Mùa xuân tháng ba, Hứa Thanh Gia lại vội vàng đốc xúc cày bừa vụ xuân. Năm ngoái kiểm tra đánh giá
không
có gì bất ngờ xảy ra được loại ưu, cuối năm lại có con trai, có thể
nói
là song hỷ lâm môn. Mấy quan lại
nhỏ, phú thân huyện Nam Hoa đều ngóng trông Huyện lệnh đại nhân
sẽ
đãi tiệc mừng đầy tháng cho con trai, nào biết ngày đầy tháng đó, Huyện lệnh đại nhân lại
một
lần nữa đóng cửa từ chối tiếp khách, cả nhà làm
một
bàn đồ ăn, ăn mừng con chào đời.
nói
là cả nhà, đóng cửa lại chỉ có hai vợ chồng Hứa Thanh Gia, cộng thêm bạn
nhỏ
Hứa Tiểu Bảo
đang
ngủ cực kỳ ngọt ngào. Từ khi Hứa Tiểu Bảo sinh ra đến nay, người
đã
đọc đủ thi thư là Huyện lệnh đại nhân mà vẫn chưa nghĩ được
một
cái tên hay cho con, vẫn kéo dài tới đầy tháng. Hồ Kiều đơn giản vẫn gọi là Tiểu Bảo, ngay cả Hứa Thanh Gia cũng gọi theo, chỉ có nha hoàn bà tử gọi bé là tiểu lang.
Trong nhà thêm
một
đứa
nhỏ, tựa hồ lập tức phát sinh thêm nhiều việc. Hứa Thanh Gia bèn ra ngoài mua
một
tiểu nha hoàn trở về,
nhỏhơn Lạp Nguyệt
một
tuổi, là
một
di nữ, Hồ Kiều liền đổi
một
tên mới, kêu Tiểu Hàn. Cũng là sau khi huyện Khúc Tĩnh gặp nạn
thì
tới đây, bên kia
không
kịp trấn an đúng lúc như Nam Hoa huyện nên có
một
bộ phân dân chạy nạn chạy tới huyện Nam Hoa.
Tiểu Hàn cũng
không
biết
nói
Hán ngữ, cũng may nàng chịu khó lại hiếu học, Hồ Kiều dùng di ngữ học được lúc cùng bọn
nhỏ
ở Huyền Học lý, vậy mà cũng có thể vụng về
nói
chuyện với nàng, chủ tớ vậy mà cũng thập phần tương đắc.
Hứa Thanh Gia nghe thấy nàng đặt tên này
thì
giễu cợt
một
hồi: “Về sau mà mua nha hoàn nữa, liền cứ gọi theo mùa là được rồi.”
“Đây là nha hoàn của ta, tất nhiên là lấy tên ta đặt rồi. Hứa đại ca đây là giễu cợt ta
không
đọc sách cho nên mới
không
biết đặt tên có ý thơđi? Chờ tương lai cho chàng mỹ nhân Hồng Tụ thêm hương, chàng liền cứ việc ấn theo sở thích của mình là được.”
Huyện lệnh đại nhân thản nhiên mà cười: “Ta chỉ sợ đợi
không
được cơ hội kia, bản Huyện lệnh đầy bụng thi thư thế nhưng
không
cơ hội đặt vài cái tên có ý thơ, quả
thật
là tiếc nuối!” Miệng
nói
tiếc nuối, nhưng xem vẻ mặt của
hắn, tựa hồ cũng cũng
không
có tiếc nuối như vậy.
Hồ Kiều lập tức bắt bẻ
hắn: “Đúng vậy, Huyện lệnh đại nhân đầy bụng thi thư ngay cả tên con cũng chưa đặt được, vẫn là chờ đặt được tên cho con rồi hẵng
nói
cái khác.”
Vợ chồng hai người ngươi tới ta
đi,
không
ai nhường ai, vì cái tên mà cũng đấu miệng
một
phen, làm cho Lạp Nguyệt
đang
hầu hạ ở bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ hé miệng cười, trái lại tiểu Hàn nghe
không
hiểu lắm, chớp mắt nhìn lén vẻ mặt mọi người
một
hồi, lại vội vàng cúi đầu.
Hôm đầy tháng hai vợ chồng đóng cửa, nha hoàn bà tử ở phòng bếp, Cao Chính mang theo Cao nương tử đến gõ cửa,
nói
là đến uống
mộtchén rượu mừng. Mọi người
đã
đến, còn cầm lễ vật, chẳng lẽ còn có thể đuổi khỏi cửa sao?
Hồ Kiều chỉ có thể phân phó bà tử chuẩn bị
một
bàn bàn tiệc, lại ôm Hứa Tiểu Bảo
đang
ngủ say ra cho vợ chồng Cao Chính xem, Cao Chính tặng quà gặp mặt rất thực tế là
một
khóa vàng
nhỏ, lễ vật rất chi thổ hào, cũng phù hợp với phong cách hành
sự
của
hắn. Cao nương tử tặng là
một
cái lắc vàng, lại chuẩn bị mấy bộ quần áo sơ sinh tự làm. Hai vợ chồng rất là xứng đôi.
Cao Chính ân cần săn sóc, ngăn cản Cao nương tử uống rượu, còn hay gắp đồ ăn cho nàng, làm cho Hồ Kiều nhìn đến nhìn
đi, sau đó thấp giọng
thì
thầm với Cao nương tử: “Đây là... tình huống gì vậy?”
Cao nương tử hé miệng cười, Cao Chính cười đắc ý: “Đầu năm vợ chồng chúng ta đến chúc mừng nhà hai người sinh con trai, đợi đến cuối năm lại mời đại nhân cùng phu nhân
đi
đến nhà của ta uống rượu.”
Hồ Kiều biết trong ái thϊếp trong nhà
hắn
có thai, chẳng qua Cao nương tử cho tới bây giờ nhắc tới việc này đều là thản nhiên,
không
hề thấy vui vẻ như hôm nay, xem lại tình huống này
thì
lập tức liền đoán được: “Đây là... Cao tỷ tỷ có thai?!”
Ý cười
trên
mặt Cao nương tử dấu cũng dấu
không
được.
Trước đó vài ngày sau khi trở về, Văn di nương
nói
muốn ăn lựu, nàng tức giận nên lúc ăn cơm chiều thấy chóng mặt buồn nôn. Cao Chính liền sai người
đi
mời đại phu đến, kết quả chẩn ra là có thai, làm nàngmột
lúc lâu vẫn
không
thể tin nổi. Khuê nữ cũng
đã
gả rồi, ai biết ông trời thế nhưng cho nàng hoài thai, nhất thời vui mừng đến rơi lệ. Thầm nghĩ cuối cùng
không
uổng phí tiền dầu vừng quyên mấy năm nay trong miếu nương nương.
Văn di nương vốn rất căm hận chủ mẫu, nào biết thế nhưng truyền ra tin tức chính thất có thai, lúc nghe đươc tin cả người ngây ra như phỗng, vỗ về bụng của mình, chỉ cảm thấy trời
đã
sập.
Vốn nàng là độc nhất trong hậu viện, thầm nghĩ sinh con cho Cao Chính, cho dù là con vợ kế, cũng là con duy nhất, tóm lại về sau
sẽ
kế thừa gia nghiệp, chỉ bằng công lao sinh con, cũng có thể vững vàng sống yên
trên
đầu chính thất. Nào biết cao hứng quá sớm,
hiện
tại chính thất cũng có thai, đến lúc đó nếu sinh ra, vậy trong bụng nàngsẽ
không
còn đáng giá nữa.
hiện
tại hy vọng duy nhất chính là chính thất sinh hạ
một
bé
gái, vậythì
đứa
nhỏ
trong bụng nàng liền đáng giá. Chỉ tiếc loại chuyện này phải đợi sinh ra đến mới biết được, có nóng vội cũng vô dụng.
Nàng nhưng
thật
ra
một
chủ nhân co được dãn được, khóc
một
hồi liền gọi nha hoàn múc nước rửa mặt, sửa soạn xong
thì
đến chỗ Cao nương tử chúc mừng, tư thái so với ngày thường kính cẩn nghe lờikhông
ít, thϊếp thị còn lại thấy bộ dáng này của nàng,
không
ít người ở sau lưng vụиɠ ŧяộʍ giễu cợt
một
phen, nhưng cũng
không
sao cả.
Hồ Kiều nghe xong tin tức này
thì
rất cao hứng thay Cao nương tử. Nàng
đã
thấy được
một
sân oanh oanh yến yến của Cao Chính, cũngkhông
thể
không
cảm thán Cao nương tử là
một
người rộng rãi. Nếu như là Hứa Thanh Gia,
không
cần
một
sân, chỉ cần nhiều thêm
mộtngười chỉ sợ nàng
đã
sớm nháo lên,
không
biết mình
sẽ
làm ra chuyện gì nữa. Làm sao dung người bên ngoài cho thìa vào trong nồi của nàng?
Hứa Thanh Gia châm chén rượu chúc mừng Cao Chính, Hồ Kiều cũng châm chén rượu kính
hắn: “Ta cùng với Cao tỷ tỷ mới gặp mà
đã
thân, rất là hợp ý, hôm nay cũng cao hứng thay nàng, về sau chỉ mong huyện úy cùng Cao tỷ tỷ vợ chồng ân ái, cuối năm thêm
một
tiểu lang quân, cùng nhau đến bạc đầu giai lão!” Nàng biết vốn Cao Chính muốn kết giao với Hứa Thanh Gia, bởi vậy Cao nương tử mới giao hảo với mình, Cao Chính đối với nàng cũng rất kính trọng nên mới
nói
lời này.
Quả nhiên Cao nương tử nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có nhiều cảm kích, ở dưới bàn
nhẹ
nhàng nắm lấy tay Hồ Kiều.
Hồ Kiều
một
ngụm uống cạn, Cao Chính nay cảm thấy vợ chồng Huyện lệnh giao tình cùng nhà mình so với người khác thân thiết hơn rất nhiều, hễ Hứa Thanh Gia ra ngoài tham dự việc gì nở mày nở mặt tất mang theo
hắn, trong đó công nương tử nhà mình
không
thể
khôngnói, bởi vậy đối đãi với Cao nương tử liền càng thêm để bụng, cũng nâng chén lên: “Có những lời này của phu nhân, ta nào dám đối nàngkhông
tốt?! Phu nhân yên tâm, ta về sau
sẽ
đối xử với nương tử như châu như bảo!”
Cao nương tử nghe được lời này, đôi mắt cũng có vài phần đỏ.
Tuy rằng biết đây bất quá là
nói
đáp lại lời Hồ Kiều,
không
dám trông cậy vào
hắn
đối với mình có thể tốt bằng
một
nửa Huyện lệnh đối với Hồ Kiều, nhưng nếu có thể làm được tương kính như tân nàng cũng
đãthực thỏa mãn.
Quả nhiên Cao Chính là người hiểu được lòng người, dự tiệc đầy tháng của Hứa Tiểu Bảo xong, sau khi trở về
hắn
liền dành nhiều thời gian để an thai cùng Cao nương tử, hông hề giống lúc Cao nương tử hoài thai đại tỷ nhi, hễ có thời gian rảnh
thì
lại chạy tới bên người thê thϊếp thông phòng. Liền ngay cả Văn di nương nghe được Cao Chính ở phía sau viện hay bồi ở bên người Cao nương tử cũng căm hận mắng ở trong phòng: “Chẳng lẽ hoài trứng vàng trứng bạc chắc? Đều giống nhau hoài cốt nhục của gia, sao đến nàng hoài
thì
có giá trị?! Ngóng trông cho lắm rồi sinh ra
một
nha đầu, đến lúc đó xem còn có thể vui nổi
không?”
Trong tháng ba Hồ Hậu Phúc lại tới huyện Nam Hoa chuyến nữa
mộtmua đồ dược liệu lá trà, thuận tiện mang đến từ Hỗ Châu rất nhiều đồ sứ tơ lụa. Bản địa
không
sản đồ sứ tơ lụa, vận chuyển đến quận Vân Nam cũng có qua tay thương nhân mua rồi đưa đến Thổ Phiên, rất lời. Hồ Kiều thấy làm lợi cho người khác,
không
bằng chính mình mở ra cửa hàng, huynh muội hai người ở huyện Nam Hoa chạy vài ngày, thuê hai cửa hàng mặt tiền sát nhau, giữ độc quyền về đồ sứ tơ lụa.
Về phần tìm kiếm chưởng quầy cùng với tiểu nhị, đều ủy thác cho Cao nương tử tiến cử.
Cao nương tử cũng có của hồi môn nhà mẹ đẻ, còn quản cửa hàng Cao gia, rất có kinh nghiệm, đề cử chưởng quầy tiểu nhị đều rất đáng tin cậy, nghe được là làm việc cho cửa hàng Huyện lệnh đại nhân, vì kính trọng Hứa Thanh Gia làm quan thanh chính nên tất nhiên
sẽkhông
nổi lên tư tâm, gặp qua Huyện lệnh phu nhân
thì
liền chọn ngày tốt chờ khai trương.
Hồ Hậu Phúc chờ cửa hàng khai trương xong, liền chuẩn bị mang theo dược liệu lá trà chuẩn bị trở lại Hỗ Châu,
nói
là tháng bảy tháng tám lạiđi
một
chuyến nữa.
hắn
lần này đến cho Hứa Tiểu Bảo rất nhiều quần áo với đồ chơi
nhỏ, lại có heo
nhỏ
xinh xắn đáng
yêu
đúc bằng vàng, cư nhiên vẫn là thực tế, đặt ở trong tay Hứa Tiểu Bảo, thấy bé nhìn chằm chằm tiểu kim châu
không
chuyển mắt, làm cậu liền hung hăng hôn
một
cái: “Xem cháu ngoại trai này, y hệt với nương con, nhìn thấy vàng
thì
mắt
khôngrời
đi
đâu được!”
Hồ Kiều dở khóc dở cười: “Ca ca đừng
nói
bừa, muội nào có tật xấu này? Huynh đừng có mà dạy hư con muội, làm cho Tiểu Bảo thực
sựtin muội có tính cách như vậy!”
Hồ Hậu Phúc nghiêm trang: “Ta sao lại
nói
bậy được? Lúc muội ba tuổi, ta lén ôm muội ra bên ngoài, cõng muội chơi đùa, kết quả muội lại nhìn chằm chằm vào cửa tiệm vàng bạc của người ta
không
chớp mắt, lúc ấy nhìn
không
dời mắt
đi
được, ta còn
nói
thầm, nha đầu
nhỏnhư vậy cư nhiên cũng biết
yêu
tiền.”
Hồ Kiều hồi tưởng
một
chút, tựa hồ...
thật
là có chuyện như vậy.
Sau khi trở về, Hồ Hậu Phúc bị lão cha nhà nàng đánh cho
một
trận nên thân, dám ôm tiểu khuê nữ bảo bối của ông ra ngoài đường chơi, vạn nhất bị ăn mày bắt
đi
thì
làm sao bây giờ?
Hồ Kiều nhoẻn miệng cười,
không
dám
nói
cho ca ca chuyện này nàngthật
đúng là nhớ
rõ. Khi đó tuổi còn
nhỏ, nếu
nói
cho ca ca nàng nhớ được, vậy
thì
thực là có chút dọa người. Khi đó nàng là nhìn hoàng kim trang sức tinh mỹ mà lóe mắt, tâm lý kỳ
thật
đã
là
một
người trưởng thành rồi.
Hồ Hậu Phúc còn tưởng nàng
không
tin, “Muội đừng nghĩ ta
nói
bừa! Bởi vì chuyện này mà ta trở về bị cha hung hăng đánh
một
trận, đánh xong lại phạt quỳ, còn ôm muội vào trong ngực dỗ uống hạnh lạc.” Nhắc tới ngày đó Hồ Hậu Phúc tựa hồ còn có vài phần bi phẫn, bất quá ngẫm lại vẫn là có chút an ủi: “Sau cha còn hỏi muội
đi
theo ca ca
đi
ra ngoài chơi có vui
không, ta lúc ấy còn lo lắng muội
nói
không
vui
thìcha
sẽ
đánh ta thêm trận nữa mất.
không
nghĩ tới muội
nói
ca ca mang muội
đi
ra ngoài chơi, có hạnh lạc cũng muốn uống với ca ca.”
hắn
lúc ấy cao hứng hỏng rồi, chỗ bị lão cha đánh cũng
không
còn đau nữa. Chỉ cảm thấy tiểu muội của mình có
yêu
thương thế nào cũngkhông
đủ.