Dịch: Đại Sảnh Đường
Hiệu đính: Hoathieugia
Biên dịch: Melly
Biên tập: Nhậm Sương Bạch
Uyển Doanh thoáng lộ ra vẻ hoan hỷ, rồi nghiến răng hét lớn:
- Các vị quan sai đại ca, nhanh tóm tên khâm phạm đang cưỡi hắc mã Lâm Tam kia, đưa được hắn về đại nhân sẽ trọng thưởng .
Những bổ khoái nghe Uyển Doanh nói xong, liền tất tốc hành động, vây lấy đoàn người Lâm Vãn Vinh vào giữa, lớn tiếng nói:
- Lâm Tam, mau xuống ngựa chịu trói!
Lâm Vãn Vinh hơi cười một tiếng, nhìn về phía Uyển Doanh:
- Uyển Doanh tiểu thư, sớm như thế này mà đã làm nhiệm vụ ư? Thật là khổ sở quá! Không hiểu vì sao các người lại bao vây bọn ta, có chuyện gì ư ?
Uyển Doanh cả giận nói:
- Lâm Tam, ngươi hôm qua ngươi đánh Hậu công tử, chính mắt ta nhìn thấy. Hôm nay nhân tiện bắt ngươi, ngươi còn gì để chối cãi nữa?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Uyển Doanh tiểu thư, quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Ngươi nếu muốn bắt ta thì đơn giản thôi, đưa công văn cho phép bắt người của phủ doãn đại nhân ra, khi ấy không cần các ngươi ra tay ta cũng tự quy thuận.
Uyển Doanh có đôi chút bất ngờ, thầm nghĩ: "Sao tên Lâm Tam này lại biết điều này? hôm qua sau khi trở lại nha phủ, phủ doãn đại nhân thấy bộ dạng Hậu công tử như thế tự nhiên vô cùng tức giận. Nhưng sau buổi tối khi Lạc đại nhân tìm phủ doãn đại nhân bàn bạc, thái độ của phủ doãn đại nhân liền hoàn toàn thay đổi, sự tức giận dường như đã tan thành mây khói, chỉ nói Hậu công tử đánh người trước nên sự việc này không thể xử phạt. Đồng thời còn bảo việc này không thể hoàn toàn trách bọn họ, không được tìm Lâm Vãn Vinh báo thù."
Uyển Doanh không biết vì sao phủ doãn đại nhân lại có chuyển biến kỳ lạ như vậy, nhưng vì nàng quan tâm tới Hậu công tử nên trong lòng thực sự vô cùng tức giận. Sáng sớm hôm nay nhân gặp Lâm Tam cũng đã toại nguyện tâm sự của nàng, liền tiền trảm hậu tấu bắt giữ hắn.
Lâm Tam thấy bộ dạng nàng như thế, liền biết ngay Lạc lão sớm xử lý việc này, trong lòng không hề e ngại:
- Uyển Doanh tiều thư, ngươi đưa công văn ra đi.
Ánh mắt Uyển Doanh lấp lánh, lớn tiếng nói:
- Ta phụng mệnh đại nhân bắt ngươi, ngươi mau theo ta về nha môn, tới đó người sẽ thấy công văn.
Đại tiểu thư nghe thấy thanh âm của Uyển Doanh, từ trong xe ngựa thò đầu ra:
- Uyển Doanh tiểu thư, ngươi cũng ở chỗ này sao ?
Uyển Doanh thấy Tiêu Ngọc Nhược liền kinh ngạc:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, tỷ cũng ở đây à? Sớm như vậy đã định đi đâu?
Uyển Doanh một lòng muốn thành toàn việc tốt giữa đại ca mình và Tiêu Ngọc Nhược nên ngày trước thường tâng bốc, lấy lòng đại tiểu thư. Nhưng hôm qua tên Lâm Tam kia làm bị thương Hậu công tử, trong lòng thật sự căm hận, nói tiếp:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, đợi ta bắt tên Lâm Tam này, sau đó sẽ nói chuyện với tỷ.
Thấy tiểu nữ này "bên trọng, bên khinh". Lâm Tam cười lạnh:
- Uyển Doanh tiểu thư nếu muốn bắt ta mà không có công văn cũng như hành động của bọn cướp đường, so với cường đạo có khác gì. Ngươi cần phải nghĩ cho kỹ!
Uyển Doanh cắn môi, cả giận:
- Các vị đại ca, nhanh động thủ bắt Lâm Tam lại.
Vài vị quan sai tựa hồ rất muốn lấy lòng của Uyển Doanh, biết rõ nàng không có công văn nhưng cũng hùng hổ xông tới, hét lớn:
- Lâm Tam, nhanh nhanh xuống ngựa chịu trói .
Con bà nó, ta không phải là chim chóc nên cũng chẳng sợ cung nỏ của các ngươi. Uyển Doanh tiểu thư, ta đã nhắc nhở ngươi hơn một lần rồi, bây giờ người không có công văn yêu cầu bắt ta, vậy thì dùng cường đạo đối cường đạo, ta sẽ không khách khí nữa.
- Lớn mật, để lão tử lôi ngươi xuống!
Một bộ khoái gần Lâm Vãn Vinh tức giận chửi một câu, tiến đến định giật dây cương của Lâm Vãn Vinh.
Lâm Vãn Vinh đá hắn một cước nằm thẳng cẳng trên mặt đất, nói:
- Các ngươi mới đúng là cường đạo, ta cũng không khách khí với bọn ngươi nữa. Cho dù là Tổng đốc đại nhân đến đây, ta cũng bất tất phải sợ các ngươi.
Bộ khoái môn ở Kim Lăng phủ này bình thường hay diễu võ dương oai, chưa bao giờ phải chịu khi phụ như thế này, lập tức có người rút cương đao tiến lại. Uyển Doanh thấy đồng bọn có hành động như vậy, cũng hô vang một tiếng thúc bạch mã xông thẳng đến chỗ Lâm Vãn Vinh định chém gϊếŧ. Nàng thân hình mềm mại, kỵ thuật tinh thông nên phong thái cưỡi ngựa rất vững chắc bình ổn, đột nhiên vung ra một roi hung hăng nhằm vào mặt Lâm Vãn Vinh đánh tới.
- Lâm Tam chú ý!
Đại tiểu thư ở trong xe ngựa hoảng sợ kêu to một tiếng
"Con mụ Uyển Doanh này cũng thật gian xảo mà". Lâm Vãn Vinh chửi thầm đồng thời cũng lùi lại phía sau. Hắn lúc này cũng đã thành thạo thuật cưỡi ngựa, lại có công phu đầy mình, đối phó với những quan nhân này tự nhiên là cũng rất dễ dàng. Nhằm đúng thời thời cơ, hắn một chiêu phản thủ khống chế roi ngựa rồi tiện thể tóm luôn cánh tay nhỏ nhắn của Uyển Doanh khiến nàng ta sắc mặt đỏ bừng nhưng roi ngựa đã không thể động đậy.
- Ngươi buông tay ra.
Uyển thanh tức giận.
Lâm vãn vinh kéo mạnh cái roi da làm Uyển Doanh cảm thấy rát tay, không thể giữ chắc nữa, kêu lên một tiếng. Roi ngựa đã nằm trong tay Lâm Vãn Vinh. Nàng lại nổi cơn tức giận, xoay tay rút ra thanh trường kiếm bên mình nhằm thẳng vào ngực hắn, hung hăng chém tới một kiếm.
Mẹ nó, nha đầu này thật độc ác mà. Tâm lý Lâm Vãn Vinh đã bị kích động triệt để, nhanh chóng quay đầu ngựa, khó khăn lắm mới hóa giải một kiếm này. Rồi tung chân đá mạnh lên cần cổ của con bạch mã Uyền Doanh đang cưỡi.
Bạch mã hí vang một tiếng dài lộ ra dã tính, hai vó trước nhấc bỗng lên, muốn hất Uyển Doanh bay khỏi thân. Cũng may là Uyển Doanh kỵ thuật thành thục, nhanh chóng giữ chặt lấy dây cương, hai chân liền kẹp cứng vào bụng ngựa, không thì đã sớm ngã xuống. Dù vậy toàn thân nàng cũng một phen đổ mồ hôi lạnh.
Lâm Vãn Vinh chớp đúng thời cơ vươn người ra một chiêu đoạt lấy trường kiếm vào tay, thuận thế bóp mạnh tay làm Uyển Doanh kêu toáng lên, cổ cánh tay đã bị hắn làm cho đỏ lên rồi. Hắn hừ một tiếng thả tay nàng ra, lui vài bước rồi quay đầu nhìn lại, sau đó đem trường kiếm đoạt được cắm sâu trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Uyển Doanh.
Vài bộ khoái thấy Uyển Doanh chịu thiệt thòi dưới tay Lâm Vãn Vinh tức khắc đều la lối, đao kiếm trong tay đều vung lên quát tháo:
- Tặc tử này dám chống cự lại, huynh đệ chúng ta cùng tiến lên bắt lấy hắn.
Uyển Doanh thấy nhiều đồng bọn giúp sức như thế liền lấy lại khí thế dữ tợn nắm chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ bừng lên, khẽ kêu lên một tiếng đồng thời như một mũi tên thúc bạch mã vọt tới.
Thấy bọn chúng không biết tốt xấu như thế, Lâm vãn vinh dù là người hiền lành cũng không thể nhịn được. Huống chi hắn vốn không phải là kẻ dễ bị hù dọa, chỉ cười hắc hắc, nói với Tứ Đức và Tiêu Phong:
- Bảo vệ Đại tiểu thư
Rồi liền thúc ngựa lao thẳng tới.
Cảm giác cưỡi ngựa xông trận quả nhiên là tuyệt, uy phong lầm liệt, sát khí đằng đằng, khó trách Uyển Doanh lại trông khác biệt như vậy. Lâm Vãn Vinh tài cao gan lớn, thúc hắc mã hướng về phía Uyển Doanh. Vào lúc hai ngựa giao nhau, Uyển Doanh đã lựa ngay thời cơ, tính đúng khoảng cách dũng mãnh xuất một quyền nhằm thẳng vào mặt hắn hướng tới.
Lâm Vãn Vinh hơi nghiêng người tránh quyền phong, thân thể hơi cuối xuống, hai tay với nhanh tới trước người nàng . Uyển Doanh chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên nhẹ bẫng, "a" một tiếng thét lên. Thân thể của nàng đột nhiên bay trên không, đã bị hai tay hắn ôm chặt vào eo, giống như một hài nhi bị treo trên không trung. Bạch mã của nàng đã chạy xa, mà ngay cả tay chân cũng không thể động thủ được
- Thả ta ra, thả ta ra!
Uyển Doanh liều mạng gào lớn. Là một tiểu cô nương, bị người khác ôm eo nên cảm giác rất lo lắng, tức giận khó mà tưởng tượng nỗi. Nàng "a" một tiếng kêu thảm thiết, hai chân cố giẫy mạnh, muốn đạp vào bụng con hắc mã này.
Con bà nó! Bị tóm rồi mà vẫn còn muốn ngang tàng. Lâm Vãn Vinh hai tay dùng lực ấn vào eo nàng. Thân thể Uyển Doanh rốt cuộc cũng không thể vùng vẫy được nữa.
Lâm Vãn Vinh treo ngược người nàng lên, hai tay giữ chặt lấy chân nàng, đảo đầu xuống dưới chân ở trên. Cái tư thế này quả thật đáng hổ thẹn. Uyển Doanh cảm thấy máu nóng dồn hết lên mặt.
- Tên ác tặc họ Lâm, Đào Uyển Doanh ta nếu không gϊếŧ được người, ta không phải là người
Uyển Doanh oa oa khóc lớn.
Đại tiểu thư vội vàng kêu lên:
- Lâm Tam, ngươi chớ để Uyển Doanh tiểu thư bị thương, nàng ta chỉ là một nữ hải tử.
"Nữ hài tử, mẹ nó, lúc cầm đao gϊếŧ ta sao không nói đó là nữ hải tử". Ánh mắt Lâm Vãn Vinh đảo nhìn vòng vây những bổ khoải quanh mình cả giận nói:
- Các người còn muốn thử lại không.
- Ngươi.. ngươi dám đánh quan sai Chúng ta tuyệt sẽ không buông tha ngươi
Một bổ khoái lớn gan nói.
- Quan sai ? Các người không có công văn, thậm chí còn muốn gϊếŧ ta, đó chỉ là hành vi cường đạo, dù tới nhà môn, ta cũng không sợ ngươi.
Lâm Vãn Vinh bực tức.
Uyển Doanh bị Lâm Vãn Vinh ôm lấy, liền nổi tính quật cường, cao giọng:
- Các vị đại ca, tên Lâm tam đầu tiên hành hung Hầu công tử, sau đó lại đánh người ở nha môn, người bình thường ở nơi này làm gì có lớn mật như vậy? Ta đoán hắn cùng bọn bọn Bạch Liên giáo là một, mọi người mau bắt hắn rồi về bẩm báo cho đại nhân.
Nói Lâm Vãn Vinh đánh tên họ Hầu kia còn được, bây giờ thậm chí còn nói hắn cấu kết cùng Bạch Liên Giáo, điều này chọc đến động đến nghịch lân*** của Lâm Vãn Vinh. Nếu hành động trước đó của Uyển Doanh có thể dùng hai chứ hỗn đản để hình dung, thì lời này của nàng trần trụi chỉ toàn vu hại cùng bịa đặt.
Đại tiểu thư nghe xong cũng đùng đùng nổi giận lên tiếng:
- Uyển Doanh tiểu thư, ta cùng với Lâm Tam cùng trải qua sự việc ở Bạch Liên giáo. Ta lấy nhân cách ra đảm bảo hắn tuyệt không phải là yêu nhân của Bạch Liên giáo. Nếu ngươi vu hãm cho hắn, tức là nói đến ta, cũng đồng thời kết tội cho cả Tiêu gia. Ngươi hôm nay không có công văn bắt người, lại vu hãm cho Tiêu gia ta, ngươi thực sư cho thành Kim Lăng này không có vương pháp hay sao? Tiêu gia ta tuy so ra kém Đào gia của ngươi, cũng không dễ bị bắt nạt thế này. Đào tiểu thư, ngươi hôm nay quả thực đã giảng cho ta biết thế nào là công đạo đó. Nếu chúng ta không có giao tình thì ta đã tới phủ doãn trước mặt Tổng đốc đại nhân tố cáo, để đòi lại công bằng cho Tiêu gia ta.
Đại tiểu thư tựa hồ thực sự tức giận, điều đó làm cho Uyển Doanh tiểu thư ba lần bảy lượt khó xử ngượng nghịu. Khi nãy Uyển Doanh đã thực sự nói ra Lâm Tam câu kết Bạch Liên giáo, người khác không biết Lâm Tam nhưng nàng biết rõ. Hiện tại ở Tiêu gia ngoài mẫu thân cùng muội muội ra, người làm cho nàng nể trọng cùng tin tưởng chính là Lâm Tam. Câu nói này của Đào Uyển Doanh không chỉ nhằm đúng Lâm Tam mà khinh miệt, càng miệt thị Tiêu gia, khiến Đại Tiểu thư không nhịn được lửa giận trong lòng.
Tiêu Ngọc Nhươc lần này lời lẽ nặng nề, thần sắc lẫn ngữ khí không có một điểm lưu tình, nể mặt Uyển Doanh.
"Lời này nghe thật ấm lòng a", Lâm Vãn Vinh hướng về Đại tiểu thư.
Nàng cũng bực bội liếc hắn: "Nếu như ngươi không đánh Hậu công tử thì làm gì mà có sự tình này ?"
Đào Uyển Doanh tựa hồ ý thức được lời lẽ của mình không ổn, vội bào chữa:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta không phải có ý này ! hụ hụ…
Nàng ta bị Lâm Vãn Vinh dốc ngược, huyết khí không đủ, nói chuyện cũng bắt đầu khó khăn.
Tiêu Ngọc Nhược nói với Lâm Vãn Vinh:
- Lâm Tam, ngươi thả nàng ra đi. Nếu nàng ta còn dám làm ngươi khó xử, ta sẽ đích thân đến nha phủ minh oan cho ngươi.
Thấy Đại tiểu thư đã ủng hộ mình như vậy cũng phải nể mặt mũi, Lâm Vãn Vinh hai tay dùng sức nhấc Đào Uyển Doanh lên, xoay ngang đưa ra đưa xa cách thân hình hắn một khoảng để tỏ vẻ thực không có ý đồ xấu với cô ta.
Đào Uyển Doanh vội la lên:
- Lâm Tam, tên cẩu tặc ngươi mau buông ta ra. Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta không phải có ý kia, ta không phải hoài nghi ngươi cùng bọn với Bạch Liên giáo.
Đại tiểu thư phất phất tay nói:
- Uyển Doanh tiểu thư, việc này không cần nhắc lại, ngươi hôm nay nghi ngờ Lâm Tam, đó là hoài nghi ta, hoài nghi Tiêu gia ta. Ta với ngươi không còn chuyện gì để nói. Lâm Tam, mau thả cô ta ra.
Lâm Vãn Vinh nói:
- Đại tiểu thư, nàng muốn ta buông cô ta ra như vậy ư ?
Đại tiểu thư gật gật đầu, Lâm Vãn Vinh thật thà đáp:
- Biết rồi, vậy thì ta thả cô ta đây.
Hắn nói xong liền ôm ngang Đào Uyển Doanh, hai tay đột nhiên buông ra. Đào Uyển Doanh mất điểm tựa liền rớt thẳng xuống mặt đất, nàng kêu khẽ "ai da" một tiếng, kiều đồn liền nở hoa. Nàng vừa thẹn vừa giận, nói một cách khó khăn:
- Lâm Tam, ta sẽ không buông tha ngươi !
Đại tiểu thư biết Lâm Tam cố ý để Uyển Doanh rớt thẳng xuống, nhịn không được chỉ trừng hắn liếc mắt, rồi lạnh lùng nhìn Uyển Doanh:
- Đào tiểu thư, ngươi nhớ rõ lời ta hôm nay nói. Tiêu gia ta tuy toàn nữ nhân, nhưng cũng không sợ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ đâu.
Trời sanh người tương khắc người. Đào Uyển Doanh mặc dù tính tình man dại, nhưng có chút e ngại Đại tiểu thư, liền ấm ức nói:
- Ngọc Nhược tỷ tỷ, ta không có ý kia, tại Lâm Tam hắn quá đáng, ta…
Đại tiểu thư không thèm nói thêm với nàng ta, quay qua mấy gã công sai kia:
- Chư vị quan sai đại ca, hôm nay các vị vô cớ đánh người, Tiêu gia ta tuy không phải danh môn vọng tộc nhưng tại Kim Lăng thành đây cũng không để người khác vu oan. Ta biết hôm nay việc này cùng các vị không có liên hệ gì nên ta cũng không nghĩ đến việc truy cứu, chỉ yêu cầu các vị không làm chúng ta khó xử thêm lần nữa.
Đám bộ khoái này vốn tưởng đây là chuyện nhỏ, lại không nghĩ rằng gặp phải xương khó nhai, mà việc này đúng là mình không phải. Tiêu gia tuyệt không phải là chỗ dễ đυ.ng, đều tại Đào tiểu thư không nói sự tình rõ ràng, chỉ có thể coi như mình xui xẻo.
Sự tình phát triển đến nước này, Đào Uyển Doanh cũng không biết làm sao bây giờ chỉ nhìn Đại tiểu thư, ánh mắt lộ vẻ đau đớn đáng thương, ai có thể tưởng tượng được nàng mới vừa rồi còn có bộ dạng hung dữ muốn gϊếŧ người.
Đại tiểu thư nhìn Đào Uyển Doanh một tay chống hông, một tay xoa mông, biết nàng có lẽ bị ngã không nhẹ, nhịn không được liếc mắt Lâm Tam đã thấy hắn chăm chú nhìn mông của Đào Uyển Doanh cười mỉm. Hắn đối với nữ tử này có cái gì mà đặc biệt hứng thú vậy?
Đại tiểu thư có chút đỏ mặt, hừ một tiếng, quay về xe ngựa phất tay:
- Lên đường !