Chờ Trầm Thước Hi bưng cốc sữa tươi đi tới phòng khách đã trông thấy ngay ánh mắt buồn bã của Hạ Nhân.
- Thế nào?
Trầm Thước Hi liếc mắt nhìn Hạ Nhân một cái, liếc nhìn đôi mắt ti hí đang tràn ngập bi thương vì bị lừa gạt, vừa nhìn thấy Hạ Nhân mấp máy môi định nói gì đó, Trầm Thước Hi bèn lập tức đưa cốc sữa đến bên miệng của nàng ấy
- Uống nhanh đi.
- Nga~.....
Hạ Nhân tay cầm cốc sữa, ngửa cổ uống một hơi. Trầm Thước Hi nhìn nàng như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi từ trong mắt Hạ Nhân lóe lên cái nhìn biểu lộ nàng đã có phán đoán, có vẻ là mấy điều mình chém với nàng lúc trước bị phát hiện rồi.
Một cốc sữa tươi vào hết trong bụng, Hạ Nhân đem cái cốc đặt ở trên khay trà, ôm gối đầu tiếp tục u oán nhìn Trầm Thước Hi. Nàng nhất định phải tìm được một lý do sáng suốt rồi mới mở miệng, phải biết rằng, cùng Trầm Thước Hi tranh luận, không tính bước đôi để còn có đường rút thì đến lúc sau không có chỗ mà quay đầu.
Trầm Thước Hi nghiêng đầu nhìn Hạ Nhân, có lẽ do vừa mới tắm xong, da của nàng trắng nõn trong suốt như ngọc, môi đỏ mọng tương phản với làn da càng thêm rõ ràng. Môi Hạ Nhân cũng không phải là loại môi mỏng đang phổ biến hiện nay, ngược lại, môi của nàng so với người bình thường còn dày hơn một chút. Thậm chi còn như hơi sưng lên, tựa hồ trời sinh là để cho người ta tới hôn lên, hơn nữa do mới vừa uống xong sữa tươi, ở trên môi nàng vẫn còn lưu lại một vòng màu trắng nhạt, thoạt nhìn manh chết người.
Trầm Thước Hi ho khan một cái, ánh mắt hướng sang bên cạnh dời đi khỏi đôi môi kia.
- Trầm Thước Hi.........
Hạ Nhân dòm dòm Trầm Thước Hi nói, Trầm Thước Hi làm như không để ý đến nàng, trực tiếp đi thẳng tới lấy tay sạch vết sữa tươi trên miệng nàng, thuận tiện ở môi nàng xoa xoa một chút.
Hạ Nhân: . . . . . .
Tên bác sĩ trời đánh kia ! ! !
Hạ Nhân cứng đơ cả người, mặc dù nàng luôn để lại cho người ta ấn tượng rằng nàng là một người phóng đãng tự do, phong tao quyến rũ, nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng nào có bị người nào đùa giỡn qua như vậy? Mà đáng xấu hổ nhất.........đáng xấu hổ nhất chính là tại sao tay của Trầm Thước Hi lại còn mang điện, khi mơn trớn môi của nàng lại làm cho nàng cảm thấy tê tê? Hơn nữa lại còn thơm thơm mềm mềm, thật là quá đáng quá đi !!
- Được rồi, cái gì cũng đừng nói, cũng sắp mười một giờ rồi, mấy ngày nay cô đều không có nghỉ ngơi tốt, hôm nay tôi trông cô ngủ.
Trầm Thước Hi nghiêm trang nói, biểu lộ cũng giống như lão sư đang giao bài tập vậy, nghiêm túc cực kỳ.
Hạ Nhân lông mày nhíu lại, hướng trên ghế salon nhìn một chút
- Cô trông tôi ngủ? Nhưng là trên ghế salon rất không thỏa mái, có chút chật chội.
Trầm Thước Hi cau mày
- Ai bảo rằng cô sẽ ngủ trên ghế salon?
Trong lòng Hạ Nhân chợt giật lên một cái
- Nếu không thì thế nào?
Trầm Thước Hi thoải mái đứng dậy, vân đạm phong kinh nói:
- Ngủ ở trên giường của cô, mau dậy đi.
Hạ Nhân trong nháy mắt mặt liền nóng lên, nàng có chút cảm thấy không được tự nhiên ngồi im trên ghế salon, trong lòng không ngừng biến chuyển
- Ngủ trong phòng của tôi? Tốt như vậy........
Hạ Nhân gần đây vốn là có chút không được bình thường, luôn đối với Trầm Thước Hi sinh ra vài cái liên tưởng trong đầu.........bây giờ lại muốn ngủ trên cùng một cái giường, cái này có phải Trầm Thước Hi thực tâm không a~? Nàng ấy có khả năng nhìn thấu lòng người khác, chẳng lẽ lại thật sự không nhìn ra sự khác lạ của nàng?
Trầm Thước Hi nhìn dáng vẻ đần người ra của Hạ Nhân, lông mày đẹp đẽ bỗng nhíu lại
- Không được tự nhiên cái gì đây? Tôi đây không ngại cùng cô nằm trên cái giường màu hồng ngây thơ công chúa.
Hạ Nhân: . . . . .
Ngoại trừ phúc hoắc cùng độc mồm, năng lực trả đũa của Trầm Thước Hi cũng xứng đáng được ca tụng hàng đầu.
Đến cuối cùng, Hạ Nhân nhận mệnh chậm chậm lết vào phòng của mình.
Trầm Thước Hi đã ngồi ở trên giường, nàng nhìn dáng vẻ tức tối của Hạ Nhân, trong mắt thoáng qua một tia ý cười, trên mặt lại vẫn như cũ dáng vẻ nghiêm trang, so với ai cũng nghiêm trang hơn. Nàng vỗ vỗ xuống mặt nệm
- Mau tới đây. Cô là con mèo sao? Thế nào lại còn cần tôi dẫn dắt.
Hạ Nhân liếc nàng một cái, nhìn dáng vẻ tự tiếu phi tiếu của Trầm Thước Hi, trong lòng lửa cũng là đùng đùng cháy. Dựa vào cái gì a? Mặc dù nói Trầm Thước HI dáng dấp xinh đẹp như hoa như liễu nhưng nàng cũng không kém a~? Thế nào liền tổng cảm thấy bản thân sao với nàng ấy đều kém một đoạn đây?
Nghĩ tới đây, Hạ Nhân vứt béng vẻ mặt nhăn nhó lúc nãy, nàng dùng tư thế tựa như con báo từ từ bò lên giường, thuận tiện nằm nghiêng một bên, bày ra tư thế câu người.
Bởi vì luôn mất ngủ thưởng xuyên, cho nên vào ban đêm, Hạ Nhân có rất nhiều thời gian để cho trí tưởng tượng của mình được bay cao, nàng nhưng là dành không ít thời gian hướng trước gương uốn éo tạo dáng. Nghiêng thân, một tay chống đầu, tóc dài tản mát rơi xuống cổ, đôi mắt hoa đào híp híp lại tỏ vẻ hài lòng vô cùng, có lúc, ngay chính bản thân nàng cũng sẽ không cẩn thận bị bản thân mình câu dẫn. Mà lần này, nàng thậm chí có cố ý để lộ ra bắp đùi thon dài.
Khách khách khách, đơn giản là xinh đẹp tự nhiên như nước chảy mây trôi !
- Bác sĩ Trầm~
Hạ Nhân kiều mị gọi Trầm Thước Hi, Trầm Thước Hi xoay người nhìn Hạ Nhân một cái. Hạ Nhân làm như vô tình liếʍ liếʍ môi, trong nháy mắt khắp nơi tràn đầy hương vị câu người đầy cám dỗ.
Trầm Thước Hi phản ứng ngay lập tức, nàng đưa tay kéo cái chăn bên cạnh đắp lên trên người Hạ Nhân
- Đừng để bị cảm lạnh.
Hạ Nhân: . . . . . .
Mãi cho đến tận khi tắt đèn, Hạ Nhân vẫn là tức giận nằm im một chỗ không nói tiếng nào. Trầm Thước Hi dĩ nhiên là hiểu tính khí trẻ con của ai kia, nàng nhếch khóe môi, duỗi cánh tay một cái, đem ai kia ôm chặt vào trong ngực mình.
Hạ Nhân không vui, người uốn éo dùng dằng, Trầm Thước Hi hai chân kẹp chặt lấy nàng, đôi môi ghé sát vào tai của nàng, ôn nhu nói:
- Tốt lắm, đừng làm rộn, mau ngủ.
Làm như là vô tình, đôi môi mềm mại của Trầm Thước Hi cứ như vậy đem lỗ tai Hạ Nhân làm cho đỏ bừng, cũng may là đã tắt đèn. Nhưng Hạ Nhân cũng bởi vì phản ứng thẹn thùng của bản thân mà túng quẫn vô cùng, song nàng lại nhịn không được tựa gần vào trong l*иg ngực ấm áp của Trầm Thước Hi, buồn bực làu bàu
- Không ngủ được.
Nàng suy nghĩ một lúc, lại nói:
- Cô kể chuyện xưa cho tôi nghe đi.
Trầm Thước Hi có chút buồn cười nói
- Cô là đứa trẻ 3 tuổi sao? Đi ngủ còn cần phải nghe kể chuyện?
- Phải nghe,
Hạ Nhân đô đô cái miệng, không biết vì sao, nàng ở trước mặt Trầm Thước HI luôn là cái dạng ngu ngơ ngọt ngào tiểu bạch thỏ, nàng rõ ràng là nữ vương cao cao tại thượng a~
Trầm Thước Hi nghe được giọng nói tức giận của "đứa nhỏ" trong ngực, cười cười nói
- Hảo, cô muốn nghe cái gì? Truyện cổ tích Andersen hay Ngàn lẻ một đêm?
Hạ Nhân cau mày, xoay người lại đối diện với Trầm Thước Hi
- Bác sĩ Trầm, cô không cần phải đem trí thông minh của tôi kéo xuống thấp được không?
Trầm Thước Hi: . . . . . .
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Trầm Thước Hi, Hạ Nhân hài lòng cười
- Tôi là muốn nghe ngươi kể lại chuyện yêu đương ngày xưa của cô.
Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm Hạ Nhân một hồi, nhếch khóe môi
- Làm gì mà lại cảm thấy hứng thú với chuyện này như vậy?
Hạ Nhân không dám nhìn vào mắt Trầm Thước Hi, mà là khều lấy một lọn tóc của nàng cầm trong tay để chơi
- Chính là muốn nghe một chút, nhìn bác sĩ Trầm như vậy, cũng không giống như là thiếu người theo đuổi, tôi liền muốn biết hạng người gì sẽ để cho người xảo quyệt như bác sĩ Trầm đây đơn phương thầm mến.
- .........người theo đuổi, Hạ tổng lại đi sử dụng cái từ đó.
Nụ cười trên mặt Trầm Thước Hi có muốn che cũng không che được, mặc dù Hạ Nhân không có nói gì nhiều, nhưng trong lời nói tràn ngập vị dấm, chua đến bức người.
Hạ Nhân không tiếp tục lên tiếng, cúi đầu nhìn áo ngủ của Trầm Thước Hi. Trầm Thước Hi xoa xoa tóc của nàng, ôn nhu nói:
- Chúng tôi từ khi còn rất nhỏ liền quen biết, phải nói là dáng dấp của tôi khi đó cùng bây giờ có chút không giống nhau, cho nên mặc dù đã từng là bạn thân, sau khi lớn lên nàng cũng không nhận ra tôi
- Xí!
Hạ Nhân lập tức lên tiếng phê bình
- Như vậy nhìn mặt nhận người, bản thân khẳng định cũng là một người có dáng có vẻ! Nữ nhân lớn lên đến 18 liền thay đổi, đoán chừng nếu để cho nàng ta thấy được bộ dạng của cô bây giờ, hẳn là phải tiếc xanh ruột.
- Đúng vậy.
Trầm Thước Hi bày ra dáng vẻ một bộ "ngươi rất là thông minh", nói tiếp
- Khi còn bé tôi rất là xấu xí, nàng ấy thì dáng dấp xinh đẹp, bất quá nàng ấy không chỉ là đẹp a~
- Cô cũng đủ nhìn mặt nhận người, hơn nữa lại còn là yêu sớm. Sau đó thì sao?
Hạ Nhân lạnh nhạt nói, trong lòng cực kì không thoải mái. Trầm Thước Hi giống như là tâm tình rất tốt, thậm chí còn cố ý vô tình nhẹ nhàng vỗ bả vai của Hạ Nhân
- Sau đó a, chúng tôi trung học đệ nhất cấp (THCS) và trung học đệ nhị cấp (THPT) mặc dù đều cùng học chung một trường nhưng lại không cùng ở một ban, nhưng tôi vẫn luôn một mực ở xa xa nhìn nàng ấy. Sau đó, nàng ấy bên người xảy ra một chút vấn đề, cả người cũng bắt đầu luôn buồn bực không vui, tôi nhìn thấy rất là đau lòng.
- Đau lòng?
Hạ Nhân không nể mặt mũi mà buông ra lời phê bình,
- Cô cái dạng này đau lòng là sao, lỡ như nàng ấy là do yêu không đúng người, bởi vì thấy tình nên mới buồn bực không vui.
Trầm Thước Hi lắc đầu cười khẽ. Hạ Nhân bĩu bĩu môi
- Sau đó nữa thì sao? Cô đừng có nói với tôi là cô đi du học cũng bởi vì nàng ấy?
- Cô thật sự rất thông minh.
Trầm Thước Hi nhẹ vuốt sống mũi Hạ Nhân, đối với việc nàng điều tra chuyện trước kia của mình cũng không thèm để ý, dù sao lấy thân phận và địa vị của Hạ Nhân, trước khi tiếp xúc với một người lạ, nếu như không điều tra cẩn thận, vậy cũng quá mức vội vàng.
Hạ Nhân đem lọn tóc của Trầm Thước Hi đang cầm trong tay ném đi, trở mình nói:
- Đi du học có gì đặc biệt hơn người? Tôi nói cho ngươi nghe, đi du học đều là loại con em con nhà giàu có, đơn giản là ở quốc nội (trong nước) bất tài không thi thố được bèn cho đi ra ngoài tiêu tiền đi. Được rồi, cô cũng đừng cùng tôi kể tỉ mỉ, tôi không thích nghe. Tôi cho cô một cái tổng kết, cô là thích một đứa con nhà giàu vô tình vô nghĩa.
Đưa lưng về phía Hạ Nhân, Trầm Thước Hi cũng thật muốn giơ lên ngón tay cái, lời này từ trong miệng Hạ Nhân nói ra khiến cho tâm tình của nàng phá lệ tốt lên, giống như là những năm này chịu nhiều ủy khuất liền được đền bù một chút. Tâm tình thật tốt khiến Trầm Thước Hi lần đầu tiên trong cuộc sống vứt bỏ đạo đức nghề nghiệp, trước Hạ Nhân một bước đã chìm vào giấc ngủ. Đáng thương cho Hạ Nhân vốn là tinh thần yếu ớt, lại bị bộ dạng "ta đối đãi với ngươi như lúc ban đầu yêu, ngươi lại ngược ta ngàn vạn lần" trong chuyện xưa tình yêu của Trầm Thước Hi làm cho cả người từ thể chất đến tinh thần đều trở nên mệt mỏi.
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Hạ Nhân trương ra khuôn mặt với hai vành mắt thâm đen nhìn chằm chằm tớ báo giải trí. Trầm Thước Hi sinh khí đến đen mặt từ trong phòng đi ra, nàng nhìn trên bàn bày cháo cùng vài món ăn sáng, ánh mắt lập tức sáng lên:
- Yêu! Cô nấu cơm?
Hạ Nhân để xuống tờ báo, lạnh lùng nói:
- Bác sĩ Trầm, tối qua cô là phụ trách dỗ tôi đi ngủ.
Trầm Thước Hi gật đầu một cái, ánh mắt lại dừng ở bát cháo nhỏ trên bàn. Hạ Nhân nheo mắt, đè nén lửa giận
- Sau đó nhưng là tôi đem cô dỗ ngủ đi.
- Nga.
Trầm Thước Hi lười biếng nhìn Hạ Nhân một cái
- Một hồi tôi đem trả cho cô một khoản tiền xem bệnh, cô đem chuyện xưa của tôi nhớ kĩ.
Hạ Nhân: . . . . . .
Đang nói chuyện, di động của Trầm Thước Hi đột nhiên vang lên, nàng ngớ người, mới sáng sớm như vậy, người nào lại sẽ gọi điện thoại cho nàng.
Nghi ngờ cầm điện thoại lên, Trầm Thước Hi liếc mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, hơi hơi cười
- Uy, là Lãnh a. Cô nhớ tôi? Oh oh
Hạ Nhân đang uống cháo bên cạnh bất chợt ho khan, toàn bộ cháo liền bị nghẹn lại trong cổ họng, nghẹn đến khiến mặt mũi của nàng đỏ bừng lên.