Xung quanh đều là màu trắng, Thẩm Quân xoa đôi mắt, lấy chăn quấn quanh người nhìn ổn thỏa rồi mới đi ra ngoài. Cô biết hiện giờ cô đang ở trong phòng nghỉ ngơi của Chúc Cẩm Thành. Thẩm Quân thật sự xem nhẹ một thanh niên cấm dục đã lâu, hắn ở phòng họp bắn một lần, trở về phòng liền ấn cô lên sô pha làm một hồi, làm tới cô hôn mê. Qua một lúc, cả người cô mềm nhũn, Thẩm Quân nhẹ nhàng chậm chạp đi ra cửa, lại nghe được một giọng nói không quen biết.
"Nghe nói, anh dạo này tìm được hồng nhan tri kỷ, cuộc sống thỏa mãn sung sướиɠ."
Anh.....Chúc Vũ Trạch? Em của Chúc Cẩm Thành.
Thẩm Quân ghé vào bên cửa, lén nghe.
"Tôi không có lý do gì phải nhiều lời với cậu." Chúc Cẩm Thành có chút không vui, hắn không muốn Chúc Vũ Trạch biết đến sự tồn tại của Thẩm Quân.
"Vậy bàn chuyện công, nói về miếng đất kia đi, Thành ca, miếng đất kia tôi nhất định phải đạt được, cho nên anh cũng đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ mà tranh với tôi. Nếu tôi không có được, tôi cũng sẽ chơi anh khốn đốn."
"Có điều kiện thì cứ đưa ra mà trao đổi, tôi là dân làm ăn, không nói tình thân."
"Vậy anh ép tôi rồi."
"Tiền tôi bỏ ra, cũng muốn thu lại, tôi mặc kệ cậu muốn làm cái gì, tiền nào của nấy."
Thẩm Quân lén nghe nữa ngày cũng là chuyện làm ăn. Chúc Vũ Trạch này tuyệt đối không rảnh mà đi tranh với Chúc Cẩm Thành một miếng đất không có giá trị. Bề ngoài khu đất hoang vu sơ sài, nhưng phía dưới có biết bao nhiêu mỏ vàng bị giấu. Nếu làm lớn chuyện, chính phủ cũng sẽ cưỡng chế thu mua, đối với Chúc Cẩm Thành đúng là sẽ bị tổn thất không nhỏ, Chúc Vũ Trạch không lấy được nên thả vào bên trong khu đất rất nhiều thuốc phiện hàng cấm, làm Chúc Cẩm Thành sức đầu một trận.
Cô chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho tên Chúc Vũ Trạch kia, mong hắn lên đường bình an.
Nghe bên ngoài không còn tiếng động, Thẩm Quân mới hồi tay, nhẹ nhàng mở cửa, giống như một đứa bé lén ăn vụng. Chúc Cẩm Thành trong mắt hiện lên ý cười, đi đến bế cô lên.
"A ~" Thẩm Quân ôm Chúc Cẩm Thành bả vai, chỉ là cái chăn kia không quấn chặt, lúc này lộ xuống một phần cơ thể hiện ra. Hai đầu v* còn sưng to chưa xẹp, thân thể vệt xanh vệt tím dọa người.
"Anh rể hư, phía dưới người ta còn rất đau." Thẩm Quân quay đầu, giận giận nói.
Chúc Cẩm Thành ôm cô về giường lớn, dùng tay nhéo đậu đỏ trước ngực, Thẩm Quân rêи ɾỉ, phía dưới lại có cảm giác, chưa kịp phản ứng đã bị Chúc Cẩm Thành xốc chăn lên: "Lại thèm rồi hả, cái miệng nhỏ này."
Chúc Cẩm Thành cởϊ qυầи, cầm côn th*t đang sưng to, trực tiếp đâm vào.
"Anh rể....Sâu quá....Chậm một chút....."
Hên là Thẩm Quân có hệ thống giúp đỡ, nếu không thật sự bại liệt rồi. Chúc Cẩm Thành náo loạn một hồi, trong phòng ngập tràn tiếng rêи ɾỉ, rồi lại có tiếng thanh niên gầm nhẹ.
Nghe một hồi lại thấy phía dưới phát ngứa, hai chân nhũn ra.