Tống Ngôn mất ngủ.
hắn
ở
trên
giường lật qua lật lại, đau đầu sáng mai rốt cuộc có muốn cùng hai người Bùi Sách
đi
ngắm hoa hay
không.
Ngắm hoa,
hắn
muốn
đi, thời gian này trong lòng phiền muộn nôn nao, mượn cơ hội này giải sầu cũng rất tốt. Nhưng
hắn
không
nghĩ đến Bùi Sách lại gọi
hắn
cùng
đi
bồi học sinh, càng làm cho
hắn
khó chịu hơn chính là,
hắn
còn chưa có tìm được lý do vì sao trong khi Bùi Sách đề nghị làm cho
hắn
từ đáy lòng sinh ra mấy phần mừng thầm,
thì
học sinh liền lén làm nũng với cha nàng,
nói
không
muốn để cho
hắn
bồi.
Tống Ngôn đau đầu muốn nứt ra.
Học sinh
không
muốn gặp
hắn,
hắn
hiện
tại cũng hận
không
thể lập tức xuống núi về nhà, từ nay về sau hai người
không
gặp lại, đôi bên đều vừa lòng đẹp ý.
Tất nhiên, dù cho
hắn
muốn chạy trốn, cũng phải chờ qua ngày mai chứ!
Hay là, khi lên tới
trên
núi,
hắn
cố ý
đi
lạc khỏi hai người?
Nhưng như vậy
sẽ
để cho Bùi Sách cùng học sinh đơn độc ở cùng
một
chỗ.
cô
nam quả nữ, tuy
nóitriều đại này so với tiền triều cởi mở hơn, nữ tử cũng có thể ra ngoài du ngoạn, nhưng bên cạnh chỉ cómột
nam tử, khó tránh khỏi làm cho người ta dễ hiểu lầm
đi?
Mà thôi,
hắn
lại lần cuối cùng làm hết trách nhiệm của
một
sư trưởng, cùng lắm
thì
ngày mai cách xa bọn họ ra, làm như mắt mù tai điếc
không
thấy. Học sinh cũng có thể làm được,
hắn
cũng có thể làm theo.
Suy nghĩ cẩn thận, ngực Tống Ngôn cuối cùng cũng
không
còn nghẹn nữa, sau khi tiếp tục trở mình hai lần, ngủ
thật
say.
hắn
lại
không
ngờ, mới ngủ
không
được bao lâu, học sinh bướng bỉnh mà
hắn
ở trong mộng cũng nhớ tới,
đã
bị người dắt
đi
rồi.
Bùi Sách đứng ở bên cạnh hồ, vô cùng nghiêm túc thay Lỗ Lỗ cởϊ áσ tháo thắt lưng.
Kỳ thực Lỗ Lỗ
trên
người chỉ mặc
một
cái áo ngủ rộng rãi màu xanh nhạt phối cùng cái quần ngủ lụa trắng. Mùa hè vải mặc đều là hơi mỏng, hòa với ánh đèn chiếu rọi xuống, Bùi Sách cúi đầu thay Lỗ Lỗ mở
một
bên hoa khấu (** chắc là nút áo**) cũng có thể nhìn thấy bên trong thấp thoáng cái yếm đỏ thẫm, chật chội bao lấy hai luồng đẫy đà, theo hô hấp của nàng
nhẹ
nhàng phập phồng, động tác củahắn
cũng vô cùng cẩn thận, ngón tay cố
không
đυ.ng trúng hai khỏa đẩy đà gần ngay trước mắt kia.
Bùi Sách cũng
không
rõ
tại sao lại khẩn trương, vì sao sợ đυ.ng tới nàng. Hình như đột nhiên nhớ tới hồi bé, phu nhân cho
hắn
một
mâm vải, di nương cũng đưa tới
một
cái đĩa nho
nhỏ.
hắn
có thể
thậtnhanh ăn đồ phu nhân cho, xong đến đồ di nương cho, nhưng
hắn
lại muốn tự mình bóc vỏ vải,
mộtquả lại
một
quả chậm rãi bóc, nhất định phải bóc toàn bộ vỏ đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh xong, mới cảm thấy mỹ mãn để vào trong miệng, tinh tế nếm.
hiện
tại, Lỗ Lỗ chính là quả vải của
hắn.
hắn
thích nàng, thích đến nỗi cởϊ áσ cho nàng cũng là
một
loại hưởng thụ.
Cởi ra
một
nụ hoa khấu cuối cùng, Bùi Sách ngẩng đầu,
một
tay vịn vai Lỗ Lỗ,
một
tay chậm rãi kéo vạt áo ra bên ngoài, muốn nơi thần bí của nàng
hiện
ra chậm rãi.
Lỗ Lỗ cũng
không
hiểu tiểu tâm tư của Bùi Sách. Hồ ôn tuyền ở cạnh bên, hơi nước nóng bóc mờ mịt hong mặt nàng đến nóng lên, chỉ muốn lập tức xuống nước thống thống khoái khoái lội hai vòng. Bùi Sách chậm chạp như vậy, nàng đương nhiên
không
thích, thân thể xoay
nhẹ
một
cái, trong lúc lơ đãng làm chiêu kim thiền thoát xác (**người
đi
đồ ở lại**), bước chân
nhẹ
nhàng vừa chuyển động xoay vòng, người
đã
kinh đứng cách xa Bùi Sách ba bước, chỉ chừa cái áo ngủ còn treo ở trong tay Bùi Sách.
Nàng
không
để ý đến ánh mắt nam nhân si ngốc, vừa khom lưng cởϊ qυầи ngủ, vừa bất mãn
nhỏgiọng càu nhàu: "Nóng quá, tự ta cởi,
không
cần ngươi giúp." Sau
một
khắc, quần của nàng liền tuột xuống, Lỗ Lỗ thuận thế đem cả tiết khố lẫn giầy cùng hất ra, chân trần
đi
tới trước người Bùi Sách, xoay người
nói
với
hắn: "Giúp ta cởi dây lưng ra."
Trước đây thay y phục tắm rửa đều là
anh
Đào Điềm Hạnh hầu hạ nàng, Lỗ Lỗ có thói quen để cho người khác giúp nàng cởi cái yếm.
Bùi Sách
đã
sớm sợ ngây cả người.
Lần trước hai người cũng
đã
hoàn toàn tiếp xúc, tuy là đêm trăng, nhưng tầm mắt dù sao cũng mông lung, hơn nữa bóng tối che giấu, cộng thêm cái loại cảm giác tựa mộng tựa ảo
không
chân thực này, cộng thêm
hắn
phần nhiều xem nàng là
một
con mèo,
hắn
ôm nàng hôn nàng cảm thấy yên tâm thoải mái. Bây giờ,
hắn
đã
quen với thân phận của nàng, quen với việc
không
thể đem nàng cùng mèo nhìn thành hai người,
hắn
hiểu
rõ
thứ tình
yêu
nam nữ chân chính sinh ra là với thiên tính ngây thơ thẳng thắn của nàng, là chính thân người này của nàng, nên giờ làm tiếp loại chuyện đó, trong lòng
hắn
khó tránh khỏi có chút khẩn trương hồi hộp.
Bùi Sách biết Lỗ Lỗ
sẽ
không
ngượng ngùng, nhưng
hắn
muốn làm cho mình ban đầu mạnh bạo để chiếm thế chủ động. Đáng tiếc,
hắn
rõ
ràng ở trong đầu chuẩn bị lâu như vậy, nhưng lúc thực
sự
ở bên nhau, nàng so với
hắn
trong tưởng tượng còn muốn can đảm thẳng thắn hơn. Cùng so sánh với nàng, người
không
buông lỏng ngược lại là
hắn.
nói
thật, Bùi Sách rất thích nàng như vậy. Nếu như nàng thực
sự
xấu hổ đỏ mặt, nàng cũng
khôngphải Lỗ Lỗ của
hắn.
Nhưng mà, loại chuyện này,
hắn
muốn khống chế nàng trong lòng bàn tay mình.
"Gấp gáp như vậy sao?"
Bùi Sách tới sát
một
bước, cố ý hướng tới bả vai mịn màng trắng bóng như ngọc của Lỗ Lỗ thổi khí, hai tay theo bả vai nàng chậm rãi vuốt xuống, lướt qua toàn bộ cánh tay nàng, xoa bóp cánh tay mảnh khảnh
nhỏ
bé của nàng, sau đó tìm đến
trên
lưng nàng, chậm rãi dời
đi
lên, mãi đến khi đυ.ng tới dây lưng cái yếm hồng hồng kia.
hắn
linh hoạt cởi ra, hai tay tiếp tục
đi
lên, đầu ngón tay thâm nhập vào bên trong cái yếm lỏng lẻo. Hai tay
đang
di chuyển tới dưới nách nàng
thì
dừng lại,
hắn
hít sâu
một
hơi, ngón tay từng chút từng chút hướng phía trước dịch
đi, bò lên
trên
hai luồng mềm mại nhẵn nhụi kia, ngón tay sát qua điểmnhỏ
chẳng biết lúc nào
đã
dựng đứng lên, cuối cùng, đem chúng nó toàn bộ cầm lấy.
Kỳ thực cầm cũng
không
hết, bởi vì nàng quá lớn...
Nhận thấy được nàng hô hấp nặng nề hơn, Bùi Sách trong lòng
một
chút khẩn trương cuối cùng đều biến mất.
trên
tay
hắn
nhẹ
nhàng xoa nắn, cúi người dùng môi
nhẹ
hôn bả vai nàng, từng chút từng chút dọc theo đường cong duyên dáng hướng tới dái tai phiếm hồng của nàng,
thì
thào
nhỏ
tiếng: "Tại sao
không
nói
chuyện, nghĩ gì vậy?"
Lỗ Lỗ
đã
đứng
không
yên, cả người đều dựa vào thân
trên
nam nhân. Dái tai bị
hắn
nhẹ
nhàng cắnmột
chút, nàng kìm lòng
không
được ngẩng đầu, giơ tay lên cầm bàn tay to của
hắn
che ở trước ngực nàng, đôi mắt ướŧ áŧ mơ màng mà nghi hoặc: "không,
không
phải muốn cởi, cởi cái yếm cho ta sao, đây là, làm cái gì vậy meo..."
"Là
đang
cởi cho nàng đây, lập tức liền cởi xong."
Bùi Sách thổi hơi vào tai nàng, cái trán để
trên
gáy của nàng làm cho nàng cúi
nhẹ
đầu,
hắn
chậm rãi hôn từ gáy nàng đến chỗ hỏm của cổ, dùng răng cắn
một
bên yếm, sau đó
một
tay lưu luyến sờ đến bả vai nàng,
một
tay đỡ lấy hông của nàng, đem người nàng xoay lại hướng
hắn
bên này. Xoay tới nửa đường, dây yếm liền rơi ra hoàn toàn, Bùi Sách đúng lúc buông miệng ra, cái yếm treo trước người nàng trong phút chốc rơi xuống khe hở giữa hai người, lộ ra hai luồng phong doanh mà
hắn
đãsớm cảm thụ qua.
"Nhìn xem này
không
phải ta cởi ra rồi sao?" Bùi Sách khàn giọng
nói, tầm mắt cũng
không
cách nào rời khỏi người nàng.
"Nhưng ngươi cởi chậm hơn, khiến cho ta
thật
khó chịu meo..." Lỗ Lỗ khí tức bất ổn, tựa vào
trênngười Bùi Sách
nói, tay
nhỏ
bé theo bản năng
đi
kéo đai lưng của
hắn.
Bùi Sách cầm tay nàng, cúi đầu nhìn nàng, mềm giọng ra lệnh: "Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cho phép kêu,không
cho
nói."
hắn
thích
trên
người nàng hơi thở mềm mại như mèo, thích nàng kêu như mèo, cũng thích cái đuôi mèo mỹ lệ kia sắp bị
hắn
trêu đùa ra tới.
"Meo..." Lỗ Lỗ
không
hiểu nhìn
hắn. Người khác
thì
không
cho phép nàng gọi, vì sao
hắn
lại
khônggiống?
"Ngoan, nàng
đi
xuống trước
đi, ta tự mình cởi đồ." Bùi Sách thuận tay xoa xoa hai cánh mông
nhỏcủa nàng, cười
nói.
Lỗ Lỗ
không
cam lòng cũng bóp lại
hắn
một
chút, rồi xoay người xuống nước. Nàng lúc này cảm thấy nóng quá, nàng hơi muốn cho Bùi Sách sờ nàng tiếp.
Suy nghĩ trong đầu vừa dứt, người nàng vẫn chưa có hoàn toàn vào trong nước, phía sau đột nhiên liền vang lên rầm tiếng nước văng. Sau
một
khắc, nàng liền bị người từ phía sau ôm chặt lấy. Người nọ lập tức đem nàng úp sát
một
bên vách hồ, giơ tay lên liền hất nước lên
trên
người nàng, bàn tay to bắt đầu dọc theo lưng của nàng lúc chậm lúc nhanh chà xát, khiến cho nàng vừa ngứa vừa thoải mái.
"Meo..." Nàng ngoan ngoãn dán vào vách hồ, quay đầu nhìn về phía Bùi Sách, khuôn mặt hơi trắng hồng tinh
anh, càng lộ cặp mắt đen dịu dàng như nước.
Bùi Sách
yêu
thương hôn hôn lỗ tai của nàng, "Ngoan, ta tắm rửa cho nàng trước,
một
hồi
sẽ
cho nàng, đừng nóng vội." Vừa
nói
chuyện, bàn tay to trực tiếp tham nhập giữa chân nàng,
nhẹ
nhàng xoa nắn, thế nhưng
thật
sự
là
đang
tắm rửa cho nàng.
Lỗ Lỗ lại vì cảm giác khác thường kia,
không
thể khống chế, chăm chú khép mở hai chân, uốn éo thân thể muốn thoát khỏi tay
hắn
đang
kiên nhẫn bám lấy. Ở bộ phận này nàng có thói quen tự mình rửa,hắn
chỉ cần giúp nàng kỳ lưng là được. Còn có, nàng
một
chút cũng
không
sốt ruột đâu, nóng vội cái gì chứ? Bùi Sách cũng
thật
là, nghe
không
hiểu tiếng kêu của nàng, còn
không
muốn cho nàng
nói.
Trong lúc miên man suy nghĩ, Bùi Sách đem nàng lật qua đây, hai người mặt đối mặt.
Lỗ Lỗ lúc này mới phát
hiện
khuôn mặt tuấn tú của Bùi Sách phiếm hồng, còn có giọt nước
đang
lăntrên
mặt. Nàng giơ tay lên muốn giúp
hắn
lau,
hắn
lại bỗng nhiên cúi người cắn vào ngực nàng, nặng nề mà hút mυ'ŧ, làm như phải đem nàng ăn hết. Trong nháy mắt bị cắn đó, Lỗ Lỗ nhớ ra tình cảnh lần đầu tiên bị Cố Tam gặm cắn như vậy, khi đó nàng rất sợ hãi, thực
sự
cho rằng Cố Tam là muốn ăn nàng, đâu có nghĩ đến sau khi
hắn
làm
nhẹ
động tác
sẽ
thoải mái như vậy đâu?
Đến phiên Bùi Sách làm như vậy đối với nàng, nàng càng cảm giác thân thể
nhẹ
như lông.
Lỗ Lỗ kêu
nhỏ
lên tiếng, bản năng ưỡn ngực ra phía trước, làm cho
hắn
ăn được càng nhiều hơn. Nàng cũng
không
nhàn rỗi,
đang
lúc tay Bùi Sách lại lần nữa đưa đến giữa chân nàng giúp nàng rửa ráy, nàng cũng sờ soạng tới chỗ đó của
hắn, cầm cái kia sớm
đã
thành
một
cây gậy lớn, tưới nước lên
trên, vừa rửa, vừa bị
hắn
làm cho thích thú ngửa đầu thẳng kêu. Nhiều lần nàng muốn vuốt
hắn
thật
mạnh, nhưng ngực chợt bị
hắn
hung hăng hút, nàng nhất thời
không
có khí lực, tay
nhỏ
bé vô lực rời
đi.
Rửa rửa xong,
thật
vất vả, nàng rốt cuộc đυ.ng phải cây gậy phía dưới mềm mềm.
"Ưʍ... Rửa xong chưa?"
Bùi Sách bị Lỗ Lỗ vụng về trêu chọc làm cho có chút kiên trì
không
nổi, thở hổn hển hỏi.
hắn
vốn tưởng rằng có thể động thủ bồi nàng ở trong nước chơi
một
lần nữa, nhưng
hiện
tại xem ra,
hắn
thậtsự
là đánh giá cao tự chủ của mình. Trước khi xuống nước, nhìn tận mắt nàng ở trước mặt mình cởi sạch đồ,
hắn
liền
không
nhịn được.
"Meo..."
Lỗ Lỗ lắc lắc đầu, nàng vừa mới tắm rửa cho
hắn
xong phần cây gậy, chỗ khác cũng chưa có rửa đâu.
Nàng sờ
trên
lưng
hắn, chuẩn bị chà rửa chỗ đó trước.
Bùi Sách toàn thân phát khẩn, cũng nhịn
không
được nữa, cầm tay Lỗ Lỗ, lúc nàng nghi hoặc ngẩng đầu, bàn tay to vươn tới, đem người ôm ngang lên, cấp thiết đưa đến
trên
giường cẩm thạch điêu khắc long phượng bên kia. Giường đá mặc dù đại bộ phận bị ngâm ở trong nước ôn tuyền thiên nhiên, nhưng mặt
trên
lại là mát lạnh. Da thịt ấm áp nóng lên chặt chẽ tiếp xúc cùng đá lạnh lẽo, Lỗ Lỗ thoải mái mà kêu lên
một
tiếng. Đáng tiếc
không
đợi nàng ở bên
trên
lăn
một
vòng cho thỏa mãn, thân thể nam nhân nóng hổi liền đè lên người nàng.
hắn
quá nóng, Lỗ Lỗ bất mãn hừ
một
tiếng, tay muốn đem
hắn
đẩy xuống.
"Lỗ Lỗ đừng làm rộn, ngoan ngoãn nằm, ta
sẽ
làm cho nàng rất thoải mái." Bùi Sách đem tay
nhỏ
békhông
thành
thật
của Lỗ Lỗ đặt hai bên nàng, chờ lúc thân thể căng cứng của
hắn
hoàn toàn phủ lên thân thể linh lung phập phồng của nàng, mới buông lỏng nàng ra.
hắn
nửa chống người mình, cúi đầu ngăn chặn đôi môi hồng hào còn muốn kháng nghị của nàng, ôn nhu hút mυ'ŧ.
Người
yêu
thích, tư thế
yêu
thích, Lỗ Lỗ rất nhanh liền quên mất cái gì là giường đá, cái gì là mát lạnh. Nàng ôm lấy Bùi Sách bắt đầu nhiệt tình đáp lại
hắn, chân
nhỏ
bản năng để lên chân dài của
hắn
vuốt ve.
hắn
dùng đầu gối đỉnh
nhẹ
nàng, nàng liền ngoan ngoãn tách chân ra, thậm chí giơ chân lên vòng lấy hông của
hắn, bộ phận mềm mại nhất dưới thân
đang
bị thứ gì đó luôn cọ
nhẹ
đυ.ng phải, Lỗ Lỗ mơ mơ màng màng quên luôn đây là cái gì. Nàng chỉ biết là đυ.ng chạm như vậy rất thoải mái, liền
nhẹnhàng thẳng lưng lên nghênh tiếp nó.
Có mấy giọt mồ hôi lớn theo bên mặt Bùi Sách trượt xuống.
hắn
muốn từ từ nhấm nháp của nàng, nhưng nàng mảnh mai vô lực nằm ở dưới thân
hắn
như vậy, dùng nơi thần bí mỹ dịu dụ hoặc
hắn, tâm tư của
hắn
dần dần liền thay đổi. Thân thể tự chủ trương, chờ
hắn
lấy lại tinh thần,
hắn
đã
lần tới trước ngực nàng.
"Meo..."
Lỗ Lỗ dùng khuỷu tay chống người mình, nửa người
trên
nhẹ
nâng, cầm khỏa nhũ bên trái nhét vào trong miệng Bùi Sách. Nàng
thật
khó chịu, nàng muốn cho
hắn
ăn.
Mái tóc đen nhánh của nàng sớm
đã
rơi lả tả, Bùi Sách
trên
đầu vẫn còn mang theo ngọc quan, lộ ra khuôn mặt tuấn tú dường như nhiễm cánh hoa xuân hồng tươi. Lông mày
hắn
vẫn thanh tú như cũ, nhưng trong mắt sớm
đã
không
còn đạm nhiên của ngày xưa, ánh mắt sắc thâm trầm như đáy sôngkhông
biết gột rửa bao nhiêu năm tháng, long lanh linh động tựa như ôm cả chân trời óng ánh tinh quang. Cổ họng phát ra
âm
thanh làm cho người mơ mộng, Bùi Sách cúi đầu, mắt thấy điểm hồng khát vọng như mời gọi người hôn lên,
hắn
lại cố ý dừng lại, giương mắt nhìn nàng, "Lỗ Lỗ muốn cho ta ăn nó sao?"
đang
khi
nói
chuyện, môi đều đυ.ng phải điểm hồng say lòng người này.
"Meo..."
Lỗ Lỗ gấp đến độ khuôn mặt
nhỏ
nhắn đỏ bừng, thân thể càng dùng sức ưỡn về phía trước, tay cũng đem nó nâng được càng cao.
Bùi Sách cười khẽ, mắt vẫn như cũ nhìn nàng, môi
thì
không
chút do dự mở ra, bỗng nhiên ngậm vào chỗ đó.
Lỗ Lỗ thỏa mãn kêu lên
một
tiếng dài, khuỷu tay
không
có
một
chút khí lực,
một
lần nữa ngã ở
trêngiường đá.
Nàng ôm lấy đầu của
hắn
dùng sức ấn xuống,
hắn
như nàng mong muốn ‘lang thôn hổ yết’ (**ăn ngấu nghiến**), hận
không
thể thực
sự
đem nàng nuốt vào trong bụng, tay phải chẳng biết lúc nào lặng lẽ lót dưới mông của nàng, tùy thời chuẩn bị xoa đuôi mèo của nàng.
Khi
hắn
hút xong
một
bên đổi qua bên kia, lưỡi vừa liếʍ phất qua điểm đỏ
đang
giơ cao kia, trong tay đột nhiên nhiều hơn
một
cái đuôi lông xù.
Bùi Sách vui mừng, tiện tay cầm lên cái gối mềm
đã
sớm chuẩn bị lót dưới thắt lưng Lỗ Lỗ, miễn cho nàng đuôi bị đè ở phía dưới khó chịu. Chuẩn bị xong,
hắn
ngồi quỳ giữa hai chân nàng, sau đó khoác hai chân của nàng lên bả vai, cúi đầu chuẩn bị coi đuôi mèo của nàng. Nhưng vào lúc này, Lỗ Lỗ mờ mịt ngẩng đầu, thấy
hắn
như vậy, nhịn
không
được liền phe phẩy
một
chút đuôi. Đuôi mèo lông xù nhất thời theo giữa chân Bùi Sách
một
đường hướng về phía trước đảo qua từ thắt lưng lên bụng rồi ngực cổ cằm
hắn, ngay sau đó lại cùng
một
đường giống vậy hạ xuống, đáp lên
trên
chỗ hợp lại giữa hai chân
đang
quỳ của
hắn, trái phải quét động.
"Làm lại
một
lần." Bùi Sách chìm đắm ở nơi lông mèo
đang
nhẹ
phẩy, trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác thường, lẩm bẩm.
Lỗ Lỗ liền lại phe phẩy
một
lần.
Bùi Sách thất thần,
không
kìm nỗi cầm lấy đuôi mèo, từng chút từng chút sờ lên
trên. Mò lấy cuống đuôi chỗ tương liên cùng thân thể, khi ngón tay đυ.ng tới da thịt kiều nộn,
hắn
cố ý tăng thêm khí lực, quả nhiên nghe Lỗ Lỗ phát ra
một
tiếng mèo kêu dài mê người. Trong lòng
hắn
khẽ động, muốn ngẩng đầu nhìn thần sắc của nàng,
không
ngờ ánh mắt mới theo từ đuôi nàng di động
đi
lên khoảng vài phân, liền ngưng mắt
không
thể nhúc nhích.
Chỗ đó, có
một
cái miệng
nhỏ
khác,
đang
nhẹ
nhàng mấp máy, thậm chí
trên
khóe môi còn chảy ramột
giọt ngọc lộ trong suốt.
Trong đầu, mấy ngày nay xem sách, toàn phải đọc văn tự nay đột nhiên hóa thành chân dung trông rất sống động, từng màn từng màn dụ cho
hắn
toàn thân như phát hỏa, vừa nóng vừa gấp. Bùi Sách liên tiếp nuốt mấy cái,
không
thể kìm được nữa, hai tay nâng hai cánh mông của nàng, cúi người, cẩn thận từng li từng tí lại thành kính vô cùng hôn lên.
Kiều, nộn, tế, mềm, so với phía
trên
môi còn muốn chọc người trìu mến hơn, tinh tế trơn mịn còn hơn cả cánh hoa, Bùi Sách vừa đυ.ng lên, liền kìm lòng
không
đậu để
nhẹ
động tác,
không
dám dùng hàm răng cắn, chỉ dùng môi mấp máy ngậm nó, lưỡi liếʍ dọc theo cái khe
trên
dưới trấn an, cuối cùng ăn ‘hoa lộ’ (**ái dịch**) say lòng người của nàng
đang
vì
hắn
mà thấm ra.
"Meo..."
Lỗ Lỗ sắp chết mất, nàng cho tới bây giờ cũng
không
biết Bùi Sách ăn chỗ đó có thể so với ăn ngực còn muốn cho nàng thoải mái hơn. Nàng
hiện
tại cái gì cũng
không
thể suy nghĩ, chỉ biết là dùng chân chăm chú kẹp đầu của
hắn
không
cho
hắn
rời
đi, chỉ có thể ngửa đầu phát ra từng tiếng mèo kêu nghe thập phần xa lạ. Nàng
đang
thoải mái, nhưng thỉnh thoảng cũng
sẽ
khó chịu muốn tránh. Nhưng Bùi Sách
không
cho nàng trốn, nàng uốn éo người về phía trước,
hắn
liền đuổi theo, cuối cùng đầu của nàng trượt ra khỏi giường, thực
sự
cũng
không
có cách nào, nàng chỉ có thể dựa vào bản năng mà nghênh tiếp động tác của
hắn, làm cho cái loại khó chịu này hóa thành thoải mái mãnh liệt hơn.
hắnchậm, nàng liền tự mình thẳng lưng nâng mông,
hắn
nhanh, nàng liền chăm chú kẹp lấy đầu của
hắn.hắn
cạn, nàng liền dùng bàn chân chống
hắn
để
hắn
đưa lưỡi vào bên trong liếʍ,
hắn
chậm...
không,hắn
sẽ
không
chậm, nàng chỉ muốn cho lưỡi
hắn
ra vào có thể mau
một
chút nữa.
Đúng, chính là như vậy,
không
ngừng đút vào trong,
không
ngừng mà ra ra vào vào...
"Meo..."
Chậm rãi, Lỗ Lỗ lại lần nữa cảm nhận được cái loại sung sướиɠ này sắp bạo phát trong cơ thể, nàng càng kêu
âm
thanh càng lớn, eo
nhỏ
đĩnh được càng lúc càng nhanh.
Bùi Sách cũng biết Lỗ Lỗ sắp tới rồi, bởi vì nàng bắt đầu khép chặt khe hẹp chậm rãi tăng nhanh thở dốc.
Lúc bắt đầu,
hắn
rất khó khăn mới có thể đem đầu lưỡi tiến vào,
hiện
tại
hắn
đã
từ từ nắm giữ tiết tấu. Nàng mềm ra bên ngoài,
hắn
liền thừa dịp làm nàng mở miệng, tinh thần hăng hái đỉnh mạnh vào bên trong, phá vỡ tầng tầng dày đặc nếp gấp nếm vị đạo bên trong nàng. Nàng mυ'ŧ hút vào trong,hắn
cũng chậm chậm thối lui ra bên ngoài, cảm thụ nàng luyến tiếc giữ lại. Như vậy mấy lần, khi nàng đột nhiên tăng nhanh tiết tấu thở dốc,
hắn
trong lòng nhanh nhạy theo cùng nàng nhanh hơn. Đợi khi nàng run rẩy mà hút vào,
hắn
theo nàng hút, đẩy lưỡi
thật
sâu vào, tại nơi chặt chẽ mẫn cảm mà động lưỡi đến kɧoáı ©ảʍ mất hồn.
không
biết qua bao lâu, chân
nhỏ
khoác lên bả vai
hắn
vô lực tuột xuống.
Bùi Sách ngẩng đầu, liền thấy Lỗ Lỗ lười biếng duỗi thẳng hai tay, khuôn mặt
nhỏ
nhắn đỏ bừng,
trênmặt nước mắt chảy ra, lông mi dài
nhỏ
sớm
đã
ướt đẫm,
nhẹ
nhàng mấp máy. Nàng đôi môi đỏ mọng hơi mở, phát ra
nhẹ
nhàng tiếng thở dốc.
Bùi Sách nhìn nhìn môi của nàng, nhìn nhìn lại phía dưới của mình
đang
cứng rắn, rốt cuộc cũngkhông
nén được khát vọng cuộn trào mãnh liệt kia nữa, nhấc chân bước vào trong nước, chậm rãi lê đến
một
bên giường đá.
"Lỗ Lỗ..."
hắn
đem nàng bế lên, làm cho nàng quỳ ở
trên
giường, đối diện với mình.
"Meo..." Lỗ Lỗ lười lười mở mắt ra, vừa muốn cầu Bùi Sách cho nàng tiếp tục ngủ, lại thấy trước mắtmột
cây gậy lớn đối diện với mình, phía
trên
đỉnh đầu nó còn có
một
giọt trong suốt. Nàng vừa lúc khát được lợi hại,
không
chút nghĩ ngợi liền há miệng ngậm nó, dùng sức hút.
"Ưʍ..."
Bùi Sách kêu rên lên tiếng, cúi đầu, nhìn nữ nhân
đang
lười lười nhắm mắt
thật
đáng
yêu, nhịn xuống xúc động,
nhẹ
giọng
nói: "Lỗ Lỗ, muốn ăn
không?"
Lỗ Lỗ mở mắt ra, muốn ngẩng đầu, cằm lại bị người giữ lại. Nàng đành phải tiếp tục ngậm ở chỗ đó, quay đầu, khó khăn liếc nhìn
hắn
một
cái.
"Muốn ăn
không?" Bùi Sách thanh
âm
khàn khàn hỏi.
"Meo..." Lỗ Lỗ há to miệng, môi rời ra cái vật
đang
tràn đầy chiếm cứ trong miệng nàng, miễn cưỡng đáp
một
tiếng.
Bùi Sách cũng
không
nén được nữa khát vọng tràn ngập, vịn mặt Lỗ Lỗ trực tiếp luật động trước sau, "Lỗ Lỗ ngoan, ta đây liền đút cho nàng, nàng ngậm nhanh
đi... Đúng, chính là như vậy... Ưm, đúng, mạnh lên
một
chút... Đừng, đừng dùng đầu lưỡi chặn ta... A, thỉnh thoảng chặn
một
chút cũng được..."
Lỗ Lỗ
không
hiểu Bùi Sách vì sao phải động như vậy, nhưng
hắn
thích, nàng cũng rất cao hứng, liền vừa theo động tác của thắt lưng
hắn
mà nuốt phun, vừa lúc lắc đuôi chơi
thật
vui.
Lần này đến phiên Bùi Sách sung sướиɠ đến sắp chết.
Dưới thân là nữ nhân mình thích
đang
không
biết mệt mỏi dùng cái miệng
nhỏ
hồng hào của nàng chăm chú ngậm
hắn
ăn
hắn, trước mắt còn có thêm
một
cái đuôi mèo xinh đẹp lúc
ẩn
lúc
hiện,
trênthân kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, trong tâm cực kỳ thỏa mãn, làm cho nam nhân mới nếm thử tư vị tìиɧ ɖu͙© rất nhanh cũng cảm giác được dấu hiệu trước khi dông tố kéo đến.
hắn
vững vàng giữ chặt hai má
đang
nóng bừng của nàng,
không
để cho nàng nhúc nhích, mà là đổi thành thắt lưng mình dùng lực đẩy mạnh.
không
biết là hưng phấn hay là khó chịu, nàng trong miệngđang
ngậm của
hắn
phát ra tiếng ô ô, đuôi vẩy càng lúc càng nhanh, du͙© vọиɠ làm mờ mắt của
hắn. Bùi Sách thẳng lưng đâm
thật
sâu về phía trước
một
cái, tay muốn nắm lấy cái đuôi mèo kia
khôngcho nó lại phe phẩy, nhưng nàng đột nhiên dùng đầu lưỡi ấn mạnh lêи đỉиɦ đầu tròn của
hắn, làm cho lổ
nhỏ
trên
đỉnh đầu tròn mở ra, sung sướиɠ xa lạ thình lình xảy ra, trong đầu Bùi Sách bỗng nhiên trống rỗng, dựa vào
một
tia lý trí cuối cùng rất nhanh lui ra ngoài.
Rốt cuộc
không
cần phải ăn, Lỗ Lỗ tức giận ngồi dậy, chu mỏ oán giận
nói: "Lần sau ta muốn tự mình ăn,
không
cho ngươi động! Ngươi đâm ta cổ họng
không
thoải mái!"
Bùi Sách
một
tay vịn giường đá,
một
tay nắm chính mình động tác lên xuống, rốt cuộc phóng xuất ra, sau đó
hắn
mới áy náy lại sủng nịch nhìn tiểu
yêu
tinh của
hắn, thanh
âm
khàn khàn: "Được, lần sau ta
không
động, để cho nàng tới làm."
Lỗ Lỗ của
hắn
ơi,
hắn
còn lo lắng nàng tức giận đó,
không
nghĩ đến...
Bùi Sách trong lòng mềm nhũn, xoay người
trên
giường, ôm chặt lấy nữ nhân của
hắn, tay theo thói quen sờ phía sau nàng.
... Đuôi biến mất
thật
nhanh nha!