Yesterday

Chương 38

cô vừa ngồi lên xe…tôi rịn ga một cái…làm cô giật bắn người …

_ quỷ…từ từ ….gϊếŧ tui hả… -hai tay cô bấu chặc lấy eo tôi….có vẽ cô đang sợ hãi trước thái độ tức giận của tôi…cũng vì cô cả thôi…

_từ từ thôi t…từ từ thôi …- cô áp vào người tôi..giọng nói đầy sợ hãi…sao lúc nãy ngang ngạnh lắm mà…h như con cừu non vậy… thấy ghét…

áp má vào lưng tôi…cô thủ thỉ…

_sao …giận cô rồi hả….mới chút mà… -tôi im lặng ,tỏ vẽ hờ hững ko thèm quan tâm đến những lời ngon ngọt của cô…

_thôi mà…ga lăng chút đi…- cô đưa hai tay ôm chặt tôi lại….bầu ngực đầy đặn ép vào lưng…ôi trời…nứиɠ quá….chỉ đươc thế là giỏi….

bằng những cử chỉ vuốt ve nhẹ nhàng…cô làm tôi chuyển từ trạng thái hung hãn sang….mê ly…chim tôi bắt đầu ngóc lên trong quần….rẽ sang một con đường khác…tôi phóng xe thẳng ra bờ biễn …nơi quen thuộc cho các cặp tình nhân…

_ơ…thế….ko về à… – cô ngạc nhiên khi tôi dừng xe lại trước bãi biển….

_ko…vào đây với em…

_nhưng mà…

_cãi cãi ..vào nhanh …. – tôi lại lôi cô xuồng bờ cát trắng mát lạnh….và chúng tôi lại dính chặt vào nhau….càng làm tôi tức giận…cô lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ..thú tính trong người tôi bộc phát…dù chương mở đầu của đêm nay có những dằn co buồn giận nhưng như thường lệ…chương cuối lại đầy mật ngọt hạnh phúc….môi lại tìm đến môi…cuộn xoay vào nụ hôn tình ái…một cái vòng luẩn quẩn đầy ma lực ko thể thoát ra được…

….

ngả người lên ngực tôi…cô chỉ cho tôi ngôi sao nào sáng nhất giữa trời đêm…nhưng tôi chả mấy quan tâm…h đây cô vẫn đang là ngôi sao hộ mệnh rực rỡ nhất của cuộc đời này….có cô …tôi có được tất cả…thiên thần dẫn đường xinh đẹp của tôi….tôi yêu em biết bao….

…ko khí lãng mạn của buổi hẹn hò ..lại bị cô phá vỡ khi cô rút ra 100 ngàn và đưa tôi….

_t….cất đi…hôm nay ng làm t giận…thì ng trả…được ko…

_mệt ng quá….ng lại cứ quan trọng chuyện tiền bạc làm gì….chả lẽ t ko bao nỗi ng ly nước hay sao…

_ko phải là chuyện bao hay ko bao t à..

_thế là chuyện gì !

_ t phải biết tiết kiệm…vì t chưa làm ra được tiền…nên ko được hoang phí như vậy….t hiểu ng ko…

_nhưng mà lâu lâu mình mới có cơ hội gặp nhau…mà từ trước đến h toàn ra mấy chỗ gì đâu ko…phải có lúc …hoang phí chút thì sao đâu…ng quan trọng làm gì ….ng biết t yêu ng mà…

_uhm..ng biết…t muốn chứng tỏ tình yêu của t…đúng ko…nhưng mà…ko cần thiết phải làm vậy…t làm vậy…là t coi thường ng đó….

_ơ…sao ..lại coi thường ng…chả lẽ vào mội nơi đẹp đẽ sạch sẽ với người mình yêu là coi thường người ta à.

_ko phải là ng có ý đó….ng ko phải là ko thích t mang ng đến một nơi đẹp đẽ sạch sẽ …nhưng mà cái đó đối với ng ko quan trọng bằng t dành cho ng một tình yêu ” đẹp đẽ sạch sẽ ” …quan trọng là tình cảm t à ….

_nhưng mà ..tình cảm t dành cho ng….ng còn nghi ngờ sao….

_ko…ng ko có nghi ngờ gì hết…chỉ là ng muốn t biết là…dù t có đưa ng đến nơi tối tăm , dơ bẩn nào đi chăng nữa thì miễn là t vẫn dành hết tình yêu cho ng …thì ng vẫn ko rời t….hiểu ko…dù cho mình đang nằm trên cát …nhưng mà mình vẫn được gần nhau…còn hơn là ngồi trên mấy cái ghế sang trọng kia mà chỉ biết nhìn nhau….t muốn vậy à…

…h thì tôi đã hiểu…

tôi nghẹn ngào ôm em vào lòng….

xin em đừng bao h rời xa tôi một giây một phút nào nữa….làm sao tôi sống khi ko có em , hơi thở em, nụ cười em, mái tóc em , làn da em, bầu ngực em, giọng nói em…vỗ về tôi trong cơn đau và dẫn đường cho tôi mỗi khi lạc lối….

…..Baby I can see your halo

You know you’re my saving grace

You’re everything I need and more

It’s written all over your face

Baby I can feel your halo

Pray it won’t fade away….

_…t…à ..có chuyện này …- cô rụt rè nhìn tôi …

_sao cô..nói đi ..

_cô nói cái này…t đừng giận cô nhen…- cô nắm lấy tay tôi…

dù l cảm đây là chuyện chẳng lành . tôi cố tỏ ra bình thản …

_sao ! cứ nói đi . có gì mà phải ngại…

_chắc…đêm nay có lẽ…là đêm cuối cùng mình …gặp nhau…

_cái gì ….! – tôi bật người dậy nhìn cô. ko hiểu cô đang nói cái quái gì ? – …ng nói vậy …là sao…là có ý gì ?

_nằm xuống…chưa nghe người ta nói hết mà…nằm xuống….- cô mỉm cười kéo tôi vào lòng…

_ko ! nói rõ đi rồi em nằm…- tuy nói thế nhưng tôi vẫn gục vào lòng cô…ôm chặc cô lại…h cô có nói gì tôi cũng ko buông cô ra…

_thôi mà…cô ngộp thở rồi nè…nằm xuống đi ….

tôi vội vã ngồi dậy tìm môi cô hun ngấu nghiến vì sợ cô sắp nói ra điều gì đó ghê gớm ….

_uhm….óh…thôi …có nghe ng nói ko…từ từ đã….

_rồi…nói đi ….

_h…ý cô là từ đây đến lúc t thi đại học xong…mình sẽ ko gặp nhau nữa…được ko…- phù …ko đến nỗi tệ lắm …nhưng mà vẫn rất tệ….tôi vội vã phản đối .

_ko đồng ý . đã nói vậy rồi…mà chỉ gặp cuối tuần thôi mà !

_ko đồng ý cũng phải đồng ý . h ko phải là lúc để yêu . h là lúc t phải tập trung hết sức vào ôn tập.mình phải tạm thời gác lại chuyện này để tập trung cho t . t biết ng lo cho t cỡ nào ko. – cô nghiêm nghị như một người chị ….

_thì…biết …nhưng mà…đàng nào mình chả gặp nhau ..trên trường ….cũng như kô…

_trên trường ng vẫn là cô t . ko được có ý nghĩ gì khác. t mà lì …ng bỏ t luôn đấy . – sự nghiêm túc của cô nâng lên môt cấp độ mới : dọa nạt .

và ..lần này…tôi cảm thấy sợ hãi thật sự…có vẽ cô đã đắn đo rất nhiều…trước khi nói ra những lời này…có lẽ…ko còn cách nào khác…

tôi quay đi…thở dài ngậm ngùi…

vừa mang lên mình bộ giáp cứng rắn…cô vội vàng vứt đi khi thấy nét mặt muộn phiền của tôi…kéo tôi nằm vào lòng cô nói ..

_ nghe lời ng đi…ng đã nghĩ nhiêu lắm mới nói vậy…sợ t lại buồn rồi làm liều…nhưng mà ng vẫn phải nói …tất cả vì t thôi…t biết ng yêu t nhiều lắm mà…phảii ko….?

tôi ko nói gì..vì trong trái tim tôi….cô luôn là người thắp đèn hướng thiện….và ngay tại đây , ngay lúc này …tôi đã hoàn toàn bị cô thuần phục…tôi đã hứa với lòng sẽ làm tất cả những điều cô nói …và dù cô có bắt tôi phải xa cô 1 năm 10 năm hay 100 năm nữa để rồi sau đó được bên cô đến hơi thở

cuối cùng thì tôi vẫn mãn nguyện…

tôi dụi đầu vào lòng cô…có lẽ sau đêm nay…còn rất lâu nữa tôi mới được cô ôm ấp trong vòng tay như thế này …để truyền hơi ấm cho tôi…ôi..làm sao tôi có thể dứt ra được đây….

_ …cô biết…là….khi yêu ai rồi…thì xa nhau 1 ngày ..cũng như 1 năm ko…. – tôi thì thầm trong lòng cô…. tôi muốn cô biết được mức độ nghiêm trọng của hành động ” ly khai” tạm thời của cô…

_ hihi…sến vừa thôi ông….cô biết chư…nhưng mà…đối với việc học…thì người ta phải tận dụng từng phút …từng giây…lúc nào cũng phải học….đã ko học thì thôi…nhưng mà học thì phải tập trung hết toàn bộ tâm trí…vậy mới thành công được…

_ triết lý vừa thôi cô… – tôi nhại lại lời cô….

_sao…vậy h có chịu ko…nói cô nghe coi…ráng chịu đi…thử nghĩ t mà có chuyện gì…lỡ làng…thì làm sao cô dám …nhìn mặt t nữa…hiểu cho cô nhen…

_uhm…thôi đừng nói nữa…cứ nói mấy chuyện xui xẻo làm gì… -tôi đưa tay bẹo má cô một cái… – nhưng mà em có 1 điều kiện . -tôi nói

_sao …điều kiện gì !

_ chắc chắn…là từ h đến lúc thi xong..nếu ko được gần gũi cô…chắc em sẽ phát điên lên mất…

_chu…làm gì ..ghê dzữ…thì cố…mà chịu đi…!

_thì tất nhiên…phải cố mà chịu thôi chứ h biết sao…cô nói vậy rồi em còn nói được gì nữa…nhưng mà….

_nhưng mà sao … -cô nhìn tôi chờ đợi …

_nhưng mà…khi thi xong…thì….cô phải cho em…giải tỏa…

_là sao…nói rõ đi…thì thi xong mình gặp nhau lại mà..

_chỉ gặp thôi…thì chưa đủ….mà phải …cuồng nhiệt hơn nữa…tức là…cô phải theo em vào …khách sạn.

_cái …cái gì ? ông…nói vậy là có ý gì…nói rõ ra coi…

_ko hiểu nữa sao…tức là…cô và em…thi xong rồi..thì ..trời nói sao đây ta…tức là …cô phải cho em ôm ấp..chứ …

_ơ ! tưởng gì…thì ôm ấp nãy h nè…có gì mà phải vào khách sạn trời

ặc…ko biết ngây tho thiệt hay cố tình lãng tránh …

_nhưng mà…ôm ấp vầy chưa đủ…phải….ấy ấy nữa…tức là…phải phang…à ko…phải…nói chung là…cho em quan hệ với cô ấy… -cuối cùng cũng đã diễn tả được…tôi ngại ngùng úp mặt vào lòng…

_sặc….pó tay…! – giọng cô có vẽ…ko mấy ngạc nhiên trước lời đề nghị của tôi…hehe , cơ hội đây, tôi bật dậy khỏi người cô…

_đi…nhen…một thỉnh cầu hết sức là nhỏ nhỏi…tội nghiệp…mà chỉ có cô là giải quyết được – tôi giở trò van nài…

_xí…tội tội…tội chưa xử chứ tội gì !

_ đi…đồng ý đi…cho em nhỏ nó có tinh thần nó chiến đấu …tội nghiệp nó mà cô…h về giam mình ở nhà…thì cũng được đền bù thiệt hại chút chứ….mấy tuần chứ có phải ít đâu , mà 1 tuần 7 ngày , 1 ngày 24 tiếng , 1 tiếng 60 phút….

_thôi…..! đau đầu với ông quá…- cô quay mặt đi…cố nén cười…

kéo người cô quay lại…tôi cười..

_đồng ý rồi nhen…thi xong…là vô khách sạn liền đấy ….hehe

_cái đầu ông…tui chưa nói gì hết .

_còn gì phải nói đâu cô…yêu nhau mấy núi cũng trèo….h nghe cô mà hy sinh mấy tuần liền…thì cô cũng hy sinh cho em chút chứ…yêu nhau mà …

_ khỉ…toàn có lợi cho ông thôi… tui có được gì đâu….ông khôn vừa thôi !

_thôi vậy. – tôi hớn dỗi quay đi….

…cô cười …áp mặt vào lưng tôi…chúng tôi im lặng nghe từng nhịp sóng vỗ bờ….sự im lặng của cô…cho tôi câu trả lời mà tôi ao ước….

….

chúng tôi là những người cuối cùng rời khỏi bãi biển….con đường hôm nay như ngắn lại…bởi vì những phút giây cuối cùng của chúng tôi bên nhau đã sắp trôi qua….chỉ vài khoảnh khắc nữa…chúng tôi sẽ phải xa nhau..dù chỉ là vài tuần….

giàn bông giấy trước ngõ nhà cô…vẫn đang yên giấc trong tấm màn màu tím …đã gần khuya…và những nhịp đập thổn thức của hai con tim…vẫn đang giao thoa nhau mạnh mẽ….tạo nên những cảm xúc mãnh liệt nhất trong thời khắc ly biệt…cuộc ly biệt lần thứ nhất …



sáng…

…tôi dậy từ 5 h sáng ..dàn sách vở ra trên bàn trong phòng khách..tôi hồi hộp chờ búp bê …và ngủ quên đi lúc nào ko biết….

_t…t…sao ngồi đây ngủ vầy…trời…- giọng ai nghe thật ấm áp thân quen…

mở mắt ra…

_sao má…l tới hả…! – tôi nhìn mẹ hớn hở

_l nào…có thấy đâu….cái thằng…buồn ngủ thì lên kia ngủ đi … sao trông con phờ phạc vậy…tối qua học khuya à…

_dà…h má đi làm hé…

_uhm. con cầm tiền ra ăn phở nhen , sáng má vội quá chưa mua kịp , được ko.hay để má mua cho ăn rôi đi .

_ thôi mệt quá ! đi làm đi , kệ con – cứ làm tôi là trẻ con ko bằng. tôi đứng dậy đẩy mẹ ra cửa.

_uhm, vậy tự ăn nhen . mà thèm gì ko , trưa về má mua cho !

_thôi! gì cũng được….kệ con… -khổ…từ ngày tôi bị ngất vì ko ăn uống…má cứ tự trách mình rằng đã ko lo cho tôi đầy đủ …tội nghiệp má…giá mà tôi có thể nói mọi chuyện hoàn toàn ko phải do má mà là do tôi tất cả…

má đi được vài phút…con mèo cũng đi….h thì…căn nhà chỉ còn trơ trọi mình tôi….và đống sách vở ngổn ngang trên bàn…thôi thì…tạm quên nhân tình thế thái…học trước cái đã…



tôi giật bắn người vì tiếng chuông đt….mà nó đâu rồi…lục tung chồng sách vở…tôi chụp ngay cái dt mở ra…thì ra là má…

_ alo..gì thế má…

_ con ở nhà bắt dùm má nồi cơm nhen …được ko !

_dà…để con bắt….

_thôi nhen…!

tôi ngồi phịch xuống ghế…nhìn đồng hồ…đã gần 9 h ,, sắp đến h đi học rồi..mà em vẫn chưa tới….hay em biết nay tôi đi học nên ko tới…hoặc là…em vẫn còn tức mình chuyện hôm qua….và có thể xảy ra khả năng xấu nhất…em căm thù tôi chăng…trời ….

dắt xe ra khỏi cổng…tôi cố nán lại một chút …biết đâu em đang trên đường đến đây thì sao…

…..

1 ngày trôi qua ….

rồi 2 ngày…..

vẫn ko có tín hiệu gì từ em…

cứ mỗi lần nằm xuống chiếc giường này…hình ảnh của em lại hiện lên trong tâm trí tôi…mồ hôi nhễ nhại , hai gò má đỏ ửng vừa khiêng bịch bơ chuối vào nhà vừa thở hổn hển…rồi hình ảnh em tu sạch chai nước vì khát…đáng yêu làm sao…và chợt bùng cháy lên trong tôi…một cơ thể hoàn mỹ với những đường cong kì diệu rực rỡ dưới ánh nắng trong ngần của sáng mùa hạ….

và em…đã ra đi…để lại trong tôi những niềm day dứt ăn năn vô hạn ….h này em ở đâu…ko biết em có nghĩ đến tôi dù chỉ trong 1 khoảnh khắc…hay em đã quyết định xóa hình ảnh tôi ra khỏi tâm trí em ..mãi mãi….

…tối…

vừa bước vào lớp học văn…trông thấy em…tôi đã có l cảm gì đó ko hay…vì chúng tôi đã thống nhất là chỉ mình tôi đi học để chép bài…nhưng dù sao thì gặp em tôi cũng rất mừng…tôi vội vã chạy đến …

_ l..

quay mặt lại….em nhìn tôi …và bình thản quay lên…thái độ ấy…đâm một nhát mạnh vào tim tôi…đổ người xuống ghế…tôi cũng ko biết nói gì thêm nữa….

cả buổi học ấy ..ánh mắt tôi ko rời em một giây nào …tôi tự hỏi hàng ngàn lần …em đang nghĩ gì …và muốn gì …làm sao em có thể thể hiện một thái độ lạnh nhạt hờ hững đến vậy …tôi ko tin là chỉ vì 1 lần gượng ép mà dẫn tới sự thay đổi này ở em…còn ẩn khuất gì chăng …

lớp học vừa tan…tôi đã vội vã đuổi theo em ….

_ l …từ từ …

em dừng lại…và buông ra những lời lạnh lùng…

_có gì ko ?

tôi nén lại cảm xúc đau nhói trong lòng…

_ sao…mấy hôm nay …ko qua học nữa …giận t phải ko…? -hy vọng em sẽ trả lời là phải

_ mắc công chuyện . mà chắc cũng ko qua nữa.

_tại…sao …? t…làm l …tức giận lắm phải ko ? t…xin lỗi….thực tình….

_thôi ! chuyện qua rồi , bỏ đi ! còn gì nữa ko…tui về đây .

tôi cứng họng nhìn bóng em xa dần ….giường như…con đường tôi và em đang đi…đã đến lúc phải rẽ lối…đêm nay ..lại mình tôi lang thang

dưới gốc bàng…tôi ngồi đó…mỉm cười …một sáng mùa hè …dưới tán bàng rợp bóng này…em đã nói muốn tôi đưa em đi đến cuối cuộc đời này….

từ cái đêm hôm đó…tôi biết em ko còn muốn dính líu gì đến tôi nữa….nhưng..tôi sẽ ko đau đớn ko khóc lóc than vãn ko cầu xin em quay lại nữa….vì tôi biết….để em ra đi…là điều tốt đẹp nhất mà tôi có thể làm cho em lúc này…nhưng…trong sâu kín nhất của linh hồn của niềm tin yêu và hy vong…có lời nói nào đó …cứ mách bảo tôi rằng…em chỉ giả vờ…và nếu là vậy.. bi kịch này vẫn chưa kết thúc…còn những điều đau đớn khủng khiếp hơn…ắc hẳn đang chờ đợi chúng tôi ở tương lai…