Mặc Kỳ bưng
một
chén thuốc tiến vào, Diệp Tuệ lười nhác từ
trêngiường ngồi dậy, nhìn chén thuốc phát sầu, liên tục uống hơn
mộttháng, vẫn luôn ngán ngẩm, phiền chán
nói: “Đêm nay
không
cần uống thuốc bổ, vừa ngửi thấy hương vị này trong miệng ta liền đắng ngắt.”
“Tiểu thư người thân mình chưa khỏe,
không
uống thuốc sao có thể
đilại, hơn nữa hôm nay còn hành phòng,
không
điều trị cho tốt chỉ sợ muốn sinh bệnh.”
Đúng lúc này, Lão Thập Nhất
đang
ở trong phòng khách lau trường kiếm của
hắn, A Kiếm này cùng Chiết Thiết kiếm của Lão Thập đều là trước khi rời kinh thánh thượng ban tặng, thập phần trân quý, người học võ chú tâm đến kiếm, còn người thường có lẽ có chút qua loa, nhưng bởi vậy mới chứng minh ‘hết lòng
yêu
kiếm’.
Lão Thập tắm rửa xong,
đi
ra khỏi phòng tắm, phía dưới mặc
một
cái quần dài tơ lụa trắng,
trên
thân khoác
một
kiện áo ngắn, lộ ra ngực rắn chắc.
Các nam nhân Sở Vương Cung đều hiểu được nương nương thích nam nhân tràn ngập dương cương kiện mỹ, vì vậy đa số thời điểm bọn họ nguyện ý trưng bày ưu thế của mình.
“Nghe lời, hồi chiều nàng dùng
không
ít sức lực,
không
bổ bổ sao được?” Lão Thập ngồi ở đầu giường, ôm Diệp Tuệ ngồi xuống
trên
đùi mình, từ trong tay Mặc Kỳ tiếp nhận, tự mình ngậm
một
mồm to, miệng đối miệng đút cho Diệp Tuệ uống.
Diệp Tuệ
một
ngụm tiếp theo
một
ngụm uống chén thuốc từ trong miệng
hắn
đút, phương pháp uống như vậy tựa hồ
không
đắng nữa.
Lão Thập đút
một
ngụm dược cuối cùng vào trong miệng nàng, đầu lưỡi liếʍ cái miệng
nhỏ
hoạt nộn, hút mυ'ŧ chất lỏng bên dưới lưỡi chảy ra ăn, khẩu dịch của nàng lộ ra mùi vị ngọt lành,
hắn
luôn nhấm nhápkhông
đủ.
Diệp Tuệ bị hôn đến thở hổn hển, cảm thấy tay phải
hắn
ở
trên
đẫy đà mình vuốt ve, nhớ tới cảnh tượng buổi chiều ở nhà thuỷ tạ đinh lan 3P, hơi hơi mê hoặc. Lúc này Lão Thập lại buông nàng ra, đem nàng đặt ởtrên
giường nằm ngay ngắn, kéo chăn gấm lên, hòa nhã
nói: “Sắc trờikhông
còn sớm, nương nương
đi
ngủ.”
Diệp Tuệ hiểu
rõ
hắn
thương tiếc chính mình, hướng trong xê dịch: “Chàng ngủ ở bên ngoài.”
nói
với Mặc Kỳ
đang
thu thập chén thuốc
đira ngoài: “Những cái đó để cho hạ nhân làm
đi, ngươi cũng coi như làmột
nửa chủ tử, đừng làm việc của hạ nhân, A Kim, kêu hai người tiến vào thu thập. Chút việc
nhỏ
này còn đợi
nói, Mặc Kỳ công tử
khôngphải người các ngươi có thể so sánh.”
Diệp Tuệ
đã
bực mình, cả đám nô tài đều là người trong kinh tới, mắt cao hơn đầu, rất ít xem trọng người bình thường.
“Nô tài biết sai rồi.” A Kim cảm thấy ủy khuất, Mặc Kỳ công tử từ trước đến nay thích làm việc hạ nhân, thời gian dài, tất cả mọi người đều tùy ý
hắn
làm. Nhưng chủ tử
đã
ra lời giáo huấn với nô tài, làm nô tài phải nghe theo,
hắn
trăm triệu cũng
không
dám lý
sự.
Lão Thập lạnh lùng nhìn A Kim liếc mắt
một
cái: “Đợi lát nữa đến lâm tổng quản lãnh hai mươi bản tử.”
A Kim sắc mặt xám trắng, cung cung kính kính thi lễ: “Bồ Vương gia, nô tài tuân mệnh.”
Thu thập xong,
hắn
mang theo hạ nhân đều lui ra, phòng ngủ chỉ còn lại có Diệp Tuệ cùng hai gã nam tử.
Lão Thập
nói
với Diệp Tuệ: “Đối với nô tài
không
biết sâu cạn
khôngcần nương tay, nên đánh liền đánh, bồ vương phủ ở đế đô mỗi tháng đều chết mấy đứa,
một
năm đánh chết mấy chục nô tài cũng có.”
Cổ đại hạ nhân mệnh như con kiến! Diệp Tuệ cảm thán
một
lát, kiếp trước trong TV xem qua Hồng Lâu Mộng, so sánh với nơi này còn muốn văn minh hơn nhiều! Mặc Kỳ xoay tay kéo màn xuống,
nói: “Tiểu nhân làm chút công việc
không
có gì, dù sao trước kia cũng thường làm,
không
có đạo lý nào khi tiểu thư làm thái tử phi, nô tài liền trở nên
không
có quy củ.”
“Đứa
nhỏ
ngốc, đám hạ nhân Sở Vương Cung đều từ dưới chân thiên tử tới, bọn chúng
nói
như rồng leo, làm như mèo mửa, ngươi muốn làm công việc là
không
sai, nhưng thời gian dài
sẽ
bị người ta coi khinh.” Diệp Tuệ tay vòng qua người Lão Thập, giữ chặt Mặc Kỳ
đangđứng ở đầu giường: “Đêm nay ngủ ở Cẩm Hoa Đường, lên giường
đi, nằm ở bên người ta.”
“Nhưng tiểu nhân còn muốn
đi
linh tuyết hiên nhìn xem tiểu thế tử?” Mặc Kỳ đứng bất động,
không
chỉ vì coi Hằng Đình là chủ tử, càng quan trọng đó là hài tử của tiểu thư.
“Hằng Đình có hạ nhân chăm sóc, lúc này chắc
đã
ngủ, ngươi sáng mai hẳn
đi, lại đây
đi, đêm nay ngủ ở bên cạnh ta.” Đối với người hầu tận tâm này, Diệp Tuệ cảm kích từ đáy lòng, muốn tận lực bồi thường.
Lão Thập từ đầu giường đứng dậy: “Nương nương phân phó
khôngcần cự tuyệt, lên giường
đi
thôi!”
Mặc Kỳ đành phải bò lên giường, cởϊ qυầи áo, sát bên Diệp Tuệ nằm xuống.
Lão Thập
đang
định thổi đèn, Lão Thập Nhất từ gian ngoài bước vô, cau mày nhìn nam nhân nhiều ra thêm: “Đây là có chuyện gì, ta chỉmột
lúc
không
ở trong phòng,
đã
bị người chiếm đoạt vị trí?”
Mặc Kỳ bị
hắn
nhìn đến da đầu tê dại,
đang
muốn đứng dậy, bị Diệp Tuệ kéo lại: “Thập Nhất,
đã
nói
là thứ tự đến trước và sau, chàng nếuđã
tới chậm, đêm nay liền trở về tĩnh tuyết hiên chàng ở
đi, dù sao ra khỏi Cẩm Hoa Đường qua
một
cái cua là có thể đến, rất gần.”
Lão Thập Nhất ánh mắt có chút phức tạp, mang theo chút khát vọng, nhìn thấy sắc mặt nàng, chỉ chỉ giường mỹ nhân này phía trước cửa sổ: “Tạ ý tốt nương nương, thuộc hạ đêm nay ở
trên
giường này ngủ là được.”
Diệp Tuệ ngáp
một
hơi: “Vậy ngươi công đạo hạ nhân đến nhà kho mang tới
một
bộ đệm chăn.”
nói
xong,
nói
với Lão Thập: “Tắt đèn
đithập ca, ta
đã
mệt rồi.” Vừa mệt vừa vây, chuyển cái thân, oa ở Mặc Kỳ trong khuỷu tay.
Lão Thập mang theo điểm vui sướиɠ khi người gặp họa liếc mắt huynh đệ
một
cái, nghiêng đầu thổi tắt đèn
trên
án, nằm xuống bên cạnh Diệp Tuệ, kéo chăn qua, đắp lên ba người
trên
giường.
Lão Thập Nhất đứng ở trong bóng tối buồn bực
một
trận, sờ soạng bò đến giường mỹ nhân, giữ nguyên y phục mà nằm! Trước đây học võ, chịu qua đủ loại huấn luyện, ngủ phản cứng
không
coi là vấn đề gì,không
lâu sau liền tiến vào mộng đẹp.
Trong bóng đêm, chỉ có Mặc Kỳ mở to
một
đôi con ngươi đen như diệu thạch, tràn ngập tình
yêu
nồng nàn nhìn nữ chủ tử, chờ nàng hoàn toàn ngủ say, mới sát lại gần lặng lẽ hôn, dùng bờ môi mình
nhẹnhàng cọ xát nàng, bàn tay mò vào trong áo ngủ nàng, vuốt ve
mộtđóa mềm mại, qua thời gian
thật
dài, mới luyến tiếc dời
đi
tay,
mộtđêm này lại là mất ngủ.
Tần Vũ Hàng
đi
đã
vài ngày, còn chưa có trở lại Sở Vương Cung.
một
ngày này, Diệp Tuệ dỗ hài tử ngủ, cùng nhị thị vệ
đi
tản bộ, nhìn hoa sen nơi nhà thuỷ tạ đinh lan đều nở, sai người chuẩn bị
một
con thuyền hoa, mang theo Mặc Kỳ cùng người tri kỷ bước lên thuyền.
Lão Thập Nhất đuổi người chèo thuyền
đi, tự mình dùng mái chèo chèo
đi.
Thuyền hoa chậm rãi rời bờ, lướt
đi
trong nước, sau đó dừng lại, nhìn thấy trong nước có cá bơi qua bơi lại, thập phần dày đặc, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất có hứng thú, vào trong khoang lấy đồ
đi
câu, ngồi ở đầu thuyền thả câu.
Diệp Tuệ ngồi ở trong khoang, chống cằm nhìn ra thấy hoa sen phủ kín mặt nước, nghĩ thầm cổ đại sinh hoạt ngoại trừ ăn
thì
là ngủ, sau đó nữa là hiến lương cho các nam nhân, nữ nhân đều
không
có
sựnghiệp riêng mình. Ai, kiếp trước của mình có thể
nói
là chết mệt, dù sao làm con sâu gạo chân chính là đúng đắn hơn, nhàn rỗi khó chịu lại cùng các nam nhân OOXX.
Mặc Kỳ thấy mặt hồ có gió,
đi
tới, đưa tay khoác ở
trên
lưng Diệp Tuệmột
kiện áo choàng.
Diệp Tuệ gỡ kiện áo choàng kia xuống: “Tháng bảy ngày nóng như lửa, ngươi còn cho ta mặc nhiều như vậy, có thể thấy được là ta mấy ngày này đối với ngươi sơ sót, thế cho nên đưa tới trả thù.”
Mặc Kỳ ngượng ngùng: “Tiểu nhân
không
dám.”
Diệp Tuệ nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mặc Kỳ, cảm thấy giống như
đãquên cái gì? Nghĩ nghĩ, gõ gõ cái trán,
thì
ra từ sau lúc nàng bệnh nặng vẫn luôn
không
hiến lương cho
hắn, cũng mới chỉ có hôm kia ởtrên
lầu hai thủy tạ đinh lan
trên
sập gụ, giao qua
một
lần với nhị thị vệ, mấy ngày sau bọn họ thương tiếc thân mình nàng, liền vẫn luônkhông
đòi hỏi thêm.
Đáng thương Mặc Kỳ nhất định nhịn vô cùng vất vả! Nàng liếc nhìn hai người bên ngoài
đang
thả câu, rồi làm động tác im tiếng với Mặc Kỳ, lôi kéo tay
hắn
tiến vào gian trong, sau đó cởϊ qυầи áo
trên
người
hắnra, cởi xong đồ
hắn, để
hắn
cởi cho mình
một
thân váy hồng nhạt.
“Tiểu thư!” Mặc Kỳ vừa thẹn vừa mừng, bỏ
đi
một
cái qυầи ɭóŧ cuối cùng của nàng, thân mình lõa thể, hai tay
không
biết để ở nơi nào.
Diệp Tuệ bắt lấy hai tay
hắn
đặt ở mềm mại của mình, đôi tay kia chậm rãi vuốt ve,
không
giống với vài vị lão công khác bởi vì nhiều năm luyện võ nên bàn tay to quá mức thô ráp, tay
hắn
rất
nhỏ
mềm, sờ vào
trên
mềm mại nàng có
một
phen cảm thụ khác.
Diệp Tuệ để
hắn
ngồi ở
trên
giường, còn mình
thì
đứng, đưa
một
đóa phong mềm vào trong miệng của
hắn.
hắn
mở lớn miệng ngậm lấymột
viên, gặm lộng trong chốc lát, lại ngậm bên kia,
nhẹ
nhàng cắn vài cái, miệng
không
rõ
nói: “Tiểu nhân nhớ
rõ
có lần hôn nơi này, là lúc tiểu thư cùng Lý công tử chế tạo đạn dầu hỏa bị thương,
không
thể cho tiểu thế tử bú, bởi vì bị sưng lên
yêu
cầu phải hút ra. Lần đó tiểu nhân đều nhớ mãi ký ức lần đầu tiên ăn sữa mẹ, lại là thân thể tiểu thư.”
Mặc Kỳ nghĩ đến tình hình lúc ấy, mặt mày hứng khởi, bất giác hơi chút dùng sức cắn cắn: “Đáng tiếc
hiện
tại
đã
không
có, nhưng mà ……”
hắn
từ
trên
giường xuống dưới, quỳ gối bên chân nàng, ngửa đầu, hai tay đặt ở cánh hoa giữa hai chân nàng,
nhẹ
nhàng vạch ra, thấy bên trong lộ ra màu phấn hồng tươi sáng, tròng mắt lập tức nóng bỏng, thở hổn hển
một
hơi, vùi đầu hôn lên
trên.
Mặc Kỳ hút trong chốc lát, từ dưới háng nàng bò ra phía sau, hai tay vạch ra tuyết đồn xem xét, lại thấy mật dịch trong suốt,
yêu
diễm dị thường, trong lòng run
một
chút: “Tiểu thư, nơi này có thể vàokhông?”
hắn
nghe qua nàng cùng nhị thị vệ
nói
chuyện, đây là nơi bọn họ hay tiến vào, nổi lên khát vọng mãnh liệt cùng tâm ý tò mò.
“Ngươi muốn
không?” Diệp Tuệ cong thân, hai tay đỡ giường, tuyết đồn vểnh rất cao, cảm thấy ngón tay
hắn
sờ soạn bên ngoài, ngứa cực kỳ,
không
khỏi thúc giục
nói: “Sờ vào bên trong …… Ưm…… Lại thêm hai ngón tay…… Cứ như vậy……”
Mặc Kỳ ngón tay thọc vào rất sâu, nhìn cảnh đẹp trước mắt, trong đầu nổi lên khát vọng mãnh liệt,
một
cổ lửa tình trong bụng quay quanh, hơi thở dồn dập nặng nề: “Tiểu thư, ta muốn nơi này của nàng, nàng kiên nhẫn
một
chút……”
“Nhanh lên.” Diệp Tuệ đưa đẩy mông, muốn
hắn
xỏ xuyên qua mình, trước kia vẫn luôn
không
biết làm như vậy là thoải mái, mãi đến khi bị Lão Thập Nhất muốn qua, mới hiểu được
thì
ra có
một
phen tư vị tìиɧ ɖu͙© khác.
Mặc Kỳ đâm tới phía trước, chậm rãi chọc vào, cúi đầu nhìn bộ dáng khi tiến vào, xem đến huyết mạch căng lên. Bắt lấy cánh mông mềm nhẵn xoa nắn vài cái, sau đó vỗ vài cái,
hắn
sở dĩ làm như vậy, là thấy vài vị công tử trong phủ thường làm như vậy, mà nàng giống như thực hưởng thụ.
“Thích
không? Tiểu thư?” Mặc Kỳ vừa vỗ, vừa thấp giọng hỏi.
“Ưm…… Còn muốn……”
Mặc Kỳ lại vung lên tay ở
trên
cánh mông “Bạch bạch” liền vỗ thêm vài cái, mỗi lần vỗ
một
cái, nàng đều phối hợp
yêu
kiều rêи ɾỉ
một
tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn thân phát run, cái mông vễnh càng cao.
Đúng lúc này, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất nghe được thanh
âm, ném ngư cụ, từ bên ngoài khoang thuyền tiến vào, nhìn đến hình ảnh hoạt sắc sinh hương, nháy mắt xem
không
chớp mắt, cùng nhau cởϊ qυầи áo,
đi
vào
trên
giường, đối mặt Diệp Tuệ ngồi xuống, bắt lấy taynhỏ
nàng vuốt ve nam căn mình……
Nơi đó
đã
chuẩn bị dựng lên cho nàng.
Diệp Tuệ chậm rãi quỳ
trên
sàn nhà, phía sau Mặc Kỳ cũng theo động tác nàng quỳ xuống, dán chặt ở
trên
sống lưng nàng, hai bộ phận dính chặt vào nhau tựa như cùng nàng biến thành
một
người liền thể. Trong lúc cử động theo nàng, Mặc Kỳ còn cố tình ấn ấn vào
thật
sâu bên trong nàng, cự vật đâm thọc khai mở chỗ hẹp, ma sát làm nàng sung sướиɠ nhắm mắt hừ ngâm ra
một
tiếng.