Yesterday

Chương 22

…vuốt ve mái tóc tôi …em nói :

_ …ngực thôi nhen…

tôi ngoan ngoãn gật đầu …h thì em bảo gì tôi sẽ làm nấy…miễn là được chạm vào em…mà bây h tôi cũng ko còn đủ sức lực để phản kháng hay đòi hỏi gì nữa…chỉ muốn yêu em …

em nhìn tôi âu yếm …và cũng có thể là thương hại …vì trông tôi lúc này chả còn ra dáng một học sinh ngoan hiền gương mẫu nữa …vì nằm bên cơ thể gợϊ ɖụ© của em …tôi như một đứa trẻ…hai tay bấu chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn …miệng thì cứ mãi miết hôn lúc thì vào ngực lúc thì vào áo vυ' …

_ từ từ …t..từ đã …- em mỉm cười nhìn tôi …

_ l ..khó chịu à …- tôi hồi hộp …

em ko nói gì …ngồi dậy …em bật áo ngực ra…bựt…cặp nhũ hoa hồng hào nẩy lên trước mắt …ôi trời …em gϊếŧ tôi rồi…

tôi run rẩy đưa tay nâng hai bầu vυ' nặng trĩu của em lên…vừa chạm vào …đã thấy mát rượi ..miệng tôi dần dần chạm vào nhũ hoa …đúng rồi…đúng là cái hương sữa thơm lan tỏa trên da thịt em…ôi trời…nước mắt trào ra trên mi …

_ …t …khóc à …! phải không vậy …

_ ko có…phản xạ ấy mà….

đúng là tôi đã khóc..vì quá sung sướиɠ , kể từ ngày trên bãi biển định mệnh , ngày tôi cướp đi sự trinh trắng của em. , tôi đã ko còn được hôn lên cặp nhũ hoa này nữa…h đây lại được ngậm chúng …tôi sướиɠ phát khóc…lưỡi tôi đưa trên hai đầṳ ѵú em…tôi muốn mình ko được phép quên cái vị thanh khiết của làn da em…và cái hương thơm dịu dàng của cơ thể búp bê…dù tôi đã hết sức nhẹ nhàng…nhưng điều đó ko ngăn được tôi làm em …sướиɠ…em đưa người theo từng cái bóp cái hun và nhào nặn trên ngực em….

_ nhẹ…thôi t…! đừng…cắn mà … – em rêи ɾỉ….

kɧoáı ©ảʍ trào dâng trong em và tôi…chợt em ngồi dậy …đè lên tôi…em đẩy hai vυ' chèn lên mặt tôi….tôi gần ngạt thở…

còn gì sung sướиɠ hơn khi được chết dưới bầu ngực em…em xiết chặt lấy tôi…và ko ngừng đong đưa bầu ngực lên xuống miệng tôi ….tôi đáp lại nồng nhiệt và đầy thèm khát…cắn…bóp nhào nặn …có vẻ là chưa đủ để làm em thõa mãn…

cho đến khi chúng tôi phải nằm vật ra vì mệt lữ …

tôi ngước lên nhìn em…cười thẹn thùng…

_ cảm…ơn l nhen …!

em nhìn tôi trách móc :

_ t…ác..vừa vừa thôi nhen…

_ ơ…t …có làm gì đâu

_ ko làm gì nữa chớ …gần đứt…núʍ ѵú người ta rồi nè …

ôi trời ! tưởng em sướиɠ nên cắn mấy cái…ai ngờ h em quay sang trách tôi …đúng là phụ nữ…chả biết đường nào mà lần…nhưng mà thôi …giỗ dành em một chút cũng chả mất gì …trườn lên bụng em tôi cươi khì khì :

_ thôi đừng giận…tại lâu quá rồi ko …được yêu …vυ' nên…

em nũng nịu :

_ ..yêu…cũng…vừa vừa chứ …biết thế…ko cho yêu…ê hết…vυ' nè …

hihi , sướиɠ trong đó mà ê này nọ , tôi áp mặt vào vυ' em :

_ đâu nào …vυ' nào đâu…ôi thương cái núm quá nè…xin lỗi….núm nhen…

và …câu nói đùa của tôi ..làm em cười khúc khích …

_ tự nhiên…ko xin lỗi người …mà xin lỗi núm …hay nhen…

_rồi…xin lỗi cả hai …thương quá nè…- vừa nói tôi vừa ngậm núm vào …nhẹ nhàng như một quý ông…

_ đấy đấy..cắn nữa đi… -em cảnh cáo tôi …

mặc kệ em nói …tôi vẫn say mê nhâm nhi đầṳ ѵú em…yêu nó quá đi mất…



_ t…nói nè



_ nói nè , có nghe ko …- em lay tôi dậy …thì ra nãy h ngủ gật trên ngực em..

_sao..l …

_ 12 h rồi đấy …!

_cái gì ? – tôi bật dậy …

_ 12 h ! – em nói

_ chết t rồi ! – tôi hốt hoảng

_ sao …về trễ má la hả…- em ngơ ngác nhìn tôi …

_ uh ! lúc nãy 8 h đi kêu là đi 15 phút…h quá 4 tiếng mới chết chứ …- tôi dậy kiếm cái áo mặc lại …

_ trời ! thế h sao đây …! – em lo lắng hỏi – hay là …cứ nói thật đi . nói má là đang đi bị mệt nên phải vào nhà bạn tạm …

_ ko được ! nói vậy càng chết nữa ! rồi má sẽ hỏi hang này nọ , phiền phức lắm …

_ chứ h nói sao !

_ thôi để đó t lo …à ! mấy chị nhà l về chưa

_ chưa , sao lâu dzữ ko biết …mà để tui chở t về ,vậy nhen ., sao , duoc ko ?

_ ko ! để t tự lo …má t mà thấy l thì mệt lắm …

vừa nói xong …khuôn mặt em gợn lên những nét buồn bã …em ngồi xuống nệm…ko nói gì nữa , chắc là l đang nhớ lại chuyện cũ , chuyện những định kiến của gia đình tôi về em…khốn nạn thật , tự nhiên lỡ lời ra mà ko suy nghĩ…tôi vội nắm tay em…

_ ý t là khuya rồi , nếu mà thấy l thì má t sẽ hỏi này nò , lúc đó phiền cho l thôi .

em gật đầu …đôi mắt em đang nói lên những suy nghĩ mặc cảm trong em…tôi có thể thấy rõ ..tôi ôm em vào lòng …

_ thôi…để l xuống mở cửa..về đi ko trễ nửa …

tôi dắt xe ra…em đi theo sau…chúng tôi quyến luyến nhìn nhau …tôi biết em ko muốn ở lại một mình giữa khuya trong căn nhà trống vắng này …nhưng làm sao đây..giá mà tôi đưa em về cùng…em khép cổng lại…đôi mắt dõi theo từng bước đi của tôi …ko ! ko thể như thế này , nãy h em chăm lo cho tôi biet chung nào , chăng lẽ h tôi lại để em lại …

_ l , t nói ne – tôi quay đầu xe lại …

_ em vội mở cổng chạy ra… – sao t …

_ mấy bà kia gần về chưa …?

_ ko biet…thường thì đi khuya thế này thì chắc đi tới sáng luôn ….- em ngập ngừng…

_ trơi ! gọi điện hỏi thử

nhận ra sự lo lắng của tôi em nói :

_ ko sao đâu ! t cứ về đi .

_ t về …ko yên..

_ ko sao mà !

_ t …ở lại với l nhen – tôi lấy hết can đảm đề nghị em …tôi chỉ vừa quyết định trong giây lát .

_ đừng! má t đang trông ở nhà , về đi ! l đã nói ko sao mà ! t sợ gì chứ ! về đi !

tôi kiên quyết

_ ko sao ! t cũng hay qua nhà bạn ngủ mà ! chắc má t biết t qua nhà ban nên ko có lo đâu ! h bỏ l lại t ko yên tâm .(Bạn đang đọc truyện sεメ tại TruyenVKL.com chúc các bạn online vui vẻ!)

em nắm tay tôi đấy ra xe :

_ l ko sao mà …l biêt là t lo cho l nhưng mà xin t đấy ! mẹ t mà biết t ở nhà l chắc mình ko gap nhau nữa đâu , nghe l đi , xin t mà ….- mắt em rướm nước , em làm tôi buồn mang mác khi cứ một mực từ chối…

tôi gắng gượng thuyết phục em…

_ t chỉ cần gọi dien thoai cho mẹ là được mà , nói là ở nhà bạn học là ok hết !

_ đừng ! t mà nói dối như thế l là mình nghỉ chơi đó ! l đã nói ko sao là ko sao ! l vào đây , t lì quá .

em cương quyết nhìn tôi ….thôi thì …đành tung chiêu bài cuối cùng…

_ bây h…t về cũng được…nhưng mà thực sự t…mệt lắm rồi…lúc nãy l ko thấy t gục trên người l sao…trời khuya thế này …lỡ đi duong có chuyện gì …sao t gap l duoc nữa…

từ trong cổ họng em phát ra một tiếng …ơ …và em ko còn biết nói gì nữa …

dưới ánh đèn mờ tỏa nơi góc phố …hai cái bóng ngả dài trên mặt đất….em thở dài nhìn tôi…chúng tôi gục lên vai nhau….

_ alo , ai đấy – giọng mẹ gấp gáp đầu bên kia .

_ dạ …con nè má

_ con ơi là con , mày đi đâu sao má gọi hoài ko được thế con !

_ con ở nhà ..bạn …ôn bài cho vui…chắc tối nay con ở đây ngủ luôn…

_ trơi! đau ốm chưa hết mà học cái gì mà học ! h con ở đâu , có gần ko , gần thì về đi , tao ở nhà lo lắm !

_ khoẻ rồi mà …ở đây học mệt rồi ngủ luôn …má cứ yên tâm đi ko sao đâu..

_ khoẻ gì mà khoẻ …đi ngủ sớm đi …có gì gọi điện má nghen con !

_ dà …thôi nhen má ..!

….

quay lại …búp bê đang đứng sau lưng nhìn tôi …bĩu môi em nói :

_ nói láo thấy sợ luôn ! học mệt rồi ngủ mới sợ !

_ hihi ! h ..mình lên “học ” tiếp đi …- tôi nhìn em cười

_ cái gì ? thôi nha ! ko biết mấy bà chị ông anh tui về lúc nào đâu ! h ra phòng khách ngồi coi tv đi …

sặc ! chán vãi ! đang mệt mà còn bắt ra coi tv

_ có phim gì đâu mà coi , mệt quá , thôi lên ngủ cho rồi , chắc mấy người sáng mới về ,lo gì ?

_ lỡ về bất tử …rồi thấy hai đứa ngủ chung một phòng …rồi biết giải thích sao …

uhm , nói cũng đúng …dù có trong sáng đến mấy cũng khó mà thanh minh ..

_ thế h ..sao ? chẳng lẽ coi tv tới sáng à – tôi nhăn nhó

_ hay ..! t chịu khó ngủ dưới phòng khách nhen …l đem gối mên xuống cho…

sặc …chắc đành phải vậy …h còn cách nào nữa đâu , thôi vì em mà chịu khó một đêm vậy , khổ một chút nhưng mà …em yêu mình hơn …vậy là mãn nguyện rồi …

tôi theo em lên lầu lấy mền …em gom hết gối mền trong phòng đưa tôi …

_ trời ! đưa t hết lấy gì l đắp , đưa cái gối thôi .

_ ko , cứ ôm xuống hết đi , đang đau nằm ko muỗi chít đau thêm nữa !

_lo cho t wa’ há , sao ko cho t ngủ đây luôn mà còn đuổi xuông! – tôi vờ giận em

em vội thanh minh

_ ,,,ko phải vậy..bắt buộc thôi chứ sao l phải đuổi t …thôi mà, ráng đi , chứ nằm đây người ta về thấy …rồi sao mình gặp nhau nữa.

tôi im lặng…

em tiếp tục dỗ dành …

_ ráng chịu khó đi…thương mà …-em nắm tay tôi đong đưa …nhìn mặt thấy ghét…

_ lại đây – tôi ra lệnh…

em rón rén bước lên trước mặt tôi …

ôm lấy hai má em …tôi hun em ngấu nghiến…rồi khiêng em lên nệm…

_ …ứm …ứm…từ…đã …

_ hun miếng….

_ hun …thôi …đấy…ứm…đang..đ.au…mà….

đã 1 h …chúng tôi vẫn nằm ôm ấp nhau ko rời…càng dính vào nhau …càng ko thể rời ra…trong bóng tối…chạm tay vào môi em…tôi vẫn có thể cảm nhận thấy nụ cười hạnh phúc…dù đêm nay ko phải là đêm trọn vẹn chăng gối nồng nàn …nhưng dù sao đi nữa tôi vẫn thấy hạnh phúc ấm áp …trong tấm chăng mát lạnh…chúng tôi nằm ôn lại chuyện cũ…3 năm qua…từ lúc chúng tôi xuất phát từ hai con đường và đến lúc gặp nhau tại ngã ba …để cùng bước tiếp …hương tóc em ủ trong chăng…thơm nồng…tôi siết chặt lấy em…cố hít hết cái hương thơm ấy…ko để chúng bay ra ngoài kia…

…tiếng động cơ xe máy ,tiếng cười nói của ai đó ngoài kia vọng vào làm tôi tỉnh dậy…bỏ mẹ , nãy h chúng tôi ngủ quên trên này . VÀ hình như là những người kia đã về ..giữa đêm.Chuyến này tiêu chắc luôn , thế nào anh trai l cũng nghĩ tôi cố chèo kéo l để được ở lại rồi dở trò…

_ l …dậy đi…l…- tôi mò xung quanh…săc , em đau rồi ..

_ l…đâu thế…trời…! – tôi hoảng hốt…xung quanh tối như mực , chỉ có và tia sáng le lói chi ếu qua rèm cửa…tôi ngồi dậy bật điên thoại lên soi khắp giường …ôi trời ! em đâu mất tiêu…

tôi hốt hoảng bò ra khỏi giường , mò cánh cửa , tôi chạy ra hành lang…vừa đi vừa sợ hãi gọi tên em …nhưng cũng chả dám gọi lớn vì sợ những người ngoài kia nghe thấy…dưới ánh đèn mờ mờ trên tường..tôi mò vào từng phòng..mỗi cánh cửa mở ra là một ko gian tối đen…tim tôi như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực vì sợ hãi …nhà gì mà phòng ốc tùm lum…đúng rồi …lấy đt bấm thử xem…tôi hồi hộp chờ em bắt máy…

có tiếng nhạc chuông từ đâu đó vọng tới…tôi vội dập máy chạy ngay tới chỗ có nhạc chuong…ko biết em làm gì một mình ở đó…

_ …l….l…ở đâu vậy …-vừa gọi tôi vừa mở cánh cửa phòng ra…dt em đang rung trên bàn…

_..t…sao..thế… – một giọng ngái ngủ phát ra từ trong bóng tối…

_trời ! chạy đâu làm tui kiếm sặc máu …

_sao…ko ngủ nữa…mấy h rồi…sáng rồi hả..

_ ko phải…! hình như có ai về ….

vừa nghe xong em vội bật dậy khỏi giường , bật cộng tắt lên…em hốt hoảng chạy xuống dưới nhà..tôi cũng chạy theo…

tiếng người cười nói vẫn còn…tôi và em đừng trong phòng khách nhìn ra…chỉ thấy tiếng mà ko thấy người…tôi hồi hộp :

_ h…sao đây ..

_ ko biết…chac ko phải…nghe tiếng lạ wa…mà nếu có về thật thì…ông ra phòng khách giả vờ ngủ nhen …

….bất chợt…tiếng đề xe máy lại vang lên…hình như họ lại đi đâu đó…tiếng cười nói xa dàn và chúng tôi thở phào nhẹ nhõm

nhìn đồng hồ.đã 3 h sáng…chúng tôi lại rũ rượi kéo nhau lên gác…quả là một đêm cực nhọc. bị đánh thức giữa đêm…h thì cả tôi và em ko còn ai ngủ được nữa..phần thì cứ bồn chồn lo lắng..phần thì sợ ma ( tôi ) …tôi cứ lẽo đẽo theo em ko dám về phòng nữa…nhà gì mà vừa rộng vừa tối…vừa vào phòng mở điên lên tôi trách em :

_ đang ngủ mà l chạy đi đâu thế , làm sợ gần chết !

em cười với mí mắt nặng trĩu …

_ ha! làm gì sợ …

_ thì cứ tưởng ai bắt đi đâu rồi chứ !

em thanh minh

_ hihi…tại lúc nãy l dậy thấy t ngủ say wa nen để ngủ luôn ,phải qua phòng khác ngủ chớ ..nam vậy ngủ tới sáng người ta về thấy thì sao…mà tối h có hết mệt chưa …còn sốt ko – em đưa tay lên má tôi …

ôm em vào lòng…tôi thủ thỉ ”

_ lần sau ko đươc như thế nghe chưa ! biết lúc tỉnh dậy giữa phòng tối om mà ko có l tui sợ thế nào ko !

em tinh nghịch nhìn tôi :

_ sợ ma chứ gì !

tôi thú nhận :

_ thi …cung 1 phần …nhà gì mà rộng thình …đi kiếm sợ gần chết …mà sợ nhất là…l bị người ta bắt …hiểu chưa…- tôi phát vào mông em cho em chừa cái tôi bỏ đi lung tung …

em chỉ còn biết đứng cho tôi phạt vạ vì …chính em là người phạm lỗi nên ko dám cãi…

vừa kê môi vào định hôn thì em xô ra…

_sao vậy …

_ từ ..đã

_sao…

_đi…đánh răng đã…mới ngủ dậy mà ! – em ngại ngùng nhìn tôi

ôi trơi , thì ra là em sợ…hôi miệng…tôi cười

_ ko sao đâu , tui vơi l mà ngại gì …đưa coi nào – tôi ôm em chu mỏ ra…em giằng ra…

_ ko…để ..đánh răng đã…hun mới thoải mái…- em vô tình nói toạt móng lợn ra…

ôi trời ! tôi phì cười vì câu nói của em

_ thôi vậy đánh chung cho vui …hun nó mơi thoải mái hé , hehe

3 h 15 sáng ! khi mọi người còn đang say giấc ,trong 1 căn nhà nọ…hai con người đang đánh răng rửa mặt để…hun nhau…em vừa bước ra khỏi phòng tắm …tôi đã tuột quần em xuống…nhanh như cắt tôi ngồi xuống nhấc chân em lên và lấy cái quần ngủ mỏng manh ra khỏi 2 chân trong sự kháng cự quyết liêt của em …em la oai oái đòi quần lại…một tay kéo cái áo ngủ xuống che qυầи ɭóŧ, một tay với lấy quần trong tay tôi…

_ quỷ , trả quần đây …nhanh …đưa đay – em nhảy lên nhưng …tiếc là tôi giữ rất chặt

_ hehe! người ta thấy hết rồi mà ngại gì…he – tôi cầm quần chạy lên gác…em í ới gọi theo…

ngồi trong phỏng em …trên tay là chiến lợi phầm tôi cười đác ý chờ em tới nộp mạng…

một cái đầu thò ra từ ngoài…em nhắn nhó …

_ trả quần đây mau…

_ vào đây trả cho hehe

_ko trả hả…được .. -em rút dt ra…bấm số và : ” alo , anh hai ơi , cứu em với…”

sặc , đừng nói em làm thiệt nha …tôi hốt hoảng chạy ra…

_ e…e..đừng… nha …muốn gϊếŧ t hả…

__ ai biêu lì , đưa quần đây – em giật quần trong tay tôi mặt vào…tôi tiéc rẻ nhìn cap mông cang tròn của em bị cái quần phủ lấy…

…mặc quần xong em quay lưng đi thẳng ko thèm liếc tôi 1 cái…sặc , em giận thật rồi…nghĩ lại thấy đùa cũng quá…con người ta mới ngủ dậy đã đè ra tụt quần …tôi vội chạy theo nắm tay em lại :

_ …đi đâu vậy …

em trừng tôi :

_ đi ngủ chứ đâu ! – em giằng tay tôi ra !

_ ..nhưng mà chưa… – tôi định nhắc lại giao kèo lúc nãy…nhưng mà nhìn mặt em căng thẳng quá…thôi thì từ từ tính tiếp…tôi lẽo đẽo theo em lên cầu thang…

_theo tui làm gì ! – em buông câu nói hết sức vô tình …

_ thì…coi thử …! – tôi lúng túng trước thái độ khá là hờ hững của em….

em vào phòng đóng sầm cửa lại ko thèm để ý đến cảm xúc của tôi…đứng ngoài cửa…tôi thật sự thấy hối hận…tự nhiên lại nghĩ ra cái trò …thô thiển đến thế…làm lỡ mất những nụ hôn ngọt ngào …tôi giận mình quá…tâm trạng chán nản làm cơ thể mệt mỏi trở lại…tôi quay đầu về phòng…vừa đi tôi vừa nghĩ :”hay là mình..quay lại xin lỗi …ko , làm thế mất giá quá…em nó đang ở thế dưới , mà h mình xin lỗi thì …nó ăn quen thì chết .”

nằm một mình trong căn phòng tối đen…tôi hi vọng em sẽ nghĩ lại…và sang đây…tôi nằm lắng nghe tiếng động dù là nhỏ nhất …nhưng vẫn ko có tín hiệu gì …