Bác Sĩ, Giúp Em

Chương 17: Buổi sáng giúp bác sĩ Lương an ủi

"Bác sĩ Lương..." Quý Đình Đình đỏ mặt nhìn Lương Diễn Chiếu. Cô có chút xấu hổ, khó có thể tưởng tượng được côn ŧᏂịŧ của anh vừa sáng sớm đã cứng lớn đến như vậy.

"À, cái này gọi là "chào cờ", là hiện tượng sinh lí bình thường của đàn ông." Lương Diễn Chiếu nghiêm túc giải thích nói.

"À. Bác sĩ Lương, vậy em rời giường trước đây. "

Dứt lời, Quý Đình Đình chuẩn bị đứng dậy.

Nhưng mà lại bị Lương Diễn Chiếu đưa tay ra ngăn cản:" Đừng vội. "

"Hả? "

"Bây giờ anh hơi khó chịu, Đình Đình ngoan, giúp anh bắn ra ngoài, có được không? " Bác sĩ Lương không có đeo mắt kính, ánh mắt lười biếng, hoàn toàn giống như là đang phóng điện.

Ngay lập tức, Quý Đình Đình nhìn có chút ngây người.

Qua vài giây, cô mới lúng ta lúng túng hỏi:" Làm thế nào? "

"A, ngày hôm qua không phải anh vừa mới dạy em sao? "Lương Diễn Chiếu khẽ cười nói.

Ngày hôm qua...

Quý Đình Đình vừa nhớ tới, lại nổi lên ngượng ngùng. Đúng là ngày hôm qua bác sĩ Lương dạy cô, trưa hôm qua dạy cô dùng tay, tối qua lại dạy cô dùng miệng.

Nghĩ đến đây, cô cẩn thận hỏi Lương Diễn Chiếu: " Vậy... Em dùng tay ư? "

Nói xong, lại giải thích:" Em còn chưa đánh răng. "

A, Cô gái nhỏ rõ ràng đang rất xấu hổ.

Nghe vậy, Lương Diễn Chiếu cũng không miễn cưỡng, gật gật đầu nói:" Được rồi. "

Vì thế, vào sáng sớm, Quý Đình Đình ở trên giường giúp bác sĩ Lương đẹp trai giải quyết nhu cầu sinh lý.

"Hừ ~ Thật là thoải mái ~ "Lương Diễn Chiếu mỉm cười nhìn cô, rêи ɾỉ thỏa mãn.

Giọng nói của bác sĩ Lương cũng thật dễ nghe a!

Quý Đình Đình cảm giác cả người đều mềm nhũn, tưởng tượng đến giọng nói anh dễ nghe như vậy là bởi vì mình. Chính vì thế, chuyển động trong tay cô càng nhanh hơn nữa.

"Ngoan, tay đừng nắm chặt quá... "

Lương Diễn Chiếu vừa dạy dỗ, vừa duỗi tay vào trong váy ngủ vuốt ve cặρ √υ' no đủ chưa có mặc áσ ɭóŧ của cô.

"Đúng, chính là như vậy, Tiểu Đình Đình thật thông minh. "

Trong miệng tán thưởng, Tay Lương Diễn Chiếu cũng tận dụng từ cổ váy trượt vào trong ngực cô, không còn gì ngăn cách dùng lòng bàn tay nhẹ vân vê đầṳ ѵú.

"A ~ " Cả người Quý Đình Đình run lên, nhẹ giọng rêи ɾỉ.

Cơ thể này, chính cô cũng không phát hiện đã bị anh huấn luyện đến cực kì nhạy cảm.

Trong lòng Lương Diễn Chiếu có chút cảm giác thỏa mãn.

Anh nhìn đến hai chân Quý Đình Đình đang không ngừng ma xát, rõ ràng lỗ nhỏ đang chảy nước, bị du͙© vọиɠ khơi dậy ham muốn.

Nhưng anh cố tình giả vờ không thấy, tiếp tục nắm đầṳ ѵú của cô, lúc mạnh lúc nhẹ lôi lôi kéo kéo.

"A ~ bác sĩ Lương ~ " Đôi mắt đẹp của Quý Đình Đình rưng rưng, đắm chìm trong trong sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa đau đớn lại thoải mái này, liên tục rêи ɾỉ.

"Tay đừng có ngừng ~ Ah ~ Tiểu Đình Đình giỏi quá ~ "Lương Diễn Chiếu rêи ɾỉ khen ngợi.

Điều này làm cho Quý Đình Đình có chút kiêu ngạo, nhưng cũng ý thức được sứ mệnh lớn hơn. Vì thế, cô lại tăng tốc độ chuyển động trong tay, chỉ muốn bác sĩ Lương cảm thấy thoải mái hơn nữa.

Sau vài phút, khi Lương Diễn Chiếu cảm thấy tốc độ của cô có chút trì trệ, biết tay cô đã mệt, lòng bàn tay to lại phủ lên tay cô, nắm tay cô tiếp tục chuyển động lên xuống.

Đồng thời, anh cúi đầu, lấp kín cái miệng đang yêu kiều rêи ɾỉ không ngừng của cô.

Đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập, mạnh mẽ liếʍ mυ'ŧ cô, bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ thọc vào rút ra.

"Ư~ "Rõ ràng chỉ là hôn môi, nhưng Quý Đình Đình đột nhiên giống như là có dòng điện đánh trúng, cả người co rút, huyệt nhỏ phun ra dâʍ ɖị©ɧ.

Lúc này, Lương Diễn Chiếu cũng phóng ra ở trên tay cô...

Mãi cho đến khi Lương Diễn Chiếu thở hồng hộc buông cô ra, Quý Đình Đình lúc này mới nhận ra, vội che miệng lại, mơ hồ nói:" Bác sĩ Lương, em chưa đánh răng. "

Không có đánh răng, sao có thể hôn môi thân mật như vậy chứ?

"A, anh cũng chưa đánh. "Lương Diễn Chiếu khẽ cười, không thèm quan tâm. Nói xong, anh nhéo vυ' cô một lúc, rồi thúc giục cô:" Mau rời giường, chờ chút nữa còn phải đi làm. "

"À, Được. "

Quý Đình Đình nghe vậy, cuống quít đồng ý.

Nhìn thấy cô gái nhỏ đi xuống giường, một đôi chân trắng nõn, thon dài thẳng tắp, Lương Diễn Chiếu cảm giác nơi đó của mình lại có phản ứng.

Lập tức vội khụ một tiếng, nói:" Đúng rồi, hôm nay mặc bộ màu ren đen kia đi, tan làm anh đưa em đi mua váy ngủ. "

"Được ạ. "Quý Đình Đình nhanh chóng đồng ý.

Đầu tiên đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó trở lại phòng ngủ, bác sĩ Lương còn đang nằm ở trên giường híp mắt nhìn chằm chằm cô. Vì thế, Quý Đình Đình có chút ngượng ngùng quay người đi, ngay trước mặt anh thay bộ đồ lót ren đen chữ T.

Anh có thể nhìn thấy được cặp mông tròn trắng nõn và đường con rất xinh đẹp của cô.

Cổ họng Lương Diễn Chiếu giật giật, không khỏi tưởng tượng: Nếu đâm vào từ phía sau, tư vị chắc hẳn rất mất hồn đi?

Nghĩ như vậy, anh lại thấy Quý Đình Đình đã mặc xong đồ lót rồi.

Mặc xong, cô gái nhỏ hơi xấu hổ xoay người lại, cẩn thận nói:" Bác sĩ Lương, áσ ɭóŧ này quá mỏng. "

Lương Diễn Chiếu nghe vậy, nhìn từ dưới lên trên.

Mảnh đất tam giác của Quý Đình Đình trắng nõn bóng loáng, chỉ có màu ren đen bao bọc, mặc mà cũng như không.

Mà mặt trên, bởi vì là chất liệu ren, cực kì trong suốt, có thể nhìn thấy toàn bộ vυ' cùng núʍ ѵú. Nói là áσ ɭóŧ, thực ra là áσ ɭóŧ tình thú, người bình thường đều sẽ không chọn mặc ra ngoài.Bởi vì vừa mỏng vừa xuyên thấu, nếu không cẩn thận sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vυ' sưng lên.

Trước mắt, Quý Đình Đình rất lo lắng về điều này.

Ngực cô vốn dĩ là đầy đặn, bình thường mặc áσ ɭóŧ đều phải điều chỉnh mới không bị rủ xuống hay tràn ra ngoài. Mà cái này, cô thật sự không dám mặc ra ngoài.

Nhưng Lương Diễn Chiếu là ai, anh chẳng qua nhẹ nhàng nói một câu " Em có muốn chữa khỏi bệnh không? " ngay lập tức làm cho Quý Đình Đình không dám nói thêm gì nữa.

Vì thế, Quý Đình Đình bối rối một lúc lâu, cuối cùng ở trong tủ quần áo lấy một chiếc áo phông rộng thùng thình. Phần thân dưới vì mặc qυầи ɭóŧ chữ T, cô vẫn là mặc váy bao mông. Tuy rằng đây không phải phong cách thục nữ bình thường của cô nhưng mà nhét áo phông vào trong váy, phối hợp như vậy cũng khá ổn.

Sau khi mặc xong, Quý Đình Đình vội vàng làm bữa sáng. Hai người ăn xong rồi cùng nhau xuống tầng.

Lên xe, Lương Diễn Chiếu đưa máʏ яυиɠ ngày hôm qua cho Quý Đình Đình, nói:" Nhiệm vụ hôm nay, lần đầu tiên ở trên xe đi. "

"Bác sĩ Lương, bên ngoài sẽ có người nhìn thấy. " Quý Đình Đình cắn môi, nhỏ giọng nói.

"Bệnh của em chính là do tâm lý. Càng có nhiều người càng hữu ích để kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn tìиɧ ɖu͙© của em. Điều này rất tốt cho quá trình điều trị. "Lương Diễn Chiếu nói.

"...Được rồi. "

Quý Đình Đình nói xong, cầm lấy máʏ яυиɠ, nhét vào phía dưới váy, bắt đầu tự an ủi.

"A ~ " Vừa mới bật công tắc, cô đã nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng.

Cô bây giờ thật sự vừa yêu vừa sợ máʏ яυиɠ.

Yêu nó mang đến kɧoáı ©ảʍ cực hạn, lại sợ cảm giác gần như hủy diệt của nó.

"A ~ ư a ~ "

Dần dần, khuôn mặt thanh lãnh của Quý Đình Đình bắt đầu chìm đắm vào trong tìиɧ ɖu͙© mê loạn.