Dịch giả:
Biên dịch: melly
Biên tập: binhbt
Ngày thứ hai khi trời còn chưa sáng, Lâm Vãn Vinh đang say giấc thì nghe thấy tiếng gọi của một nữ tử từ ngoài cửa:
- Lâm Tam, dậy mau!
Lâm Vãn Vinh mơ mơ màng màng mở mắt, nghe thanh âm tựu hồ như của Đại tiểu thư, trong lòng liền buồn bực, nha đầu kia, đi sớm như vậy để làm chi, không sợ bị thâm như mắt gấu mèo sao?
- Lâm Tam, dậy nhanh lên, chúng ta phải xuất phát.
Tiếng của Đại tiểu thư từ bên ngoài truyền đến.
Lâm Vãn Vinh không còn cách nào khác đành phải ngồi dậy mặc quần áo. Lúc ra ngoài mở cửa mới thấy ánh sáng le lói của sao Mai báo hiệu buổi hừng đông, còn hơn một canh giờ nữa trời mới sáng.
Đại tiểu thư y phục đã sớm chỉnh chu, khoác một tấm áo choàng dài. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng trong gió lạnh mùa đông, nàng đứng ở ngoài cửa phòng lườm hắn:
- Biết ngươi vẫn còn ngủ mà. Nhanh tỉnh dậy, chúng ta phải lên đường.
Ngáp dài một cái, Lâm Vãn Vinh nói giọng uể oải:
- Đại tiểu thư, lúc này vẫn là giờ ngủ mà, có cần gấp như vậy không?
Tiêu Ngọc Nhược hừ một tiếng:
- Quãng đường từ đây đến Hàng Châu dài vài trăm dặm, nếu không sớm khởi hành, đến khi nào mới tới nơi? Ngươi đúng là kẻ lười biếng, chỉ toàn viện cớ thôi, lần sau ta tiện thể đem theo chiêng trống gõ bên tai ngươi, để xem ngươi ngủ thế nào mà ngủ.
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, giỏi thì đến đây, ngươi muốn quản giáo ta ư, hắc hắc, tiểu nữu này thật quá xem thường lão tử. Hắn lấy nước lạnh rửa mặt rồi nhanh chóng làm mấy việc cá nhân lặt vặt. Khí trời đã là dần trở lạnh, cần phải mang theo một ít đồ ấm để cùng đi với Tiêu Ngọc Nhược.
Thấy hắn động tác nhanh nhẹn gọn gẽ, sắc mặt Đại tiểu thư cũng dãn ra một chút, nàng nói:
- Từ nay về sau đừng có như vậy, ta đâu có muốn thúc giục ngươi!
Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, ngươi mà không đến lão tử lại chẳng thoải mái ngủ một mạch đến sáng ấy.
Vừa bước ra khỏi cửa, thoáng thấy tình hình bên ngoài, Lâm Vãn Vinh chợt có chút xấu hổ. Không chỉ có thêm Tiêu phu nhân mà cả Tiêu Ngọc Sương cũng đang đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, rõ ràng đã đợi một đoạn thời gian. Nhị tiểu thư thấy hắn liền nở nụ cười ngọt ngào, khiến Lâm Vãn Vinh trong lòng bỗng thấy ấm áp.
Lão tử đúng là tên trộm giỏi nhất trong giới gia đinh ở thời đại này, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười thầm vài tiếng, tiến ra phía trước nói:
- Phu nhân và Nhị tiểu thư dậy sớm a!
Tiêu phu nhân gật đầu mỉm cười:
- Lâm Tam, đêm qua ngủ có ngon giấc không? Hôm nay nếu không lên đường sớm thì sẽ chẳng vội đánh thức ngươi như vậy.
Phu nhân bà nói nói những lời thật sự là quan tâm a! Lâm Vãn Vinh dẫu biết rõ đây là thủ đoạn để lung lạc mình, nhưng dù sao lời nói của bà ta nghe cũng rất lọt tai, không giống như những kẻ giả dối khác.
- Đa tạ phu nhân quan tâm. Đêm qua ta ngủ rất tốt!
Lâm Vãn Vinh cảm kích đáp.
Tiêu phu nhân gật gật đầu nói tiếp:
- Ngọc Nhược chỉ là một nữ tử, lần này lên đường đi Hàng Châu một mình không tiện, ngươi cần phải để tâm nhiều hơn.
Lâm Vãn Vinh lập tức thể hiện công phu vỗ mông ngựa:
- Không dám, không dám! Có Đại tiểu thư anh minh chủ trì, chuyến đi lần này tất nhiên là thông suốt không trở ngại gì đâu, sẽ thuận lợi bình an thôi.
Nhị tiểu thư mỉm cười nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng mấp máy, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng lại ngại sự hiện diện của mẫu thân và tỷ tỷ nên không biết làm sao để mở miệng.
Thấy nhân mã đều đã sẵn sàng đúng như dự tính, Tiêu Ngọc Nhược liền nói với mẹ:
- Nương thân, người cùng Ngọc Sương hãy trở về nghỉ ngơi, con phải đi đây!
Vội vàng đi lên vài bước, Tiêu Ngọc Sương nắm chặt lấy tay chị:
- Tỷ tỷ đi đường cẩn thận nhé!
Tiêu Ngọc Nhược mỉm cười gật đầu. Nhị tiểu thư lại quay đầu nhìn Lâm Vãn Vinh nói khẽ:
- Lâm Tam, ngươi…cũng bảo trọng!
- Đa tạ Nhị tiểu thư!
Thần sắc như bị quỷ thần xui khiến, Lâm Vãn Vinh tiến tới vài bước, đang muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng thì đã thấy Đại tiểu thư chen thân đứng trước em gái:
- Lâm Tam, ngươi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi chứ?
Nhìn thấy ánh mắt Đại tiểu thư hiện lên vẻ giảo hoạt, Lâm Vãn Vinh trong lòng căm tức, nha đầu ngươi cố ý phá hảo sự của ta, được, một ngày nào đó, ta cũng phải phá lại chuyện tốt của ngươi.
- Ồ, chuẩn bị tốt rồi. Còn nữa, Nhị tiểu thư, việc niệm kinh Phật của nàng vẫn tốt chứ? Linh Ẩn Tự bên bờ Tây Hồ ở Hàng Châu nghe nói là một đại miếu nổi danh, nếu có thể ta sẽ đi tìm cho nàng hai bản kinh Phật tốt nhất, chẳng biết có cần một bản tranh minh họa kèm theo không?
Nhị tiểu thư che cái miệng nhỏ nhắn cười thầm, "Tên xấu xa này, kinh Phật thì nơi nào mà chả giống nhau, đâu có phân biệt loại tốt loại xấu chứ? Ngươi tưởng mình có thể vẽ cả quyển sách sao? Lại còn cái gì mà tranh minh họa, rõ ràng là tìm cớ cùng ta nói chuyện".
Thấy gương mặt chị mình thoáng vẻ khó chịu, Tiêu Ngọc Sương vội đáp:
- Không cần! Dọc đường ngươi cứ chăm sóc tỷ tỷ thật tốt là được. Còn nữa, ngươi cũng phải lưu tâm chu toàn cho chính mình, chớ có gây chuyện mà sinh hoạ. Trở về sớm một chút…
Nói đến đoạn sau, thanh âm đã nghẹn ngào không thốt nên lời.
Tiêu phu nhân đứng xa nên không nghe thấy, nhưng Đại tiểu thư cùng Lâm Vãn Vinh lại ở quá gần. Nhìn cái tên Lâm Tam mặt mày hớn hở, Đại tiểu thư hừ thầm một tiếng rồi nói:
- Vậy được rồi, chúng ta mau khởi hành thôi!
Nói xong liền xoay người bước đi.
Nhân cơ hội giúp tỷ tỷ lên xe, Tiêu Ngọc Sương đã kịp lén đưa cho cái gã Lâm Tam kia một mảnh giấy đã vo tròn. Lâm Vãn Vinh vội vàng giữ lại trong tay. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhị tiểu thư đỏ bừng, nàng lặng lẽ liếc nhìn hắn rồi tất tả quay lui.
Lâm Vãn Vinh vô cùng cao hứng! Ngọc Sương nha đầu kia, ngay cả cái trò lén trao mật thư mà cũng học được, thật sự là càng ngày càng mê người mà.
Đại tiểu thư vừa lên xe liền vén rèm cửa, quay về phía về mẫu thân cùng muội muội vẫy tay:
- Nương thân, Ngọc Sương, các người mau trở về thôi, chỉ vài ngày nữa chúng ta đã trở về rồi.
Tiêu phu nhân gật đầu:
- Con cũng đừng có lưu luyến nữa!
Nhị tiểu thư hướng về phía xe ngựa vẫy tay, liền thấy cái tên xấu xa kia đẫ lấp ló ngoác miệng cười vẫy tay chào lại. Gương mặt nàng thoáng đỏ lên, trong lòng vừa thẹn thùng vừa lo lắng, liền sà vào lòng mẫu thân, lệ châu tràn ra hai khóe mắt.
Lâm Vãn Vinh xoay người điều khiển hắc mã. Lần này theo Đại tiểu thư đến Hàng Châu ngoại trừ hắn ra còn có hai gia đinh và một nha đầu. Cô nàng này đương nhiên là ở cùng trong xe với Đại tiểu thư. Còn hai gia đinh kia đều là người quen thuộc, một là tên giữ ngựa Tứ Đức, gã còn lại chính là tên Tiêu Phong ngây ngô.
Nguồn nguyên liệu cung cấp cho xưởng sản xuất nước hoa đang gặp vấn đề, mỗi tháng chỉ có thể làm ra hơn năm trăm bình. Tiêu Phong là một sư gia nên cũng có chút tay nghề trong việc này, còn Tứ Đức cùng vài người khác đã theo Phúc Bá từ khi lập ra xưởng sản xuất xà phòng, đối với Lâm Tam cũng không xa lạ. Lần này tuy đều do Đại tiểu thư tự mình chọn lựa người đi cùng nhưng lại rất quen thuộc với Lâm Tam. Cả hai đều biết tính toán, lại siêng năng, có họ đi theo cũng đỡ đần được nhiều việc.
Thấy ba người đều đã lên ngựa, Tiêu Ngọc Nhược liền vén rèm thò đầu ra khỏi ô cửa nói:
- Lâm Tam, lần này đến Hàng Châu, trừ ta ra thì ngươi là đầu lĩnh, cần phải đối xử tử tế với bọn họ. Chớ gây chuyện thị phi mà phụ kỳ vọng của ta và phu nhân.
Tiểu nữ thật giảo hoạt a, cố ý đùn cho ta việc quản lý bọn kia, đẩy hết cho ta trách nhiệm, quả là đi một nước cờ vi diệu.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Tiêu huynh, Tứ Đức! Hai người hãy ngoan ngoãn theo ta, chớ có đi lạc nhé.
- Vâng, Tam ca!
Cả hai đồng thanh cung kính nói. Lâm Vãn Vinh giờ đã là cao cấp gia đinh, thân phận so với hai người bọn họ cao hơn không ít, tại Tiêu gia địa vị như mặt trời lúc chính ngọ, sợ rằng ngay cả Vương quản gia thấy hắn cũng phải cúi đầu chào một tiếng "Tam ca".
Thấy tên xấu xa này cũng có chút uy nghiêm, Đại tiểu thư khẽ gật đầu nói:
- Cứ như vậy đi, các ngươi phải hỗ trợ nhau nghe!
Ba người chia thành hai nhóm, Lâm Vãn Vinh cùng Tiêu Phong cưỡi ngựa song song phía bên trái cỗ xe, Tứ Đức thì đi phía bên phải, đoàn người cùng tiến ra hướng ngoại thành.
Do kỵ thuật đã thành thục, Lâm Vãn Vinh liền núp sau thân hình của Tiêu Phong để tránh khỏi tầm mắt của Đại tiểu thư, nhẹ nhàng mở mật thư Ngọc Sương vừa đưa, chỉ thấy mặt trên bên phải có một hàng chữ nhỏ duyên dáng:
"Đi nhanh về nhanh! Chờ chàng!"
Hắn gật đầu mỉm cười. Lời lẽ tuy ngắn nhưng đầy tình ý, cô bé Ngọc Sương này xem ra càng ngày càng nhu thuận a.
Lúc đoàn ngựa xe đi qua Thực Vi Tiên, Lâm Vãn Vinh nhìn lên khuê phòng của Xảo Xảo ở phía xa xa, đã thấy ánh đèn lập lòe. Nha đầu này sao rời khỏi giường sớm như vậy? Trong lòng hắn chợt trào dâng niềm thương cảm, đang nghĩ đến việc cáo tội với Đại tiểu thư để đi thăm người yêu thì đã thấy dưới lầu Thực Vi Tiên một bóng dáng xinh đẹp tươi cười. Ngưng thần nhìn kỹ thì nhận ra đó chính là Xảo Xảo.
- Đại ca!
Thấy hắn từ xa, Xảo Xảo liền vội vã chạy tới.
Lâm Vãn Vinh thoáng chấn động, vội vàng xoay người nhảy xuống ngựa:
- Xảo Xảo, sao nàng lại đứng ở đó?
Khí trời đã dần quang đãng. Xảo Xảo mặc một chiếc áo có hoa nhỏ màu hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh thủ thỉ:
- Đại ca, là thϊếp đợi chàng đi qua mà!
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt mái tóc còn đọng chút hơi sương của Xảo Xảo, sau đó giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng nói:
- Nha đầu ngốc, sao ra đây làm gì?
Xảo Xảo cười e thẹn:
- Đêm qua Đại tiểu thư cho người đến nhắn là hôm nay sẽ cùng chàng đi Hàng Châu, nên thϊếp chuẩn bị cho mọi người ít thức ăn.
Đúng lúc đó Tiêu Ngọc Nhược cũng từ trên xe bước xuống nói:
- Xảo Xảo, thật cảm ơn ngươi!
Xảo Xảo cười ngọt ngào:
- Đại tiểu thư, người sao lại khách khí như vậy!
Dứt lời khẽ vẫy tay, liền có hai tiểu nhị của Thực Vi Tiên đem giỏ đồ ăn đặt lên xe ngựa.
Lấy ra một giỏ trúc, nàng nói với Lâm Vãn Vinh:
- Đại ca, chỗ này là những món chàng thích ăn, sáng sớm hôm nay thϊếp mới làm xong. Trên đường đi chàng chỉ hâm nóng một chút là có thể dùng được.
Cầm bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh cóng của nàng, Lâm Vãn Vinh cảm động nói:
- Xảo Xảo, từ nay về sau đừng thức khuya dậy sớm nghe. Ta đã nói qua với nàng rồi đấy, tuổi thanh xuân của phụ nữ vô cùng quan trọng, thức đêm như vậy đối với cơ thể nàng không tốt đâu, từ giờ đừng như thế nữa. Nghe lời đại ca nhé, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi.
Xảo Xảo "vâng" một tiếng rồi cúi đầu nói:
- Đại ca, lần này đến Hàng Châu đường xá xa xôi, chàng hãy giữ gìn sức khỏe!
Lâm Vãn Vinh âu yếm vuốt nhẹ gương mặt nàng:
- Nha đầu ngốc, chớ có mau nước mắt như vậy, đại ca chỉ đi vài ngày là trở về rồi. Hàng Châu kia gần ngay đây, đại ca đi ngựa, chỉ cần trú qua một đêm là có thể quay lại.
Gạt nhanh nước mắt, Xảo Xảo vội vàng căn dặn:
- Chàng chớ nên lo nghĩ chuyện đó. Trên đường xa không giống như lúc ở nhà, nhất định phải đi đứng thận trọng chớ nên hấp tấp.
Đại tiểu thư thấy hai người "chàng chàng thϊếp thϊếp" mãi liền sốt ruột dục:
- Giờ cũng không còn sớm, Lâm Tam, chúng ta cũng nên khởi hành thôi.
Lâm Vãn Vinh thì thào:
- Đại tiểu thư đã trả tiền cho chỗ thức ăn này chưa?
Xảo Xảo đang buồn cũng phải phì cười:
- Đại ca sao lại tính toán như vậy?
Nhìn diện mạo tươi cười của Lâm Vãn Vinh nàng mới hiểu ra rằng đại ca chỉ muốn làm cho mình vui vẻ. Xảo Xảo vừa vui vừa thẹn, cùng Lâm Vãn Vinh nói chuyện không phải lần đầu tiên, nhưng mỗi lần đều có cảm mới lạ, ma lực của đại ca cũng không biết là tới mức nào nữa.
Lưu luyến chia tay với Xảo Xảo, thấy Đại tiểu thư có vẻ không vui, hắn cũng chẳng tiện nói chuyện. Bây giờ xem ra hết thảy đều là Đại tiểu thư cố ý an bài, nàng đặc biệt giúp hắn trước tiên gặp gỡ Xảo Xảo, thức ăn kia chỉ là cái cớ, cố ý đưa Xảo Xảo đến từ biệt, coi như là giữ cho Lâm Vãn Vinh một chút thể diện. Như vậy là lão tử phải mang cái ơn này rồi, nha đầu này đúng là tính toán mưu mô mà!
Đi được một đoạn đã thấy tường thành trước mặt. Đến lúc tới gần thì thấy một đám công nhân ở phía xa xa giơ cao những ngọn đuốc. Bọn họ đang ở trên tường thành dán cái gì đó tựa hồ cáo thị.
Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn Tứ Đức, tiểu tử này lập tức hiểu ý liền giục ngựa tiến lên phía trước, nhưng trong chốc lát đã trở lại.
Đại tiểu thư cũng nhìn thấy chuyện đó, liền cất tiếng hỏi:
- Họ dán cáo thị gì vậy?
Tứ Đức cung kính:
- Bẩm Đại tiểu thư, bẩm Tam ca, đấy là thông văn của Tổng đốc đại nhân.
"Hả?" Đại tiểu thư cảm thấy thật kỳ quái. Tổng đốc Lạc đại nhân rất ít xuất cáo kỳ, sao bữa nay lại vậy, chắc phải có đại sự gì đây.
Cả bọn liền tiến về phía trước để xem. Lâm Vãn Vinh mở to mắt, cố tập trung nhìn bài tiểu tự bằng chữ phồn thể, mắt như muốn hoa lên. Xem đi xem lại vài lần cũng không tài nào hiểu nổi, hắn liền hỏi Tiêu Phong bên cạnh:
- Tiêu huynh, đêm qua ta ngủ không ngon nên mắt bây giờ cứ nhắm tít lại, ngươi mau nói cho ta, Tổng đốc đại nhân ra cáo thị gì vậy?
Tiêu Phong trả lời:
- Là công bố về các thuế suất mới. Tổng đốc đại nhân viết "Vì khoản tiền dùng cho việc từ thiện cũng như xây nhà cửa tạo phúc cho bá tánh Giang Tô đã gần cạn. Dựa theo nguyên tắc có tiền giúp tiền, có sức góp sức, đặc biệt đối với Thanh Lâu hai bờ sông Tần hoài, nay định ra Chinh thu thuế và Hành nghiệp thuế. Các thanh lâu có thể đến nha môn đăng ký trong danh sách đóng thuế, sau đó sẽ được cấp môn bài chính thức để quang minh chính đại kinh doanh".
Hay quá! Lão Lạc này thật nhanh tay. Ta mới góp ý việc ra gia tăng các loại thuế mà lão đã ứng dụng ngay được, còn biết kết hợp thêm nhiều loại thuế và thẻ chứng nhận cho phép làm ăn, đúng là nhất cữ lưỡng tiện, vừa cho phép quản lý kinh doanh thanh lâu trong khuôn khổ luật pháp, lại thu được lợi lớn. Thanh lâu xưa nay vốn hoạt động lập lờ, triều đình tuy không có cho phép nhưng cũng chẳng cấm đoán, lão Lạc đặt ra điều lệ này sẽ khởi đầu cho một thay đổi lớn, biến nó thành một nghề được nha môn cấp giấy phép hoạt động để tiện thu thuế, đương nhiên qua đó việc kinh doanh thanh lâu cũng trở nên công khai hợp pháp. Từ lúc này, vì khoản lợi nhuận vô cùng to lớn, nên thuế ngạch có cao tới đâu bọn lão bản cũng phải cam tâm tình nguyện nộp đủ. Thủ đoạn này của lão Lạc thật quá cao minh!
Lâm Vãn Vinh trong lòng cảm thán.
Lại nghe Tiêu Phong tiếp tục:
- Lạc đại nhân còn nói, ngài đã hạ lệnh cho Giang Tô đô chỉ huy sứ Trình đại nhân lập tức điều binh lính bắt tay vào tu sửa đê sông Trường Giang cùng với dân chúng toàn tỉnh, đồng thời đẩy mạnh việc quyên góp tiền tài, xuất lực để phòng lũ. Đây là thời khắc quan trọng nên quân dân Giang Tô phải đồng tâm hiệp lực cùng bảo vệ gia viên. Nếu có ai bất tuân hiệu lệnh, việc đó đồng thời là hủy diệt Kim Lăng, hủy diệt Giang Tô, chính là tội nhân thiên cổ.
Mặc dù giữa hai bên có bất hòa, nhưng Lạc Mẫn lại là quan lại cao cấp nhất ở đất Giang Tô, nên Trình Đức cũng phải chịu sự quản chế của lão. Lạc Mẫn trước tiên tạo sức ép dư luận, đá quả bóng về phía Trình Đức, đúng y như phương pháp hôm qua Lâm Vãn Vinh đã truyền thụ.
Theo lý về làm ăn mà nói thì việc đặt thêm thuế sẽ gây cho thương nhân nhiều bất lợi. Việc kinh doanh thanh lâu tuy đối với Đại tiểu thư là điều ô nhục, nhưng nàng cũng ở trong giới kinh doanh, liền thở dài một hơi nói:
- Làm ăn đã không dễ dàng gì mà quan lại còn đặt thêm đủ thứ thuế, không biết tên cẩu sư gia nào đề xuất ý tưởng này!
Lâm Vãn Vinh trán đổ mồ hôi. Cẩu đầu sư gia kia chả phải là lão tử sao, thật oan uổng thanh danh ta, hắn vội vàng biện giải:
- Đại tiểu thư, đúng là trong làm ăn thì ý nàng không sai, có điều sinh ý cũng chia lớn nhỏ, lợi nhuận mỗi loại cũng khác nhau. Như mức lợi nhuận to lớn trong việc kinh doanh thanh lâu thì khỏi cần phải bàn. Chưa kể việc kinh doanh này là dựa trên xương máu và nước mắt của phụ nữ, vì đồng tiền mà gieo biết bao đau khổ lên thân xác bọn họ, thật sự là một lãi mười. Vậy các khoản lợi nhuận đó về tay ai đây?
Thấy nàng lộ ra vẻ trầm tư, Lâm Vãn Vinh lại nói tiếp:
- Việc thanh lâu tồn tại đương nhiên là cũng có lý do cả. Nói trắng ra, nó có thể sinh tồn được là do nhu cầu của con người. Việc này có ngăn cũng không được, vậy không bằng hãy cho nó hoạt động công khai, rồi đặt ra những quy đinh rõ ràng, đánh thuế nặng vào các khoản lợi nhuận khổng lồ đó. Như vậy vừa hạn chế sự phát triển của thanh lâu lại thu được một khoản thuế lớn, đúng là nhất cữ lưỡng tiện, một mũi tên trúng hai chim, tại sao không làm?
Cái gì mà hạn chế sự phát triển, hoàn toàn chỉ là vẽ chuyện lừa gạt người. Có nhu cầu tức phải có nguồn cung cấp, đây là chân lý vĩnh hằng không bao giờ thay đổi, Việc đánh thuế thật nặng vào thanh lâu, kỳ thật đối với những tên chủ hút máu cũng không ảnh hưởng nhiều. Những khoảng thu này rồi sẽ được tính thêm vào hóa đơn cho khách hàng chi trả. Lâm Vãn Vinh đương nhiên hiểu rất rõ việc đó.
Gái thanh lâu sẽ cao giá hơn trước, đến diêu tử phải mất nhiều tiền hơn. Ai dám oán trách đây, thịt heo còn tăng giá được huống chi là nữ nhi lầu xanh? Càng cao giá lại càng có nhiều người giành giật, mà nam nhân thì mấy ai không ham thích vụ đó? Đây cũng chỉ vì phòng lũ mà lão tử có chút cống hiến thôi.
Đại tiểu thư liếc nhìn hắn:
- Lâm Tam, ngươi vì Lạc đại nhân mà biện hộ, chủ ý đó là của ngươi phải không?
- Làm sao có thể được? Ý tưởng thiên tài vậy, giỏi như ta cũng vô phương nghĩ đến. Ta đoán chừng Lạc đại nhân đã thỉnh đến đây một nhân vật thông minh đệ nhất thiên hạ mới có thể đưa ra một sáng kiến cải cách như vậy.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
Đại tiểu thư hừ một tiếng không nói gì, đang chuẩn bị xuất môn thì nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến. Một nữ tử mặc công phục cưỡi bạch mã phóng tới, uy phong lẫm liệt, hướng về đám quan sai hỏi:
- Các vị đại ca, nơi này đều dán xong hết rồi phải không?
Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lại, té ra là Uyển Doanh tiểu nữ. Cô nàng là quan nhân trong Kim Lăng phủ, lần này đi phát bố cáo, tự nhiên cũng có liên quan một phần.
Thấy Uyển Doanh tựa hồ có chút hào hứng, đám quan sai kia liên tục gật đầu:
- Dán xong hết rồi!
Nhìn qua một chút, Uyển Doanh đang định xoay người rời đi, chợt thấy ngay trước cáo thị có bóng một hắc mã. Nàng lập tức nhìn kẻ đang cưỡi bên trên, bắt gặp mắt chuột mày gian đang dòm mình cười nhăn nhở. Đó chẳng phải là cái tên càn rỡ Lâm Tam sao?