3 tháng trước đó ….
_t ơi… – tiếng em gọi ngoài cửa…tôi vội vã chạy ra…khuôn mặt tìu tụy với đôi mắt tấy đỏ của em làm tôi hơi giật mình…
_trời… – dắt xe em vào sân..tôi kéo em lại… – sao…vầy l…có gì buồn hay sao vậy…trời…mắt sưng hết rồi…l khóc hả…
_ko sao… – em quay đi…
_ko sao gì mà ko sao…có gì nói t nghe đi .
_ko sao mà… -em bỏ vào trong nhà….
…
_ nấu gì chưa…nấu cơm chưa…
_rồi…t mới bắt cơm…
_đồ ăn nấu chưa
_ chưa…thôi bỏ đi…lại đây t coi…có gì nói cho t nghe đi l…sao hốc hác vậy….- tôi kéo em vào lòng…ko thể lạnh lùng thêm được nữa…em gục đầu lên vai tôi nghẹn ngào…
_ t làm vậy thật hả t…sao t…l có lỗi gi với t ko….
cổ họng tôi nghẹn đắng…chắc em đã biết tất cả…tôi cũng ko biết nói gì hơn…gục đầu lên vai em…tôi than thở…
_ t ko hiểu sao lúc đó mình lại định làm thế….cũng vì ghen tuông mù quáng…l hiểu cho t chứ…nhưng mà từ lúc mất l….t mới biết t yêu l như thế nào…l hiểu ko…t có thể làm tất cả vì l mà…l biết mà phải ko…
trên đôi mắt muộn phiền của em…nhưng giot nuoc mắt đã cạn…chỉ có những ấm ức u buồn hoang mang ko thể thốt nên lời…
_l…ko cần phải nói gì nữa….nếu…bây h…l nghĩ…điều t làm là ko thể tha thứ được…thì l có thể tránh xa t…và t …ko có oán trách l lời nào đâu…t biết những hành động t định làm và đã làm…rất khốn nạn…rất ghê tởm…và t sẽ cắn rứt ân hận đến suốt đời …t…thà ko ở bên l còn hơn để l phải chịu đựng môt kẻ như t…..
…em nhìn tôi…đầy căm giận….đưa tay lên….tôi nhắm mắt lại..chờ cú tát của em….
_đồ…khốn nạn..gây lỗi lầm…rồi lại định bỏ đi à…- em nắm lấy cổ áo tôi…giật tới giật lui đầy giận dữ…cơn giận …bùng lên trong mắt em…nnhững lời oán thán…thốt ra từ cổ họng yếu ớt…từ trên khóe mi..dòng nước mắt tuộn trào…
gục đầu lên ngực em…tôi khóc…
_anh yêu em lắm….anh ko muốn đi đâu cả…anh muốn được bên em mãi mãi l à….nhưng …mà…
_ko nhưng gì cả…mãi mãi là mãi mãi…anh nợ em nhiều lắm…đừng đi nghen anh… – nước mắt em tuôn rơi lã chả…em trở lại thành một búp bê ngây dại trước nước mắt của tôi…
_em tha thứ cho anh ko…
_ko…vì em tha thứ…anh sẽ thanh thản….rồi bỏ em đi à….em muốn anh phải mang nợ em suốt đời…
chúng tôi gục đầu lên nhau…khóc rấm rức …bầu ngực nóng hổi của em…áp lên mặt tôi…nước mắt ..hòa trong nước mắt…mặn đắng bờ môi….
kéo em nằm xuống…hai bờ môi khô đắng chạm vào nhau…để rồi vị ngọt của tình yêu thấm đẫm trên đầu lưỡi…chúng tôi xiết chặc nhau…vì một tình yêu đang đứng bên vực thẳm của số phận…vì tất cả những gì..chúng tôi đã có……
….
mùi hành phi thơm lừng làm tôi tỉnh dậy…nhìn vào nhà bếp…em đang xào nấu gì đó…conmèo đứng loay hoaybên cạnh cười cười nói nói…
_ủa…ai dạy chị l nấu ăn vậy…
_.mấy chị cùng nhà với chị chứ ai…ủa..mẹ em ko chỉ em nấu hả…
_hihi có nhưng mà…nấu 1 lần sợ tới h luôn…hihi..
_sao sợ…
_thì…lúc đó…đứng coi má nấu…xong lúc má bắt chảo dầu lên rồi đi nghe điện thoại….em ..ngứa tay…cầm con cá bỏ vô….hihi..dầu bắn tùm lum
_trời…rồi sao
_thì…phỏng tay…xong từ đó sợ quá ko dám đụng tới bếp nữa…hihi….mà chị hay thiệt nhen..lúc nãy dầu bắn..màsao thấy chị ko đau hả…
_hihi…sao ko đau…nhưng mà quen rồi….lúc trươc cũng như em…mỗi lần bỏ cá hay gì vô chiên…là đứng cách xa 2 mét …hihi…nhưng mà bị dính nhiều quá quen luôn…
con quỷ mèo..lúc nào cũng “em ghét bà l…” h nói chuyện ngọt xớt…thấy ghét…ko biết có có âm mưu ám hại gì l ko…
…
bữa cơm diễn ra vui vẻ an toàn tiết kiệm và đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm….đúng chủ trương của nhà nước…và sau nhiều ánh mắt trừng trợn lời đe dọa thầm lặng của tôi..con mèo cũng phải chôn chân ở bồn rửa bát…kéo em lên phòng…tôi khép chặt cửa lại…đè em xuống giường..tôi vội vã cởi áo em ra…
_trời….điên hả…làm gì thế…
_hun…chút…thèm quá nè…- hình ảnh cặp vú cô lúc sáng cứ lởn vởn trong đầu tôi nãy h khi em mặt một chiếc áo thun ôm chặt lấy bầu ngực căng tròn của mình…
_thôi mà…khỉ…con mèo nó lên bây h…
_kệ nó…
_…mới ăn cơm xong…no căng nè…ọc ra bây h … – em đẩy tôi ra kéo áo xuống…
nhắc mới nhớ….bụng cơm trong người bắt đầu ọc lên khó chịu…tôi nẳm ngửa ra thở hổn hển…
_ủa…mà sao mới ko gặp 1 ngày…mà thấy ông bơ phờ dzữ t..- em kéo đầu tôi lên đùi…
úp mặt vào bướm em…tôi cười…
_ko sao…thì…tại…lo chuyện tụi mình thôi…
_xạo xạo…tối qua đi đêm phải ko…đi đâu khai mau…
_con quỷ mèo nhiều chuyện nữa ….
_thì do l hỏi nó mới nói mà….mới sáng đã thấy mặt t đù mem rồi…đi đâu cả đêm vậy….
_ờ..thì…đi nhậu với mấy thàng bạn cũ …
_chu cha…tưởng nhớ tui chứ…ai ngờ đi nhậu…
_hihi..thì buồn mới đi nhậu mà…
_thôi..mệt thì ngủ đi..l về đây…
_trời…sao về…ở lại đi…
_thôi..mẹ t về nữa…
_nhưng mà…chưa hun mà….
_khỉ.mệt quá….thì để tối chứ ..
_uhm…vậy nằm xuống nghỉ chút đi..từ từ về….nói nè…bữa h…ông anh có đánh l ko…
_ko ! chửi ko hà…mà ông…tui lạy luôn…ai đánh mà ông khai vậy …ông hết chuyện chơi hay sao mà mà đem cái chuyện đó ra khoe vậy .
_thì..cực chẵng đã thôi . chứ ai muốn đâu …tại thằng chó sang nó nói ko tới gặp nó thì nó kể cho anh l nghe …nên thà kể trước …còn hơn để nó kể rồi thêm mắm muối vào…
_thì kể rồi thì thôi …tới cho nó đánh làm gì nữa….
_thì…tư nhiên lúc bị anh l đánh xong…thấy tức dã man…muốn tới gặp thằng nó để giải quyết cho xong…
_giải quyết gi..sức ông đánh lại duoc 1 đống tụi nó ko…
_thì…lúc đó đông quá…cũng định chạy…ai ngờ có l tới nữa…sao chạy nữa…
_ha…hay quá..h đổ thừa cho tui hả ?
_mệt quá…đổ gì…ý t là do l tới bất ngờ nên phải lo cho l trước chứ…thôi…đừng trách t nữa…t cũng ân hận lắm maà…thương quá nè…cho hun miếng đi…
_khỉ…xấu xa…tránh chỗ cho tui về…
_thôi…nằm xuống ngủ chút đi…
_chung nào má ông về…nằm đây về thấy nữa….
_ko sao đâu…l là con dâu nhà đây rồi hehe…ai la gì mà lo…nằm xuống…
…tôi kéo em xuống….úp mặt vào mái tóc thơm nồng của em…mùi thơm ấy…xua đi cơn mỏi mệt rã rời…đưa tôi vào giấc ngủ êm ái….
Tiếng gõ cửa vang lên…tôi vẫn nằm im….
_ anh gì ơi… – một giọng nữ từ ngoài cửa sổ gọi vọng vào trong…mẹ …chắc lại mượn hộp quẹt hay xin nước nôi gì đây …tôi vẫn nằm im vờ như đang ngủ say …
_ anh ơi… – con nhỏ vẫn lì lợm …lần này vừa gọi nó vừa đập cửa dzữ dội…mẹ …người đâu mà lì như trâu…tôi vội vã đưa tay lau bớt nước mắt nước mũi và ngồi dậy…qua tấm kính mờ hơi nước…tôi nhận ra con bé phòng cuối…”hoa khôi phòng trọ ” – đó là cách tôi gọi mỉa mai những con nhỏ miền tây trong cái khu nhà trọ tồi tàn này . Đơn giản vì bọn con gái đó là “hàng độc” ở một cái khu toàn đực rựa như chỗ tôi đang ở . ko hiểu nó muốn gì đây …kéo chốt cửa nhìn ra…tôi thấy trên tay nó cầm một tờ giấy gì đó…không biết trò gì nữa đây …
_ anh ơi… – nó rụt rè bước tới …
_ có gì ko em… – tôi đứng trong nhà ko dám bước ra …sợ nó thấy cái mặt thảm hại vừa khóc nhè của tôi…nhưng có lẽ nó đã biết…vừa đưa tờ giấy ra..nó nhìn chằm chằm vào mặt tôi…
_ anh..điền..vào tờ này rồi đưa em nghen .
_ giấy gì thế này .
_ giấy..tạm trú tạm vắng. ông chủ nhà hồi sáng tới đưa anh mà anh ko có nhà nên ổng đưa em .
_ uhm…- cầm tờ giấy tôi quay vào…bỏ mặc nó đứng ngoài mưa mà ko thèm cảm ơn một câu…
_ anh… – gì nữa đây trời ! tôi quay ra nhìn nó bực bội.
_ sao !
_ anh…dán ảnh 3×4 dzô nghen , 2 cái nghen , với 2 bản photo chứng minh nhân dân nữa …nhớ nghen . – như sợ đứng thêm 1 giây nữa sẽ bị tôi ăn thịt…nó chạy biến về phòng…nhìn cái điệu bộ sợ sệt của nó ..tôi lại thấy mắc cười…
mưa vẫn rơi…như chiều nào dưới tán bàng xanh …tôi sửa dù cho cô…như chiều nào trên bờ biển ngày giông bão…tôi và em vật nhau bên những con sóng lớn…những dòng kỉ niệm đầy hạnh phúc ấy…cứ tuôn trào trong kí ức theo những dòng nước mắt …mưa vẫn rơi…vẫn rơi…và tôi vẫn cứ khóc…nuối tiếc cho những giây phút tận hưởng những đê mê của tình yêu trong kí ức…và buồn bã cho một thực tại cô đơn lạc lõng…ko biết…ở phương trời xa…hai người con gái ấy…có nhớ đến tôi ko…à ko….nếu mà tính cả Đào nữa….phải là 3 chứ…mình tệ thật…đúng là đồ tồi…làm sao có thể nhớ về một lúc 3 người phụ nữ….nhưng biết làm sao được…hình bóng của những người con gái ấy…chắc sẽ theo tôi..đến cuối cuộc đời…cô bé vừa rồi…nhìn cũng có nét giống…Đào thì phải…giá mà ngày đó…mình mạnh dạn ngỏ lời yêu Đào…rồi mạnh dạn đứng ra bảo vệ cho em….thì chắc em ko phải miễn cưỡng theo chân thằng khốn kiếp kia để rồi rơi vào cạm bẫy của nó…thằng chó chết…nhưng mình..cũng khốn nạn lắm…Đào vừa đi…đã thích người con gái khác…để rồi sau đó là những chuỗi ngày chìm đắm mãi trong men say ái tình..đến khi tỉnh lại thì..hiện thực..quá ư đắng cay tàn nhẫn…dù sao …h thì đào cũng đang hạnh phúc với 1 người con trai khác…nhưng làm sao quên được …ngày em trở về…trong lúc tôi còn đang loay hoay đứng giữa hai con đường thì em lại xuất hiện…gợi về những ngày đầu ngây dại trong mối tình vụиɠ ŧяộʍ và đủ những hương vị ngọt ngào cay đắng..
3 tháng trước….
tiếng chuông điện thoại vang lên làm tôi và búp bê tỉnh giấc…mở dt lên….một số lạ…
_ alo …ai đấy…
_ chỗ cũ nhen ! – một giọng nữ ..khá nai tơ vang lên…
_ cũ gì ! lộn số rồi.
_ i…vừa thôi nhen…h tính sao đây !
_ tính gì …ai thế
_ko nhận ra à .
_thì ai nói đi !
_ …tui hỏi thiệt nhen…có người nào…mà t muốn gặp lại nhất ko ….
ơ …cái vụ này…là sao vậy trời…cái giọng trách cứ này là sao…linh nằm đây…cô thì đang ở nhà…vậy ai đang nói đây….
_ ai thế t …- l thì thầm nhìn tôi…tôi lắc đầu tỏ ra ko biết…
_sao …chưa nhận ra tui hả….- tiếng cô gái từ đầu bên kia…trời ơi…lục lại khắp trong hộc kí ức…tôi chợt giật mình….chẳng lẽ…ko chờ tôi nói thêm lời nào…tiếng nói từ đầu bên kia…đã trả lời cho những bối rối ngờ vực trong đầu tôi…
_Đào nè…
Cơn mưa rơi ngoài sông, cuốn trôi theo bao nhớ mong.
Giờ e nơi phương trời xa, có lẽ cũng đã lãng quên.
Những ngày tình mình thắm thiết, đặt trong những lá thư.
Mà a viết cho e những ngày thiết tha mặn nồng.
Rồi khi e vội xa, từng dòng thư kia cũng phai.
Phai phôi theo thời gian hay nước mắt úa phai ?
Một mình tìm lại dấu vết, ngày ta mới yêu.
Em cũng viết trao tay anh những dòng thư ngọt ngào…
_À , Đào hả – đúng là em rồi…tôi run lên vì xúc động…nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản …đơn giản vì có linh đang ở bên cạnh .
_uhm…- chắc em thất vọng lắm khi thấy tôi ko chút mừng rỡ vì nghe tiếng em .
_ủa , sao có số t thế ! – tôi vẫn tỏ ra bình thản như những người bạn cũ gặp lại nhau
_thì…hôm qua gọi đến máy bàn của t mà ko có t nên em t cho đào số này…
_vậy hả ..uhm…vậy thôi nhen…h t bận chút…chút t gọi lại cho nhen…
_uhm…- tôi có cảm giác một sự hụt hẫng nặng nề đến với Đào vì thái độ của tôi… và em cúp máy…
….
_ em nào vậy ? – l nhìn tôi bằng đôi mắt ngờ vực …làm tôi rợn hết tóc gáy ! ko biết nãy h có nghe được gì ko …
_em nào đâu , bạn cùng lớp thôi mà !
_ bạn nào , nói nghe thử ! bạn nào mà làm ông run rẩy vậy …lừa tình nhỏ nào h nó đòi nợ phải ko !
_ nữa ! ăn với nói ! – tôi ngồi dậy bước vào phòng tắm…quả thật..hai chân tôi ko còn đứng vững nữa…chuyện này ..thực sự ko biết nên buôn hay nên vui…đào trở lại …mang một một tình yêu , một trời kỉ niệm của quá khứ về với thực tại…nhưng tôi ko còn là tôi ngày trước , 1 thằng nhút nhát sợ sệt và chỉ yêu mình Đào nữa …h thì trái tim tôi đã có hình bóng của hai người con gái nữa , và tôi đều có thể sống chết vì họ…một tình yêu với đầy đủ những thử thách và tranh đấu mà tôi phải trải qua để có được…
…xả nước đầy bồn rửa mặt…tôi cuối đầu ngụp xuống cho tỉnh táo…bây h điều cần nhất là phải bình tĩnh…chuyện này..xét cho cùng thì chưa có gì để mà phải lo sợ…có lẽ Đào về để thăm người nhà và chơi vài hôm thôi…rồi Đào cũng sẽ đi…rồi đâu lại vào đấy thôi mà…bình tĩnh nào…ko có gì phải lo sợ….
Tiễn linh về xong…tôi nhảy ngay lên phòng mở dt gọi cho Đào…lúc nãy vì có linh nên tôi cũng chỉ dám nói nhát gừng vài câu cho qua…chắc Đào nghĩ tôi ko còn có chút tình cảm gì với Đào…phải gọi ngay mới được..sau hơn 1 năm ko liên lạc gì với nhau…có biết bao nhiêu điều tôi muốn hỏi ..nhưng mà…bây h mình đã có người khác..nhỡ Đào đề cập đến chuyện tình cảm ..và muốn quay lại …thì phải nói thế nào..thôi kệ…cứ hẹn gặp trước đã…chuông đổ …nhưng ko có ai bắt máy…quái lạ…chỉ mới vừa thôi mà…hay Đào đi đâu…chờ 1 lúc và tôi tiếp tục gọi…nhưng vẫn ko ai bắt máy…chắc em đang thất vọng nặng nề vì thái độ của tôi …cả ngày hôm đó …tôi gọi lại ko biết bao nhiêu cuộc và nhắn tin rất nhiều …nhưng vẫn ko có chút hồi âm …và cả những ngày sau đó nữa…tôi đoán là em chỉ ở vài ngày…và đã về lại ngoài bắc …nhưng…có ai ngờ…chúng tôi lại chạm mặt nhau..trong 1 tình huống trớ trêu hết sức…đó là một cuộc đoàn tụ …đáng quên nhất trong cuộc đời này ….
…
Khu nhà trọ của tôi …cũng như bao nhà trọ khác ở vùng này …toàn là dân tứ xứ từ khắp nơi đến đây hoặc học tập hoặc buôn bán làm ăn mưu sinh …từ lúc bước chân vào cái thế giới nho nhỏ này đến nay đã gần 3 tháng…nhưng có vẽ như tôi vẫn ko hòa nhập mấy là bao vào cuộc sống tập thể nơi đây . Ko hiểu do vô tình hay vì điều gì , tôi nhận ra mình là kẻ bị coi là lập dị và bị ghét nhất ở khu này . Tôi đoán có lẽ là do cách sống khá khép mình và ít giao tiếp của tôi với những người xung quanh…ngoài h học trên trường…cứ về đến nhà…là tôi chỉ muốn đóng cửa lại một mình cho xong … phần vì con đường đi học quá ư là kinh khủng tệ hại : ko hiểu bọn chúng làm gì mà đào nát cả mặt đường và dựng lô cốt khắp nơi , đường đã chật mà người thì đông nghẹt , và tôi phải làm quen với một tệ nạn mà ở những nơi như tp của tôi ko bao h xảy ra đó là : kẹt xe , nhưng những điều cấu thành nên sự ám ảnh của giao thông sài gòn trong tôi còn nhiều hơn thế…đó là những thằng tài xế xe buýt ….và đặc biệt là…những anh công an giao thông ” tốt bụng ” với tấm lòng khoan dung vô hạn , sẵn sàng vừa hù dọa như kẻ thù và vừa tâm tình n3hư người thân , giúp bạn học luật giao thông tại chỗ , thường thì mỗi lần khoảng 1 -2 trăm ngàn …nhưng điều khó khăn hơn làm tôi chật vật trong việc hòa nhập với đời sống nơi đây chính là sự khác biệt về cách sống cách nghĩ nói chung là ” con ngươi” giữa những vùng miền khác nhau . chỉ trong 6 cái phòng trọ trong khu này đã đủ cả 3 miền tổ quốc , 2 phòng đầu là những người đến từ Nghệ An Thanh Hóa Quảng Bình gì đó mà tôi ko rõ , chỉ biết giọng nói của họ nghe líu lo như chim hót và cách sống của họ thì…tôi ko dám bình luận nhiều …nó quá ư là …dùng từ gì đây ta…tạm gọi là ” khổ hạnh ” , tôi nói vậy là vì trong 1 cái phòng trọ 4×4 mvuong cả gác ấy , 7 thằng chen nhau trong đó cả người lẫn 4 chiếc xe máy và 2 chiếc xe đạp. ?!!! …tôi biết sống như thế chắc là vui vì bạn bè xung quanh nói chuyện ngày qua ngày ko hết , chắc tiền bạc share ra cũng nhẹ có điều nếu cho tôi tham gia chắc tôi ko dám…mỗi lần đi qua cái phòng trọ đó …mùi “người ” bốc ra đến rợn óc…tôi đoán họ ko có nhiều ko gian riêng để thoải mái giang tay giang chân một chút….dù sao điều đó cũng làm tôi khâm phục sự chịu đựng của họ …2 phòng giữa là của “trung kì ” đích thực. Đình định Gia lai Phú yên và Quảng ngãi , tiếc là chỉ có 4 mạng , trong đó có tôi , và 2 phòng cuối là của những cô gái miền Tây sông nước – hoa khôi khu nhà trọ…đó là những cô nàng khá năng động hoát bát , thích nghịch ngợm đùa giỡn đến nỗi khiến tôi nhiều lúc muốn bay sang lôi từng con ra đập một trận . Chúng cười đùa từ sáng đến khuya , cái giọng cười sang sảng nắc nẻ như lên đồng ấy làm tôi mất hết ấn tượng về chúng…đúng là bọn dư hơi …
….
nhiều lúc tôi cũng cố gang bắt nhịp với cuộc sống nơi đây…cố tỏ ra lễ độ thân thiện …nhưng những gì tôi nhận được lại ko như ý muốn…và từ đó tôi ko còn hứng thú nhiều vào việc kết thân với ai nữa…tôi dành cả ngày ở trên trường, học thì vào lớp ,đói thì lên căn tin , ngủ thì lan can cầu thang ê hề thoải mái , internet thì wifi phà phà , quả là một nơi lý tưởng để gắn bó , ít ra những điều đó tạm làm tôi quên đi nỗi nhớ nhà nhớ mẹ nhớ mèo , búp bê thiên thần và đào… thế nhưng…cứ tối về …nằm thui thủi một mình…tôi lại khóc…rồi ngủ …rồi mơ được gặp họ…những con người trở thành 1 phần máu thịt và linh hồn tôi…mẹ ơi , mèo ơi , llinh ngân đào ơi…tôi nhớ mọi người lắm…ước gì trở về ngày xưa…
….
Lại một đêm mưa nữa….nằm co ro trong chăn…sau những dòng nước mắt…tôi cố tìm một lý do chính đáng nào đó để gọi cho mẹ …ko biết còn lý do nào khác ngoài ” con sắp nộp hoc phí , sáng nay con nộp tiền rồi hay hỏi vu vơ mấy công thức nấu nướng…tôi ko dám nói ra dù chỉ một lần..con nhớ mẹ và con hối hận vì đã ko nghe lời mẹ đi đến nơi đất khách quê người này và xa rời tình yêu của mẹ…tôi ko muốn mẹ phải lo lắng thêm cho tôi nữa…nhưng với linh cảm của một người mẹ…mỗi lần kết thúc cuộc nói chuyện…mẹ luôn biết phải nói gì : mẹ nhớ t lắm …để rồi cả 2 mẹ con cùng nấc lên nghẹn ngào…
hình như có tiếng gọi…chắc chỉ là tiếng mưa ầm ầm trên mái thôi…ko ..đúng là tiếng gọi mà…
_ anh ơi…. -trời…đúng là có ai đang gọi thật…tôi vội vã bật điện lên…và mở cửa ra…quả nhiên là cô bé hôm nọ …
_ủa…có gì ko em…
_ anh….ghi xong chưa…
_ hả ! ghi gì em..!
_tờ giấy tạm trú tạm vắng đó..anh ghi xong chưa…
_à … -sặc. thì ra là tờ tạm trú tạm vắng. – chờ anh chút nhen . à…vào nhà đi…mưa mà đứng đó làm gì
_ ko sao…đứng đây cũng được…
_cứ vào đi , ai ăn thịt đâu mà lo – câu nói đùa của tôi làm cái mặt co ro của cô bé chuyển sang rạng rỡ bởi một nụ cười thân thiện…. – chờ anh chút , anh ghi xong rồi mà mấy bữa nay quên mất .
_ dà…do mấy hôm nay sáng nào ông chủ nhà cũng qua đòi mà ko thấy anh đâu …ổng nhờ em lấy …
_uhm…ủa..mới để đây mà ta… – tôi lục tung đống giấy tờ lên…
_ủa mà…sao anh học trường nào mà thấy anh đi cả ngày .. – cô bé rụt rè nhìn tôi..
_uhm…anh học…trường XYZ
_ trời ….em cũng học ở đó chứ đâu , mà anh học năm mấy !
_anh… -sặc , chết mẹ…thì ra cô gái này cũng là sinh viên…h mà nói năm 1 thì bỏ mẹ…hôm bữa h ko biết cứ anh anh em em…- a nam…2…
_năm 2 hả…bà chị em cũng học năm 2 truong đó…
_ủa…sao trung hợp vậy…
_trùng hợp gì , nguyên khu này toàn sinh vien truong mình mà. chứ có trường nào ở khu này nữa đâu.
_trời …dzui dzữ…anh ko biêt !
_uhm ! mà..anh học khoa gì
_à …khoa ABC …
_dãy D phải ko
_uhm…sao em biet
_em học dãy C nè , ủa mà…sao học nặng lắm hả…sao thấy đi suốt ngày vậy…
_ uhm.. -tôi bắt đầu bực vì sự nhiều chuyện của con nhỏ này…biết thế cho nó ở ngoài cho xong…hỏi gì mà hỏi lắm thế..tôi chụp lấy tờ giấy và đưa nó…nhưng..có vẻ nó đang có hứng nói chuyện…lại những câu hỏi …dở hơi của đàn bà phụ nữ…tôi ậm ừ cho qua chuyện…rồi tiễn nó về lại hang động…tuy vậy…trước khi đi…nó đã làm tôi..cảm động bằng sự quan tâm…vô tư của nó…
_sao..anh khóc hoài vậy…
tôi nhìn nó….mỉm cười…
_ko…có…tại..đang có chuyện thôi…
_đàn ông mạnh mẽ lên chứ…- tự nhiên tôi lại cảm thấy nó thân thuộc như người nhà…như con mèo em tôi…h thì tôi lại muốn kéo nó vào tâm sự…tôi thở dài nhìn nó…và khép cửa lại để trở về với nỗi buồn của mình….