Mắt Trần Quân Phi đỏ hoe, anh hèn mọn cầu xin Hoàng Song Thư.
“Xin lỗi, tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa”
Cho dù Trần Quân Phi có chạm vào người Trương Cúc Hoa hay không, đối với Hoàng Song Thư mà nói chuyện của anh làm khiến cô tạm thời không chấp nhận nối. Cô cho rằng anh sẽ thay đổi được, nhưng sự thật đã chứng minh, Trần Quân Phi vẫn không hề thay đổi.
“Song Thư, cho tôi một cơ hội. Xin em, hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Trần Quân Phi ôm chặt eo của Hoàng Song Thư, giữ khăng khăng không chịu buông ra.
Bi anh dùng sức ôm chặt như thế, đôi chân mày của Hoàng Song Thư nhíu chặt lại.
Cô tức giận, cố dùng sức kéo tay của Trần Quân Phi ra, nhưng cho dù cô làm thế nào thì anh vẫn không chịu buông tay ra.
Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư còn muốn tránh thoát khỏi người mình. Anh không hề nghĩ ngợi đặt cô xuống sàn nhà.
Sàn nhà lạnh buốt khiến Hoàng Song Thư không khỏi sợ hãi hét lên một tiếng. Nhưng tiếng hét của người phụ nữ nhanh chóng bị Trần Quân Phi chặn lại.
“Song Thư, tôi yêu em. Song Thư, cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không? Tôi xin em, Song Thư.” Người đàn ông si dại hôn lên cổ Hoàng Song Thư, sự thâm tình bá đạo này khiến viên mất cô hơi đỏ lên.
Cho dù đã trải qua bao lâu, từ đầu đến cuối Trần Quân Phi vẫn là người đàn ông ảnh hưởng đến cô nhiều nhất.
Anh cướp đi lần đầu tiên của cô, để cơ thể cô vây hãm trong đó, nhưng sau đó lại mạnh mẽ đẩy cô vào địa ngục. Cuộc gặp gỡ của bọn họ dường như là một trận chiến đầy gai góc, Hoàng Song Thư mệt mỏi, muốn tiến lên phía trước, nhưng cổ như thế nào vẫn không thể đi tiếp được. …
Thật không ngờ cô lại dâʍ đãиɠ như thế, tôi thật sự rất muốn để cho truyền thông và fan hâm mộ của cô nhìn thấy vẻ mặt trên giường này của cô đấy” Trong căn phòng lờ mờ tối, Lâm Tấn Sang ngậm một điều thuốc trong miệng, thờ ở quay sang giêu cợt Trương Cúc Hoa, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch.
Loại cảm giác sung sướиɠ vừa rồi cũng để cô ta quên hết mọi chuyện.
Trương Cúc Hoa chỉ muốn chim đảm trong vui sướиɠ đấy, thế cho nên hoàn toàn không biết lúc đó cô ta đã điện loạn như thế nào.
Bây giờ lại bị Lâm Tấn Sang nói thắng ra như vậy, mặt cô ta có chút khó coi cũng là chuyện bình thường.
“Anh đã nói sẽ giúp tôi, nói thì phải giữ lời đúng không?”
Trương Cúc Hoa dùng tấm ga trải giường bao bọc thân thể của mình lại, còn dùng chân vừa cọ vào ngực Lâm Tấn Sang vừa nói. Biểu cảm của Lâm Tấn Sang ở trên giường hoàn toàn khác với khuôn mặt tuần tú lúc này của anh ta.
Cảm giác ở trên giường khiến cô ta cảm nhận được sự mê loạn không diễn tả bằng lời.
Cô ta liếʍ môi, đột nhiên cảm thấy cả người mình lại rục rich lần nữa.
Lâm Tấn Sang thu hết biểu cảm của Trương Cúc Hoa vào trong måt, anh ta ném mẩu thuốc lá vào trong thùng rác bên cạnh. Vươn tay tách hai chân Trương Cúc Hoa ra, nhẹ nhàng đùa giỡn.
“A… Lý Tấn Sang… anh tuyệt quả”
Trương Cúc Hoa ngửa đầu, cả người không ngừng run rẩy, đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng rên mê người. bộ dạng đắm chìm trong du͙© vọиɠ của Trương Cúc Hoa, Lâm Tấn Sang rút tay về. Cô ta cảm thấy trống rồng, hơi khó chịu vặn cơ thể.
Lâm Tấn Sang lấy đèn pin ra, ý sâu xa quay sang nói với Trương Cúc Hoa: “Dùng cái này cô sẽ càng sung sướиɠ hơn nữa.”
Mặt Trương Cúc Hoa trắng bệch, lúc định muốn nói điều gì nữa Lâm Tấn Sang đã nhét vào bên trong.
“A!” Trương Cúc Hoa hét lớn một tiếng, máu đỏ tươi chảy ra bên ngoài. Nhưng trên mặt cô ta đã nhanh chóng xuất hiện biểu cảm đau đớn cùng vui sướиɠ.
Cô ta bắt đầu thụ dần các cảm giác bệnh hoạn này.
Ánh mắt Lâm Tấn Sang ngưng lại nhìn chằm chằm vào Trương Cúc Hoa, cho đến khi cô ta thoải mái, anh ta mới lấy đèn pin ra bên ngoài, tự ra trận. ngờ thân thể của cô lại lợi hại như vậy, thật dễ chịu”
Lâm Tấn Sang tóc Trương Cúc Hoa, dùng sức đè chặt cô ta xuống ga giường. Trương Cúc Hoa rên nhẹ một tiếng, mãi cho đến khi kết thúc, hai người năm trên giường không ngừng thở dốc.
Vẻ ứng hồng trên mặt Trương Cúc Hoa còn chưa rút đi, cô ta nhìn Lâm Tấn Sang, dựa vào ngực anh ta nói: “Lý Tấn Sang, anh thật lợi
Cô ta rất thích cảm giác ở trên giường với Lâm Tấn Sang, lần này cô ta đã có được sự thoải mái sung sướиɠ chưa từng có trước đây.
“Cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ khiến cô vô cùng hài lòng.” Lâm Tấn Sang dùng sức xoa mạnh ngực của Trương Cúc Hoa, mạnh mẽ xoa đến nỗi bộ ngực biến dạng, nhưng Trương Cúc Hoa chỉ cười vui vẻ.
“Được.”
“Vậy đi, hợp tác vui
Lâm Tần Sang buông tay, khuôn mặt không chút biểu cảm, đưa tay ra bắt tay với Trương Cúc Hoa.
Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ năm trên giường, lại bắt đầu một hồi vận động điên cuồng.
Một âm mưu dần được hình thành, mối nguy đang dần được bắt đầu dưới màn đêm tối tăm.
“Đau không? Hôm qua tôi hơi quá đáng, xin lỗi em.” Hôm sau, khi Hoàng Song Thư tỉnh lại, ảnh mặt trời từ bên ngoài đã rọi sáng vào thông qua khe cửa.
Anh dương nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, rơi vào người Hoàng Song Thư, cả người cô như được bao trọn bởi một tầng ánh sáng vàng.
Trần Quân Phi vô cùng thỏa mãn, cuối cùng anh cũng có thể ôm cô vào lòng mình một lần nữa. Loại cảm giác này, thật sự rất tuyệt vời.
Anh hôn vai Hoàng Song Thư, khàn giọng nói với cô. Hoàng Song Thư nghe anh nói vậy, cơ thể có chút không tự nhiên, cô giãy dua.
Thấy cô lại muốn phản kháng mình, Trần Quân Phi nheo mắt lại, anh kéo người cô qua, ánh mắt vô cùng dịu dàng chăm chú nhìn cô: “Song Thư, tôi sẽ thay đổi. Từ sau khi em rời đi, tôi đã sửa tính tình của mình lại, tôi sẽ không bao giờ… ép buộc em làm những việc em không muốn, được không?”
Ánh mắt của người đàn ông vô cùng chân thành, khiến
Hoàng Song Thư một câu cũng không thốt ra được. Cô mím môi, tay đặt ở dưới chăn cổ dùng sức nắm chặt thành quyền.
Thấy bộ dạng này của Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi vươn tay nâng câm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng của cô, anh nui non: “Tôi yêu em, Hoàng Song Thư, tôi thật sự rất yêu em, em hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Hoàng Song Thư hơi động lòng, tay có không không chế được vươn ra, bộ dạng dường như muốn ôm lấy người anh. Lúc Trần Quân Phi thấy động tác này của cô, trong đôi mắt sâu thẳm kia bắt đầu hiện ra ánh sáng.
Tay anh di chuyển trên người Hoàng Song Thư, mang theo chút gấp gáp, ngón tay không ngừng sờ soạng khắp người cô.
“Song Thư…”
“Đừng… chút nữa… còn phải đi làm” Trần Quân Phi khơi lên ngọn lửa trong lòng, gương mặt Hoàng Song Thư lập tức xuất hiện tia xấu hổ nhàn nhạt.
Cô đỏ mặt đè cảnh tay muốn sờ lung tung của anh xuống, nhỏ giọng nói với anh. Nghe cô nói vậy, ảnh mắt của Trần Quân Phi trầm xuống.
“Hôm nay đừng đi làm, ở lại với tôi, được không?”
Hoàng Song Thư nghe vậy, bên tai bỗng nóng bừng lên, đối mặt với giọng nói mê đắm lòng người của anh, cô phát hiện ra mình hoàn toàn không hề có thể chống cự lại.
Sau đó cô nức nở một tiếng, chỉ có thể mặc kệ động tác của người đàn ông, trầm luân dưới thân anh. Sau một hồi va chạm thể xác, Trần Quân Phi mới hài lòng ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của Hoàng Song Thư, anh cưng chiều hôn lên gương mặt của người phụ nữ: “Chút nữa chúng ta về nhà, Bánh Quy còn đang ở nhà đợi chúng ta.”
Bánh Quy?
Hoàng Song Thư chớp mắt một cái, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Ừm.”
Có cũng rất nhớ con trai mình, bây giờ cô mới phát hiện, cô và Trần Quân Phi hoàn toàn không có cách nào cắt đứt được. Giữa bọn họ có một đứa bé ràng buộc hai người lại với nhau, không ai có thể cắt đứt mối quan hệ giữa bọn họ.
“Cả ngày hôm nay cũng không đến công ty?” Phan Huỳnh Bảo nhận được điện thoại của quản gia, nói Bánh Quy cứ khóc mãi, bảo anh qua chăm bé. Lúc anh ấy qua tới và hỏi Trần Quân Phi đầu, quản gia nói cả ngày hôm nay anh không có đến công ty
Nghe quản gia nói xong, cả gương mặt Phan Huỳnh Bảo đều đen kit lại.
“Đúng vậy, tôi cũng đã gọi cho cậu hai rồi nhưng mà vẫn không gọi được cho cậu ấy”
“Tôi biết rồi, để tôi sang chăm sóc Bánh Quy, ông xuống dưới tiếp tục công việc của mình đi.” Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, đôi mày mạnh mẽ nhíu chặt lại, anh ấy củi đầu nhìn Bánh Quy đáng yêu đang phì phò thổi bong bóng trong ngực mình. Trái tim vốn đang lạnh cóng của Phan Huỳnh Bảo dần dần mềm mại ẩm áp.
“Sao hôm nay em lại đến đây?” Trần Quân Phi mang theo Hoàng Song Thư đi vào nhà họ Trần, lúc đi đến phòng khách thì thấy Phan Huỳnh Bảo đang ôm Bánh Quy.
Trần Quân Phi thấy anh ấy không ở công ty mà lại ở nhà họ Trần, vô cùng ngạc nhiên, nhướng mi hỏi anh ấy.
Phan Huỳnh Báo ngẩng đầu nhìn anh, khi nhìn đến tay anh đang năm chặt tay Hoàng Song Thư. Anh ấy cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Anh về rồi thì em giao đứa nhỏ lại cho hai người, cả đêm anh không về nên Bánh Quy đang rất cáu kính.”
“Khóc sao?”
Trần Quân Phi nhận lấy đứa nhỏ, nhìn con trai mình hỏi.
“Bây giờ thì không sao, em đến công ty trước đây”
Phan Huỳnh Bảo chỉnh sửa âu phục của mình lại một chút, quét mắt sang Hoàng Song Thư, gật đầu rồi lập tức rời đi.
Hoàng Song Thư nhìn anh ấy rời đi, ánh mắt xuất hiện một niềm biết ơn.
Đối với Phan Huỳnh Bảo, cô vẫn rất biết ơn, khi đó nếu không nhờ Phan Huỳnh Bảo thì sẽ không có Hoàng Song Thư của ngày hôm nay.
“Nó đẹp trai làm sao? Rõ ràng tôi đẹp trai hơn nhiều.”
Trần Quân Phi thấy ánh mắt của Hoàng Song Thư nhìn chắm chăm theo hướng Phan Huỳnh Bảo rời đi. Người đàn ông này ngay lập tức dùng giọng chua lè của mình nói với cô.
Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, biểu cảm có hơi buồn cười nhìn Trần Quân Phi.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh đẹp trai hơn. Đưa Bánh Quy cho tôi, để tôi bể thång bé.” Hoàng Song Thư mở miệng nói, tay định bế Bánh Quy nhưng lại bị Trần Quân Phi tránh được.
“Tôi bể là được rồi, em không biết Bánh Quy nghịch ngợm như cỡ nào đâu”
“” Hoàng Song Thư im lặng nhìn anh rót sữa Bánh Quy, cho thâng bé uống. Sau khi nhìn Bánh Quy đã ăn uống no nė, lộ ra nụ cười ngọt ngào, khiến tim của Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô vuốt sợi tóc mềm mại của Bánh Quy, cúi đầu hòn lên gương mặt đứa bé, nói: “Bảnh Quy, là mẹ đây”
“Mẹ..”
Bánh Quy nằm lấy tóc của Hoàng Song Thư, cất giọng ngọng nghíu gọi cô.
Nhưng Hoàng Song Thư vẫn hiểu được, Bánh Quy đang gọi mình, đột nhiên ánh mắt của cô đỏ lên, mi mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Nhìn bộ dạng xúc động của cô, ánh mắt của Trần Quân Phi cũng dịu dàng xuống: “Song Thư, chúng ta cũng đến lúc nên kết hôn rồi, em có bằng lòng không?”
Anh vốn muốn cưới Hoàng Song Thư từ nửa năm trước rồi, nhưng lúc đó cô lại rời đi. Bây giờ cô đã cho mình một cơ hội,
Trần Quân Phi muốn kết hôn với cô, muốn cho cô một gia đình.
Kết hôn?
Hai chữ này đối với cô, thật sự đã đánh mạnh vào lòng cô. Cô đang thử tiếp nhận Trần Quân Phi, nhưng chưa nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với anh.
Hai người có thể kết hôn với nhau sao?Mắt Trần Quân Phi đỏ hoe, anh hèn mọn cầu xin Hoàng
Song Thư.
“Xin lỗi, tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa”
Cho dù Trần Quân Phi có chạm vào người Trương Cúc Hoa hay không, đối với Hoàng Song Thư mà nói chuyện của anh làm khiến cô tạm thời không chấp nhận nối. Cô cho rằng anh sẽ thay đổi được, nhưng sự thật đã chứng minh, Trần Quân Phi vẫn không hề thay đổi.
“Song Thư, cho tôi một cơ hội. Xin em, hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Trần Quân Phi ôm chặt eo của Hoàng Song Thư, giữ khăng khăng không chịu buông ra.
Bi anh dùng sức ôm chặt như thế, đôi chân mày của Hoàng
Song Thư nhíu chặt lại.
Cô tức giận, cố dùng sức kéo tay của Trần Quân Phi ra, nhưng cho dù cô làm thế nào thì anh vẫn không chịu buông tay ra.
Trần Quân Phi thấy Hoàng Song Thư còn muốn tránh thoát khỏi người mình. Anh không hề nghĩ ngợi đặt cô xuống sàn nhà.
Sàn nhà lạnh buốt khiến Hoàng Song Thư không khỏi sợ hãi hét lên một tiếng. Nhưng tiếng hét của người phụ nữ nhanh chóng bị Trần Quân Phi chặn lại.
“Song Thư, tôi yêu em. Song Thư, cho tôi thêm một cơ hội nữa có được không? Tôi xin em, Song Thư.” Người đàn ông si dại hôn lên cổ Hoàng Song Thư, sự thâm tình bá đạo này khiến viên mất cô hơi đỏ lên.
Cho dù đã trải qua bao lâu, từ đầu đến cuối Trần Quân Phi vẫn là người đàn ông ảnh hưởng đến cô nhiều nhất.
Anh cướp đi lần đầu tiên của cô, để cơ thể cô vây hãm trong đó, nhưng sau đó lại mạnh mẽ đẩy cô vào địa ngục. Cuộc gặp gỡ của bọn họ dường như là một trận chiến đầy gai góc, Hoàng Song Thư mệt mỏi, muốn tiến lên phía trước, nhưng cổ như thế nào vẫn không thể đi tiếp được. …
Thật không ngờ cô lại dâʍ đãиɠ như thế, tôi thật sự rất muốn để cho truyền thông và fan hâm mộ của cô nhìn thấy vẻ mặt trên giường này của cô đấy” Trong căn phòng lờ mờ tối, Lâm Tấn Sang ngậm một điều thuốc trong miệng, thờ ở quay sang giêu cợt Trương Cúc Hoa, sắc mặt cô ta hơi trắng bệch.
Loại cảm giác sung sướиɠ vừa rồi cũng để cô ta quên hết mọi chuyện.
Trương Cúc Hoa chỉ muốn chim đảm trong vui sướиɠ đấy, thế cho nên hoàn toàn không biết lúc đó cô ta đã điện loạn như thế nào.
Bây giờ lại bị Lâm Tấn Sang nói thắng ra như vậy, mặt cô ta có chút khó coi cũng là chuyện bình thường.
“Anh đã nói sẽ giúp tôi, nói thì phải giữ lời đúng không?”
Trương Cúc Hoa dùng tấm ga trải giường bao bọc thân thể của mình lại, còn dùng chân vừa cọ vào ngực Lâm Tấn Sang vừa nói. Biểu cảm của Lâm Tấn Sang ở trên giường hoàn toàn khác với khuôn mặt tuần tú lúc này của anh ta.
Cảm giác ở trên giường khiến cô ta cảm nhận được sự mê loạn không diễn tả bằng lời.
Cô ta liếʍ môi, đột nhiên cảm thấy cả người mình lại rục rich lần nữa.
Lâm Tấn Sang thu hết biểu cảm của Trương Cúc Hoa vào trong måt, anh ta ném mẩu thuốc lá vào trong thùng rác bên cạnh. Vươn tay tách hai chân Trương Cúc Hoa ra, nhẹ nhàng đùa giỡn.
“A… Lý Tấn Sang… anh tuyệt quả”
Trương Cúc Hoa ngửa đầu, cả người không ngừng run rẩy, đôi môi đỏ mọng phát ra tiếng rên mê người. bộ dạng đắm chìm trong du͙© vọиɠ của Trương Cúc Hoa, Lâm Tấn Sang rút tay về. Cô ta cảm thấy trống rồng, hơi khó chịu vặn cơ thể.
Lâm Tấn Sang lấy đèn pin ra, ý sâu xa quay sang nói với Trương Cúc Hoa: “Dùng cái này cô sẽ càng sung sướиɠ hơn nữa.”
Mặt Trương Cúc Hoa trắng bệch, lúc định muốn nói điều gì nữa Lâm Tấn Sang đã nhét vào bên trong.
“A!” Trương Cúc Hoa hét lớn một tiếng, máu đỏ tươi chảy ra bên ngoài. Nhưng trên mặt cô ta đã nhanh chóng xuất hiện biểu cảm đau đớn cùng vui sướиɠ.
Cô ta bắt đầu thụ dần các cảm giác bệnh hoạn này.
Ánh mắt Lâm Tấn Sang ngưng lại nhìn chằm chằm vào Trương Cúc Hoa, cho đến khi cô ta thoải mái, anh ta mới lấy đèn pin ra bên ngoài, tự ra trận. ngờ thân thể của cô lại lợi hại như vậy, thật dễ chịu”
Lâm Tấn Sang tóc Trương Cúc Hoa, dùng sức đè chặt cô ta xuống ga giường. Trương Cúc Hoa rên nhẹ một tiếng, mãi cho đến khi kết thúc, hai người năm trên giường không ngừng thở dốc.
Vẻ ứng hồng trên mặt Trương Cúc Hoa còn chưa rút đi, cô ta nhìn Lâm Tấn Sang, dựa vào ngực anh ta nói: “Lý Tấn Sang, anh thật lợi
Cô ta rất thích cảm giác ở trên giường với Lâm Tấn Sang, lần này cô ta đã có được sự thoải mái sung sướиɠ chưa từng có trước đây.
“Cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ khiến cô vô cùng hài lòng.” Lâm Tấn Sang dùng sức xoa mạnh ngực của Trương Cúc Hoa, mạnh mẽ xoa đến nỗi bộ ngực biến dạng, nhưng Trương Cúc Hoa chỉ cười vui vẻ.
“Được.”
“Vậy đi, hợp tác vui
Lâm Tần Sang buông tay, khuôn mặt không chút biểu cảm, đưa tay ra bắt tay với Trương Cúc Hoa.
Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ năm trên giường, lại bắt đầu một hồi vận động điên cuồng.
Một âm mưu dần được hình thành, mối nguy đang dần được bắt đầu dưới màn đêm tối tăm.
“Đau không? Hôm qua tôi hơi quá đáng, xin lỗi em.” Hôm sau, khi Hoàng Song Thư tỉnh lại, ảnh mặt trời từ bên ngoài đã rọi sáng vào thông qua khe cửa.
Anh dương nhàn nhạt xuyên qua khung cửa sổ, rơi vào người Hoàng Song Thư, cả người cô như được bao trọn bởi một tầng ánh sáng vàng.
Trần Quân Phi vô cùng thỏa mãn, cuối cùng anh cũng có thể ôm cô vào lòng mình một lần nữa. Loại cảm giác này, thật sự rất tuyệt vời.
Anh hôn vai Hoàng Song Thư, khàn giọng nói với cô. Hoàng Song Thư nghe anh nói vậy, cơ thể có chút không tự nhiên, cô giãy dua.
Thấy cô lại muốn phản kháng mình, Trần Quân Phi nheo mắt lại, anh kéo người cô qua, ánh mắt vô cùng dịu dàng chăm chú nhìn cô: “Song Thư, tôi sẽ thay đổi. Từ sau khi em rời đi, tôi đã sửa tính tình của mình lại, tôi sẽ không bao giờ… ép buộc em làm những việc em không muốn, được không?”
Ánh mắt của người đàn ông vô cùng chân thành, khiến
Hoàng Song Thư một câu cũng không thốt ra được. Cô mím môi, tay đặt ở dưới chăn cổ dùng sức nắm chặt thành quyền.
Thấy bộ dạng này của Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi vươn tay nâng câm cô lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mỏng của cô, anh nui non: “Tôi yêu em, Hoàng Song Thư, tôi thật sự rất yêu em, em hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”
Hoàng Song Thư hơi động lòng, tay có không không chế được vươn ra, bộ dạng dường như muốn ôm lấy người anh. Lúc Trần Quân Phi thấy động tác này của cô, trong đôi mắt sâu thẳm kia bắt đầu hiện ra ánh sáng.
Tay anh di chuyển trên người Hoàng Song Thư, mang theo chút gấp gáp, ngón tay không ngừng sờ soạng khắp người cô.
“Song Thư…”
“Đừng… chút nữa… còn phải đi làm” Trần Quân Phi khơi lên ngọn lửa trong lòng, gương mặt Hoàng Song Thư lập tức xuất hiện tia xấu hổ nhàn nhạt.
Cô đỏ mặt đè cảnh tay muốn sờ lung tung của anh xuống, nhỏ giọng nói với anh. Nghe cô nói vậy, ảnh mắt của Trần Quân Phi trầm xuống.
“Hôm nay đừng đi làm, ở lại với tôi, được không?”
Hoàng Song Thư nghe vậy, bên tai bỗng nóng bừng lên, đối mặt với giọng nói mê đắm lòng người của anh, cô phát hiện ra mình hoàn toàn không hề có thể chống cự lại.
Sau đó cô nức nở một tiếng, chỉ có thể mặc kệ động tác của người đàn ông, trầm luân dưới thân anh. Sau một hồi va chạm thể xác, Trần Quân Phi mới hài lòng ôm lấy cơ thể đã mềm nhũn của Hoàng Song Thư, anh cưng chiều hôn lên gương mặt của người phụ nữ: “Chút nữa chúng ta về nhà, Bánh Quy còn đang ở nhà đợi chúng ta.”
Bánh Quy?
Hoàng Song Thư chớp mắt một cái, giọng nói cực kỳ nhỏ: “Ừm.”
Có cũng rất nhớ con trai mình, bây giờ cô mới phát hiện, cô và Trần Quân Phi hoàn toàn không có cách nào cắt đứt được. Giữa bọn họ có một đứa bé ràng buộc hai người lại với nhau, không ai có thể cắt đứt mối quan hệ giữa bọn họ.
“Cả ngày hôm nay cũng không đến công ty?” Phan Huỳnh Bảo nhận được điện thoại của quản gia, nói Bánh Quy cứ khóc mãi, bảo anh qua chăm bé. Lúc anh ấy qua tới và hỏi Trần Quân Phi đầu, quản gia nói cả ngày hôm nay anh không có đến công ty
Nghe quản gia nói xong, cả gương mặt Phan Huỳnh Bảo đều đen kit lại.
“Đúng vậy, tôi cũng đã gọi cho cậu hai rồi nhưng mà vẫn không gọi được cho cậu ấy”
“Tôi biết rồi, để tôi sang chăm sóc Bánh Quy, ông xuống dưới tiếp tục công việc của mình đi.” Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, đôi mày mạnh mẽ nhíu chặt lại, anh ấy củi đầu nhìn Bánh Quy đáng yêu đang phì phò thổi bong bóng trong ngực mình. Trái tim vốn đang lạnh cóng của Phan Huỳnh Bảo dần dần mềm mại ẩm áp.
“Sao hôm nay em lại đến đây?” Trần Quân Phi mang theo Hoàng Song Thư đi vào nhà họ Trần, lúc đi đến phòng khách thì thấy Phan Huỳnh Bảo đang ôm Bánh Quy.
Trần Quân Phi thấy anh ấy không ở công ty mà lại ở nhà họ Trần, vô cùng ngạc nhiên, nhướng mi hỏi anh ấy.
Phan Huỳnh Báo ngẩng đầu nhìn anh, khi nhìn đến tay anh đang năm chặt tay Hoàng Song Thư. Anh ấy cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói: “Anh về rồi thì em giao đứa nhỏ lại cho hai người, cả đêm anh không về nên Bánh Quy đang rất cáu kính.”
“Khóc sao?”
Trần Quân Phi nhận lấy đứa nhỏ, nhìn con trai mình hỏi.
“Bây giờ thì không sao, em đến công ty trước đây”
Phan Huỳnh Bảo chỉnh sửa âu phục của mình lại một chút, quét mắt sang Hoàng Song Thư, gật đầu rồi lập tức rời đi.
Hoàng Song Thư nhìn anh ấy rời đi, ánh mắt xuất hiện một niềm biết ơn.
Đối với Phan Huỳnh Bảo, cô vẫn rất biết ơn, khi đó nếu không nhờ Phan Huỳnh Bảo thì sẽ không có Hoàng Song Thư của ngày hôm nay.
“Nó đẹp trai làm sao? Rõ ràng tôi đẹp trai hơn nhiều.”
Trần Quân Phi thấy ánh mắt của Hoàng Song Thư nhìn chắm chăm theo hướng Phan Huỳnh Bảo rời đi. Người đàn ông này ngay lập tức dùng giọng chua lè của mình nói với cô.
Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, biểu cảm có hơi buồn cười nhìn Trần Quân Phi.
“Đúng vậy, đúng vậy, anh đẹp trai hơn. Đưa Bánh Quy cho tôi, để tôi bể thång bé.” Hoàng Song Thư mở miệng nói, tay định bế Bánh Quy nhưng lại bị Trần Quân Phi tránh được.
“Tôi bể là được rồi, em không biết Bánh Quy nghịch ngợm như cỡ nào đâu”
“” Hoàng Song Thư im lặng nhìn anh rót sữa Bánh Quy, cho thâng bé uống. Sau khi nhìn Bánh Quy đã ăn uống no nė, lộ ra nụ cười ngọt ngào, khiến tim của Hoàng Song Thư cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô vuốt sợi tóc mềm mại của Bánh Quy, cúi đầu hòn lên gương mặt đứa bé, nói: “Bảnh Quy, là mẹ đây”
“Mẹ..”
Bánh Quy nằm lấy tóc của Hoàng Song Thư, cất giọng ngọng nghíu gọi cô.
Nhưng Hoàng Song Thư vẫn hiểu được, Bánh Quy đang gọi mình, đột nhiên ánh mắt của cô đỏ lên, mi mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Nhìn bộ dạng xúc động của cô, ánh mắt của Trần Quân Phi cũng dịu dàng xuống: “Song Thư, chúng ta cũng đến lúc nên kết hôn rồi, em có bằng lòng không?”
Anh vốn muốn cưới Hoàng Song Thư từ nửa năm trước rồi, nhưng lúc đó cô lại rời đi. Bây giờ cô đã cho mình một cơ hội,
Trần Quân Phi muốn kết hôn với cô, muốn cho cô một gia đình.
Kết hôn?
Hai chữ này đối với cô, thật sự đã đánh mạnh vào lòng cô. Cô đang thử tiếp nhận Trần Quân Phi, nhưng chưa nghĩ đến chuyện muốn kết hôn với anh.
Hai người có thể kết hôn với nhau sao?