Lâm Song: “Túc!!”
Nhìn thấy Phu Quân của mình từ bên ngoài tiến vào, vốn đang núp trong căn phòng thấp thỏm lo âu, bất an Lâm Song, trong lòng lập tức bị thay thế bằng niềm vui mừng, hân hoan.
Nạp Lan Túc: “Song Nhi!!”
Thấy thê tử an toàn, Nạp Lan Túc lập tức thả lỏng hai tay và chạy tới chỗ Lâm Song ôm lấy nàng.
Vì Nạp Lan Túc buông tay quá đột nhiên nên khiến cho đang dựa vào vai của hắn L2 lập tức mất cân bằng mà té ngã.
Không để ý ân nhân vừa bị hắn ném ngã, bây giờ trong lòng hắn ngoại trừ thê tử của hắn ra thì hắn không để ý gì cả.
Nạp Lan Túc: “Song Nhi! Song Nhi! nàng có sao không? có bị thương không? tên hỗn đản đó có làm gì với nào không?”
Nằm trong l*иg ngực của Nạp Lan Túc Lâm Song, lắng nghe Nạp Lan Túc từng lời nói quan tâm, đối với nàng chúng giống như là tia sáng quang mang trong bóng đêm tăm tối vậy, đem Lâm Song nàng trong lòng từ lúc bắt đầu luôn hoảng loạn vô chủ tâm thần, rốt cuộc cũng có lòng ngực dựa vào.
Nàng hơi hơi rụt một chút cái mũi, cái gì cũng chưa nói, thật sâu bổ nhào vào Nạp Lan Túc trong lòng ngực.
Ôm hắn, dựa vào hắn, không tiếng động mà khóc nức nở lên.
Nạp Lan Túc: “Không sao…không sao, ta ở đây Song Nhi…có ta ở đây rồi…”
Dùng tay nhẹ nhàng vỗ thê tử phía sau lưng, dùng ngữ khí thực mềm nhẹ truyền lại cho nàng chính mình ấm áp cùng quan tâm.
Song, đang lúc hai người đang tận hưởng không gian riêng tư của mình.
Thì L2 không biết từ lúc nào đã bò tới chỗ bức tường và tựa lưng lên đó, từ trong ngón tay của mình lấy ra một sợi tơ sau đó thật nhanh dùng nó quấn quanh miệng vết thương của mình, ngăn cho máu tiếp tục chảy xuống.
Làm xong, hắn ngẩn đầu lên.
Nhìn trước mặt một màn ‘thức ăn chó’, khiến cho hắn ngứa cả mắt.
L2 mang theo một chút khó chịu trong giọng nói cắt ngang làm phá vỡ không khí của hai người.
L2: “E hem~ xin lỗi vì đã làm phiền phu thê hai người tình nồng ý mật…!”
L2: “Nhưng bây giờ CHÚNG TA đang bị một tên SÁT NHÂN hàng loạt Biếи ŧɦái cùng với một tên cung binh CHẾT NGƯỜI không kém phần nguy hiểm truy sát ngay ở phía sau mông kia kìa! Hai vị…”
L2: “Vì thế hai vị, Làm ơn hợp tác với tôi giải quyết chuyện trước mắt có được không?”
L2: “Khi nào xong chuyện thì hai vị muốn gì thì làm! Cảm Ơn!”
Nghe L2 nói vậy, Lâm Song rốt cuộc mới nhận ra Ân Nhân cũng đang ở đây và đã nhìn thấy hết tình tứ của hai người từ đầu tới cuối làm nàng khuôn mặt mắt thường có thể thấy được từ từ đỏ lên.
Mang theo một chút không nỡ Nạp Lan Túc từ từ buông Lâm Song ra.
Nạp Lan Túc: “Khụ Khụ..Thứ lỗi, đã để các hạ nhìn thấy điều xấu hổ như vậy…”
Mang theo một chút ngượng ngùng Nạp Lan Túc không chút hình tượng gãi đầu, hơi xin lỗi nhìn L2.
L2: “Haizz~”
Nhìn Nạp Lan Túc biểu hiện như vậy, L2 trong lòng cảm thấy gánh nặng đường xa mà.
L2: { Nói gì thì nói… mặc dù đây là lần đầu mình gặp họ, Nhưng sao mình luôn cảm thấy có cái gì đó quen quen từ trên người hai người này vậy? }
Mang theo một chút khó hiểu cùng với nghi ngờ, L2 hai mắt đảo qua đảo lại quan sát hai người.
Mặc dù rất muốn tìm hiểu xem xem hai người ‘bản địa’ này rốt cuộc có gì đặc biệt mà lúc nào họ cũng cho hắn một loại cảm giác quen thuộc như thể hắn đã gặp ở đâu đó rồi đó và kỳ lạ là trong đầu hắn lại không có chút nào ấn tượng về họ cả.
Nhưng L2 biết, bây giờ không phải là lúc để ý mấy chuyện này vì kẻ địch sắp đuổi tới rồi và hắn cùng cặp phu thê này không còn nhiều thời gian.
L2: { Bây giờ ngoại trừ mình ra thì phu thê Nạp Lan Túc không ai có mang theo Bảo Khí bên người, trong khi bên đối phương ai cũng mang theo. }
L2: { khổ nhất là suốt cả trận chiến, mình chưa từng nhìn thấy chúng dùng một lần nào cả, làm mình không có cách nào đưa ra cái nhìn chính xác về thực lực của chúng cả.}
L2: { Hơn nữa bây giờ mình lại mất một chân, khả năng cơ động giảm đi rất nhiều, mà có thêm một bà bầu bên cạnh nữa, có chạy thì tuyệt đối chạy không lại …}
Nghĩ vậy L2 hoàn toàn không hề hay biết là mình trong vô thức không hề phát giác và cũng không hề chú ý tới đang yên tĩnh nằm ở trong tay Nạp Lan Túc có thể đánh bay mũi tên của Mục Ưng mà không để lại một vết xước trên vỏ đao Hàn Tuyết Kiếm.
Có thể nói là rất kì lạ vì Hàn Tuyết Kiếm là một thanh dài tới hai mét Đại Trường Kiếm (Dao) (Odachi), đối với vóc dáng 1 mét 8 Nạp Lan Túc mà nói thì khi hắn cằm Hàn Tuyết Kiếm càng làm cho nó càng thêm nổi bật và thật rất khó mà không chú ý tới sự tồn tại của nó.
Dù không để ý tới nó thì việc liếc nhìn qua nó một vài lần tuyệt đối là phải có.
Nhưng kỳ lạ là từ L2 cho đến đứng gần Nạp Lan Túc nhất là Lâm Song cũng không hề chú ý tới sự tồn tại của Hàn Tuyết Kiếm, như thể trong mắt họ nó không hề tồn tại vậy.
Thậm chí đến cả bản thân Nạp Lan Túc nếu không phải hắn lúc nào cũng cầm nó trên tay thì có lẽ chính bản thân hắn cũng không phát giác ra sự tồn tại của nó.
L2: { Nêu đã thế này thì chỉ còn một cách…}
Hoàn toàn không biết mình vô thức bỏ qua sự tồn tại của Hàn Tuyết Kiếm, L2 đảo mắt nhìn Nạp Lan Túc và Lâm Song nói.
L2: “Nạp Lan Tướng Quân, Nạp Lan Phu Nhân, hai ngươi tin ta không?”
Nghe vậy hai phu thê Nạp Lan Túc hai người nhìn nhau một lúc sau đó họ cùng một lúc quay đầu sang L2 không chút do dự gật đầu.
Nếu là trước kia có một kẻ lạ mặt xuất hiện trước mặt họ nói điều này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.
Nhưng lần này thì khác, mặc dù chỉ là một thời gian ngắn, vẫn có nhiều điều họ không biết về L2 nhưng họ có thể từ hành động của L2 nhận ra một điều là L2 tuyệt đối sẽ không làm hại họ.
Thấy hai người không chút do dự đồng ý, L2 khóe miệng hơi mỉm cười.
L2: “Hảo, giờ thì hai vị, tại hạ có một kế hoạch…”
……………..
Ngay lúc mà đám người L2 bàn kế hoạch thì vài phút trước đó, ở bên ngoài tòa mà L2 mà đám người lẩn trốn.
Hự!!!
Chịu đựng cơn đau nhức thấu tâm từ sau lưng truyền tới, Jack cắn chặt hàm răng của mình, run run đứng lên, sau khi hắn đứng lên, hắn vươn tay ra sau lưng, theo khéo miệng kịch liệt run rẩy, Jack thật nhanh chóng rút thanh kiếm đã khiến hắn chật vật từ nãy giờ ra.
Ken~ ken~
Sau khi rút ra thanh kiếm, Jack mang theo căm tức và bực bội trong lòng thật mạnh ném thanh kiếm qua một bên.
Hắn cấp tốc vận chuyển Đấu Khí trong cơ thể, để Đấu Khi không ngừng lưu chuyển qua khắp các huyệt vị, chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể, lặng lẽ tiến hành chữa trị vết thương.
Theo Jack vận chuyển đấu khí, vốn bị thanh kiếm đυ.c một lổ thủng thật lớn ở giữa ngực dưới mắt thường có thể thấy được từ từ tái tạo tân huyết nhục và không bao lâu đã hồi phục trở lại như ban đầu.
Jack im lặng vươn tay sờ sờ vị trí của vết thương, nơi mà nó đã hoàn toàn biến mất.
Hắn hai mắt nhìn vết thương nặng như vậy chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã hồi phục như mới và không để lại một vết sẹo nào.
Mặc dù trong lòng rất không thích thậm chí phải nói là rất chán ghét, căm ghét huyết mạch đang chảy trong cơ thể này.
Nhưng hắn thực sự không thể không công nhận một điều là nếu không phải sinh ra là ‘Á Nhân’ thì với một lỗ lớn như thể trên người.
Dù có là một Đại Đấu Sư đi chăng nữa thì với người thường mà nói có một vết thương lớn như thế ở ngay giữa ngực, cái chết là chuyện chắc chắn, chứ đừng nói tới chuyện trong thời gian ngắn hồi phục vết thương.
Bỏ qua chuyện vết thương đã hồi phục qua một bên, Jack im lặng cảm nhận Đấu Khí trong cơ thể chỉ còn lại một phần ba, khiến cho Jack khó chịu nhíu lông mày lại, hắn thì thầm nhỏ một tiếng.
Jack: “Khó làm rồi đây!”
Jack: { Vì chữa trị vết thương mà Đấu Khí tiêu hao nhiều hơn so với dự đoán. }
Jack: { Xem ra …đành phải nhờ tên ‘mắt chim’ đó giúp vậy.}
Mặc dù trong lòng rất không muốn nhờ tên đó hỗ trợ.
Nhưng với tình trạng bây giờ của hắn rất khó lòng mà 1 đấu 1 với Nạp Lan Túc nếu không dùng tới bảo khí, không nói tới tên cái tên hiệp sỹ đó (Jack không biết tên của L2, nên tạm thời gọi L2 là Hiệp sỹ).
Mặc dù đối phương đã mất một chân do mũi tên của tên ‘mắt chim’ bắn ra, nhưng theo cái nhìn của Jack, ngoài việc nó có hơi ảnh hưởng tới khả năng di chuyển không được suôn se ra.
Thì chỉ mất một chân mà nói thực sự không ảnh hưởng gì nhiều trong chiến đấu đối với một cường giả thực thụ.
Nghĩ vậy, ngón tay kết vài thủ ấn về phía Khương Mục Ưng, ra hiệu cho Mục Ưng hỗ trợ hắn.
Làm xong, không đợi Mục Ưng đáp lại, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống đất tĩnh tọa, tranh thủ hồi phục lại Đấu Khí và Thể Lực nhiều nhất có thể.
Jack: { Hơn nữa tên đó từ nhìn từ bất kể gốc độ nào đi nữa, thì hắn thế nào cũng là một kẻ dùng đầu giải quyết vấn đề hơn là cơ bắp và hắn có lẽ là loại sẽ giấu bài tẩy của mình đến thời khắc cuối cùng.}
Nhận xét L2 từ cái cách mà L2 hành động và chiến đấu, Jack hơi vuốt cằm suy nghĩ.
Trong lúc nghỉ ngơi, Jack trong lòng không chút nào lo lắng đám người L2 sẽ bỏ chạy hay nhân cơ hội hắn tĩnh tọa mà tập kích.
Vì hắn biết, họ không làm được.
Chạy? Trong ba ngươi, thì hai trong số đó một người đã què một chân, một người còn lại thì là một phụ nữ có thai, thực lực lại cũng rất thấp.
Với tình trạng đó dù họ chạy thì cũng không thể chạy được bao xa.
Đánh Lén? Ngươi nghĩ ta làm thế nào mà còn sống được tới bây giờ?
Đã phải vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần Jack, theo trong đầu hắn ấn tượng, hắn nhớ là số lượng lũ ngu xuẩn chết dưới tay hắn vì muốn đánh lén hắn còn nhiều hơn cả số người chết mà hắn được thuê để gϊếŧ nữa là.
Sau một thời gian, đến khi Jack cảm thấy thể lực và Đấu Khí mình hồi phục được một chút, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Jack hơi ngẩn đầu lên nhìn tòa nhà trước mắt, hắn nói.
Jack: “Giờ thì… hiệp ba.. bắt đầu!!”
Vừa dứt lời, từ xa Mục Ưng lập tức kéo cung, giương cung theo góc bắn nghiêng 45 độ, sau đó hắn thả lỏng dây cung.
Oanh!!
Theo dây cung được thả ra, không khí nổ vang một tiếng lớn, ngay khi mũi tên từ một mũi tên từ cây cung bay ra thì mũi trên ở trên không trung bỗng nhiên phân tách ra thành hàng trăm mũi tên khác bao phủ cả bầu trời và hạt mưa giống nhau trút xuống chổ tòa nhà của đám L2.
[Huyền Giai Cao Cấp – Vấn Thạch Tiễn!]
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng pháo nổ ầm vang trời sụp đất nứt!! Đất rung núi chuyển! run rẩy không ngừng, rất nhiều địa phương bị mưa tên đánh rách tả tơi khói lửa mịt mù, khói đặc cuồn cuộn ánh lửa tận trời.
Tại một khắc đó, nó nhìn cực kỳ giống thế giới hủy diệt vậy.
Nhìn trước cao lớn tòa nhà dưới uy lực kinh người của mưa tên mà trong nháy mắt sụp đổ.
Jack không thể không công nhận là tên ‘mắt chim’ đó đúng là một Cung Binh tuyệt nhất mà hắn từng nhìn thấy trong nhiều năm trở lại đây.
Jack: {Và cũng là tên khiến mình cảm thấy khó chịu nhất trong tất cả..}
Xuất thân là một ‘Á Nhân’ nhưng trong lòng có rất nhiều định kiến không tốt về chính ‘Á Nhân’ Jack, đối với cũng xuất thân là một ‘Á Nhân’ Khương Mục Ưng hoàn toàn không có chút nào hảo cảm.
Nói đơn giản là hắn chính là minh chứng tốt nhất cho câu [Kẻ tổn thương đi làm tổn thương người khác].
Từ nhỏ bị người người đánh đập, khi dễ, xem thường chỉ vì hắn là ‘Á Nhân’, bị ác ý tiêm nhiễm trong đầu những lời xấu về ‘Á Nhân’, ‘Á Nhân’ là ác quỷ, là cái xấu, là sai lầm vân… vân từ nhỏ….
Sống một cuộc sống tăm tối hắn, sống một đời không có tương lai hắn.
Hắn kẻ mang theo trái tim không cam tâm với thế gian, trái tim chứa đầy sự phẫn nộ với con người.. với ‘Á Nhân’…với những kẻ khinh thường hắn, phân biệt hắn.
Hắn thề hắn sẽ gϊếŧ, hắn sẽ tàn nhẫn đối với tất cả.
Tất cả chỉ vì hắn ghen tị, hắn ghen tị tại sao bản thân không có được cuộc sống như họ.
Và thế là hắn, với cái nhìn là [nếu ta không thể có nó, thì không ai có thể!] hắn, mang theo Đệ Đệ của mình trở thành một lính đánh thuê, được thuê để gϊếŧ người.
Trong lúc thực hiện hợp đồng thuê gϊếŧ vì để thỏa mãn trái tim u ám của mình.
Hắn sau khi đánh hạ được mục tiêu, hắn trước tiên không có gϊếŧ chết mục tiêu ngay.
Mà là bắt sống họ, giấu họ ở một nơi nào đó, sau đó tra tấn họ với phương thức đau khổ nhất có thể.
Trong quá trình đó, hắn mang theo cảm xúc vui sướиɠ tột độ mà lắng nghe tiếng la hét đau đớn thảm thiết và thống khổ của mục tiêu.
Mà đối với hắn tiếng la hét đó không khác gì một bản nhạc vui tai cả.
Sau đó, chờ đến khi hắn chơi chán rồi thì hắn sẽ thanh phay họ ra thành năm mảnh, cắt lưỡi, cắt tai, cạo tóc, lột da, lột thịt, móc mắt vân vân… sau đó ném họ cho một góc nào cho lũ chó hoang bị bỏ đói ăn, để cho bọn chúng kết liểu đối phương thay hắn.
Và thế là cứ lập đi lập lại chuyện này trong nhiều năm, bất tri bất giác hắn được người khác đặt cho một cái biệt danh là “Jack Nhân Trệ”.
Trong lúc đang vui sướиɠ suy nghĩ thì Jack bỗng cảm thấy có chuyển động kỳ lạ từ trong đám mưa tên bay ra ở phía bên kia, lập tức hắn không chút do dự chạy theo hướng đó.
Vừa chạy không bao xa, Jack ngay lập tức nhìn thấy đang chạy ở phía trước đang ôm lấy Lâm Song mà chạy Nạp Lan Túc cùng với di chuyển bằng cách bắn ra những sợi tơ từ đầu ngón tay của mình tới các tòa nhà xung quanh và dùng chúng đung đưa qua các tòa nhà L2.
(Ps. Tác lấy ý tưởng từ ‘người hàng xóm thân thiện’)
Ngay khi Jack vừa lại gần, L2 liền ngay lập tức cảm giác được sự hiện diện của Jack ngay phía sau lưng hắn.
Không chút do dự ném một cái phi tiêu có chứa thuốc nổ về phía Jack.
Đã trúng trò này một lần Jack, hắn không thể nào dễ như vậy cùng một trò mà trúng chiêu lần hai.
Ngay khi phi tiêu vừa bay tới gần, Jack trong chớp mắt vươn tay ra bắt lấy cái phi tiêu trên không trung và dùng toàn lực ném nó quay trở lại.
Thấy cái phi tiêu bị ném bay ngược trở lại, L2 lập tức ném ra một cái khác cản nó lại.
Oanh!!
Bay xuyên qua màn khói, Jack với tốc độ còn nhanh hơn lúc trước đuổi theo.
Ở phía xa, Khương Mục Ưng lần nữa kéo cung và thả tên, lần nữa sử dụng một đòn [Vấn Thạch Tiễn!] nhưng lần này là với uy lực nhỏ hơn nhưng đổi lại độ chính xác lại cao hơn trước rất nhiều.
Thả tên xong, việc đầu tiên hắn làm không phải là đứng im nhìn xem liệu [Vấn Thạch Tiễn!] có trúng hay không.
Mà là hắn phải lập tức rời khỏi vị trí này, tìm một nơi khác để bắn tên.
Tay nắm chặt bảo cung của mình, Mục Ưng di chuyển linh hoạt như linh hầu, không ngừng nhảy xuyên qua các đỉnh của tòa nhà xung quanh.
Thân là một Cung Binh điều đầu tiên mà hắn phải luôn ghi nhớ trong lòng là bản thân phải luôn liên tục thay đổi vị trí của mình.
Tất cả chỉ để đảm bảo vị trí của mình không dễ như vậy bại lộ, cùng với việc thay đổi vị trí, hắn còn phải đảm bảo tầm nhìn của hắn không bị che mất và phải chắc chắn khoảng cách giữa hắn và mục tiêu luôn phải nằm trong tầm bắn của hắn.
Nạp Lan Túc: “Mưa tên tới kìa!!!”
Chú ý tới trên trời rơi xuống mưa tên, Nạp Lan Túc nhanh chóng cảnh báo cho đang kịch liệt ngăn chặn Jack lại L2 một tiếng, sau đó hắn không chút do dự ôm lấy Lâm Song, để cả tựa sát vào bức tường gần đó.
Ngay lập tức sử dụng [Đấu Khí Hóa Khải] bao bọc lấy hắn và Lâm Song, chuẩn bị tinh thần để tiếp đón mưa tên.
Nhìn thấy mưa tên không phân biệt bạn và thù chuẩn bị rơi xuống.
Jack và L2 cùng một lúc dừng tay và tìm chỗ ẩn núp để né tránh sắp ập tới mưa tên.
[Vấn Thạch Tiễn!] với độ chính xác cao hơn rất nhiều so với cái trước lập tức bay thẳng xuống đầu mục tiêu chính là Lâm Song.
Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
Lập tức từng tiếng như mưa bom oanh tạc vang dội lên khắp bốn phía.
Song, mặc dù [Vấn Thạch Tiễn!] độ chính xác đã tăng cao nhưng đổi lại cho cái độ chính xác đó chính là uy lực của nó cũng đã suy giảm đi rất nhiều.
Vì vậy dù đã trúng hàng trăm mũi tên nhưng do uy lực của nó không đủ đã dẫn tới việc nó không đủ mạnh để có thể xuyên phá được Đại Đấu Sư chiêu bài [Đấu Khí Hóa Khải].
Tuy nhiên thân là người bắn ra [Vấn Thạch Tiễn!] Mục Ưng hắn thưa biết rõ điều đó.
Vì thế hắn chưa từng mong đợi rằng [Vấn Thạch Tiễn!] hạ thấp uy lực có thể phá được [Đấu Khí Hóa Khải] cả.
Chính vì vậy sau khi bắn [Vấn Thạch Tiễn!] và tìm được vị trí mới, hắn liền ngay lập tức đã bắn thêm một mũi tên khác.
Vù!
Theo tiếng xé gió vang lên, một mũi tên như thể một vật sống và tự mọc ra đôi mắt mà bay vậy, nó bay theo hình zic zác, và cực kỳ chính xác luồn lách và xuyên qua từng khe hở của các tòa nhà, nhắm thẳng vào Lâm Song.
[Huyền Giai Cao Cấp – Hoàng Phong (Ong Vàng) Tiễn!]
Nghe được xé tiếng gió ở rất gần bên tai vang lên, Nạp Lan Túc hắn biết đã không còn thời gian kéo Song nhi né qua một bên được nữa.
Cho nên Nạp Lan Túc không chút do dự đưa toàn thân của mình ra phía trước Lâm Song, hắn muốn dùng tấm thân mình ra để cản mũi tên.
Hừ!
Mục Ưng nhìn động tác này của Nạp Lan Túc, hắn hơi khinh thường cười một tiếng.
Ở Nạp Lan Túc không thể tin được ánh mắt, vốn đang bay thẳng mũi tên ở nó chuẩn bị đâm vào người hắn.
Thì bỗng nhiên mũi tên đó ngay trên không trung uốn éo xoay vòng, trực tiếp bay vòng qua người hắn và sau đó bỗng nhiên cong ngược lại nhắm vào Lâm Song.
Nạp Lan Túc: “Song Nhi!!”
Hét to một tiếng, hắn thật nhanh nhào tới, toàn thân ôm lấy Lâm Song.
Phụt!!
Theo tiếng kim loại đâm vào da thịt vang lên, mũi tên không có chút nào cản trở cảm giác, nó nhẹ nhàng đâm thủng Nạp Lan Túc [Đấu Khí Hóa Khải] và đâm xuyên bờ vai của hắn, khiến vốn đã đỏ thẩm ý phục do vết thương ở những trận trước này càng thêm đỏ thẩm.
Lâm Song: “Phu Quân!!”
Mang theo vẻ hoang mang, sợ hãi, lo lắng, kinh sợ Lâm Song, nàng đau khổ nhìn Nạp Lan Túc.
Khương Mục Ưng: { Hmmh~! Đúng như dự tính }
Mục Ưng hài lòng nhìn Nạp Lan Túc cánh tay phải bị mũi tên hắn bắn trúng trở nên lỏng lẻo và vô lực đung đưa trên không trung.
Đối với hành động của Nạp Lan Túc từ đầu với cuối, tất cả đều nằm trong dự tính của hắn.
Khương Mục Ưng: {Giờ thì cả hai chiến lực chính, một tên thì mất một tay, tên còn lại thì mất một chân, chiến thắng chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.}
Mặc dù trong lòng hắn đã nhận định trận này bọn hắn thắng chắc, nhưng thân là Cung Binh chuyên nghiệp, hắn tuyệt đối không thể lơ là cảnh giác.
Hai mắt đảo qua đảo lại xung quanh, hơi quan sát địa hình một chút, không bao lâu hắn liền tìm thấy một vị trí phù hợp không xa chỗ này.
Lập tức hắn nhúng người bay đi, rời khỏi nơi này và phi tới vị trí mới phù hợp hơn.
………………………….
Hự!!
Đau đớn ôm lấy bờ vai, Nạp Lan Túc nặng nề vận chuyển Đấu Khí chuyền tới chỗ miệng vết thương, ngăn cho máu tiếp tục chảy xuống.
Lâm Song: “Túc!!”
Đau khổ lo lắng nhìn Phu Quân, Lâm Song nước mắt không kiềm được chảy xuống, trong lòng nàng ngay lúc này đang cực kỳ căm hận bản thân mình, hận mình thật là vô dụng, hận mình không đủ mạnh, hận mình lại trở thành gánh nặng cho phu quân.
Nạp Lan Túc: “Song nhi…nàng yên tâm… ta không sao..”
Không hề biết trong lòng Lâm Song bây giờ đang cực kỳ hận chính bản thân mình, Nạp Lan Túc chịu đựng cơn đau truyền tới, hắn giọng nói ôn nhu nhưng lại mang theo một chịu đựng nói với Lâm Song, an ủi nàng là hắn không sao.
Sau đó hắn từ tay phải đổi sang dùng tay trái nắm lấy Hàn Tuyết Kiếm.
Không hiểu tại sao, theo thói quen bình thường của Nạp Lan Túc thì hắn đáng lý ra thì đã ném thanh kiếm không có tác dụng gì đi từ lâu để bớt vướng tay vướng chân
Nhưng mỗi khi trong đầu hắn có suy nghĩ như thế thì không hiểu sao trong cõi u minh luôn có một âm thanh không ngừng cố gắng thuyết phục hắn, nói cho hắn đừng làm vậy.
Làm hắn không thể không tiếp tục giữ lại cái thứ phiền phức không có tác dụng này lại, ngoại trừ việc thứ này có cái vỏ kiếm cứng đến mức kỳ lạ, dùng để đập người thì hắn cảm thấy khá là sướиɠ tay phết.
Jack: { Có sơ hở! }
Nhìn thấy Nạp Lan Túc bị một mũi tên phế một cánh tay, nhận thấy cơ hội đã tới, Jack không chút nào chậm trễ.
Ngay lập tức giậm chân thật mạnh xuống đất, theo mặt đất dưới chân hắn nổ rầm và nứt vỡ Jack thật nhanh phóng người bay đi để lại không kịp cảm hắn lại L2.
Với tốc độ cực nhanh, Jack trong cái chớp mắt đã bay tới chỗ phu thê Nạp Lan Túc.
Một trảo vung ra đánh về phía Nạp Lan Túc, hắn bây giờ thật sự không có tâm trạng chơi đùa mục tiêu nữa rồi.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh kết thúc chuyện này và sau đó nhanh chóng chạy khỏi nơi này, rời xa cái nơi quái đản này.
L2: “Đừng hòng!”
Song mặc dù Jack hắn rất nhanh nhưng L2 còn nhanh hơn.
Chỉ thấy L2 không hề có động tác gì chỉ ‘Vụt’ một tiếng L2 bỗng biến mất ngay tại chỗ và thình lình xuất hiện ngay bên cạnh hai phu thê họ.
Sau đó ở Jack không cam lòng ánh mắt, L2 thật nhanh nắm lấy bờ vai của hai người rồi ‘vụt’ một tiếng cả ba người cùng một lúc biến mất tại chỗ.
Ngay khi cả ba vừa biến mất, Jack một trảo liền vung qua chổ mà họ vừa đứng, một trảo mang theo tiếng xé gió, chém thẳng vào không khí tạo ra một luồng khí lưu cực mạnh thôi vù vù khắp nơi.
Một kích thất bại, Jack hai mắt khó chịu nghiêng đầu nhìn đang đứng không xa nơi này vừa thình lình từ trong hư không xuất hiện L2 ba người.
Nạp Lan Túc: “Xin lỗi, đã làm phiền các hạ rồi!”
Hồ! Hồ! Hồ!
L2 hơi thở có chút gấp gáp, hắn hai mắt phần u ám nhìn đang cực kỳ hối lỗi nhìn hắn Nạp Lan Túc.
L2: “Nạp Lan Tướng Quân, xin lỗi thì để sau, tập trung vào!”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn đang từ từ bước lại gần họ Jack.
Jack: “Đấu Kỹ tuyệt đó, Ta tự hỏi ngươi có thể dùng được mấy lần nữa?”
Nhìn L2 hơi thở có phần gấp gáp cùng với khí thế cũng đã có phần suy yếu so với trước, Jack khóe miệng hơi cười nhìn đám người L2 sau đó hắn phóng người phi tới.