Tiểu Nương Tử Nhà Đồ Tể

Chương 59-1

“ Lui ra!”

Nghe thấy Thượng mỹ nhân đột nhiên hét lên Ninh vương liền quát nàng ta

một

câu khiến Thượng mỹ nhân nước mắt lại

hiện

lên trong mắt. Nàng ta

không

cam tâm liềnnhẹ

giọng gọi “ Điện hạ…” nhưng lại thấy vẻ mặt Ninh vương lạnh lùng

không

thèm liếc nàng

một

cái nên chỉ có thể ấm ức

đi

ra khỏi phòng.

Ngoài cửa Vân di nương và nha hoàn của Thượng mỹ nhân vẫn

đang

chờ nàng, khi thấy Thượng mỹ nhân

đi

ra lại là cảnh vừa

đi

vừa lau nước mắt, vẻ mặt đầy ấm ức thì trong đầu liền hiện ra dấu hỏi to đùng nhưng hai nàng cũng

không

dám hỏi, chỉ đem áo khoác thêm cho nàng rồi đỡ nàng về phòng.

Vân di nương phỏng đoán có thể là liên quan đến chuyện Hồ Kiều

không

làm theo ý nàng ta mà vô luận như thế nào

thì

Thượng mỹ nhân cũng là người của Ninh vương điện hạ còn Hứa phu nhân cũng chỉ là vợ của

một

quan

nhỏ

vùng xa nên chắc cũng chẳng có chuyện gì đáng lo. Ôm ý nghĩ như vậy nên Vân di nương rất thoải mái đưa Thượng mỹ nhân về phòng rồi mới thong thả hỏi chuyện xảy ra bên trong phòng Ninh vương.

“ Nàng ta là cái thá gì chứ? Vì sao vì nàng ta mà điện hạ lại

không

cho ta chút thể diện chứ? Rốt cuộc

thì

ta

đã

làm gì khiến điện hạ mất hứng chứ?”

Thượng mỹ nhân thực

sự

không

hiểu, nàng cũng chỉ

nói

sự

thật

mà thôi, tiểu quận vương thân phận cao quý sao có thể gọi

một

thôn phụ chỉ là phu nhân của quan tép riu làm mẹ. Hơn nữa sao thái độ của Ninh vương khi nghe tiểu quận vương gọi vậy lạikhông



một

chút mất hứng nào vậy?

Chủ tớ ba người suy nghĩ nửa ngày cũng

không

thông, thực

sự

các nàng

không

thể lí giải nổi thái độ của Ninh vương điện hạ. Các nàng chỉ biết Ninh vương điện hạ đặc biệt ưu ái phu thê Hứa gia.

Nhưng lí do khiến cả nhà tiểu quan như Hứa Thanh Gia được ưu ái là gì…? Chẳng lẽ…sự

ưu ái này đều đến từ

trên

người tiểu quận vương! Dù sao

thì

Ninh vương điện hạ đến 30 tuổi mới có được đứa con trai!

Suy cho cùng, nàng vẫn nên nghĩ biện pháp đem tiểu quận vương về nuôi bên người mới tốt. Ánh mắt của Ninh vương khi nhìn tiểu quận vương đều tràn đầy

yêu

thương cùng

sự

dịu dàng. Nếu nàng đem được tiểu quận vương về bên cạnh

thì

số lần gặp được Ninh vương cũng

sẽ

tăng lên.

Thượng mỹ nhân suy nghĩ



ràng nên liền lau khô nước mắt,

âm

thầm cắn răng quyết tâm.

Ninh vương bị thương nên Hồ Kiều để Vũ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo chơi với

hắn

mộtlúc

thì

liền dẫn hai đứa

nhỏ

đi

để Ninh vương còn nghỉ ngơi.

" Điện hạ uống thuốc xong nên nghỉ ngơi một chút, đợi dưỡng thương tốt rồi lại chơi với Tiểu Bối cũng

không

muộn."

Hứa Thanh Gia nói xong liền dẫn hai đứa nhỏ cùng Hồ Kiều cáo lui. Ra đến cửa thì Vũ Tiểu Bối liền kéo tay Hồ Kiều bĩu muôi nói: " Mẹ nữ nhân vừa rồi

trên

người có mùi thực sự rất thối! Mẹ thực sự

không

ngửi thấy mùi hoa sao, có phải mũi của mẹ bị hỏng rồi

không?"

Hứa Tiểu Bảo nghe Vũ Tiểu Bối nói vậy liền còn thực sự hiếu thuận hỏi một câu: " Mẹ, mũi bị hỏng rồi mẹ có muốn mời đại phu đến khám

không?"

Hồ Kiều nhìn hai tiểu tử nhà mình rồi suy nghĩ, giờ

đi

cũng xa rồi, Ninh vương cũngkhông

nghe thấy đâu nên liền nói: " Coi như

trên

người a di kia có mùi thối thì các con cũng đừng nói thật trước mặt người ta chứ. Các con nói trước mặt người ta như vậy người ta sẽ thực đau lòng đấy. Các con

không

thấy nàng ấy vừa

đi

ra ngoài vừa khóc sao?"

Vũ Tiểu Bối cùng Hứa Tiểu Bảo liên tục gật đầu nói: " Mẹ chúng con đã hiểu, sau này gặp nàng chúng con sẽ chỉ nghĩ trong lòng, sẽ

không

nói ra ngoài miệng nữa!"

" Ngoan!"

Vũ Sâm và Thôi Ngũ Lang đều là người luyện võ nên thính giác tốt hơn người bình thường vì vậy cuộc trò chuyện của ba mẹ con ngoài kia đều bị bọn họ nghe rõ ràng từng từ. Nghe được cuộc nói chuyện này hai người cũng chỉ biết liếc mắt nhìn nhau nghĩ thầm vị Hứa phu nhân này… Thật là làm cho người ta

không

biết nói gì cho phải!!?

Đại khái là huyện lệnh đại nhân rốt cuộc nghe

không

nổi nữa liền cắt ngang câu chuyện của mẹ con ba người, nhẹ giọng giáo dục: " Bọn nhỏ đã

không

hiểu chuyện, sao A Kiều cũng

không

hiểu chuyện vậy!? Người bên cạnh điện hạ sao nàng lại dạy bọn nhỏ nói ra nói vào vậy!"

Bốn người vừa

đi

vừa nói, đến khi một nhà bọn họ

đi

xa hai người bên trong phòngkhông

còn nghe thấy gì nữa thì Ninh vương mới ngả đầu xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau mới mở mắt hỏi Thôi Ngũ Lang: " Ngũ Lang, ngươi khi còn bé có bộ dạng như nào vậy?"

Nghe Vũ Sâm hỏi vậy Thôi Ngũ Lang liền hồi tưởng lại một chút rồi nói: " Cũng chỉ là đọc sách viết chữ, học lễ nghĩa… Sau đó thì theo lời dạy của cha mẹ gặp gỡ họ hàng, kết bạn với con cháu các nhà quyền quý taok dựng các mối quan hệ tốt để có một tương lai tốt đẹp, tiền đồ vô lượng." Nói tóm lại là nịnh bợ con cháu các nhà quyền quý, trải đường cho tương lai sau này.

Về sau… hắn

không

thích

đi

trên

con đường sách vở khoa cử nên liền quang mấy thứ vô vị ấy ra sau đầu rồi nhảy vào quân doanh lăn lộn.

Vốn cho là mình đã là thành phần phản nghịch nhất rồi nhưng nào ngờ

đích phòng của thôi gia- Thôi Thái cũng

đi

theo con đường như hắn. Trước đây khi còn

đi

học Thôi Ngũ Lang cùng đường đệ Thôi Lục Lang đã hao phí rất nhiều tâm cơ để nịnh bợ đường huynh Thôi Thái nhưng cũng

không

có cảm tình gì với nhau.

không

nghĩ tới bởi vì

đicon đường giống nhau hai người lại thực sự trở thành bạn bè.

Trong đầu Vũ Sâm cũng nhớ lại thời thơ ấu của mình rồi so sánh với cách giáo dụckhông

đáng tin cậy của Hứa phu nhân đối với Vũ Tiểu Bối thì hắn lại thấy thời thơ ấu của con trai mình…thực sự vui vẻ hơn mình rất nhiều.

Nhìn thấy tiểu tử ngốc kia mỗi lần nhìn thấy mình đều thực sự vui vẻ, một bộ dáng con chó nhỏ nhào về phía hắn, ở

trên

người hắn cọ tới cọ lui chơi đùa vui vẻ, nó cũng chưa từng hành lễ đối với hắn…Những hành động cử chỉ như vậy

không

bao giờ có thể phát sinh trong cung hay trong các gia

đình quý tộc.

Đứa trẻ lớn lên trong cung hay các gia

đình quý tộc sau khi sinh ra đều được nhũ mẫu chăm sóc, sau khi dứt sữa thì bắt đầu học lễ nghĩa, nếu so sánh với bọn trẻ tầm tuổi này trong vương cung quý phủ thì Vũ Tiểu Bối chính là đứa trẻ hoang dã chưa được dạy bảo.

Nhưng Ninh vương điện hạ lại

không

muốn nuôi con mình thành bộ dáng quy quy củ củ như vậy.

Những ngày đầu năm mới cũng chẳng có sự kiện đặc biệt gì dần trôi qua. Những ngày Ninh vương ở phủ huyện lệnh dưỡng thương trôi qua thật yên bình. Thượng mỹ nhân mỗi ngày đều đến trước cửa phòng Ninh vương xin hầu hạ nhưng đều bị hắn từ chối. Nếu như là Ninh vương lúc còn là thiếu niên đọc sách ngâm thơ thì việc "Hồng tụ thiêm hương"* là chuyện vui, thế nhưng giờ hắn đã qua cái tuổi thiếu niên mơ mộng đó, đã là người đã vượt qua núi thây biển máu thì làm gì còn đầy bụng nhu tình, giúp mỹ nhân lau nước mắt, muốn cùng mỹ nhân tâm sự ngày đêm nữa.

*Hồng tụ thiêm hương: chỉ việc thư sinh đọc sách có nữ nhân bên cạnh bầu bạn.

So với Thượng mỹ nhân suốt ngày tỏ ra nũng nịu, mềm yếu thì bộ dáng

không

đáng tin cậy nhưng lại

không

động một tí là rơi lệ của của Hứa phu nhân vẫn tốt hơn.

Trong lúc Ninh vương điện hạ

đang

nhàn rỗi suy nghĩ về thẩm mỹ của chính mình thì lúc này ở Trường An bên trong Ninh vương phủ, Ninh vương phi lại

đang

buồn rầu suy nghĩ.

Phu thê hai người ly biệt từ lần trước cho tới nay cũng đã được bốn năm, Ninh vương đã bốn năm chưa trở về Kinh thành. Giờ Vũ Mẫn đã đến tuổi bàn chuyện hôn sự, àng cũng đã viết thư cho Vũ Sâm gửi đến biên quan từ lâu nhưng hồi

âm

cũng chỉ là mấy lời: " Mọi chuyện đều để vương phi làm chủ."

Tin tức Vương mỹ nhân sinh con cũng đã được chuyền về kinh thành từ lâu, theo lý thì mặc kệ Vương mỹ nhân còn sống hay đã chết thì đó là con trai trưởng của Ninh vương nên phải mang về thành Trường An để cho Ninh vương phi nuôi dưỡng. Nhưng đáng tiếc mọi chuyện lại vượt qua sự tính toán của một số người, đứa trẻ giờ đã gần ba tuổi rồi nhưng vẫn được nuôi dưỡng ở biên cương.

Ninh vương phi đã phòng

không

gối chiếc nhiều năm, đối với hy vọng mình có một đứa con trai đã

không

còn lớn như trước. Lúc mới đầu nghe tin Vương mỹ nhân sinh được con trai, Ninh vương phi cũng cực kỳ mong chờ đứa bé được đưa đến tay mình để nàng nuôi dạy. Nhưng Ninh vương lại nói đứa bé còn quá nhỏ,

không

thể

đi

đường xa cho nên hắn sẽ nuôi đứa bé ở bên người.

Hôm nay trong cung tổ chức yến tiệc năm mới vì vậy Ninh vương phi chuẩn bị dẫn tiểu quận chúa Vũ Mẫn tiến cung thỉnh an thái hậu, hoàng hậu trước. Vũ Mẫn đã được các mama và nha hoàn chuẩn bị xong chỉ chờ Ninh vương phi là lên xe ngựa vào cung.

Mẹ con hai người ngồi xe ngựa tiến cung,

trên

đường

đi

nội tâm Ninh vương phi đềukhông

yên. Cha và huynh trưởng nàng đều làm quan trong kinh thành nên tin tức trong triều nàng cũng

không

bị bế tắc. Mà dạo này trong kinh lại có vài lời đồn đại nên nàng có chút

không

yên tâm.

Vũ Mẫn vẫn còn là tiểu hài tử nên

trên

đường

đi

vào cung đều kể cho nàng nghe những chuyện nó gặp gần đây, cũng chỉ xoay quanh việc công chúa, tiểu thư nào đeo đồ trang sức đẹp, ai

trên

lớp

không

mang sách khiến thư đồng bên cạnh bị trách phạt…

Ninh vương phi dù trong lòng có tâm sự nhưng cũng chú ý trả lời qua loa mấy câu hỏi của nữ nhi. Khi hai người tiến cung vấn an hoàng hậu, Ninh vương phi thấy sắc mặt của hoàng hậu

không

tốt, nàng cũng

không

thấy thái tử phi đâu.

Dù thái tử phi

đang

mang thai nhưng vẫn phải tham gia cung yến đầu năm mới.

Hoàng hậu nhìn thấy Ninh vương phi đến ánh mắt liền thay đổi. Ninh vương phi cũngkhông

hiểu hàm ý trong ánh mắt của hoàng hậu. Đợi đến khi tan tiệc, nàng

đi

đến cung điện của Hiền phi nói chuyện mới biết tối qua thái tử phi bị sảy thai, thai nhi đã thành hình hơn nữa còn là bé trai.

không

chỉ thái tử phi mà một thị thiếp khác trong đông cũng cũng bị sảy thai cùng lúc mà trùng hợp cũng là con trai.



Ninh vương phi nghe Hiền phi nói vậy liền hồi tưởng lại ánh mắt và vẻ mặt của hoàng hậu khi nhìn nàng, sau đó nâng mắt nhìn thẳng vào Hiền phi vẻ mặt đầy lo lắng nói: " Mẫu phi… Ta suốt ngày chỉ ở trong nhà, cả ngày chỉ chỉ có đợi Mẫn Nhi tan học trở về ăn cơm, rảnh rỗi thì thêu thùa may vá, thỉnh thoảng mới tiến cung thỉnh an, ngay cả nhà mẹ đẻ ta cũng đã lâu

không

trở về…"

Hiền phi nghe Ninh vương phi nói vậy liền ho khan hai tiếng nói: " Ta biết ngươi là người tốt, việc này ngươi cứ coi như

không

biết là được. Dù sao việc này vốn dĩ cùng ngươi

không

có liên quan."

Ninh vương phi nghĩ lại ánh mắt của hoàng hậu thì thực sự muốn nói một câu với Hiền phi: Dù ta

không

có liên quan nhưng người bên ngoài chỉ sợ

không

nghĩ như vậy. Sự tình trong cung ai có thể nói trước được điều gì đâu?!

Thái tử ốm yếu giờ lại

không

con nối dõi, Ninh vương lại nắm trong tay binh quyền, còn có tam hoàng tử và tứ hoàng tử nhỏ hơn thái tử vài tuổi, giờ cũng đã dần trưởng thành. Vũng nước đục cung

đình cũng ngày càng đục rồi. Hiền phi thân dù thân thể hai năm nay

không

tốt cũng

không

để nàng báo tin cho Ninh vương. Dù sao cũng là con mình nên Hiền phi tự nhiên hy vọng ninh vương có thể an tâm trấn thủ biên cương,

không

có chuyện gì quan trọng thì đừng trở lại kinh thành.

Ninh vương phi suy

đi

nghĩ lại nhiều lần thì vẫn nhắc đến chuyện của Vũ Tiểu Bối với Hiền phi. Nàng chỉ nói bâng quơ rằng Vũ Tiểu Bối giờ đã ba tuổi rồi, nếu còn nuôi dưỡng ở biên quan hoang vu vật tư sơ sài nàng làm mẫu thân cũng thật đau lòng cho đứa nhỏ. Trước đây là do đường xá xa xôi mà đứa nhỏ còn quá nhỏ nên mới để nuôi tạm tại biên quan nhưng giờ đứa nhỏ cũng đã lớn hơn thì có thể đưa đứa nhỏ về kinh thành để nuôi dưỡng rồi.