Vân Phượng Công Chúa (Cung Đấu H+ Siêu Sắc)

Chương 22: Tình ái trầm luân (18+)

- Dực Khôn cung tiếp giá!!!!!!

Vân Phượng đang thay quần áo nghe tiếng Lý Bảo cũng chỉ kịp khoác vội một chiếc áo choàng ra ngoài tiếp kiến.

- Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng!

....

- Thần thϊếp xin tham kiến Hoàng Thượng!

....

Trình Dực mặt thản nhiên không biến sắc, không nói lấy một lời đi thẳng vào Dực Khôn cung.

Quỷ tha ma bắt, ta đã làm gì sai sao?

Vân Phượng bên ngoài vẫn giữ nụ cười điềm đạm nhưng nội tâm đang dậy sóng.

- Lý Bảo công công à, vừa nãy ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Hay tại bổn cung nói bé quá nên Hoàng Thượng không nghe ra được? - Vân Phượng mỉm cười nhìn về phía Lý Công Công.

- Thánh ý khó dò,hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không tốt, cảm phiền Ngọc Nương Nương phải bận tâm rồi.Ngọc chủ tử mau vào trong bầu bạn với Hoàng Thượng, nô tài xin được phép cáo lui - Lý công công mỉm cười tà tà cùng với bọn thuộc hạ mau chóng lui xuống.

- Chủ tử,hay Hoàng Thượng đã phát hiện ra người làm vỡ cây trâm ngọc quý nên đến đây trách phạt người - Ý Lan mặt mày tái mét, run rẩy lo sợ nói.

Vân Phượng cười mỉm không nói, ánh mắt nàng sáng lên những tia lấp lánh trong màn đêm đẹp tựa như những vì tinh tú.

- Ý Lan,ngươi lui trước đi!

Nàng chậm rãi bước vào bên trong Dực Khôn cung, vừa quay người khép cửa thì bất chợt có một cánh tay ôm từ đằng sau cơ thể nàng, hơi thở ấm nóng của hắn phả lên cổ nàng cảm giác rất ám muội.

- Ta rất nhớ nàng, nàng có biết hôm nay nhìn thấy nàng cười,nàng nói,nàng uống rượu,từng cử chỉ của nàng trên Đại Điện mà làm ta như muốn phát điên không? - Giọng nói trầm ấm của hắn pha thêm cả chút hờn dỗi, nghe ra thật khiến cho người khác mủi lòng - Nói xem hôm nay vì sao nàng lại đến muộn, có biết nhìn Thái Hậu trách phạt nàng, ta thực sự rất đau lòng không?

Vân Phượng vẫn chỉ mỉm cười không lên tiếng, chiếc áo choàng bên ngoài của nàng đã tuột ra một nửa, để lộ ra bờ vai trắng nõn thanh mảnh của nàng nhìn rất mê hồn.

- Sao không trả lời ta hả?Muốn ngày mai không dậy được phải không? - Trình Dực nhanh như chớp xoay cả cơ nàng lại áp lưng vào cửa, để cho hai người mặt đối mặt, mũi chạm mũi, mắt nhìn mắt, môi kề môi. Trình Dực đã không thể kiềm chế được mà bắt đầu hôn ngấu nghiến nàng, đôi môi đỏ mọng mềm mại như nhung của nàng bị hắn vần vò đến đáng thương.

Cắn...

Mυ'ŧ...

Từng nụ hôn như hút trọn cả sinh khí và hô hấp của nàng...

Đến khi cảm nhận được cơ thể nàng đã hơi run lên thì Trình Dực mới bắt đầu nới lỏng dần nụ hôn, một đường chỉ bạc lấp lánh vì thế mà cũng được kéo theo từ đôi môi của nàng và hắn.

- Thần thϊếp chỉ đơn giản là nhớ người quá đến mức đi lạc cả đường, nhớ đến độ đi đến đâu cũng chỉ nhìn thấy hình bóng của người hết! - Vân Phượng mỉm cười mê hồn, đôi mắt lúng liếng đa tình của nàng khiến cho nam nhân như phát điên, hỏa dục khó nhịn.Đôi mắt sung huyết của hắn hằn tơ máu, chứng tỏ bản thân đã chịu đựng thực vất vả!

Đôi môi của hắn lại một lần nữa xâm chiếm đôi môi anh đào của nàng.Hắn điên cuồng khuấy đảo, sục sạo từng ngõ ngách trong miệng nhỏ.Vân Phượng nàng cũng nhanh chóng vòng tay ra sau gáy hắn, phối hợp cùng hắn dây dưa một chỗ.Trình Dực nhìn nữ nhân trong lòng mình, đôi mắt mị hoặc mờ sương, cả thân thể trắng như bạch ngọc, thêm cả chút ửng hồng đê mê khiến hắn sung sướиɠ mà thở ra.

Buông tha đôi môi mềm mại của nàng, hắn lại tiếp tục hung hăng điên cuồng hôn trượt xuống trên khắp cơ thể của nàng, hôn cái cằm nhỏ xinh, hôn cần cổ bóng mịn thon dài, hôn xương quai xanh gợi cảm, cuối cùng ở nơi đỉnh hồng e ấp run rẩy, hắn vươn lưỡi đảo quanh một lượt, sau đó mới ngậm lấy, mυ'ŧ mạnh. Cơ thể nàng khẽ run lên trước những hành động ấy của hắn, cùng với đó là tiếng rêи ɾỉ nỉ non kí©ɧ ŧɧí©ɧ thính lực của nam nhân đến cực điểm.Hắn càng mυ'ŧ chặt hơn đôi gò bồng đảo hồng nhuận ướŧ áŧ của nàng, đôi tay to lớn của hắn cũng đã nhanh chóng thoát hết y phục trên người nàng. Cơ thể trắng ngần tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bóng mịn sáng loáng đã nhanh chóng phô bày trước mặt hắn. Đôi bàn tay hắn lại không yên phận vươn lên xoa nắn bờ ngực đẫy đà tròn mẩy bên kia, không biết đã dày vò nó thành những hình hài gì khiến cả hai bên nhũ hoa của nàng đều đã đỏ ửng, sưng tấy, dựng đứng lên trông rất quyến rũ kí©ɧ ŧìиɧ. Vân Phượng cả người đã mềm nhũn, tùy ý để mặc hắn chơi đùa.

- Trình Dực,...đau...nhẹ lại một chút.... thϊếp....ưʍ....

Côn ŧᏂịŧ của hắn sớm đã ngóc dậy cứng ngắc, giờ nghe thêm những âm thanh ái muội này của nàng càng khiến cho hắn máu huyết nổi lên, đem nàng một mảnh trắng mềm mà hung hăng xuyên thấu.

- Phượng nhi ngoan, một lát nữa sẽ không đau,...sẽ không đau...khàaa..... - Hắn gầm nhẹ một tiếng mà đem côn ŧᏂịŧ sưng tấy cấp nhồi vào trong hoa huyệt đã sớm ướt đẫm của nàng, tiểu huyệt nhỏ bé bị lấp đầy mới đầu có chút không thích ứng khiến nàng thở hắt ra vì có chút đau đớn.

- Dực...ta...chậm lại một chút.... - Vân Phượng đôi mắt đã mờ sương chỉ còn biết bấu chặt lấy bả vai hắn mà nỉ non.

Từng tiếng rên kí©ɧ ŧìиɧ trầm mê mang theo hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm kèm theo chất giọng trầm khàn của nam nhân vang lên trong căn phòng rộng lớn. Âm thanh bành bạch, nhèm nhẹp khiến người ta đỏ mặt cứ liên hồi không dứt. Hai thân ảnh quấn lấy nhau chặt khít không một khe hở, hắn đang luận động không biết mệt mỏi bên trong cơ thể non mềm ngọt nước kia. Mỗi cú thúc đều mạnh và sâu đến lút cán. Trình Dực một tay xoa nắn hai trái tuyết nhũ to lớn, một tay bắt lấy eo của nàng sáp nhập sâu vào trong cơ thể mình. Hắn cười tà, cúi đầu cắn nhẹ lên vành môi rồi đến xương quai xanh quyến rũ của nàng như để lưu lại ấn kí riêng.

- Bảo bối, nói xem ta có làm nàng sướиɠ không?

Vân Phượng thần trí đã không còn tỉnh táo, mắt ngập sương mù vì kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙©.Bên dưới của nàng đang hút chặt lấy côn ŧᏂịŧ hắn, mật dịch tiết ra càng nhiều đến mức chỗ giao hợp của hai người đã nhầy nhụa ướt đẫm. Trình Dực hai mắt đã tối sầm, động tác dưới thân càng mạnh hơn, mỗi lần nhấp lại đem cự long tiến sâu hơn vào tận thành tử ©υиɠ. Vách thịt non mềm cứ bao chặt lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, co bóp mềm mại nhịp nhàng khiến hắn như được đẩy lên đến thiên đàng nɧu͙© ɖu͙©.

- Nói! Ta có làm Phượng nhi của ta sướиɠ không? Không nói ta sẽ không cho Phượng nhi kɧoáı ©ảʍ này nữa - Hắn khẽ nheo mày, mỉm cười tà tà nói.

Nàng cất giọng nói mềm mại quyến rũ đứt quãng mà đáp

- Ân...a....ummmm....sướиɠgg......

- Uhmm, bé con không đủ thành ý rồi, sướиɠ thì phải xin gì nào?

Vân Phượng đang trong cơn say tìиɧ ɖu͙©, hắn vừa nhịn xuống cơn căn trướng của cự long mà chậm rãi rút ra đã khiến nàng trong nháy mắt cảm thấy trống rỗng khô khan. Vân Phượng uốn người, tay vô lực đưa lên ôm cổ hắn, đôi chân mềm nhũn trắng nõn đang quấn chặt lấy thắt lưng cường tráng, cặp mông tròn lẳn theo chuyển động của hắn mà đưa đẩy, đôi mắt xinh đẹp ngập nước vô cùng đáng thương nhìn hắn mà nỉ non.

- Dực... đừng đi...thϊếp muốn nữa...cho thϊếp....côn ŧᏂịŧ của người... - Vân Phượng mặt đã đỏ lựng như quả cà chua, hờn dỗi cắn môi, nức nở cầu xin hắn. Trình Dực đã sớm muốn chôn sâu vào thân thể cô, chẳng dài dòng nữa, bắp tay tráng kiện màu đồng nâng cơ thể nàng quay lưng lại với hắn, không nói không rằng nâng lên thúc mạnh, đem gậy thịt tím đem cắm sâu bên trong Vân Phượng, mật dịch ướŧ áŧ phun trào, theo bắp đùi láng mịn chảy xuống dưới.Cảnh tượng da^ʍ mỹ đến cực điểm. Cự long đang chôn chặt trong cơ thể nàng trướng to thêm mấy phần vì những tiếng nước bạch bạch, nhóp nhép của chỗ giao hoan cùng với tiếng thở dốc đầy ám muội. Trình Dực điên cuồng rút ra cắm vào, bàn tay to lớn không hề rảnh rỗi mà xoa nắn dày vò hai khối tuyết trắng khiến cô run rẩy cả người, trầm luân trong nɧu͙© ɖu͙©. Nàng cảm nhận được từng tầng thịt của mình đều được mạnh mẽ xỏ xuyên bởi nhục bổng thô dài mạnh mẽ kia, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra như sóng tràn.

Trình Dực lại một lần nữa xoay người nàng lại, côn ŧᏂịŧ rời khỏi vách thịt ấm mềm kia trong giây lát rồi lại nhanh chóng đâm xuyên, huyệt khẩu ẩm ướt sáp nhập cùng đầu cự long to lớn cứng rắn như thép. Côn ŧᏂịŧ to lớn cắm sâu tràn vào tử ©υиɠ, mỗi lần luật động eo là một lần nhục bích run rẩy co rút, xiết chặt lấy nhục bổng. Trình Dực biết nàng sắp chạm đến cao trào, hắn giữ lấy eo nàng đâm càng hung hăng thêm vài trăm cái nữa, cả hai thở mạnh, thân thể hắn căng cứng, Trình Dực khẽ gầm nhẹ, mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ lỗ nhỏ trên cự long phun trào, lấp đầy tử ©υиɠ mềm mại ẩm ướt. Vân Phượng sau khi đón lấy hạt giống nóng rực của hắn cũng vô lực mà gục xuống, mặc cho nam nhân kia tinh lực tràn đầy vẫn tiếp tục càn phá trong hoa huyệt non mềm đến khi nàng thϊếp đi trong cơn mộng.