trầm giọng: "Ta biết nhắc tới chuyện thuế biển tất khiến lão sư không vui, nhưng giờ đây quốc khố cạn kiệt, giật gấu vá vai, há phải kế hoạch lâu dài? Tăng thuế biển có thể là cách duy nhất không gây thiệt hại cho đất nước."
Yến Tư Không nhìn xung quanh rồi mới chắp tay với Thẩm Hạc Hiên, nói nhỏ: "Thẩm huynh cũng là con em Giang Nam lại chí công vô tư như vậy, tiểu đệ khâm phục không thôi. Chỉ là...Có một vài việc không thể muốn làm là làm được, lão sư chưa chắc hành động vì lợi ích riêng, đắc tội với thế gia Giang Nam gần như chẳng khác nào đắc tội với một nửa triều thần, chuyện này có dễ hơn gì chuyện cắt giảm chi tiêu dòng họ?"
Thẩm Hạc Hiên thở dài nặng nề mà cảm khái: "Ta ôm trong ngực bầu nhiệt huyết làm quan, nhưng hiện tại mới phát hiện, mình chẳng có ích gì."
"Thẩm huynh đừng khinh thường bản thân, hôm nay ngươi ta chỉ là tiểu lại nhưng tương lai nhất định có ngày phát huy khát vọng của bản thân, đã muốn mưu cầu chí lớn thì phải có căn cơ đầy đủ." Yến Tư Không nghiêm túc nhìn chằm chằm Thẩm Hạc Hiên: "Thẩm huynh là nhân tài khuynh thế, đừng để mai một."
Yến Tư Không thật lòng ngưỡng mộ Thẩm Hạc Hiên, cảm thấy hắn như một dòng nước trong trẻo chảy trôi trong triều đình mưu mô cổ hủ này, tương lai tất thành trụ cột nước nhà, mà người như vậy lại quá ít quá ít, nhưng vẫn là phải có, mới có thể chống lại cái mục nát, mở đường cho lẽ phải. Nếu như có một ngày, y thật sự lật đổ được tất cả thì còn cần người như Thẩm Hạc Hiên tới phụ tá giang sơn, cứu tế vạn dân, vì thế mà y mới phá lệ khuyên nhủ Thẩm Hạc Hiên đừng không vâng lời Nhan Tử Liêm nữa, cẩn thận lại bị tuyết chôn vùi.
Thẩm Hạc Hiên rất thông minh, tất nhiên nghe hiểu được, hắn trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu một cái, chắp tay với Yến Tư Không.
---------------------------------
Yến Tư Không lê thân xác mệt mỏi về phủ.
Y luôn cảm thấy mình như con cá thiếu nước rành rành mà lại sắp bị chết đuối.
Thân thể y rất khỏe mạnh, nhưng ý thức cứ cảm thấy mệt mỏi vô biên, cừu hận là lực lượng duy nhất chống đỡ y không ngã xuống.
Mới vừa bước khỏi ngưỡng cửa thì A Lực liền chạy tới, nhanh chóng ra hiệu.
Con ngươi u tối của Yến Tư Không thoáng qua một vệt sáng: "Hắn tới à?"
A Lực gật đầu.
Yến Tư Không sải bước vào sương phòng, bước chân cũng trở nên thật nhanh.
Đẩy cửa ra, đập vào mặt là ấm áp đầy phòng, trong nháy mắt bức lui cái lạnh đằng sau, bao phủ lấy y.
Phong Dã ngồi bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn lại, trên gương mặt tuấn tú liền nở nụ cười mừng rỡ tự đáy lòng khiến trái tim Yến Tư Không run rẩy.
Phong Dã đứng dậy, sải bước mau tới, ôm chặt y trong ngực mà thân mật nói: "Thật nhớ ngươi mà." Đồng thời cũng đá vào cửa một cước.
Yến Tư Không không giấu nổi vui sướиɠ trong lòng: "Ngươi trở về rồi."
"Cuối năm bận rộn quân vụ, ta không tách nổi nên đã hai tháng không gặp ngươi." Phong Dã nhắm mắt lại, vùi mặt vào cổ Yến Tư Không, dùng sức hít mùi hương ấm áp lại dễ ngửi trên người y, mệt mỏi vì cưỡi ngựa đạp tuyết trở về liền bay sạch.
"Vậy sao, đã hai tháng rồi à?" Yến Tư Không thầm nghĩ, hẳn là năm mươi lăm ngày.
"Ừ, hôm nào ta cũng nhớ ngươi, nằm mơ cũng nhớ ngươi." Phong Dã ôm Yến Tư Không mà lắc lắc: "Ngươi nhớ ta không?"
Yến Tư Không cười nhạt đáp: "Nhớ."
Phong Dã nắm eo y rồi xoay mình đặt người ngồi lên bàn, hắn ngắm nhìn đôi mắt Yến Tư Không, cười đùa: "Để ta nhìn kỹ xem, trong mắt ngươi có nhớ ta không nào."
Ánh mắt Yến Tư Không đặt trên khuôn mặt dò xét của Phong Dã, chỉ mấy chục ngày không gặp mà Phong Dã hình như đã thêm vài phần khí khái nam nhân. Y cười một tiếng, ôn nhu hỏi: "Có không?"
"Ta nhìn gần hơn xem nào..." Phong Dã chậm rãi xích lại gần, hiển nhiên là định hôn y.
Thế nhưng Yến Tư Không lại ôm eo Phong Dã, chôn mặt vào trong ngực hắn.
Phong Dã sững sờ: "Tư Không, ngươi sao vậy?"
"Không có gì, hơi mệt thôi..." Yến Tư Không nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy dựa vào bờ ngực này giống như đang ở nơi an toàn nhất thế gian, y nhẹ giọng: "Ngươi ăn cơm chưa? Ta đói rồi."
"Chưa, đang chờ ngươi đấy." Phong Dã ôn nhu vỗ về lưng Yến Tư Không: "Mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta chăm sóc ngươi."
"Ừ."
Hai người ăn cơm cùng nhau, còn uống thêm chút rượu. Bên trong phòng lửa than hừng hực, kết hợp với rượu nóng lại cay khiến bọn họ toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Yến Tư Không nghe Phong Dã sung sướиɠ kể chuyện đại doanh Cảnh Sơn khác phủ Đại Đồng thế nào nên y cũng kể vài chuyện vụn vặt ở viện Hàn Lâm và đủ loại chuyện xảy ra trong triều cho Phong Dã, hai người gặp lại chưa đầy nửa năm mà như bạn già chí cốt nhiều năm, biết bao lời không nói hết.
Phong Dã đã sớm nghe đồn về nạn tuyết phương Nam, hắn nói: "Người đời đều cho rằng quốc khố tiêu hao chính vào Đại Đồng, nhưng kỳ thực quân phí phủ Đại Đồng hàng năm đều không đủ, toàn dựa vào phụ thân tìm mọi cách xoay xở. Lại thêm lính ta chiến thì cầm giáo, không chiến thì cuốc cày, nói chung quân lương có thể tự cung tự cấp, nếu không đâu thể ổn định nhiều năm như vậy."
Yến Tư Không gật đầu, thở dài: "Ta đã sớm nghĩ tới chuyện này, năm đó quân phí Liêu Đông cũng có lúc thiếu."
Phong Dã nghiêm mặt: "Muốn giải quyết nạn quốc khố thiếu hụt thì phải hạ thủ với lũ hoàng tộc vô dụng kia, đáng tiếc lại quá khó khăn."
"Để hoàng tộc sinh sôi nảy nở lâu năm tất sẽ thành đại họa, triều đại nào cũng vậy, nếu muốn khử độc thì phải trả giá đau thương." Nhìn chung lịch sự, triều đại nào cũng muốn giải quyết khúc mắc hoàng tộc, nhưng đều không tránh khỏi máu chảy lệ rơi. Gốc rễ hoàng tộc cắm sâu, động một cái thôi cũng đủ ảnh hưởng đến toàn thể, sợ rằng mối nguy này còn có thể lật đổ cả một đất nước.
"Giờ đây Đại Thịnh đang suy yếu, có vua lại không nắm thực quyền, e rằng không có khả năng giải quyết nạn hoàng tộc, nhưng không giải quyết sẽ dần dần chuyển biến xấu." Phong Dã lắc đầu: "Sợ rằng có ngày còn nát cả gốc lẫn rễ."
Yến Tư Không trầm giọng đáp: "Ngươi nói đúng, nếu khử được khối u ác tính hoàng tộc thì Đại Thịnh mới có khả năng phát triển."
"Nhưng Nhan Tử Liêm nói gì với ngươi?"
Yến Tư Không cười khổ: "Là ta chủ động nói nhưng lão sư cũng hữu tâm vô lực."
"Ừ, chuyện này sợ rằng không ai làm được, cắt giảm bổng lộc của hoàng thất, đám hoàng thân quốc thích kia há có thể bỏ qua."
"Ta còn nghĩ tới một chuyện còn xa hơn cả chuyện cắt giảm bổng lộc hoàng thất, chỉ là không dám nói với lão sư."
"Hửm?" Phong Dã chờ Yến Tư Không nói.
Yến Tư Không hít sâu một hơi: "Ta cho rằng, nên tước phiên."
Mặt Phong Dã hơi biến sắc, hồi lâu mới nói: "Tư Không, ngươi đúng là to gan."
Tước phiên chính là cắt giảm thế lực, binh lực, tài lực của hoàng thất, như vậy không chỉ mang lại một quốc khố dồi dào khổng lồ mà còn có thể giải quyết nhiều tên thừa thãi, đuôi to khó vẫy* ở các địa phương, giải trừ tận gốc khả năng mưu phản.
*Đuôi to khó vẫy: Ý nói thuộc hạ mạnh quá thì khó cầm đầu.
Xưa nay tước phiên luôn là chuyện hoàng đế nào cũng muốn làm nhưng gần như không thể làm nên chuyện lớn, phần nhiều là không dám động tay, số ít còn lại chính là động thủ rồi bị cắn trả, bởi vì tước phiên nên Hán Cảnh đế mới có loạn bảy nước chư hầu, bởi vì tước phiên nên Đường Đức Tông mới có loạn hai đế bốn vương, cũng bởi tước phiên nên Kiến Văn đế mới có chiến dịch Tĩnh Nan, người nào cũng là chứng minh cho vết xe đổ tàn khốc này, tước phiên thật sự thành công, ít lại càng ít.
Chỉ khi nào thành công rồi, mới được lợi thật to.
Yến Tư Không đâu chỉ to gan, mà y còn dám làm nữa.
Từ khi quyết định âm thầm thúc đẩy chuyện tước phiên, y đã nghĩ xong rồi. Thành, thì nước giàu dân thịnh, là thành tựu được vạn dân nhớ ơn, không thành, thì khả năng ép phản Lương vương là rất lớn. Nếu Lương vương phản, Cát Chung cũng chỉ có hai lựa chọn, một là theo chân Lương vương phản, tử tội; hai là chống lại Lương vương, hơn phân nửa là chết. Nếu Lương vương thật sự soán vị, vậy thì càng tốt hơn, Lương vương tham lam nhưng không lẩm cẩm, sao cũng mạnh hơn Chiêu Vũ đế, huống chi năm đó y không ít lần bị Tạ Trung Nhân chèn ép, nếu hắn xưng đế thì có thể lăng trì Tạ Trung Nhân.
Kế một hòn đá hạ ba con chim này mà thành, có thể tiết kiệm được sức lực mười năm của y.
Yến Tư Không cười: "Ta vào triều làm quan, tất nhiên hy vọng được kiến công lập nghiệp, đóng góp cho nước cho dân, vả lại, ta chỉ dám cuồng ngôn trong lúc uống rượu với ngươi thôi."
"Ngươi ấy." Phong Dã nhéo má Yến Tư Không: "Có lúc, ta thật sự không biết trong đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì." Hắn nheo đôi mắt lại: "Không, có thể...ta chưa hề nhìn thấu ngươi."
Yến Tư Không cười đáp: "Nếu ta dễ bị nhìn thấu như vậy thì sợ rằng ngươi không muốn nhìn nữa."
"Ngươi nói đúng." Phong Dã nhìn Yến Tư Không say đắm: "Càng không nhìn thấu ngươi, ta lại càng muốn nhìn, nhìn rồi, liền không dời mắt được nữa."
Trong lòng Yến Tư Không hơi chua xót, y hờ hững đáp: "Có vài người, ngươi tốt nhất cả đời đừng nhìn thấu."
"Người kia nhất định không phải ngươi, ta muốn biết tất cả của ngươi." Phong Dã áp sát, nhẹ nhàng hôn lên môi Yến Tư Không.
Ngoài phòng đông lạnh thấu xương, trong phòng nồng nàn ấm áp.
--------------------------------------------
Bởi vì trời lạnh nên Phong Dã đón Phong Hồn về phủ. Lúc Yến Tư Không gặp nó, liền phát hiện lông nó dày gấp đôi mùa hè, nhìn càng mạnh mẽ khổng lồ hơn, người bình thường thấy sợ rằng tè cả ra quần, ngay cả người hầu trong phủ gặp cũng phải đi đường vòng, mà y thì đã không sợ nữa, thậm chí mấy tháng không gặp còn hơi nhớ nó.
Y dùng sức xoa nắn hai tai Phong Hồn, cười nói: "Hồn nhi, bộ lông này khiến ngươi nhìn giống gấu thật đấy."
"Vậy sợ rằng ngươi chưa từng thấy gấu rồi." Phong Dã vuốt ve đầu Phong Hồn: "Gấu lớn hơn nó nhiều lắm."
"Trước kia các ngươi gặp phải gấu, nhất định vô cùng hung hiểm đi."
"Ừ." Phong Dã gật đầu một cái: "Nếu không phải Hồn nhi liều chết dụ nó đi..." Hắn đột nhiên kề sát bên tai Yến Tư Không, mập mờ nói: "Thì ngươi không gặp được phu quân của ngươi rồi."
Yến Tư Không cười mắng: "Cứ nói càn thôi."
Phong Dã hả hê cười không ngừng.
Chạng vạng tối hôm đó, bọn họ cùng nhau đón tuyết đầu mùa. Tuyết bay lả tả lất phất, tích thành một lớp dày rất nhanh. Bọn họ ngồi trên tháp ấm, uống rượu, thưởng tuyết, tán gẫu, nhìn tuyết rơi dần trắng đỉnh cây hòe, còn Phong Hồn thì hưng phấn phe phẩy cái đuôi trong tuyết, khung cảnh tĩnh lặng này khiến người ta thỏa mãn khó tả.
Chương 4: