Khăn tắm bao lấy hoa viên dồi dào xinh đẹp kia, cô có chút do dự có nên dã man xé rách nó, mở ra tất cả rào cản gây khó dễ, phấn đấu vì gái quên thân vì mĩ nhân quên mình.
Chính là cô sợ Thư Tiệp tức giận, do dự không thôi.
Tay Thư Tiệp bắt lấy tay cô, hướng lên trên, Phạm Đồng Đồng bị nàng cưỡng chế mang theo, cởi bỏ khăn tắm kia, khoảng khắc khăn tắm tản ra, mặt của cô cũng đã vùi vào trong thâm cốc phì nhiêu mà ấm áp này.
Thư Tiệp xoa đầu của cô, mái tóc của Phạm Đồng Đồng được cắt ngắn, cũng mềm mại, giống trẻ con, trên người lại còn có mùi sữa, càng giống đứa nhỏ không biết thỏa mãn.
Hiện tại, tên người lớn mang linh hồn trẻ con kia đang ở trước ngực nàng làm loạn, Thư Tiệp nghĩ đến đây, tâm liền hóa thành nước.
Nàng có thể ôm một người hoàn toàn thuộc về mình, cũng chính là linh hồn, chính là thân thể, chính là du͙© vọиɠ.
Đây là một phần tình cảm có bao nhiêu thuần khiết, không nhiễm mùi cùng sự dơ bẩn của người khác, thanh thanh bạch bạch.
Thư Tiệp cảm thấy Phạm Đồng Đồng chính là một bộ phận thân thể nàng, linh hồn của chính mình tuyệt đối sẽ không bài xích thân thể của chính mình.
Ôm Phạm Đồng Đồng, thật giống như hai tay của mình đang ôm ấp chính mình, có thể thực nhanh thực nhanh, nhanh đến mức khiến cho mình ngạt thở, nhưng ngược lại sẽ không làm cho mình cảm thấy cô độc, là một loại phong phú.
Thư Tiệp ôm sát đầu Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng hoàn toàn hóa thành thú nuôi của nàng.
"Nhẹ thôi." Thư Tiệp bởi vì Phạm Đồng Đồng ở trước ngực cắn chặt răng nanh mà nhíu mày. Hàm răng của cô ấy bén nhọn, thế mới biết, người này nhìn như vô hại lại có răng nanh lợi hại như vậy, cắn lên người, đều không chỉ huy được.
"Có đau không." Phạm Đồng Đồng vội lui ra, mới nhìn đến chính mình cắn hoa nhị Thư Tiệp ra dấu răng.
Phạm Đồng Đồng đau lòng thổi nhẹ lên, hoa nhị kia khẽ run.
Phạm Đồng Đồng buồn cười, bị Thư Tiệp đánh một cái lên đầu. Lần thứ hai mon men đến gần, lại bị Thư Tiệp đẩy ra.
Phạm Đồng Đồng quỳ trên mặt đất, bất minh sở dĩ, nhìn thấy Thư Tiệp đứng dậy, đi về phía tủ quần áo.
Mở ra cửa tủ quần áo, bên trong là lớp lớp quần áo chỉnh chỉnh tề tề của Thư Tiệp, đều là quần áo phối hợp hoàn hảo, nếp uốn đối với Thư Tiệp tựa như con gián, Thư Tiệp coi nó là kẻ địch, căn bản không cho phép xuất hiện ở trên trang phục của mình.
Trong lúc Thư Tiệp mặc qυầи ɭóŧ, Phạm Đồng Đồng trừng to mắt nhìn nàng đem mảnh vải nhỏ màu đen kéo lên, sau đó tiếp tục hoàn hảo bao trùm lấy bàn tọa mê người kia, từ trong cổ họng cô phát ra tiếng thở dài oán hận.
Thân thể Phạm Đồng Đồng vẫn còn có ngọn lửa thiêu đốt, mà Thư Tiệp thì cũng đã mặc quần áo xong rồi, quần áo sang quý bao trùm lấy phần da thịt tuyết trắng mà Phạm Đồng Đồng yêu nhất.
Phạm Đồng Đồng nằm lỳ ở trên giường, hai mắt ngấn lệ mà nhìn về phía Thư Tiệp.
Thư Tiệp đi tới, xoa xoa đầu cô.
Phạm Đồng Đồng há mồm cắn ngón tay của cô, răng nanh cẩn thận không cắn làm bị thương ngón tay Thư Tiệp, đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay của nàng.
Nhìn bộ dạng phát tao của Phạm Đồng Đồng, Thư Tiệp tươi cười mang theo ác ý. Ngón tay ở trong miệng cô ấy nhẹ nhàng động, đầu ngón tay sờ qua đầu lưỡi, miệng Phạm Đồng Đồng không khép được, nước miếng dọc theo khóe miệng trợt xuống.
Lúc Thư Tiệp rút ngón tay ra khỏi miệng Phạm Đồng Đồng, nhìn thấy ngón tay đầy nước miếng, còn có một vết hồng hình dấu răng.
Thư Tiệp nhướn mày.
Phạm Đồng Đồng lại giống như bị khi dễ, ánh mắt ủy khuất.
Thư Tiệp tiến vào phòng tắm lau khô tay, cầm lên túi xách, rời khỏi nhà.
Phạm Đồng Đồng bất mãn nói: "Thư Tiệp, đồ xấu xa!"
Thư Tiệp quay đầu lại, đôi mắt phát lửa của Phạm Đồng Đồng chăm chú đặt lên người nàng.
Nàng nuôi một con cún con đói bụng, nhưng nàng không có ý định cho nó ăn no ngay một lần.
"Tớ có hẹn." Thư Tiệp nói.
"Ừm. . ." Phạm Đồng Đồng đập gối.
Hai đầu lông mày của Thư Tiệp nhăn lại, giường của nàng bị Phạm Đồng Đồng làm cho loạn thất bát tao, tuy rằng chỉ hơi rối loạn, nhưng phản chiếu trong đôi mắt nàng chính là không thể nhìn được. Phạm Đồng Đồng biết nàng mất hứng, nén giận, vẫn là chôn đầu trong gối, còn dùng lực vỗ hai cái.
"Tớ chỉ đi một lát thôi."
"Đã biết!" Phạm Đồng Đồng lớn tiếng nói.
"Cậu trông nhà ngoan." Thư Tiệp nói rồi xách túi bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại Phạm Đồng Đồng, không gian vẫn tràn ngập hương vị của Thư Tiệp, còn mình thì bị vứt bỏ ở trong này.
Phạm Đồng Đồng kỳ thật có thói quen bị vứt bỏ, mọi người bận rộn nhiều việc, chẳng ai muốn nói chuyện với một đứa nhóc đến tên của mình còn ngại ngùng không muốn nói, trước đây chính là như vậy.
Ngày trước Phạm Đồng Đồng tự kỉ, cũng là bởi vì nguyên nhân này, tất cả mọi người đều lựa chọn bỏ qua cô.
Thể tích của cô khổng lồ nhất, nhưng trong ánh mắt mọi người không hề lưu lại cô.
Phạm Đồng Đồng sớm học được cách tự điều chỉnh, những người khác không chịu nói chuyện với cô, cô liền lẩm bẩm, lâu ngày thành thói quen một mình.
Nhưng rồi có thêm Thư Tiệp cùng cô nói chuyện, đem cô mang theo bên mình. Từ khi Phạm Đồng Đồng và nàng bắt đầu đi chung, cô mới học được cách đi lấy lòng người, cùng người khác đối thoại, còn có mỉm cười.
Thư Tiệp rời đi, nhưng Phạm Đồng Đồng cũng không sợ bị Thư Tiệp vứt bỏ, căn phòng này là của Thư Tiệp, nàng nhất định sẽ trở lại.
Phạm Đồng Đồng ở trên giường Thư Tiệp lăn lộn, bên trong cơ thể giống như có lớp bùn nóng ẩm không ngừng sôi bọt khí, âm thanh gululu quanh quẩn ở trong tai.
Cô có chút khát, nhưng người có thể giải khát thì đã đi ra ngoài mất rồi.
Phạm Đồng Đồng ôm gối, ảo tưởng là Thư Tiệp.
Thư Tiệp nhìn sang bên, mặt kính được lau sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của nàng, ở phía trên cổ có một khối nhỏ màu đỏ, là dấu hôn của Phạm Đồng Đồng, chỉ cần ngẩng cổ lên là có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thư Tiệp dùng ngón tay xoa nơi đó, xoa một lúc, dấu vết vẫn không mờ đi, ngược lại lại càng đỏ.
Một khối nhỏ màu đỏ tươi, nhìn giống hình xăm một đóa hoa.
Ngón tay Thư Tiệp đυ.ng đến mặt sau lỗ tai, có cảm giác bùng nổ.
Trong cơ thể nàng vẫn còn lưu lại dư chấn, nhất thời chưa thể bình ổn lại.
Nàng thở sâu, đem khí điều thuận, mới gia tăng cước bộ đi về phía trước.
Nàng có thể không cần tới tham dự vào cuộc đàm phán vô nghĩa này.
Nàng và Đinh Thần Vĩ vẫn luôn thuần khiết. Đinh Thần Vĩ mặc dù là stalker cộng thêm có tính tự mãn, nhưng lại là một chính nhân quân tử, cái gọi là quân tử, chính là hiểu được thu liễm, biết được đàn ông có lợi thế sức mạnh hơn phụ nữ, nhưng sẽ không ỷ vào ưu thế trời sinh này mà bắt buộc người khác làm việc họ không muốn việc làm.
Cho nên Thư Tiệp bị Đinh Thần Vĩ cuồng nhiệt theo đuổi lâu như vậy, Đinh Thần Vĩ cũng không có những hành vi quá độ. Sau khi tách ra, đoạn tình, giữa hai người cũng chỉ còn lại hai từ quá khứ.
Lưu Phương Tuệ không tin. Phụ nữ đối với góc khuất đều mang tâm lý cảnh giác. Chính là đoạn quá khứ cô ta không tham dự trong cuộc đời người con trai kia.
Cô sợ hãi Thư Tiệp, bởi vì cô ta thân cận với Đinh Thần Vĩ quá, thân cận đến mức cơ hồ chạm đến vị trí trái tim.
Ngay cả cô, người đã nằm trên giường của Đinh Thần Vĩ cũng không gần kề như vậy.
Cô không phục.
Du͙© vọиɠ của đàn ông có thể khống chế, có thể thấp kém, nhưng tâm lại như vậy ăn trên ngồi trước luôn ở trên cao. Lưu Phương Tuệ đã sớm ảo tưởng tiến trụ vào trong lòng Đinh Thần Vĩ, chính là căn phòng kia ở trên cao, cô kiễng đầu ngón chân ngẩng đầu nhìn lên, nhưng bất kể làm như thế nào cũng không đủ với tới.
Nửa tiếng sau Thư Tiệp đi vào trong quán trà, quán trà mới mở trang hoàng cực kỳ thanh lịch, cửa trúc, cổng vào có cầu nhỏ, phía dưới nước chảy, phía trên phủ đá cuội, đàn cá chép chậm rì rì bơi qua lại. Chủ nhân còn đặt riêng ở một bên hoa sen, loại sen này chỉ có nhà quyền quý mới nuôi, hoa một mình nở, mèo khen mèo dài đuôi. Nước chảy êm dịu, hoa sen nửa mở, nơi đây chính là thiên đường trong khu phố trung tâm.
Lưu Phương Tuệ nói không sai, nàng đích xác sẽ thích nơi này.
Thư Tiệp đi qua cây cầu gỗ, nhân viên phục vụ mặc sườn xám tiến đến, Thư Tiệp đọc tên Lưu Phương Tuệ, người nọ đưa nàng dẫn ra một góc nhỏ.
Khi nhân viên phục vụ kéo ra bức rèm che, trân châu va chạm phát ra âm thanh thanh thúy, Lưu Phương Tuệ ngắm Tây Hồ phía xa, quay mặt lại đường nét ôn nhu.
Một trà nghệ sư mặc Hán phục màu trắng bưng trà cụ tiến lại, ngồi bên cạnh bàn nhỏ, triển khai trà cụ, vừa muốn bắt đầu ngâm nước trà, Lưu Phương Tuệ đã nhẹ giọng bảo nàng đi ra ngoài.
Thư Tiệp ngồi vào vị trí của trà nghệ sư, thuần thục đùa nghịch trà cụ.
Lưu Phương Tuệ trầm mặc hồi lâu, tựa hồ chờ đợi mình chuẩn bị xong hoàn toàn, mới mở miệng nói: "Trên cổ của cô có dấu hôn."
Thư Tiệp rửa chén, đem nước trong chén đổ vào bình nước bên cạnh, cử chỉ tao nhã.
"Tôi cần cô rời khỏi công ty." Thấy nàng thật lâu không trả lời, Lưu Phương Tuệ không chịu nổi, nói chuyện cũng gấp lên.
Cô ấy nói cần, chứ không phải là muốn, lấy một loại thân phận vợ ông chủ áp bách lên Thư Tiệp.
Thư Tiệp biết quản lý bộ phận marketing là một người như thế nào, nói dễ nghe thì mạnh mẽ năng động một lòng cầu tiến, nói khó nghe thì chính là vô cùng tham vọng.
Thư Tiệp cảm thấy một người như vậy đối với Đinh Thần Vĩ mà nói, ngược lại là tốt, Đinh Thần Vĩ là một người rất không câu nệ tiểu tiết, hắn cần phải có một người trông coi bản thân, chính là trong khổ có phúc, đây nhìn từ góc độ của hắn suy nghĩ.
Lưu Phương Tuệ nói thẳng ra như vậy, Thư Tiệp không ngờ tới, nàng vẫn không nhìn, cứ thế châm trà.
"Nếu tôi và cô đồng thời ở trước mặt anh ấy, anh ấy vẫn sẽ chỉ nhìn cô, mà không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái."
"Mời thưởng trà." Thư Tiệp đem chén trà phao ngon bưng đến trước mặt cô ấy, rồi ngồi trở lại vị trí của mình, uống trà mình phao, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tô Đê Tây Hồ giống như một vệt sáng, kéo dài trên mặt nước hồ xanh thẳm.
"Dáng điệu cô pha trà nhìn đẹp lắm." Lưu Phương Tuệ khen một câu.
Thư Tiệp cười khẽ, đáp lại: "Cám ơn."
"Vừa rồi tôi có hỏi thăm, trà nghệ sư ở nơi này một tháng có thể kiếm được bốn đến năm ngàn, đó thực sự là một công việc tốt. Tôi nhớ không lầm thì tiền lương của cô còn thấp hơn tôi."
"Công ty có quy định, không thể cùng người khác nói mức tiền lương của mình, nếu không là làm trái với quy định giữ bí mật của công ty." Thư Tiệp nói.
Lưu Phương Tuệ bị một câu nói của nàng chặn miệng, vòng vo đề tài.
"Kỹ xảo pha trà của cô là học được từ đâu? Tôi cũng muốn học một ít để pha trà cho Thần Vĩ uống."
"Hồi học đại học rảnh rỗi, tôi ghi danh học trà nghệ sư. Học một chút, bất quá là tự làm mình vui."
"Cô rất lợi hại."
"Cám ơn."
Không khí giữa hai người lại trầm mặc, cúi đầu yên lặng uống trà, có người ở cách vách nói chuyện làm ăn, giọng nói oang oang. Âm thanh từ sáo trúc thanh tịnh mà đẹp đẽ, ép không được tạp âm kia, Thư Tiệp cùng Lưu Phương Tuệ nhìn nhau cười, phát hiện trong mắt của đối phương đều có phần khinh bỉ tương tự.
"Nơi này không thích hợp để đàm phán." Lưu Phương Tuệ nói.
"Khiết trà, khiết trà."
Ra cửa, hai người sóng vai đi tới, Lưu Phương Tuệ đột nhiên nói: "Tôi tự nhiên cảm thấy, cô là kiểu phụ nữ tỏa sáng rực rỡ không cần dựa vào đàn ông vẫn có thể sống được."
"Thế giới này không thể thiếu đàn ông, nhưng tôi nghĩ về phương diện tình cảm, tôi có thể không cần đến đàn ông."
"Cô có thể thích làm gì thì làm cái đó, thật sự là tự do."
"Cô cũng có thể làm những chuyện đơn thuần chỉ vì thích mà làm."
Lưu Phương Tuệ đứng lại, nói với Thư Tiệp: "Sao tôi đột nhiên cảm thấy cô là một người theo chủ nghĩa nữ quyền nhỉ?"
"Tự tôi lại không cảm thấy như vậy." Thư Tiệp lắc đầu.
"Có phải nội tâm cô xem thường loại phụ nữ như tôi?" Lưu Phương Tuệ cười khổ.
Trong mắt của Thư Tiệp nhấp nháy ánh đèn neon thành phố, lại chỉ là vân mây trên bề mặt, phù quang lược ảnh mà thôi. Nàng cười nói: "Cô luôn thích suy nghĩ theo chiều hướng xấu."
Lưu Phương Tuệ trở nên không được tự nhiên, tay bị gió biển đêm thổi lướt qua, lại thấy trong con ngõ tắt nhỏ xa xa có một người vội vội vàng vàng chạy tới.
Thư Tiệp cũng nhìn thấy người này, xoay người nói với Lưu Phương Tuệ: "Tôi về đây, cô nên gọi anh ta đến đón, đi đường cẩn thận."
Nói rồi, Thư Tiệp đi về phía người nọ, đột nhiên dừng bước, xoay người nói với cô ấy: "Tôi đã có ý định từ chức từ trước rồi, lần này được cô ít nhiều hỗ trợ, cám ơn."
Lưu Phương Tuệ vì những lời này của nàng, thật lâu không nói gì.
Thư Tiệp nói rất nhiều câu cám ơn, cũng vẫn luôn tỏ thái độ né tránh sự tiến công của cô, Lưu Phương Tuệ tự cho là mình đã chiếm được ưu thế tiến công, kết quả, người vẫn luôn luôn chủ đạo tất cả mọi chuyện, chính là Thư Tiệp đang càng ngày càng xa trước mắt.
Người phụ nữ này đi rồi, trái tim Đinh Thần Vĩ liệu có thể thuộc về cô? Đột nhiên, lần đầu tiên Lưu Phương Tuệ không nắm chắc đáp án.
Cô đã chờ đợi lâu như vậy, ảo tưởng đến mức chính mình trở nên hoang tưởng, đem ảo tưởng biến thành sự thật, cô khắp nơi đều cảm thấy được Đinh Thần Vĩ đang thực sự tồn tại ở trong cuộc sống của cô, hắn ở trong nhà của cô, mặc quần áo cô mua, ngồi ở trước bàn ăn ăn như hổ đói món ăn cô làm, ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng rồi cũng tan biến vào hư không.
Chính là có một ngày, người con trai kia mang theo mùi rượu nhưng lại thanh tỉnh đi tới trước cửa nhà cô, hắn một câu cũng không nói, bàn tay luôn luôn vuốt di động, nhưng không có một lần cố lấy dũng khí để gửi đi, hắn không yên lòng, cô lại càng xúc động, khóc trong lúc đi pha trà nóng.
Hắn giống như một đứa trẻ lạc đường, mà cô là người thu nhận giúp đỡ.
Ban ngày tỉnh lại, ảo giác của cô trở thành những hình ảnh chân thật, nhưng sẽ chân thật được trong vòng bao lâu đây, cô lần thứ hai sợ hãi, so với trước đây càng thêm sợ hãi.
Cô cảm thấy bên người có tồn tại một tình địch là một chuyện kinh khủng đến chừng nào. Trước đây đối với Thư Tiệp, cô là đố kỵ, hiện tại, cũng là cái đinh trong mắt, cái đinh kia đâm vào trong mắt, mỗi lần gặp đều chảy máu, đau đến chết đi sống lại.
Chính là, chuyện bây giờ đã xong, cái đinh trong mắt đã được rút ra, hết thảy đi đến chung điểm, ngược lại cô lại càng cảm thấy trống rỗng, dùng sức nắm chặt tay, hoàn toàn trống rỗng. Có lẽ, cô còn thiếu đi một cái nhẫn mới có thể khiến mình an định lại.
Lưu Phương Tuệ gọi cho Đinh Thần Vĩ đến đón, rất xa liền thấy người con trai kia đứng ở dưới ánh đèn đường chờ mình, miệng ngậm thuốc lá, chân vẫn còn mang dép lê, không chủ động đi tới nhưng sẽ ở đó không rời đi, vẫy tay gọi tên cô, khiến cho cô dễ dàng tìm được chỗ hắn đứng.
Lòng của cô, đột nhiên bình ổn lại.
Cô chạy tới, ôm lấy cổ hắn.
Đinh Thần Vĩ không nghĩ Lưu Phương Tuệ đột nhiên nhiệt tình như vậy, ôm chặt hắn, giống như dưới chân cô ấy có một cái lỗ đen thật lớn, nếu không ôm chặt hắn thì sẽ rơi xuống đó vậy.
Đinh Thần Vĩ vỗ vỗ bả vai của Lưu Phương Tuệ, hắn biết cách theo đuổi phụ nữ, theo đuổi Thư Tiệp lâu như vậy, động tác võ thuật đẹp mắt đùa giỡn, cơ hồ có thể viết thành một cuốn bí tịch, nhưng lại không biết làm thế nào để dỗ dành phụ nữ, thậm chí còn không biết cách ở chung với phụ nữ.
Hắn vụng về vỗ bả vai của cô, hỏi cô có phải bị yêu râu xanh hù sợ, đừng sợ đừng sợ nữa.
Lưu Phương Tuệ cười khẽ, người con trai này có đôi khi biểu hiện thật chậm chạp.
"Em bức Thư Tiệp đi rồi." Lúc cả hai trên đường trở về, Lưu Phương Tuệ đột nhiên nói.
Đinh Thần Vĩ dừng bước, lực nắm tay Lưu Phương Tuệ tăng thêm.
Lưu Phương Tuệ nhìn hắn, đợi chờ hắn mắng cô hoặc là tức giận đem cô đẩy ra.
Đinh Thần Vĩ chỉ mỉm cười, nói: "Anh đã sớm biết công ty nhỏ không giữ lại được cô ấy."
"Anh không giận?"
"Anh rất giận đấy, cô ấy hướng chỗ cao đi cũng đi quá nhanh."
"Như vậy là có ý gì?"
"Công ty internet hỗ trợ cho chúng ta lần này là do Thư Tiệp kéo tới, lão tổng bên kia đã sớm xem trọng Thư Tiệp, muốn kéo cô ấy qua đó. Cô ấy phải đi, chúng ta làm thế nào cũng không lưu lại được."
Lưu Phương Tuệ dựa vào Đinh Thần Vĩ, cười ha hả, cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra khỏi hốc mắt, nói một câu kết luận: "Khá lắm Thư Tiệp."