Thùng cơm bắt đầu mộng xuân.
Thư Tiệp ở trong mộng chợt nghe thấy tiếng rêи ɾỉ kỳ quái, âm thanh này nhỏ vụn, giống như là tiếng nói chuyện không thể nghe thấy.
Ban đầu, Thư Tiệp tưởng Phạm Đồng Đồng đang nói nói mơ, liên tục không ngừng nói mơ, giọng nói bị bóp nghẹt, ngắt quãng.
Nhưng âm thanh kia khiến Thư Tiệp cảm thấy không thích hợp, có chút mờ ám có chút ẩm ướt.
Nằm ở bên cạnh người kia, lỗ tai cách miệng của cô ấy một khoảng, âm thanh kia nghe vô cùng rõ ràng.
Thư Tiệp đến cái tuổi này rồi, mặc dù chưa trải qua lễ rửa tội cuồng phong bão táp, bản năng theo tuổi cũng thức tỉnh.
Nàng nghe ra ý tứ hàm xúc trong âm thanh kia, mặt ửng đỏ.
Nhiệt lượng từ những nơi bị Phạm Đồng Đồng ôm lấy bắt đầu lan tràn, hướng lên trên đỉnh đầu, đi xuống dưới bàn chân.
Phạm Đồng Đồng đích thị là do xem nhiều loại truyện tranh kia, bị tiêm nhiễm tìиɧ ɖu͙© gì đó vào trong đầu, cho nên lúc nằm mơ cũng mơ thấy chuyện kia.
Chờ nửa đêm tắt đèn, Phạm Đồng Đồng tưởng Thư Tiệp đang ngủ, còn gọi vài tiếng Thư Tiệp, Thư Tiệp không thèm để ý đến cô ấy. Nàng chợt nghe thấy tiếng người bên cạnh đứng dậy, chân đặt dưới sàn, phân rõ thanh âm, chắc là cô ấy đang ngồi xổm dưới sàn tìm truyện tranh.
Nghe tiếng từ trong điện thoại, cậu con trai ở cách vách nói sáng mai còn cần, Phạm Đồng Đồng là nhịn không được muốn đêm nay đọc hết.
Thư Tiệp biết cái tính này của Phạm Đồng Đồng, chỉ cần dưới đáy lòng có vật gì đó, cô ấy giống như con chuột nhỏ lo âu, không thể an phận.
Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Nhiều năm không gặp vẫn là như trước.
Không ngoài sở liệu của Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng ôm cuốn manga đến phòng ngủ của nàng, đóng cửa lại, nửa đêm ra sức học hành, giải quyết đá tảng dưới đáy lòng mới có thể hạ xuống.
Qua hồi lâu, Thư Tiệp đang ngủ, âm thanh tất tất tác tác lần thứ hai trở về, có một thân thể lạnh lẽo kế bên nàng, cánh tay vòng qua eo của nàng.
"Chết cóng mất, lạnh quá." Phạm Đồng Đồng khẽ oán hận.
Đáng đời. Thư Tiệp đáy lòng nghĩ vậy.
Kết quả, công hiệu của manga có thể so với xuân dược, Phạm Đồng Đồng lại có thể ôm Thư Tiệp bắt đầu mộng xuân.
Thư Tiệp tỉnh lại, hiện tại lựa chọn của nàng hoặc là thoát khỏi cái ôm của Phạm Đồng Đồng, vào phòng của mình ngủ, hoặc là lựa chọn bỏ qua.
Sắc dục là nhân chi thường tình, mọi người đều có du͙© vọиɠ, nhưng đó là chuyện riêng tư, mở miệng ra cũng cảm thấy xấu hổ.
Thư Tiệp không muốn nhìn thấy du͙© vọиɠ của người khác, nhất là Phạm Đồng Đồng, nàng cùng Phạm Đồng Đồng vẫn duy trì khoảng cách tình bạn vô tư, còn chưa tiếp xúc đến mặt du͙© vọиɠ này. Nếu như thăm dò, giống như vươn tay vào trong nội y của Phạm Đồng Đồng, tình bạn thay đổi hương vị, Thư Tiệp cũng thấy không được tự nhiên.
Thư Tiệp xoay người muốn thoát khỏi l*иg ngực của Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng lại đem nàng ôm chặt lại.
Thư Tiệp giãy dụa không được, ngược lại lại thành tiện nghi cho Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng ở trong mơ thấy cái gì, Thư Tiệp không biết, nhưng là từ hành động tay chân nhìn ra chân tướng, mộng của cô ấy bắt đầu tăng nhiệt độ.
"Phạm Đồng Đồng, cậu buông ra." Thư Tiệp lên tiếng.
Phạm Đồng Đồng không buông tha, chân kẹp chặt hai chân của nàng.
Thư Tiệp nhẹ giọng nói: "Phạm Đồng Đồng, trong mộng là ai đang ở cùng cậu?"
Phạm Đồng Đồng hừ nhẹ một tiếng, tiếng thở dài không ngừng, tay mò tới lưng Thư Tiệp, da thịt bóng loáng, trắng mịn co dãn, phân không rõ cảnh trong mơ cùng thật khác nhau, Phạm Đồng Đồng theo cảm giác, bắt đầu vuốt ve.
Ôm sát, gần sát, vây khốn, ôm.
Trong mơ, cô ấy có lẽ đã làm chuyện như vậy.
Thư Tiệp cảm thấy mình hít thở không thông, cơ hồ khó có thể thở.
Nàng bởi vì cái ôm này mà sinh du͙© vọиɠ.
Thân thể nữ nhân là một đóa hoa, thất tình lục dục nuôi lớn Thư Tiệp, cho dù ban ngày cao ngạo tới đâu, cũng là một nữ nhân.
Nữ nhân luôn có khát vọng.
Mà nàng chỉ là giỏi nhẫn nại cùng buông tha nó.
Phạm Đồng Đồng đã đánh vỡ phòng tuyến nhẫn nại của nàng, Phạm Đồng Đồng sở dĩ thành công, chẳng qua là bởi vì cô ấy không biết.
Người không biết thì không sợ. Giống như chiêu thức của Cổ Long, bình thường không có gì lạ, nhưng trong đó ẩn chứa sát khí.
Thư Tiệp nhìn gương mặt quen thuộc trên gối, trong giấc mộng bởi vì vui sướиɠ mà nhíu mày, biểu tình trở nên xa lạ, nàng đã gặp qua vô số khuôn mặt của Phạm Đồng Đồng, lúc còn nhỏ là gương mặt tính trẻ con, sau khi lớn lên dần dần mập mạp, còn có vẻ mặt ngây ngô cười, tất cả đều bảo trì ở giới hạn Phạm Đồng Đồng bình thường, nhưng không phải hiện tại.
"Thùng cơm, cậu ôm mình chặt quá." Thư Tiệp nỉ non.
Lời này đột phá sự hỗn độn, truyền vào trong ý thức của Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng nằm ở trên giường, giường lớn rộng mở, ga giường trắng toát, cô toàn thân lõa thể, mông trắng lộ dưới ánh mặt trời. Tay Thư Tiệp cầm một khối đá, từ xương sống của cô trượt xuống phía dưới, khiến cho loại nhiệt lượng quen thuộc trong cơ thể lại tới nữa.
Nhiệt lưu chảy ra ở bụng dưới, cô cảm giác mình giống một chuỗi hồng thành thục nở rộ, đem hoa kia nhổ ra, bên trong là mật hoa trong suốt ngọt ngào.
Cô cảm thấy cơn nóng kia không có chỗ phát tiết, bởi vì cô ở trong mộng, mộng xuân không có vết tích.
Thư Tiệp bị ôm vào trong ngực Phạm Đồng Đồng, cô ôm sát thân thể Thư Tiệp, bên tai là tiếng Thư Tiệp nỉ non: "Dùng sức ôm chặt mình."
Câu nói kia khiến thân thể Phạm Đồng Đồng bắt đầu tràn ra du͙© vọиɠ, chặt, hoặc là ôm, không biết là cái từ nào đánh vào du͙© vọиɠ của cô, cô bắt đầu xao động.
Thư Tiệp một lần nữa nói: "Tiếp tục ôm chặt."
Lời nói có bao nhiêu tốt đẹp. Phạm Đồng Đồng vui vẻ đón nhận.
Thư Tiệp cũng theo đó rêи ɾỉ, bị cô ấy vuốt ve đến nóng lên, phát hỏa, cho tới tận bây giờ nàng không biết thân thể mình nếu được đối đãi như vậy sẽ có cảm giác vui mừng như thế.
Bị kɧoáı ©ảʍ xa lạ khống chế, tay Thư Tiệp bắt đầu vuốt ve lưng Phạm Đồng Đồng, giống như được cổ vũ, tay Phạm Đồng Đồng đυ.ng đến mông của Thư Tiệp.
"Thật thoải mái." Phạm Đồng Đồng từ trong mộng phát ra tiếng thở dài.
"Cậu ngủ đi, đừng tỉnh lại, sáng mai, quên hết có được không?" Thư Tiệp ở bên tai Phạm Đồng Đồng nhẹ giọng nói.
Phạm Đồng Đồng sao có thể biết nàng đang nói cái gì, vô thức trả lời: "Ừm."
Có được lời này, Thư Tiệp buông lá gan, Phạm Đồng Đồng như thế nào sờ nàng, cứ theo ý tứ của cô ấy đi.
Người nọ đang nằm mơ, nàng thì không.
Du͙© vọиɠ, là dòng nước suối ngọt ngào xa lạ, lần đầu tiên hấp thụ, lại phát hiện như thế giải khát. Cổ họng có một ngọn lửa nóng một mực thiêu đốt, thì ra là giải khát như vậy. Thư Tiệp cắn môi dưới, nhịn xuống tiếng thở gấp.
Nơi này là phòng khách của nàng, là chiếc giường nàng cùng Phạm Đồng Đồng hai người dùng chung, nàng không dự đoán được ở nơi này lại có thể tiếp xúc.
Không có ga trải giường trắng, không có cánh hoa hồng, cũng không có một câu lời ngon tiếng ngọt.
Nhìn cô ấy xem, cũng đã là lão xử nữ hai mươi sáu tuổi, vẫn còn mộng xuân như vậy.
Chấp nhận đi. Hết thảy cũng không kịp, bởi vì hết thảy đều là kết cục nàng dung túng.
Nàng nhất định là thích Phạm Đồng Đồng, cũng nhất định là muốn cùng Phạm Đồng Đồng trên giường. Bởi vì nàng mời cô ấy tiến nhập vào thế giới của mình, thậm chí còn mua giường.
Giao dịch ít nhiều dơ bẩn hoặc nghi thức thần thành đều lấy giường làm vật trung gian để hoàn thành. Thư Tiệp không phải là đứa trẻ chuyện gì cũng không biết, làm sao có thể không muốn phương diện kia đây?
Phạm Đồng Đồng tìm được cổ Thư Tiệp rồi, ban đầu cô cái gì cũng không hiểu, giống như trẻ con mới sinh ra, theo bản năng biết nơi này có ăn, há miệng ra nhưng không biết làm thế nào ngậm lại.
Cô nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy cổ Thư Tiệp, càng làm càng thuần thục, bắt đầu cách tân, tích cực tiến thủ, thích chỗ nào liền hướng chỗ đó đi.
Thư Tiệp nghĩ, Phạm Đồng Đồng ở trong mộng nếu làm loại manga hentai hoặc phim đen này, cô ấy sẽ sắm vai diễn gì đây?
Là nữ diễn viên bị áp chế xâm phạm, hay là nam nhân sắc dục đáng khinh?
Thư Tiệp nghĩ có lẽ là người nam nhân kia, bởi vì hiện tại cô ấy đang xâm phạm mình.
Tay Phạm Đồng Đồng mò vào trong áo Thư Tiệp, nắm ngực Thư Tiệp, Thư Tiệp thở gấp, ngực của nàng trướng lên khó chịu, □ cứng rắn đứng thẳng, ở trong tay Phạm Đồng Đồng run rẩy.
Đôi lông mày mảnh khảnh của Thư Tiệp bởi vì cái chạm này mà xoắn lại.
Hai chân Phạm Đồng Đồng kẹp chặt Thư Tiệp, bắt đầu không an phận cọ xát.
Da thịt ma xát phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó lẫn vào tiếng nước. Phạm Đồng Đồng chảy ra nhiệt dịch ướt đẫm vải dệt, nhiễm lên đùi Thư Tiệp, Thư Tiệp cảm giác không đúng.
Thư Tiệp mở chân của mình, chân của Phạm Đồng Đồng lập tức tiến vào giữa hai chân của nàng, như vậy có thể gặp được địa phương cực kỳ đói khát, đóa hoa đã muốn không ngừng phân bố chất lỏng nóng bỏng.
Thư Tiệp cơ hồ điên mất rồi.
Trong bóng tối, không biết là ai tìm được môi ai trước, dán lên chặt chẽ, không có khe hở.
Phạm Đồng Đồng cảm thấy được môi nóng nóng, giống như có luồng điện xẹt qua, thật cẩn thận lè lưỡi, lại đυ.ng tới đôi môi mềm mại của Thư Tiệp, càng không thể vãn hồi. Phạm Đồng Đồng giống như nếm được món ngon chưa bao giờ hưởng qua, tò mò hơn nữa đói khát, vọt vào miệng Thư Tiệp gần như đoạt lấy, càn quét một lượt, đấu đá lung tung.
Thư Tiệp phóng túng cô ấy tiến vào, bỏ quên chống cự, thậm chí còn chủ động đón ý hùa theo.
Phạm Đồng Đồng hôn đến hôn thiên ám địa, đầu óc sinh trưởng ở trên đầu lưỡi, những thứ khác đều xem nhẹ.
Mộng này quá nóng, lại thoải mái, cũng quá ngạt thở, Phạm Đồng Đồng đã gần như phát giác chuyện đến mức này không thể là mộng được, mở mắt, ý thức chảy ngược về, thân thể nháy mắt cứng ngắc.
Môi Thư Tiệp còn tại trên môi của cô, đôi môi ướt sũng tựa cánh hoa hồng đang đợi chờ cô. Phạm Đồng Đồng lại dừng cước bộ.
Thư Tiệp mở mắt, đối diện với đôi con ngươi đen kia.
Phạm Đồng Đồng trong nháy mắt, nói: "Tớ đã nghĩ là tớ đang nằm mơ."
"Thật sự là một giấc mơ." Thư Tiệp nói.
"Không thể nào." Phạm Đồng Đồng nói một cách chắc chắn.
Cơ thể hai người còn đang quấn lấy nhau, lửa nóng như trước, địa phương ẩm ướt vẫn còn đang chảy ra chất lỏng đáng xấu hổ, da thịt gần sát như lửa nóng, giống một cái ống hút, hút lấy đối phương.
Tại thời khắc mơ hồ, hai người cùng tỉnh lại.