Thiếu nữ mười bảy tuổi thân mình tuy rằng
đã
làm mẹ người, nhưng vẫn như thiếu nữ khuê trung thuần tịnh, chỉ có khác dáng người trổ mã càng lồi lõm cân đối, phong vận quyến rũ. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rộng mở chiếu vào
trên
làn da tuyết trắng của nàng, thân mình
không
manh áo che thân nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, chọc ngườiyêu
thích vô hạn.
Các nam nhân đều say mê, vây quanh nàng
một
vòng.
Diệp Tuệ hơi nhìn phía sau, thấy Mặc Kỳ mở lớn miệng, lộ ra sắc mặt vui sướиɠ, tốc độ tiến công thập phần mau lẹ. Nàng xoa xoa cánh mông mình, thở dài bên trong tư vị tuyệt diệu, trong lòng nổi lên
mộtloại cảm thụ: Trời ạ,
hắn
ở trong cơ thể ta,
đang
căng ra thành ruột ta cọ xát qua lại, bên trong xuất
hiện
từng luồng điện lưu đáng sợ, đại não ta tất cả đều là bóng dáng các nam nhân tinh tráng ta
yêu.
“Muốn nhanh lên nữa hay
không, tiểu thư?”
“Ưm…… Mặc Kỳ……
thật
đã
quá……” Diệp Tuệ kẹp chặt mông, nhắm mắt rên rĩ.
“Nương nương, nắm chặt vào……” Ngồi ở
trên
giường hai nam nhân rộng mở hai chân, nghênh hướng nữ tử
yêu
dấu, mỗi người bắt lấymột
bàn tay
nhỏ
của nàng dí vào ngọn nguồn của mình, ngẩng cao đứng sừng sững là minh chứng tình
yêu
với nàng.
Nàng giúp bọn
hắn
vỗ về chơi đùa trong chốc lát, liền buông Lão Thập Nhất ra, chuyên chú động tác với Lão Thập, từ bộ phận đến toàn bộ, từ phần bên trong đùi sờ lên đến mặt cỏ bên
trên, trọng điểm vẫn là cự vật của thị vệ,
không
chút phiền chán mà ngược lại thưởng thức, dùng miệng ngậm lộng, tựa như làm vệ sinh răng miệng, làm xong toàn bộ
không
để lại góc chết.
Lão Thập Nhất bị nàng bỏ qua, gấp đến độ
không
kìm nỗi, hai tay bắt lấy bộ ngực nàng, đem khó nhịn cùng nôn nóng của mình toàn bộ dùng ở
trên
tay, chỉ chốc lát sau,
một
đôi đẫy đà tuyết trắng bị xoa đỏ lên.
Diệp Tuệ cúi đầu xem,
hắn
xoa nắn
không
làm nàng đau đớn, ngược lại thổi bùng lên điện lưu càng mãnh liệt, thân mình run run rẩy rẩy, đôi tay tăng thêm lực vỗ về chơi đùa với Lão Thập …… Lửa tình trong lòng Lão Thập như đốm lửa thảo nguyên bị đốt lên
không
thể kiềm chế, trong miệng phát ra
một
trận hừ hừ giống như
nói
mớ,
không
thể nhẫn nại được nữa: “Mặc Kỳ, ngươi theo động tác nương nương chậm rãi đứng lên.”
nói
xong,
hắn
ôm thân mình Diệp Tuệ: “Nương nương, cưỡi ở
trên
đùi thuộc hạ.”
Mặc Kỳ ôm chặt sống lưng Diệp Tuệ, theo động tác nàng chậm rãi đứng dậy, cái mông vẫn
không
ngừng mấp máy,
hắn
quá sung sướиɠ nên
không
thể dừng cử động được.
Diệp Tuệ chất lỏng giữa hai chân tràn ra từng giọt rơi đầy ở
trên
đôi đùi thô tráng của Lão Thập, nhắm ngay vị trí, dùng nam căn
hắn
lấp đầy hư
không
của mình, khoảnh khắc tiến vào, nàng hét lên
một
tiếng, thân mình căng chặt, thế nhưng giờ khắc này đột nhiên đạt tới đỉnh.
Lão Thập cảm thấy vách hoa huy*t của nàng
không
ngừng run rẩy, thở dốc hỏi: “Nương nương, tới rồi sao?” Diệp Tuệ ôm lấy hông cường tráng của
hắn, cả người mồ hôi thơm đầm đìa, nhắm mắt lại, gian nan gật gật đầu.
“Lại đến thêm
một
lần
đi!” Lão Thập nâng mông nàng, hướng trong đâm tới, cảm thấy phải
nói
chút lời gì có tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bám vào bên tai nàng: “Nương nương, ở trong cơ thể nàng có mấy cây dương cụ nam nhân?”
Diệp Tuệ mí mắt run rẩy: “Hai cây.”
“Sung sướиɠ
không? Muốn càng nhiều hay
không?”
hắn
tay phải chuyển qua chỗ
đang
cùng nàng giao hợp, từ bụng dưới của mình lần theo đám cỏ tìm được
một
điểm mẫn cảm hồng nhạt của nàng
nhẹnhàng vuốt ve, trong lòng có chút kỳ quái, trước kia từ trong sách xem, nữ nhân nơi này cũng là có cỏ, nàng lại
không
có, trắng trẻo sáng ngời, tựa như làn da tuyết trắng trơn bóng của nàng.
“Ưm…… Muốn càng nhiều……” Nhưng là ngay lập tức lời
nói
còn chưa xong, trong miệng nàng bị
một
cây cự vật lấp kín, là Lão Thập Nhất, giờ phút này
hắn
đã
đứng tư thế đứng tấn ở
trên
giường, hai tay vòng lấy đầu nàng, trong mắt lóe tình
yêu
mãnh liệt cùng khẩn cầu.
“Nương nương,
hiện
tại có mấy cây?” Lão Thập bám vào bên tai nàng hỏi. Diệp Tuệ trong miệng phát ra thanh
âm
ô ô, căn bản
không
thể trả lời.
Ba nam nhân gắt gao vây quanh nàng,
không
lưu
một
chút khe hở.
Mặc Kỳ là người thứ nhất đạt tới đỉnh điểm, cúi đầu hôn sau cổ mỹ lệ của nàng, giương mắt hơi hơi thoáng nhìn, hai nam nhân khác ánh mắt như lửa, còn
đang
phấn đấu, cúi đầu nhìn bộ ngực nàng, tầm mắt rơi xuống
một
đôi đẫy đà đung đưa,
hắn
không
lùi ra mà tiến tới, tiếp tục động tác vừa rồi.
Nam căn
hắn
nhanh chóng cứng lên trở lại, cảm giác sung sướиɠ hơn cả vòng đầu. Thành ruột nàng càng lúc càng trơn trượt ấm áp, hấp dẫn
hắn
không
thể rời ra.
hắn
đang
khép mắt mở miệng thở gấp, hưởng thụ khoái nhạc tiêu hồn thực cốt, đột nhiên nghe thanh
âmtrầm khàn của Lão Thập Nhất: “Mặc Kỳ, ngươi qua đây
đi, ta muốn làm nương nương chỗ đó.” Mặc Kỳ luyến tiếc rời
đi, nhưng sau đó nhanh chóng quên
đi
cảm giác mất mát, vì cái lưỡi của nàng ngày càng linh hoạt, cướp
đi
toàn bộ thần trí
hắn.
Diệp Tuệ bị cự vật to thô của Lão Thập Nhất tiến vào, sung sướиɠ rên ra tiếng.
không
giống cảm giác êm đềm khi nam căn Mặc Kỳ tinh tế đâm chọc, cự vật khổng lồ của
hắn
hùng hổ tiến vào, mạnh mẽ công thành đoạt đất, lùng sục cọ sát mỗi chỗ trong thành ruột, mang lại kɧoáı ©ảʍ trời long đất lỡ. Hơn nữa cả hai cự vật thô to nhất
đang
ra sức tranh đoạt mà ra vào trong hai lỗ huyệt, vách tường càng căng ra càng thêm nhạy cảm. Diệp Tuệ có cảm giác vách ngăn cũng biến mất, tất cả chỉ còn cảm giác như ba bộ phận nhập làm
một, sung sướиɠ mãnh liệt như thủy triều cuồn cuộn dâng lên. Sau vài hạ Diệp Tuệkhông
thể kìm chế mà lần nữa lêи đỉиɦ. Cơn cực hạn còn mất hồn và kéo dài hơn lần trước, nàng căng chặt thân mình, hai lỗ huyệt run rẩy, cái lưỡi phía trước cuốn lấy nam căn xinh đẹp của Mặc Kỳ. Cả ba nam nhân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nàng mang lại, cũng
không
thể kìm giữ được lâu, thay phiên liên tiếp phóng xuất nóng ấm vào cơ thể nàng, tiếng gầm rống lẫn tiếng thở mạnh tạo thành
một
mãnh thanh
âm
mê hoặc.
Nửa canh giờ qua
đi, Diệp Tuệ cả người bị mồ hôi tẩm ướt, mái tóc đẹp giống mới từ trong nước vớt ra. Các nam nhân liên tiếp muốn lần thứ hai, được đến thỏa mãn
thật
lớn, nàng hơn họ
một
lần bắt đầu, liên tiếp thêm bốn lần nữa, mệt đến liền sức lực xốc lên mí mắt đềukhông
có, mềm mại ghé vào trong lòng ngực Lão Thập, ngoại trừ thở dốc, cái gì cũng làm
không
được.
Lão Thập
nhẹ
nhàng hôn gò má nàng, da thịt khắp thân thể của nàng, cho an ủi, cho thương tiếc, cho
yêu
thương.
Các nam nhân từ
trên
người nàng lui ra ngoài, ôm nhau nằm ở
trêngiường nghỉ ngơi, quay chung quanh bên người nàng an ủi, ai cũngkhông
muốn rời
đi.
Diệp Tuệ tay trước sau vẫn vòng lấy hông của Lão Thập, đáy lòng có cảm giác: Người nam nhân này là ổn trọng nhất trong ba người, ta mệt mỏi quá, ta
yêu
cầu
hắn
ở bên người ta, được hai cánh tay cường tráng này của
hắn
ôm
thật
tốt.
“Nương nương, lên
trên
giường nghỉ ngơi.” Lão Thập thấy nàng suy yếu như thế, tâm đều đau, ôm nàng chặt thêm, tự mình lên giường, nằm ở bên cạnh, nam nhân cao lớn khí lực cương mãnh ôm thiếu nữ nhu nhược
nhỏ
xinh, tựa như phụ thân ôm nữ nhi mình.
Mặc Kỳ đắp
trên
người hai người
một
cái chăn, cùng Lão Thập Nhất mặc xong quần áo, tay chân
nhẹ
nhàng
đi
ra khoang thuyền bên ngoài, nhường
không
gian thuyền hoa cho hai người
trên
giường.
Diệp Tuệ mệt đến
một
chút đều
không
muốn động, lúc cơm chiều là được Lão Thập ôm vào trong ngực, đút ăn, sau đó vẫn luôn ngủ say, lúc buổi trưa ngày hôm sau, mới có tinh thần lại chút. Được Mặc Kỳ hầu hạ, rửa mặt chải đầu xong, ăn mặc váy dài mỏng
nhẹ
hồng nhạt, tới linh tuyết hiên vấn an Hằng Đình, ôm thân mình nho
nhỏ, mới nhớ lại hai ngày nữa là sinh nhật nhi tử
một
tuổi.
Lúc này,
một
thân ảnh đĩnh bạt
đi
vào trong linh tuyết hiên, ánh mắt dừng ở
trên
người mẫu thân tuổi thanh xuân
đang
ôm hài tử, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất canh giữ ở
một
bên
đang
muốn thông báo, bị nam tử ra hiệu ngừng.
Diệp Tuệ
đang
ôm Hằng Đình nho
nhỏ
ca hát, bị
một
đôi cánh tay kiên cố từ sau lưng nàng vòng qua, đem nàng và cả hài tử cùng ôm lấy, người nọ ngồi vào
trên
giường, cúi đầu hôn hôn môi nàng, tròng mắt sáng như sao trời nổi lên vô số thương nhớ: “Nương tử, có nhớ takhông?”
Nam tử
đang
ôm lấy nàng, tự nhiên lại rời gia môn
đi
mấy ngày nay Tần Vũ Hàng.
“Chàng
đã
trở lại?” Diệp Tuệ mừng đến khóe mắt rưng rưng, liên tục gật đầu: “Ta nghe
nói
sư phụ chàng về tới thiên ưng sơn, lão nhân gia khỏe
không?”
“Lão nhân gia là người
không
chịu ngồi yên, chỉ ở trong môn hai ngày, liền vân du
đi
tiếp.” Tần Vũ Hàng sắc mặt hàm chứa nhàn nhạt tươi cười: “Cũng
không
biết
đi
đâu nữa, dùng từ của thanh Điền Sư thúcnói
thì
là ta cũng
sẽ
vớt
không
được thi thể ông.”
Tần Vũ Hàng cười, ngược lại
không
phải bất kính với thiên kỳ đạo nhân, lão nhân gia tính tình hiền hoà, thường cùng các đệ tử
nói
một
ít đề tài
không
ảnh hưởng toàn cục.
“một
người nếu là
đi
xa, rất khó có biện pháp dừng lại bước chân, lão nhân gia cao hứng là tốt rồi.” Diệp Tuệ mỉm cười
nói, giống nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, chàng tháng giêng
không
phải
đã
đi
một
chuyến Nepal,nói
lão nhân gia muốn leo châu phong, rồi có bước lêи đỉиɦ núi chưa?”
“Châu phong?” Tần Vũ Hàng đôi mắt lộ ra nghi hoặc?
“A,
không
phải……” Diệp Tuệ nhanh nhanh lắc đầu, giải thích
nói: “Ta là
nói
tát già mã tháp phong.”
“May mắn có nàng chỉ dẫn, được
không
ít ý kiến hay, sư phụ leo hai ngày,
nói
mắt
đã
thấy được đỉnh núi, nhìn ra khoảng cách đại khái cũng khoảng sáu bảy trăm mét, nhưng gặp đường dốc, cơ hồ là cái loại dóc đứng thẳng từ
trên
xuống.” Tần Vũ Hàng cười cười, vẫy tay ra hiệu Lão Thập, sai
hắn
ôm Hằng Đình vào trong vườn chơi.
Lão Thập Nhất
không
muốn quấy rầy hảo tâm tình Diệp Tuệ, theo ở phía sau ra linh tuyết hiên.
Tần Vũ Hàng ôm Diệp Tuệ lên
trên
giường nằm xuống, đè ở
trên
người nàng hôn trong chốc lát: “Sư phụ
nói
nếu là ở đất bình nguyên, đừngnói
đường dốc, cho dù là trăm mét huyền nhai cũng
không
làm khó được ông. Nhưng càng trèo lên
trên
tát già mã tháp phong, hô hấp càng khó khăn, trước ngực như đè ép vài toà núi lớn rất khó chịu, giống tùy lúc đều có thể bị ngộp thở, mỗi vài bước đều so với
đi
được mấy chục đường núi ở thiên ưng sơn còn muốn gian nan hơn. Cái loại đường dốc này là rất khó
đi, tất cả rơi vào đường cùng, đành phải quay đầu lại xuống núi.”
Đỉnh núi
không
khí loãng! Diệp Tuệ muốn
nói
ra cái từ này, nhưng lại sợ
hắn
không
rõ, đành phải
không
giải thích gì. Nhưng dựa theo cáchnói
này, khoảng cách với đỉnh núi còn có sáu bảy trăm mét, Thiên kỳ đạo nhân
đã
tới được khoảng từ 8050 mét đến 8150 mét.
Châu phong ở phía sườn núi Tây Nam giáp Nepal, cũng ở vị trí này, là có
một
vách đá cao trăm mét dựng đứng, bình quân độ dốc đạt tới 75 độ, loại này độ dốc
đã
không
còn gọi là lên núi, mà là leo núi, mãi đến năm 1975 mới có người từ
anh
quốc lần đầu tiên đột phá.
Thiên kỳ đạo nhân tuy rằng
không
có thành công tới đỉnh, nhưng độ cao tám cây số, ở cổ đại mà
nói
cũng có thể ghi vào sử sách, chỉ tiếckhông
có người ý thức được đây là hành động vĩ đại cỡ nào, vĩ đại nhất. Chờ nàng làm Dĩnh đường Hoàng Hậu, nhất định cho sử quan ghi vào sử sách, chứng thực người Hoa Hạ là người thứ nhất
trên
thế giới lên châu phong, tuy rằng
không
thành công.
Tần Vũ Hàng cởϊ áσ thê tử, đùa bỡn
một
đôi phong mềm của nàng, thấp giọng
nói: “Bộ ngực nữ nhân là khối bảo vật, hai luồng mềm mại như vậy, nam nhân nhìn vào là có thể kích khởi dục hỏa hừng hực.”
Diệp Tuệ mặt mày
ẩn
tình: “Đây là giường Hằng Đình, đừng làm dơ, trở về Cẩm Hoa Đường chàng có thể muốn đầy đủ.” Nàng
đã
cảm thấy độ cứng giữa háng
hắn, cũng cảm thấy bụng
nhỏ
của nàng
đang
ép chặt vào nam nhân
một
đoàn ngọn lửa
đang
chiếm cứ. Ngày hôm quatrên
thuyền hoa triền miên bốn P điên cuồng còn chưa có thiếu thốn quá mức, nhưng chỉ cần
hắn
muốn, nàng liền
sẽ
cho, cho bao nhiêu lần đều được.
Tần Vũ Hàng cười lắc đầu, đem thê tử vạt áo sửa sáng lại ngay ngắn, đỡ nàng đứng dậy: “Ta lúc về gặp Mặc Kỳ, hỏi
một
ít tình hình gần đây,
hắn
nói
ngày hôm qua ở
trên
thuyền hoa các ngươi làm
thật
lâu, nhất định nương tử thực vất vả, nghỉ ngơi cho tốt hai ngày, ngày sau cho ta ba lần.”
“Ba lần à!” Diệp Tuệ ra vẻ mày ủ mặt ê: “Có thể quá nhiều hay
không, hai lần được
không?”
“không
được.” Tần Vũ Hàng xụ mặt: “Ta hối hận, chắc là muốn bốn lần.”
“Được rồi, nghe chàng liền ba lần.”
“Lúc này lời
nói
mới giống.”
Hai ngày sau đến, Tần Vũ Hàng
không
được như nguyện, bởi vì nghênh đón sinh nhật Hằng Đình, xét thấy lần trước ở lên phố gặp phải thích khách, Sở Vương Cung
không
thể xử lý chuyện quá lớn, lo lắng người của phế Thái tử trà trộn vào, chỉ mời trong thành mấy quan viên biết
rõ
gia cảnh cùng người nhà, còn có vài lão nhân trong quân đội trung thành với Hoàng Phủ Trạch Đoan.
Ngự trù làm yến hội đến từ đế đô, tay nghề cao siêu, đãi các khách nhân vui tươi hớn hở.
Mỗi ngày chầm chậm lướt qua.
Hai tháng sau vào
một
ngày tốt, Diệp Tuệ cùng hai thị vệ chính thức thành thân, thành danh xứng thê tử
thật
sự
của bọn họ. Trường hợp thành thân dị thường long trọng, Thiên Ưng Môn từ
trên
xuống dưới đều tới chúc mừng, Hoàng Phủ Trạch Đoan được tin tức, cho người cưỡi khoái mã sáu trăm dặm từ đế đô mang lễ vật tới, vì thê tử tăng thêm sáng rọi.
Bồ vương phủ cùng nghi vương phủ cũng đều có lễ vật đưa tới, Dĩnh Đường Quốc thái tử phi xuất thân thấp hèn, nhưng
hiện
giờ Hoàng Phủ Trạch Đoan nắm quyền, ai cũng
không
dám coi thường. Đế đô đại thần tự nhiên
không
cam lòng lạc hậu, đem châu báu đáng giá, đồ trang sức đều giao quản lý đưa tới.
Thành thân ngày ấy, Tần Vũ Hàng nhường cho nhị thị vệ năm ngày, để cho bọn họ chuyên tâm bồi thê tử, thể hội cảm thụ tân hôn yến nhĩ, cho dù hai người sớm
đã
nếm trái cấm rồi, nhưng chuyện tốt như vậy ai
sẽ
chê ít.
Hai nam nhân ôm lấy Diệp Tuệ cùng lúc vui vẻ năm ngày với nhau, có thể do
thật
sự
không
còn chỗ nào cố kỵ, đem chiêu số trước kia
đã
học qua trong chương trình huấn luyện sinh lý, cơ hồ chơi đến biếи ŧɦái, rất nhiều lần đều làm Diệp Tuệ
không
thể tưởng tượng, biết thế là đủ rồi.
Ví như
hiện
tại, Diệp Tuệ thực bực bội nhìn bụng
nhỏ
mình phồng lên, chứa đầy rất nhiều đồ ăn, nào dấm lưu thịt viên cũng nhét vào trong, nào là dầu mỡ nào là nước canh,
thật
muốn mệnh, quát hai người: “Nhanh nhanh lấy ra, dây dưa là
không
xong?”
“Chờ
một
lát, còn chưa tới lúc.” Lão Thập Nhất quỳ ghé vào nàng giữa hai chân, vùi đầu hôn xuống, Lão Thập
thì
ở sau lưng nàng, tựa như động tác ôm hài tử
đi
tiểu, đem nàng trình lên cho Lão Thập Nhất.
Ai,
thật
là muốn mệnh ta, hai người nam nhân này chơi muốn điên rồi!
Diệp Tuệ nắm chặt khăn trải giường, trong miệng liên tục thở dồn, theo
hắn
hôn, phát ra tiếng rên lúc cao lúc thấp.
Lão Thập Nhất dùng lưỡi lùng sục trong hoa huy*t kéo ra các loại thức ăn trộn lẫn ái dịch thơm ngọt của nàng, say mê nuốt vào trong bụng. Lão Thập cũng đòi quyền lợi, hai tân lão công đổi chỗ cho nhau, cái lưỡi Lão Thập
thật
êm diệu, âu yếm
nhẹ
nhàng liếʍ mυ'ŧ. Hai cách hoa sau đó hơi sưng đỏ, được Lão Thập thoa chút dược mát lạnh bên ngoài. Dược lực chứa rất ít xuân dược,
nhẹ
nhàng chảy ngược thấm vào trong gây nên
một
cảm giác thích thú, sau có cảm thấy hư
khôngmà uốn éo thân mình. Diệp Tuệ khát cầu hai lão công mau mau đoạt lấy. Nhưng hai lão công muốn nàng dùng miệng liếʍ mυ'ŧ hai nam căn. Diệp Tuệ gấp đến độ quỳ giữa hai người vừa liếʍ mυ'ŧ hai nam căn, vừa
một
tay sờ sờ phía dưới chính mình. Hai lão công tân nhiệm nhìn hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ này cũng
không
chịu nỗi mà thỏa mãn cho nàng. Lão Thập bế nàng theo tư thế cho hài nhi tiểu, nam căn chôn chặt lỗ phía sau, Lão Thập Nhất đứng giữa hai chân nàng,
một
mình làm chủ ra sức đâm lổ phía trước. Hai lổ huyệt đều được lấp đầy là phương pháp hành phòng Diệp Tuệ
yêu
thích nhất. Hơn nữa lại là hai nam căn thô to nhất, vẫn luôn làm vách tường căng ra như biến mất, khiến cho ba bộ phận như ôm khít vào nhau, cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Nàngkhông
ngừng rên la ra tiếng, cùng tác dụng của xuân dược, tận lực hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ ngập trời cùng hai nam nhân trình độ chơi đẳng cấp cao.
Cũng có lúc hai lão công cột tay treo nàng từ
trên
trần nhà, khiến chân nàng
không
thể chạm đất nên phải liều mạng vòng ôm lấy hông nam nhân, hoa huy*t bị nam căn
hắn
xỏ xuyên vào. Nam nhân khác ở phía sau
không
ngừng động tác trừu cắm. Cả ba chơi đến là khoái hoạt, rên la to đến nỗi bên ngoài Cẩm Hoa Đường cũng nghe thấy.
Đôi khi hai lão công còn sử dụng thêm dương cụ bằng ngọc cực kỳ thô to và giống như
thật, đâm thọc vào
một
lổ huyệt, làm cho lổ huyệt kia khát cầu tiết ra
thật
nhiều ái dịch để mυ'ŧ hút lấy. Kéo dài thời gian tra tấn dục cầu của nàng, sau đó mới dùng cự vật mình lấp đầy cho nàng. Ngay lúc cự vật
thật
tiến vào làm nàng thỏa mãn đến nỗi lập tức lêи đỉиɦ. Trong khi đó
một
nam nhân khác lại đút cự vật vào miệng nàng khiến nàng như nghẹt thở,
không
ngừng dùng lưỡi đẩy ra, làm mở ra lỗ
nhỏ
trên
đầu nam căn, cả hai nam nhân gầm lên phóng xuất.
Hai lão công lại dùng dây đỏ mềm quấn lấy thân mình nàng, dây cột chặt quanh hai đóa mềm mại, khiến chúng nó căn phồng lên hồng rực. Dây đỏ còn cột lấy hai chân thon dài, như
một
con thú vừa săn bẫy được.
một
lão công quỳ xuống vát nàng lên
trên
vai, đầu nàng chúi xuống dưới, miệng ngậm mυ'ŧ nam căn
hắn, toàn bộ tuyết đồn của nàng được vai
hắn
nâng lên vừa tầm đứng của lão công kia. Lão công kia bị hai lỗ huyệt ướŧ áŧ hồng hào bại lộ trước mắt mời gọi
hắn. Cự vật trực tiếp
một
đường đâm vào, khi
thì
hoa huy*t, lúc
thì
cúc huyệt, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn tuôn trào khiến Diệp Tuệ mờ mịt
không
còn phân biệt nỗi hai lão công.
Có những đêm nàng liên tục lêи đỉиɦ
không
biết bao nhiêu lần, đối với hai tân lão công cũng đều là chưa đủ.
Vẫn luôn
một
trước
một
sau hết đứng nằm lại ngồi, từ
trên
giường xuống đất,
trên
ghế,
trên
án, bên cửa sổ. Lại làm
không
kể giờ giấc, dù là giữa đêm hay là giữa trưa, khi
đang
ăn cơm
thì
bên dưới cũng là ăn cự vật. Khi
đang
tắm
thì
cự vật cũng thay nhau chà lau bên trong cho nàng.Diệp Tuệ bị vắt kiệt sức, lại cho ăn thức ăn bồi bổ, uống dược tăng lực, thoa xuân dược loại
nhẹ, lại tiếp tục hưng phấn mà bồi hai tân lão công.
Lần này đúng là tân hôn đáng nhớ trong đời nàng. Diệp Tuệ mệt mỏi nhưng trái lại rất là vui thích. Nàng cũng phải thừa nhận hành phòng với hai tân lão công cực kỳ thích thú chứ
không
hề miễn cưỡng. Cả hai luôn biết cách làm nàng
không
ngừng khao khát van xin, khơi dậy du͙© vọиɠ sâu xa nhất
ẩn
chứa trong cơ thể nàng. Thổi bùng lên ngọn lửa sâu thẳm của cơ thể, làm cho lý trí thối lui, tình
yêu
cũng mờ nhạt, chỉ còn bản năng nguyên thủy nhất của dục niệm thiêu đốt
không
ngừng. Hai lão công tân nhiệm
đã
thể
hiện
hết các tuyệt kỷ hành phòng
đãhọc để phục vụ Diệp Tuệ, khiến nàng hiểu
rõ
hơn lợi hại của các phương pháp hành phòng bài bản, có thể mang lại cho nàng những kɧoáı ©ảʍ tuyệt đỉnh, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Vì vậy năm ngày tân hôn yến nhĩ trôi qua trong tiếc nuối của cả ba người.