Hắc Lang thế nhưng làm như cái gì cũng chưa phát sinh, ngẩng cao đầu, dùng phong cách quý tộc nện bước chân ưu nhã mà
đi
xuống hồ, tới bên hồ, thả người nhảy vào trong nước, thế mà lại ý thái nhàn nhã tắm rửa. Mẹ nó, ai
nói
cho nàng đây là
một
con sói, hay là
một
con người?
Diệp Tuệ đầy đầu hắc tuyến nhìn Hắc Lang.
Lão Thập Nhất canh giữ ở bên cạnh xe ngựa, nhớ lại hình ảnh ban ngày, thê tử bị Tần Vũ Hàng ôm lập tức xuất
hiện, hình ảnh vừa chuyển, biến thành nàng ở dưới thân mình uyển chuyển
yêu
kiều rêи ɾỉ……
hắn
cái trán đổ mồ hôi, giữa bụng dường như nổi lên
một
đoàn liệt hỏa,
không
thể nhẫn nại được nữa, nhảy lên xe ngựa Diệp Tuệ, phất tay đóng cửa xe lại.
Diệp Tuệ
một
mình
đang
chơi với hoa thuận, thấy Lão Thập Nhất, giật mình: “Thời tiết
không
phải thực nóng à!” Nhặt lên khăn lông trong góc lau mồ hôi cho
hắn, bị
hắn
thở ra khí nóng rải rác
trên
mặt, nàng cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ nhiều lần như vậy, sao
không
rõ
đây là dấu hiệu động dục?
“Thập Nhất, chàng làm sao vậy?” Nàng buông khăn lông trong tay, lông mi
thật
dài
nhẹ
nhàng chớp động: “Ta
không
có kɧıêυ ҡɧí©ɧ chàng,
không
có ở trước mắt chàng lắc lư, như thế nào lại đột nhiên chịu
không
nổi, buổi tối hôm trước còn bị chàng muốn rất nhiều lần, nếu là vẫn chưa thỏa mãn, tinh lực quá mạnh rồi.”
Ông hầm ông hừ từ khi cùng nàng phát sinh quan hệ tới nay, mỗi tháng thời gian hành phòng đưa đầu ngón tay cũng có thể đếm được, nhưng là tăng nhiều thịt mà thiếu đại hoàn cảnh xã hội, thần tiên cũngkhông
có biện pháp nha. (**Ý là muốn làm nhiều mà hoàn cảnh
khôngcho phép**)
“Nương tử sờ sờ nơi này.” Lão Thập Nhất lôi kéo tay nàng vói vào quần của mình, được nàng nắm chặt, du͙© vọиɠ đùng đùng bộc phát, vội vàng cởϊ áσ
trên, quần cởi ra
một
nửa,
một
cây cực kỳ to lớn cao cao dựng đứng.
Diệp Tuệ biết thế nào cũng phải giải quyết cho
hắn, nhưng thân mìnhthật
sự
suy yếu,
không
tiện hành phòng, đành phải điều khiển đôi tay,một
bàn tay làm động tác vuốt lên xuống,
một
tay khác đùa bỡn hai túi, quỳ bò ở giữa háng
hắn, thỉnh thoảng ngậm hôn, gặm cắn, bởi vì làm đủ nhiều,
không
bao lâu liền đem dục hỏa hừng hực tích tụ ở trong cơ thể
hắn
phát tiết ra.
Đúng là lúc nàng
đang
ngậm hôn,
hắn
còn hung hăng trừu động,
mộtcổ chất lỏng nóng bỏng toàn bộ vọt vào trong miệng nàng.
Nàng mở to hai mắt,
không
phải lần đầu tiên, nhưng mà…… Lão Thập Nhất có chút xin lỗi, mang tới khăn lông cùng nước trà rửa sạch
mộtlần cho nàng, bởi vì phát tiết qua, thần sắc vô cùng vui thích, ánh mắt nở rộ ra tia sáng lấp lánh.
“Chàng trước
đi
ra ngoài, ta muốn nghỉ
một
lát.” Diệp Tuệ súc miệng, nhổ nước ra, giao cho
hắn
đi
ra ngoài đổ. Lão Thập Nhất đẩy cửa sổ ramột
cái khe, hắt chén nước ra ngoài, đưa cho
một
tiểu thái giám cầmđi
rửa sạch
sẽ, quay đầu lại
nói
với Diệp Tuệ: “Nương tử quá mệt mỏi rồi, để ta ôm nàng ngủ
đi!”
“không
cần, ta muốn tự mình ngủ.”
Lão Thập Nhất
không
thuận theo, đem nàng ôm ngang vào lòng, kiều mông đặt ở
trên
đùi
hắn, dùng tay
nhẹ
nhàng vỗ sống lưng nàng.
Ai, như thế nào lại bị trở thành hài tử?
Bị
hắn
ôm như vậy ngược lại cũng cảm thấy thích ý, thực mau liền ngủ rồi.
Khi Tần Vũ Hàng trở về, thấy thê tử bị Lão Thập Nhất ôm ngủ ngon lành, nghĩ đến ban ngày
trên
lưng ngựa hoan hảo nhất định là cực kỳ mệt, cảm thấy đau lòng. Lên xe, từ trong lòng ngực Lão Thập Nhất ôm nàng đặt ở
trên
đệm mềm, giở váy lên, cởϊ qυầи lót ra
một
nửa, lại thấy tuyết đồn xinh đẹp bị ửng đỏ, nghĩ là bị bàn tay mình đánh tàn nhẫn, tìm tiêu sưng dược, mở ra nắp bình, lấy thuốc mỡ
nhẹ
nhàng bôi lên.
“Từ khi nào lại thích chiêu thức biếи ŧɦái như vậy, bị đét mông thực dễ chịu sao?” Tần Vũ Hàng lắc đầu, kéo chăn gấm đắp ở
trên
người nàng.
Lúc trời gần tối, các nam nhân đều tắm rửa xong, bắt đầu chôn nồi nấu cơm, sau khi ăn xong, dựng lều trại tại chỗ, sa mạc buổi tối thực lạnh. Diệp Tuệ cho thái giám đốt lò lửa ở trong lều trại mình, sưởi đến ấm áp, mang theo Hằng Đình
đi
vào nghỉ ngơi.
Diệp Tuệ lúc trước nghĩ tới cùng các lão công mưa móc cùng làm, hôm nay vốn nên làm cho Lão Thập, nhưng đêm nay chỉ muốn bồi nhi tử, ôm thân mình nho
nhỏ, tràn ngập cảm xúc, đây mới là thân nhân duy nhất ở thế giới cổ đại có huyết mạch tương liên, khóe miệng lộ ra mỉm cười vừa lòng, tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, xuất phát vào núi A Nhĩ, đây là điểm dừng cuối cùng, tính
đi
dạo xong rồi liền quay về lối cũ.
Từ khoảng cách
thật
xa, Diệp Tuệ liền thấy đầu thôn tụ tập rất nhiều bá tánh đông nghìn nghịt, dân tộc Khương, dân tộc Hán đều có.
Diệp Tuệ cưỡi tái tuyết, bị đại lão công từ bên trái ôm lấy, hai tên thị vệ
đi
theo ở ngoài mười mét, sau đó là xe ngựa vương phủ, tùy tùng, cùng năm trăm cấm quân.
Tới thôn đầu,
trên
một
đống củi đốt,
một
nam tử thiếu niên thực tuấn tú bị cột lên, sắc mặt sợ đến xanh trắng, ngơ ngốc nhìn
một
người Khương giơ cây đuốc đốt lửa lại, nhưng người Khương kia thấy có quân đội lại đây, dừng lại động tác.
Mẹ nó, thiêu người sống?
“Đây là phong tục bá tánh địa phương, chúng ta
không
cần xen vào việc người khác.” Tần Vũ Hàng ở bên tai thê tử thấp giọng
nói, ai biết nam tử kia phạm vào cái đại sai gì, nếu là ‘hành vi
không
kiềm chế’
thìcho dù thiêu chết cũng là xứng đáng. Diệp Tuệ thở dài
một
hơi, chuyện của cổ đại
không
thể quản,
thật
sự
không
muốn xem có người sống sờ sờ bị thiêu chết: “Chúng ta rời
đi
đi!”
Tần Vũ Hàng giữ chặt dây cương
đang
muốn quay đầu ngựa lại, nam tử bị trói ở
trên
cây cột đột nhiên đôi mắt tỏa sáng, hô to: “Vị kia là Diệp
cô
nương sao?”
Kêu ta? Diệp Tuệ quay đầu lại, nam tử bị trói
trên
cột dung mạo tuấn tú, rất là quen mắt, ở đâu gặp qua nhỉ?
Người Khương châm lửa vào đống củi, mùa thu sa mạc gió rất lớn, lửa mượn thế gió, lập tức hừng hực bốc cháy lên.
“Ta là hồng văn!” Nam tử tuổi trẻ khóc lên: “Diệp
cô
nương mau cứu ta.”
Diệp Tuệ
đang
suy nghĩ hồng văn là ai? Liền thấy Mặc Kỳ hoang mang rối loạn từ
trên
xe ngựa xuống dưới, chạy đến trước đống lửa, tự cởi thân quần áo
không
màng nguy hiểm nhảy vào dập lửa.
“Mau…… Mau chạy nhanh
đi
giúp Mặc Kỳ.”
Diệp Tuệ gấp đến độ dậm mạnh chân, ngốc tử này muốn làm sao? Ngươi cho rằng ngươi là chúa cứu thế hả.
Trong cấm quân chạy lại mấy chục quân sĩ, chỉ
một
lát sau liền dập tắt đoàn người, nam tử tuổi trẻ
trên
đống lửa được giải cứu xuống dưới, khói lửa mịt mù, nhìn
không
ra bộ dáng.
Diệp Tuệ buồn bực xem xét vài lần: “Ngươi là ai?”
Nam tử tuổi trẻ dường như bị hù chết, toàn thân đều run rẩy, hàm răng lập cập, nửa ngày phun
không
ra
một
chữ hoàn chỉnh nào.
“Tiểu thư như thế nào lại quên,
hắn
là hồng văn công tử?” Mặc Kỳ vẻ mặt đen xì,
không
kịp lau
đi, giải thích cho hồng văn.
“Chết, ngươi là người hát thập bát mô à.”
Diệp Tuệ bừng tỉnh đại ngộ, năm thứ nhất tới Bình Châu cùng Mặc Kỳ lên phố
đi
chơi, gặp được hai tên cướp giật, bị Lý Vĩ Thần chém đứtmột
đôi tay cánh tay, ngay sau đó bị quan sai đuổi theo, nàng mang theo Mặc Kỳ trốn vào
một
kỹ viện, tú bà tìm cho hồng văn công tử, may mắn dưới
sự
trợ giúp của
hắn
trốn qua
một
tai kiếp.
Hồng văn bị dọa thảm, trong lòng vẫn còn chút sáng suốt, mặt tái nhợt, chỉ là
một
cái kính cẩn gật đầu,
nói
không
nên lời, nếu
khôngphải được Mặc Kỳ đỡ, chỉ sợ sớm mềm oặt nằm
trên
mặt đất.
“Đây là có chuyện gì, bọn họ làm sao muốn thiêu chết ngươi?” Diệp Tuệ chỉ vào những dân chúng đó, bên trong có mấy nhân vật giống như là thủ lĩnh, nhưng bộ lạc quá
nhỏ, nên đại quan cũng chính là cấp bậc thôn trưởng. Những người đó vừa rồi còn
một
bộ hung thần ác sát,
hiện
tại thấy quan binh tới, đều thành thành
thật
thật, ai cũngkhông
có can đảm lại đây hỏi chuyện.
Diệp Tuệ thấy hỏi
không
ra cái gì, chỉ vào
một
người tướng lãnh cấm quân, ra lệnh: “Ngươi
đi
bắt hai người lại đây, ta hỏi cho
rõ
ràng.”
Cấm quân dẫn theo
một
đám thuộc hạ uy phong lẫm lẫm tiến vào trong thôn dân, đem bắt
một
con cá lớn lại đây. “Khởi bẩm nương nương,
hắn
là thổ ty bộ lạc người Khương, cái gì đều biết, nương nương có chuyện chỉ cần hỏi
hắn, nếu như người này
không
thành
thậtđáp lời, thuộc hạ liền
một
kiếm chém
hắn.”
Tướng lãnh cấm quân lực lớn vô cùng, kéo cổ áo thổ ty
đi, giống túmmột
con gà
nhỏ
mau chóng lại đây, tới gần bên cạnh,
một
phen ném xuống mặt đất.
Bùm
một
tiếng, thổ ty dáng người mập mạp bị đập đầu cảm thấy quay cuồng, ôm đầu gào thảm.
Diệp Tuệ thần sắc nghiêm nghị, biểu
hiện
giống như nữ vương ban bố mệnh lệnh,
trên
cao nhìn xuống trách mắng: “Ai cho ngươi mượn gan báo ngập trời,
không
có việc gì
đi
thiêu người sống chơi?”
Thổ ty còn
đang
gào thảm, cấm quân tướng lãnh cho
hắn
một
cước, quát: “Lại
không
trả lời liền chém đầu của ngươi.”
Thổ ty lập tức thành
thật: “Hồng văn tiểu tử
không
trinh tiết, là từ nhà thổ ra tới, thiêu
hắn
không
phải ý tiểu nhân, là thê tử
hắn
bày đầu.”
Diệp Tuệ lại cho người dẫn thê tử hồng văn tới,
thì
ra là lão bà ba bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, thể trọng có hai trăm cân,
một
thân phì nhiêu, miệng đầy răng vàng khè, cách hơn mười mét đều có thể ngửi được mùi tanh tưởi, so với Tiểu Nguyệt Nguyệt điên truyền
trên
diễn đàn thiên nhai còn ghê tởm gấp bội.
Diệp Tuệ vừa thấy liền đặc biệt giận dữ, ý niệm bao che cho con trong đầu, cũng lười hỏi đến, kêu thị vệ hành hung nữ nhân mập mạp
mộttrận, mang theo hồng văn rời
đi.
trên
đường trở về thành, Diệp Tuệ cho người gọi hồng văn vào trong xe, quát lớn với
hắn: “Ngươi chưa từng thấy qua nữ nhân sao? Cái loại nữ nhân này cũng dám muốn,
không
sợ
đang
ngủ bị áp chết à?”
Hồng văn lúc này
đã
thu thập sạch
sẽ, thay đổi
một
thân quần áo, chỉ là vẫn kinh hồn chưa định, tiếp nhận ly nước Mặc Kỳ đưa uống
mộtngụm.
“Tiểu nhân từ năm ấy cùng Diệp
cô
nương tạm biệt lúc sau liền trở về quê hương, bởi vì trong túi có chút bạc,
không
để bụng vấn đề sinh kế, nhưng sau khi hồi hương, người nhà lại ngại tiểu nhân làm mất mặt.” Hồng văn trở nên ủy khuất lên: “Lúc trước là bọn họ đem ta bán vào kỹ viện dùng tiền chữa bệnh cho cha, lúc này ngược lại ghét bỏ ta, may mắn ta còn có chút bạc trợ cấp dùng trong nhà, đối đãi với takhông
phải quá tệ, nhưng sau bạc toàn bộ dùng hết, người nhà đem ta bán cho nữ nhân béo. Ban đầu ả đối với ta
không
tồi, chỉ là
không
bao lâu liền ngại đông ngại tây, nghe
nói
ta
đã
làm ở nhà thổ, bắt buộc tađi
ra ngoài bán. Ta phản kháng, ả liền đánh ta, đầu thu năm nay ả cùng kết thân với
một
tên nuôi trâu cùng thôn, thế nên tính thiêu chết ta…… Kế tiếp chính là nương nương nhìn thấy
một
màn.”
Hồng văn
đã
nghe
nói
thân phận Diệp Tuệ,
không
dám xem
nhẹ,
mộtnăm
một
mười kể lại việc sau khi hồi hương.
“Nam nhân tệ đến như ngươi, còn sống có ý nghĩa gì?”
Hồng văn vừa nghe, bắt đầu rơi nước mắt,
hắn
cũng
không
nghĩ như vậy, ở nhà thổ ngây người như vậy nhiều năm, ngoại trừ xướng khúc tiếp khách, cái gì cũng đều
không
hiểu.
Diệp Tuệ lạnh lùng,
không
muốn lại thấy nữa, gọi người đem
hắnmang
đi
ra ngoài.
Tần Vũ Hàng
đi
đến
trên
xe,
nói
với thê tử: “Nương tử, ta biết nàng muốn báo ân, nhưng là
hiện
giờ là thái tử phi cao quý, bị người chú ýkhông
quá thỏa đáng, hồng văn cho dù tâm địa tốt, rốt cuộc cũng là cái loại địa phương này ra tới, an bài cho
hắn
chỗ ở là được, ngàn vạnkhông
thể mang về đế đô.”
Diệp Tuệ cười: “Ta làm sao tự tìm phiền phức cho mình, chờ trở về an bài
hắn
ở thiên ưng sơn, cho thanh Điền Sư thúc chiếu cố.” Nàng vốn định cho hồng văn lưu tại Sở Vương Cung, dù sao lúc mình hồi đế đôsẽ
không
mang theo
hắn, nhưng thái giám Sở Vương Cung lớn lên đôi mắt đều ở
trên
đỉnh đầu, đến lúc đó đem hồng văn nấu ăn luôn đều khó
nói.