Dùng xong bữa trưa, bên ngoài mặt trời lên cao chói chan
không
thích hợp ra ngoài, Lỗ Lỗ cùng Lâm viên ngoại về phòng nghỉ trưa, Tống Ngôn cùng Bùi Sách ở trong đình hóng mát ôn chuyện.
Trước đây hai người gặp gỡ, hoặc là chơi cờ hoặc là uống rượu, nhưng hôm nay Tống Ngôn làm cái gì cũng đều rất ít hứng thú.
Bùi Sách hạ xuống
một
quân cờ, ngẩng đầu, liền thấy Tống Ngôn
đanglấy loại ánh mắt dò xét nhìn
hắn.
hắn
đơn giản bắt đầu thu cờ, "Nửa tháng
không
gặp,
không
nhận ra?"
Cười, lại là cười. Từ sau lần này gặp mặt, khóe miệng
hắn
cứ mỉm cười lộ vẻ thỏa mãn.
Tống Ngôn nhìn Bùi Sách cười liền
không
thể kìm nén, trực tiếp hỏi: "trên
đường, các ngươi
cô
nam quả nữ ngồi ở trong xe ngựa,
đã
làm cái gì?"
Bùi Sách cong lên khóe môi nhất thời căng thẳng,
hắn
ngẩng đầu, thần sắc nhàn nhạt
hiện
ra xa cách: "Lời
nói
vừa rồi ta chỉ xem như
khôngcó nghe thấy, nếu là ngươi lại miệng
nói
không
lựa lời, ta coi như chưa bao giờ kết giao bằng hữu với ngươi."
nói
xong, đột nhiên đứng dậy, nhấc chân muốn rời
đi.
Lời vừa ra khỏi miệng Tống Ngôn
đã
hối hận, vội bồi tội
nói: "Được được được, là ta lỡ lời. Quay lại quay lại, ta có lời hỏi ngươi."
Bùi Sách quét
hắn
liếc mắt
một
cái,
một
lần nữa ngồi xuống, tiếp tục hạ mắt thu quân cờ.
Tống Ngôn lại
không
nói
gì.
hắn
không
biết nên mở miệng như thế nào. Chuyện phiếm cũng phải lựa người, Bùi Sách mặc dù cùng Lâm viên ngoại giao hảo, nhưng sau cùng vẫn là người ngoài, cái loại ý niệm hoang đường này của học sinh, hiểu
thì
nói
nàng đơn thuần vô tri,
không
hiểu
thì
sẽ
nói
nàng phẩm tính
không
đoan chính.
hắn
nói
cho Thường Ngộ, là hi vọng Thường Ngộ dặn hai nha hoàn ra sức khuyên bảo học sinh, nhưng
hắncó lý do gì cùng Bùi Sách
nói
rõ
việc này? Vạn nhất Bùi Sách bởi vậy xem thường học sinh
thì
làm sao bây giờ? Hai người mặc dù là bạn tốt, Tống Ngôn cũng
không
dám bảo đảm bản thân hiểu biết tâm tư ý nghĩ của Bùi Sách, dù sao,
hắn
là xuất thân đại gia đình, trong nhà nhiều thế hệ rất quy củ.
"Khụ khụ, học sinh của ta, thập phần bướng bỉnh. Lúc
trên
xe ngựa, nàng có quấy rầy ngươi đọc sách
không?"
nói
đi
nói
lại,
hắn
muốn biết nhất, là học sinh đối với Bùi Sách có cái loại tâm tư này hay
không, Bùi Sách có khuyên qua nàng hay
không.
Bùi Sách rất có thâm ý nhìn về phía Tống Ngôn,
không
đáp mà hỏi lại: "Hình như ngươi rất quan tâm Huệ nương nha?"
Tống Ngôn bị
hắn
nhìn rất
không
được tự nhiên, cố tự trấn định
nói: "Ta
đã
quyết định lưu lại dạy nàng đọc sách, đương nhiên phải dạy dỗ cả bộ dáng. Thế nào, ngươi lần này gặp nàng, có cảm thấy nàng hànhsự
nói
chuyện so với trước đây quy củ
một
chút hay
không?"
Bùi Sách phì cười tự nhiên, châm chọc
nói: "Đích xác có quy củ
mộtchút. Đoạt tráp bánh ngọt của ta, sau khi ăn xong
một
phần bánh táo tàu còn nhớ
rõ
hỏi ta có muốn ăn hay
không, thấy ta lắc đầu nàng mới ăn tiếp. Trước khi ngủ, hỏi ta có ngủ hay
không, ta
nói
không
ngủ nàng mới cười đem ta đuổi tới bên cạnh, nàng cả người nằm ở
trêngiường. Đây là ta, coi Huệ nương là muội muội mới có thể dung túng nàng làm càn như vậy, nếu là người ngoài... Tống tiên sinh, ta còn
thậtđúng là muốn xem
một
chút bình thường ngươi là như thế nào giáo dục nàng."
Ăn xong đồ ăn liền
đi
ngủ, xem ra hai người
trên
xe ngựa quả nhiênkhông
có làm cái gì.
Tống Ngôn vấn đề nặng lòng nhất thời rơi xuống. Học sinh lúc ăn cơm thích
nói
chuyện với Bùi Sách, đại khái đúng
thật
coi
hắn
là ca ca
đi.
Nhưng
hắn
lập tức biết bị Bùi Sách châm chọc đến đỏ mặt, lạnh giọng phản bác: "Gỗ mục
không
thể đẽo. Dù đọc sách hay viết chữ cũng phải chờ người lấy thức ăn dỗ, ngươi có thể trông chờ chuyện nàng mới mấy ngày liền biến thành tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa sao? Ta tự nhận
không
có cái bản lĩnh đó, nếu là ngươi có thể làm được, ta
thật
tình phục ngươi."
Bùi Sách
không
có lên tiếng, thờ ơ chuyển động
một
quân cờ đen, rất lâu mới hỏi thử: "Nghe ý tứ của ngươi,
không
muốn dạy nữa?"
Nghe
hắn
hỏi vậy, Tống Ngôn bỗng nhiên cảm thấy thất kinh,
hắn
thế nhưng do dự!
rõ
ràng tối hôm qua đều cùng học sinh
nói
muốn
đi
rồi,hiện
tại Bùi Sách hỏi,
hắn
vừa lúc có thể thuận thế giải thích nguyên nhân mình rời
đi, nhưng vô cùng đơn giản
một
từ "Đúng", ở cổ họng chuyển vài vòng, nhưng
nói
không
nên lời.
Khuôn mặt tươi đẹp của học sinh tươi cười phút chốc thoáng qua trước mắt, Tống Ngôn ngực căng thẳng, bất đắc dĩ gật gật đầu, cười khổnói: "Thực
sự
là
không
muốn thừa nhận cũng
không
được. Học sinh nhìn như ngây thơ vô hại, kì thực cực kỳ quật cường, ý nghĩ nàng
đãnhận định, người ngoài vô luận như thế nào cũng thay đổi
khôngđược, ta xem như
đã
không
còn bản lĩnh. Nếu
không
có gì bất ngờ xảy ra, sau khi xuống núi ta
sẽ
gặp Lâm lão gia từ biệt."
Học sinh
đã
xem
hắn
như người qua đường,
hắn
còn do dự cái gì? Cùng với che che giấu giấu,
không
bằng thẳng thắn thừa nhận, Bùi Sách muốn cười
hắn
liền cười
đi.
hắn
nghiêm túc như vậy, trong lòng Bùi Sách vừa dâng lên điểm nghi ngờ trong khoảnh khắc liền tan biến, cười trêu ghẹo
nói: "Ngươi cũngkhông
cần khiêm tốn. Nếu như
không
phải ngươi quản giáo nghiêm túc, Huệ nương
hiện
tại dự đoán còn thích kêu mèo đó." Lỗ Lỗ là mèo, mặc dù là nhân thân, chỉ bằng vào việc nàng thích gọi meo meo này, Tống Ngôn từ
nhỏ
sợ mèo
sẽ
không
thể đối với nàng có tâm tư gì khác.
Tống Ngôn hừ lạnh
một
tiếng, tự động
không
để ý Bùi Sách trêu chọc, tay
hắn
vừa thu hồi mấy quân cờ đặt lại chỗ cũ, "Chúng ta tiếp tục."
"Ngươi trí nhớ
thật
là tốt." Bùi Sách từ đáy lòng khen,
không
hề suy nghĩ nhiều, chuyên tâm ứng phó ván cờ.
Hai người
một
khi bắt đầu nghiêm túc, mắt cùng toàn bộ tâm tư đều dính ở
trên
bàn cờ, liền Lâm viên ngoại
đi
tới cũng
không
phát
hiện.
Lâm viên ngoại cũng
không
lên tiếng quấy rầy, im lặng đứng ở bên người Tống Ngôn, vuốt râu yên lặng nhìn.
Ước chừng sau
một
khắc đồng hồ,
một
ván kết thúc, Bùi Sách thắng.
Tống Ngôn
đã
quen thua, tuyệt đối
không
tức giận, làm như
không
có việc gì đứng dậy thỉnh Lâm viên ngoại ngồi xuống,
hắn
ở
một
bên xem cờ. Trong núi thanh u, ba người luân phiên đánh cờ, bất giác sắc trời từ từ tối xuống. Gió đêm lặng lẽ,
nhẹ
nhàng khoan khoái thổi vào người.
Ba người cùng nhau
đi
trở về.
đang
chuyện trò, Bùi Sách
nói
với Lâm viên ngoại: "Bá phụ, Phổ tế tự thức ăn chay xa gần đều nghe tiếng. Chúng ta ngày mai sáng sớm xuất phát, sau khi dâng hương đến sau núi ngắm hoa, buổi trưa ngay trong chùa dùng cơm nghỉ ngơi, sau khi chỉnh tề lại xuống núi, ngài thấy thế nào?"
Lâm viên ngoại nghĩ nghĩ,
nói: "Bá phụ lớn tuổi, lười nhúc nhích. Như vậy
đi, ta ở lại trong chùa nghe đại sư thuyết kinh, hiền chất mang Huệ nương
đi
ngắm hoa
đi. Nàng mỗi ngày nhốt ở trong sân, chưa từng thấy việc gì bên ngoài, hiền chất đến lúc đó giảng nhiều
một
chút cho nàng. Đúng rồi, Tống tiên sinh có tính toán gì
không?"
Tống Ngôn hơi do dự, "Ta, vẫn là bồi ngài nghe..."
Bùi Sách lập tức cắt ngang
hắn: "Ngươi vẫn là cùng ta bồi Huệ nươngđi, có ngươi nghiêm sư này, nàng dù cho muốn bướng bỉnh cũng
sẽkiêng dè
một
chút, bằng
không
ta
thật
sợ
một
lúc lơ đãng liền đem nàng để lạc mất."
Tống Ngôn khép chặt khóe miệng, từ chối cho ý kiến.
Lâm viên ngoại xấu hổ cười, vừa định
nói
chuyện, bên kia
anh
Đào cùng Lỗ Lỗ
đi
tới, nhìn Lỗ Lỗ vừa
đi
vừa dụi mắt,
rõ
ràng là vừa tỉnh ngủ. Nha đầu kia,
một
lần ngủ chính là hết ngày, nhất định là ngày hôm qua trong ôn tuyền chơi đến phát điên rồi.
"Cha, các người
nói
cái gì đó?" Lỗ Lỗ hai ba bước chen đến bên người Lâm viên ngoại cùng Bùi Sách, kéo cánh tay Lâm viên ngoại
nói.
Tống Ngôn cùng Bùi Sách chủ động thả chậm bước chân,
đi
ở phía sau hai cha con nàng, ánh mắt lại
không
hẹn mà cùng rơi vào
trên
bóng lưng Lỗ Lỗ.
Lâm viên ngoại vỗ vỗ tay nàng, cười
nói: "Bàn chuyện ngày mai lên núi đó, con
không
phải muốn
đi
xem hoa sao? Cha thỉnh Bùi Sách cùng Tống tiên sinh cùng con
đi."
Lỗ Lỗ há miệng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bùi Sách
đang
ôn nhu mỉm cười, sẳn tiện nhìn xem sắc mặt lạnh nhạt của tiên sinh, chu miệng,nhỏ
giọng năn nỉ: "Cha, con
không
muốn cho tiên sinh bồi, chỉ cha cùng Bùi Sách bồi con
không
được sao?" Tiên sinh lạnh như băng, lạikhông
thích nàng, nàng
không
muốn lại gặp
hắn. Cái loại cảm giác này,
thật
giống như có con cá treo
trên
đỉnh đầu, nàng duỗi tay khèo lấy, cũng mặc kệ nàng dơ tay cao cỡ nào, đều
không
với tới được.
đãkhông
với được, chẳng thà
không
thấy, như vậy nàng cũng
sẽ
khôngngứa tâm.
Nàng thanh
âm
tuy
nhỏ, phía sau hai người chăm chú lắng tai lại nghe được
rõ
ràng. Bùi Sách tươi cười nhiều phần vui sướиɠ khi người gặp họa, khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Ngôn
thì
dường như nhiễm băng sương, lạnh đến
không
thể lạnh hơn. Nhưng mà, ngay lúc Lâm viên ngoại lo lắng quay đầu lại, hai người đều
đã
khôi phục bộ dáng thường ngày.
Hẳn là
không
có nghe thấy
đi?
Lâm viên ngoại
âm
thầm nghĩ ngợi, lặng lẽ trừng Lỗ Lỗ liếc mắt
mộtcái, quyết định sau bữa cơm chiều tìm cơ hội nghiêm túc răn dạy nữ nhi
một
trận.
Đáng tiếc Lỗ Lỗ
đã
cùng Bùi Sách ước định, ăn xong cơm liền chạy tới trong phòng giả bộ
đi
ngủ, làm kế hoạch dạy dỗ nữ nhi của Lâm viên ngoại bị hủy bỏ.
Hoàng hôn buông xuống, đêm tối như sương mù, dần dần bao phủ toàn bộ đình viện, cho dù đỉnh đầu đầy sao
trên
dòng ngân hà, cũng chiếu
không
đủ sáng để thấy bóng người mấy bước ra ngoài.
Bùi Sách quen thuộc
đi
tới phía trước cửa sổ phòng Lỗ Lỗ, dựa theo ước định
nhẹ
nhàng kêu
một
tiếng.
Lỗ Lỗ
đang
núp ở dưới cửa sổ
trên
một
cái ghế dựa lớn chờ
hắn, nghe thấy động tĩnh,
nhẹ
nhàng mở song.
Bùi Sách
không
ngờ tới động tác của nàng nhanh như vậy, cả kinh trợn mắt há miệng.
"Meo..." Lỗ Lỗ đứng ở bên song nhìn
hắn
cười, rất có loại cảm giác của ăn trộm.
Bùi Sách cười
đi
về phía trước hai bước, ý bảo nàng đứng ở
trên
bàn,hắn
trực tiếp đem nàng cõng ra, sau đó xoay người, làm hiệu cho nàng từ bên ngoài đem cửa sổ đóng lại.
"Bây giờ
đi
tới phòng của ngươi sao?" Lỗ Lỗ ôm cổ Bùi Sách, dán vào lỗ tai của
hắn
nhỏ
giọng hỏi.
Bùi Sách lắc lắc đầu, "Đừng
nói
chuyện, tới nơi nàng
sẽ
biết."
hắn
vốn là muốn
đi
vô phòng mình, về sau lại sợ nàng thanh
âm
quá lớn kinh động đến người trong sương phòng, liền sai người đem thư phòng hậu viện thu thập. Chỗ đó cách nhà chính khá xa, bên trong phòng cũng có chỗ tắm rửa nghỉ ngơi, cho dù động tĩnh lớn hơn
một
chút, thanh
âmcũng truyền
không
đến.
Lỗ Lỗ ngoan ngoãn
không
nói, đầu gối lên bả vai
hắn, tò mò nhìn hành lang bên cạnh. Rất nhanh, bọn họ
đã
đến hậu viện,
đi
qua
một
mảnh rừng trúc xanh um tươi tốt, vượt qua
một
cây cầu gỗ, dọc theo
mộtcon đường
nhỏ
trãi đá vụn đến trước cửa
một
căn phòng
ẩn
ở trong bóng tối.
Bùi Sách cõng nàng,
nhẹ
nhàng đẩy cửa ra.
Bên trong tối như mực,
hắn
lại
đi
như quen thuộc, như bay thẳng vào trong phòng.
Rèm cửa xốc lên trong chớp mắt, Lỗ Lỗ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Phía trong phòng có
một
cái bể rất lớn rất lớn, so với cái trong phòng nàng kia lớn hơn nhiều, kỳ quái chính là, xung quanh bể có tấm bình phong cong, cao cỡ
một
người, từ cửa nhìn vào, có thể nhìn thấy phía dưới tấm bình phong bày
một
vòng đèn l*иg đỏ lớn. Nàng
không
biết bên trong tấm bình phong có bao nhiêu sáng, thế nhưng bên ngoài, vì tấm bình phong ngăn trở, ánh đèn yếu
đi
rất nhiều, nhìn về phía cửa sổ, thấy rèm che trước cửa sổ, phía chính diện thêu sơn cảnh tươi đẹp, mặt sau
thì
lại là thuần
một
màu đen, chẳng trách ở bên ngoài thoạt nhìn là tối đen như mực.
Lỗ Lỗ nghi ngờ nhìn về phía Bùi Sách,
không
biết
hắn
tại sao muốn đem trong phòng biến thành như vậy.
Mặc dù cửa sổ phía sau
đang
mở ra, Bùi Sách vẫn cảm thấy có chút nóng.
hắn
hôn hôn trán Lỗ Lỗ,
không
thể chờ đợi được đem người ôm ngang lên, từ
một
bên vòng vào sau tấm bình phong, liền như vậy ôm nàng làm cho mặt nàng hướng về phía bể, lặng thầm hỏi: "Lỗ Lỗ, có muốn cùng ta tắm rửa sao?" Lần trước cùng tắm, nàng là con mèo, lần này, nàng là Lỗ Lỗ của
hắn.
Lỗ Lỗ gật gật đầu, sau đó chỉ vào bên cạnh bể hỏi: "Ở đây tại sao có để giường đá vậy?"
Bùi Sách đem người thả xuống, cũng
không
nhìn bên kia, thuần thục cởϊ áσ tháo thắt lưng cho nàng, "không
vội,
một
hồi nàng
sẽ
biết."
Nếu như Lỗ Lỗ lúc này ngẩng đầu, nhất định có thể nhìn ra trong mắt nam nhân khát vọng nồng đậm…
Tác giả có lời muốn
nói: Che mặt, tối hôm qua tưởng nhiều mã điểm hôm nay phát đại chương, kết quả nhìn kẻ báo thù liên minh, kích động đến
đã
quên thời gian……
Hy vọng buổi tối đổi mới có thể làm đại gia vừa lòng!