Thôi Miên Trên Đầu Lưỡi

Chương 2

A Anh vừa nghe từ "Tay" mặt cũng có chút đỏ, trong đầu nàng bay ra một ít vô cùng không thuần khiết hình ảnh, nhưng vì mặt mũi, nên giả bộ vẫn là nên giả bộ, nàng run run hỏi:

- Không nghĩ tới bác sĩ Trầm cũng là người trong giới a~ tôi không hiểu cô đây nói là có ý gì

A Anh có chút chột dạ, có thể được Hạ Nhân tín nhiệm đặt tại bên người, không thích nữ nhân là thiên lý bất dung. Nhưng là nàng thế nào cũng không nghĩ tới bác sĩ Trầm một bộ khí chất bất phàm cũng là người cùng chung chí hướng. Trầm Thước Hi khẽ cười, con ngươi đen tuyền nhìn A Anh:

- Cô hiểu lầm, tôi cũng không phải là người cùng giới như cô nói, chỉ là công việc cần nên cũng có chút hiểu rõ, có lẽ.....

Nàng kéo dài thanh âm, A Anh nín thở nghe Trầm Thước Hi nói tiếp

-..... có lẽ tôi ngược lại không am hiểu bằng Anh tỷ đâu

Cái này thật đúng là một lời hai ý. A Anh: . . . . . .

Hạ Nhân đạp giày cao gót tới gần đã thấy A Anh mặt nhăn như mông khỉ còn cái kia biểu lộ sợ hãi. Tình huống thế nào? Thế nào lại giống như là vừa bị khi dễ?

A Anh bị Trầm Thước Hi khí tràng cường đại làm cho khẩn trương, vừa nhìn thấy Hạ Nhân đi tới vội vội vàng vàng nói:

- Nhân Nhân, cậu tới vừa đúng lúc, mau cùng bác sĩ Trầm hàn huyên, tôi còn có chút chuyện, đi trước

Hạ Nhân đầu óc mơ hồ nhìn bóng lưng A Anh vội vàng chạy trốn. Hồi lâu, nàng quay đầu lại nhìn Trầm Thước Hi, hé môi đang định hỏi nàng thế nào lại tớ đây, nhưng bất chợt bị ánh mắt quan sát của nàng làm cho khẩn trương.

Trầm Thước Hi ánh mắt.....nói thế nào nhỉ.....không giống như lần trước gặp mặt như thế sắc bén mà bây giờ lại loáng thoáng bị một tầng nghi ngờ và lo âu bao phủ.

Hạ Nhân ho khan một tiếng, hỏi:

- Sao cô lại tới đây?

Trầm Thước Hi nhẹ trả lời:

- Tới thăm cô

Hạ Nhân: ........

Không thể không nói, từ nhỏ đến giờ, Hạ Nhân thật đúng là chưa từng thấy ai như nữ nhân Trầm Thước Hi này vậy. Người ta nói nàng cao thâm khó lường, nhưng hết lần này đến lần khác mình còn đang mơ mơ màng màng không chút nào phòng bị thì nàng ta lại tới tới lui lui.

Hạ Nhân thật hết ý kiến, thấy những ánh mắt chung quanh đang quan sát lại phía này, nàng nhíu mày:

- Đi phòng làm việc đi

Trầm Thước Hi gật đầu một cái đi theo phía sau Hạ Nhân.

Một đường hướng phòng làm việc đi đến Trầm Thước Hi cẩn thận quan sát Hạ Nhân. Trên đường gặp người lễ phép chào, nàng cũng cười đáp lại, đủ lịch sự, thậm chí đối với một số nữ nhân có chút nhan sắc, nụ cười của nàng sẽ nhiều hơn một phần hồ mị, một chút cũng không giống lần đầu tiên hai người gặp mặt, kiêu ngạo đắc ý, Trầm Thước Hi cong cong khóe môi có điều suy nghĩ.

Vào phòng làm việc, chờ thư kí mang trà lên, Hạ Nhân liền đóng cửa lại. Cánh cửa vừa mới khép lại, nàng liền thay đổi một bộ mặt khác

- Ai u, tôi đây thật là vinh hạnh, không nghĩ tới bác sĩ Trầm lại cư nhiên không kể hiềm khích lúc trước tự mình đến đây gặp

- Không kể hiềm khích lúc trước? Tôi từ trước tới nay luôn cùng mọi người  giao hảo tốt, chắc là Hạ tổng hiểu lầm rồi

Trầm Thước Hi trong tay bưng chén trà, cười nhạt trả lời.

Mọi người.....giao hảo.....Hạ Nhân mí mắt giật một cái, nàng người này dáng dấp vốn hồ mị xinh đẹp, nhất là cặp mắt hoa đào, dù làm bất kỳ biểu lộ gì đều giống như vô ý thức phóng điện.

Hôm nay Trầm Thước Hi đến đây làm cho Hạ Nhân có chút ngoài ý muốn. Mặc dù kinh ngạc nhưng đối với nàng sự đột nhiên thay đổi này là vẫn đáng hưởng thụ, mặc dù lời nói ra vẫn không có chữ nào lọt tai hết, nhưng như vậy ôn ôn thuận thuận tốt hơn nhiều lắm so với người đầy gai chỉ trực đâm người như lần trước.

Trầm Thước Hi chống lại ánh mắt của nàng, nhàn nhạt nói:

- Dù sao không có ai có thể từ chối tiền

Hạ Nhân xém chút nữa phun ra một búng máu, Trầm Thước Hi thu liễm nụ cười, nhìn chằm chằm mặt nàng.

Hạ Nhân theo bản năng lấy tay sờ sờ mặt, nàng nhìn Trầm Thước Hi xấu xa cười:

- Thế nào? Có phải hay không bây giờ cảm thấy tôi thật dễ nhìn?

Trầm Thước Hi nhìn chằm chằm ánh mắt nàng rồi lắc đầu một cái, thanh âm rất bình thản:

- Đẹp mắt sao? Tôi không cảm nhận được. Chỉ là muốn biết, Hạ tổng ngài đã mấy ngày không ngủ rồi?

Lời của Trầm Thước Hi làm cho Hạ Nhân ngưng cười, nàng hé mắt nhìn Trầm Thước Hi:

- Bác sĩ Trầm, cô rốt cuộc là tới đây làm gì?

Trầm Thước Hi buồn cười nhìn nàng:

- Hạ tổng, cô kêu tôi là bác sĩ Trầm, cô nói bác sĩ thì làm cái gì?

Hạ Nhân ngày thường cũng được coi là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng ở trước mặt Trâm Thước Hi cư nhiên nhiều lần bị chặn nói không nên lời. Nàng hít một hơi thật sâu, bưng lên ly nước lạnh, ngửa đầu uống cạn, để cái ly xuống, nàng nhìn Trầm Thước Ly đạm nhạt nói:

- Tôi không biết A Anh là thế nào liên lạc với cô, tóm lại, tôi cảm thấy mình bây giờ tình trạng cũng không tệ lắm, không cần bất luận kẻ nào trợ giúp

Trầm Thước Hi ánh mắt nhìn thẳng nàng, Hạ Nhân sắc bén nhìn lại Trầm Thước Hi, khắp người gai nhọn trong nháy mắt giương lên. Hai người nhìn thẳng mắt nhau trong chốc lát, không khí đang vô cùng căng thẳng, bất thình lình, Trầm Thước Hi khẽ mỉm cười:

- Hạ tổng, cô có phải không là quá khẩn trương?

- Khẩn trương?

Hạ Nhân nhìn nàng đáp. Trầm Thước Hi nụ cười không giảm:

- Tôi tới chỉ là muốn xem trạng thái của cô có chuyển biến tốt hay không, cũng không phải là muốn đào ra của cô cái bí mật gì, tôi không có dư thừa thời gian như vậy, cũng càng không có cái đó tâm tình

- Ai u ui, không nghĩ tới bác sĩ Trầm tính khí còn thật lớn

Hạ Nhân khiêu mi đáp lời. Trầm Thước Hi đối với nàng từ chối cho ý kiến:

- Ba tháng này tôi với cô sống chung một chỗ, sống cuộc sống sinh hoạt hàng ngày

- Cái gì? Cô vừa là thầy thuốc lại còn kiêm luôn bảo mẫu?

Hạ Nhân lập tức phản bác. Trầm Thước Hi cười ôn nhu, nói:

- Có người thanh toán cho tôi gấp ba lần tiền lương, làm bảo mẫu cũng tốt, làm bác sĩ cũng tốt, cái chính là được nhiều tiền

Lời bác sĩ Trầm nói rất rõ ràng, đưa tiền cho ta ta liền tận lực vì ngươi, đừng có nhìn ta bằng bộ mặt đó. Nhưng Hạ Nhân cũng không phải ngồi không, nàng lạnh lùng cười:

- Thứ nhất, tôi không có thói quen cùng người xa lạ ngủ cùng nhau. Thứ hai, thời gian làm việc của tôi bất luận kẻ nào cũng không thể quấy nhiễu. Thứ ba, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm phạm đời sống riêng của tôi.

Trầm Thước Hi tựa hồ đã sớm nghĩ tới nàng sẽ đưa ra như thế ước định, thái độ ôn hòa:

- Thứ nhất, không có ai nói muốn cùng cô ngủ chung với nhau. Thứ hai, ở Hạ Hoa tôi chỉ lấy thân phận bằng hữu để xuất hiện. Thứ ba, cuộc sống riêng của cô, tôi không có bất cứ hứng thú gì.

Hạ Nhân mặt kìm nén đến đỏ bừng, nàng không rõ, nữ nhân này là tới để cùng nàng đối nghịch sao? Trầm Thước Hi để cái ly xuống, cười nhạt nói:

- Cứ như vậy đi, tôi đi về trước dọn dẹp một chút, Hạ tổng.

Trầm Thước Hi nhìn biểu lộ kinh ngạc của Hạ Nhân, cười nhạt:

- A, còn có, hẹn gặp lại

Hạ Nhân kìm nén một hơi đến nghẹn, nàng hung tợn nhìn chằm chằm vào màn hình an ninh, nhìn bóng lưng đoan chính rồi lại mê người của bác sĩ Trầm, giận dữ mắng: "Độc miệng, cường thế, phiền toái!"

Tựa hồ biết trước mọi việc, Trầm Thước Hi cố ý đứng lại trước camera, thuận tiện ngửa đầu lên nhìn thẳng về phía nó nở một nụ cười tươi như hoa. Trong nháy mắt, Hạ Nhân cảm thấy tim mình như bị sấm cuồng, uất ức, bất an muốn chết.

Bị như vậy một nữ nhân hết thảy nhìn thấy để mắt tới, lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy áp lực lớn như núi!

**********

Buổi tối hôm đó, Hạ Nhân uống đến say mèm rồi mới lết về nhà.

A Anh đỡ nàng mở cửa, nhìn đến Trầm Thước Hi một thân quần áo ở nhà, mặt liền lúc túng:

- Bác sĩ Trầm, ngượng ngùng, ngài ngày đầu tiên đến nơi này liền....ai! Gần đây cậu ấy thường phải xã giao nhiều

Nhìn quen cách ăn mặc như nữ cường nhân của bác sĩ Trần, hôm nay lại như vậy nhìn thấy nàng một thân quần áo ở nhà, trông nàng như một thiếu nữ ôn văn nhĩ nhã nhà bên, A Anh có chút ngượng ngùng. Trầm Thước Hi nghe xộc vào mũi mùi rượu cay nồng, nàng hơi cau mày, thân thể tránh qua một bên

- Vào đi

A Anh đỡ Hạ Nhân vào trong, Trầm Thước Hi đi pha nước mật ong giải rượu, đem Hạ Nhân đặt nằm an ổn trên ghế salon, A Anh nhìn Trầm Thước Hi dáng vẻ bận rộn, bỗng dưng, có cảm giác như đi nhầm địa phương, nơi này rõ ràng mang cảm giác như đang ở Trầm gia. Nhớ tới ban đầu đi tìm Trầm Thước Hi gặp biết bao khó khăn, mất bao nhiêu khí lực mới mời được nàng, A Anh thở dài, nàng nhìn Hạ Nhân gò má đỏ hồng nằm trên salon, lắc đầu một cái.

- Cứ như vậy đi, bác sĩ Trầm, phiền toái ngài, tôi đi trước

A Anh không làm quá, Trầm Thước Hi ngược lại cũng không nói gì, gật đầu một cái, đưa mắt nhìn nàng rời đi.

Cửa bị đóng lại, trên ghế salon, Hạ Nhân giống như có chút thanh tỉnh, nàng chu mỏ một cái, lung tung rút bỏ sợi dây buộc trên ngực, một mảng lớn da thịt trắng như tuyết lộ ra. Trầm Thước Hi thấy được, nàng đi tới trước ghế salon, ngồi xổm xuống, ôn nhu nói:

- Uống nước?

- Uống? Không uống, uống nhiều quá!

Hạ Nhân một thân váy dài màu rượu đỏ, vốn là váy bó sát, nay lại bị mồ hôi thấm ướt, đường cong ẩn dưới lập tức hiện lên càng thêm liêu nhân. Trầm Thước Hi lẳng lặng nhìn một hồi, nàng đỡ Hạ Nhân, hướng phòng ngủ đi đến.

Thời gian buổi chiều, Trầm Thước Hi đối với nhà Hạ Nhân đã có hiểu rõ cơ bản. Không hổ là nhà của nghệ thuật gia, vừa bước vào cửa, ngay tại phòng khách đã có một bức tranh lõa thể to lớn khiến cho người kinh hãi, cũng may, Trầm Thước Hi những năm gần đây loại người nào cũng đều đã gặp qua, chỉ cần một chút là đã thích ứng.

Đỡ Hạ Nhân đến phòng ngủ, đem nàng bỏ trên giường lớn, Trầm Thước Hi có chút thở không ra hơi. Hạ Nhân ngược lại tự bò lên giường, hai chân dạng ra, hai tay ôm lấy gối đầu, trên chân còn nguyên đôi giày cao gót đỏ tươi, tư thế kia.....hào phóng vô cùng, mê người vô cùng.

Trầm Thước Hi thấy nàng uống nhiều, đi phòng khách đem nước mật ong đã pha tốt bưng vào đặt ở tủ đầu giường. Làm xong hết thảy, nàng đang muốn lui ra ngoài, bất chợt, lại thấy người nằm trên giường chớp động mí mắt, cùng với vốn là bị giải khai hiện tại cũng không biết thế nào lại được cài kỹ lại, dây váy. Trần Thước Hi hơi chút ngẩn ra, khóe miệng chợt lộ tia cười tính toán có chút khó đoán.

Đứng dậy, hai tay ôm lấy cánh tay, Trầm Thước Hi giống như lầm bầm lầu bầu một mình nhẹ giọng than thở:

- Aiz, ngày thứ nhất liền say thành như vậy, sau này là phải như thế nào a? Tôi là tới xem bệnh cho cô chứ không phải là tới phục vụ cô.

Người trên giường không có chút phản ứng nào, nhưng bác sĩ Trầm nội tâm cảm thấy đắc thắng, nàng xắn tay áo, tiếc nuối nói:

- Haiz, đêm nay đành cố gắng vậy, thả cho cô qua tối nay, trước giúp cô thay quần áo tắm rửa vậy.

Người trên giường chân giống như là rút gân, run lên một cái.

Trầm Thước Hi thấy mà coi như không, đi thẳng tới mép giường, đưa tay giải khai khóa váy phía sau lưng của nàng.