“Đứng đần thối ra đấy làm gì? Không định đi vệ sinh à?” Người nọ nói, “Muốn tôi đỡ chim cho ông nữa à?”
Vòi hoa sen vẫn còn mở, nước tí tách chảy xuống dưới, bắn lên ống quần Hứa Niên chút đỉnh. Nhưng chỉ một chút như thế thôi cũng như một mồi lửa khiến Hứa Niên tỉnh táo lại, nổi trận lôi đình: “Giang Vệ Hành?! Mày ở ký túc xá của bọn tao làm gì?!”
Giang Vệ Hành, việc xúi quẩy dính với cái tên này Hứa Niên mãi mãi không quên được. Trình độ xui xẻo cứ phải gọi là đạt tới độ ghi vào sử sách trong cuộc đời cậu.
Kể ra thì chuyện bắt đầu từ tháng trước, khi mà đại học A thi đấu bóng rổ với trường khác. Ngày đó, ở sân bóng, sinh viên trường A nhiệt huyết, sôi nổi cổ vũ cho đội nhà, cậu với bạn cùng phòng là Hà Kinh, Trương Nhất Dương cũng đi xem. Bọn họ tới sớm, chọn chỗ ngồi bên trên, cách đội bóng Giang Vệ Hành rất gần.
Nói về Giang Vệ Hành thì trong hội nữ sinh trường A có lưu truyền một câu “ngạn ngữ” thế này: “Khi Vệ Hành trường A cười, vô số thiếu nữ phải cúi đầu” dùng để hình dung vẻ ngoài đẹp tới mức khiến người và thần đều ghen tị của hắn. Trên trang tieuba của trường cũng có người thường xuyên lấy Giang Vệ Hành và Tống Du Hoài ra so sánh, mở bfnh chọn. Kết quả Giang Vệ Hành thắng, hotboy trường A vừa có tiếng vừa có miếng.
Hứa Niên cũng có ở bảng bình chọn đó nhưng cậu cũng chẳng quan tâm lắm, thậm chí còn bình chọn cho ân nhân Tống Du Hoài. Vốn là mong Giang Vệ Hành thua nhưng lại không được như ý. Cậu cực kỳ ghét Giang Vệ Hành, không mong hắn trở thành hotboy.
Hứa Niên quen biết Giang Vệ Hành cũng sơ sơ kiểu bạn cùng trường. Giang Vệ Hành chỉ biết Hứa Niên không ưa mình, từ trước tới nay hắn đều được săn đón, thấy Hứa Niên như thế tỏ vẻ nhiệt tình không phải phong cách của hắn nên kệ luôn.
Bắt đầu thi đấu. Giang Vệ Hành có kỹ thuật khá hơn người khác, đập bóng 3 lượt đã ép sát sân đối thủ khiến cho một hội đồng nữ sinh mê mẩn hét to. Hứa Niên thấy Giang Vận Hành dẫn bóng đẹp, nói thầm: “Chơi bóng thì đéo chơi tử tế đi, xòe đuôi như mấy con công ý, có phải đi tìm cái đâu mà!”
“Ấy!”Trương Nhất Dương vỗ vai cậu, “Lảm nhảm gì đấy, mọi người nhìn ông kia.”
Hứa Niên thấy một đội dự bị trừng mắt, giận dữ nhìn mình.
“Cẩn thận chúng nó nói cho Giang Vệ Hành đấy.” Hà Kinh nói nhỏ.
Hứa Niên cũng không quan tâm lắm: “Kệ.” Cậu không thích cái kiểu màu mè như Giang Vệ Hành này nên mới nói thế.
Cậu cúi đầu bấm điện thoại. Chơi được một lúc đột nhiên có một tiếng la như sấm nổ bên tai vang lên: “Bóng đến kìa!”
Hứa Niên bỏ máy xuống, ngơ ngác ngẩng đầu lên thì chỉ thấy được bóng quả bóng rổ bay tới, sau đó đập vào mặt. Mặt cậu lệch sang một bên, đầu óc trống rỗng, tai ù ù, hai mắt tối sầm lại, trong mũi chảy ra hai hàng chất lỏng ấm nóng. Dường như cậu còn nghe được trọng tài thổi còi hô to: “Phạm quy! Phạm quy!”
“Đỡ nó dậy!” Hà Kinh nói.
“Tìm bác sĩ! Ai đi tìm bác sĩ coi!” Trương Nhất Dương đỡ cậu dậy, chất vấn kẻ nào đó, “Mày cố tình đúng không?!”
“Ôi, xin lỗi nhé, bóng lạc, bay ra ngoài.” Có người trả lời.
Hứa Niên ổn định lại, tầm nhìn cũng đã rõ hơn. Cậu thấy được cầu thủ đang xin lỗi với thái độ không hề hối lỗi, thấy Giang Vệ Hành lạnh nhạt đứng một bên nhìn.
Hà Kinh chỉ vào người kia hỏi: “Mày xin lỗi cái kiểu đấy à?”
Người nọ nói: “Không thì sao? Giờ tôi còn phải quỳ xuống à?”
“Ơ cái đệch, ý mày là sao?” Trương Nhất Dương cáu lên.
Trương Nhất Dương thấy cậu tỉnh rồi vội dùng giấy cầm máu mũi, “Hứa Niên, ông ổn không?”
Hứa Niên thấy mình quê độ, chỉ muốn biến mất đi luôn. Cậu nói: “Đỡ tôi đi đi.”
Đội bóng của người nọ cứ thế đúng trơ ra nhìn. Trương Nhất Dương và Hà Kinh do dự một chút rồi đỡ cậu đi.
Lúc sau Tống Du Hoài, hội trưởng Hội học sinh tự đưa thuốc cho Hứa Niên khiến cậu nhớ mãi không quên sự giúp đỡ này. Khi đó cậu bị đập cho đờ cả người nên mới có màn chờ ở thư viện kia.
Chuyện này đánh chết cậu cũng không quên được. Cậu không nhớ rõ người ném bóng nhưng lại nhớ như in Giang Vệ Hành.
“Quen không?” Giang Vệ Hành vừa tắm vừa nói, “Không đi vệ sinh biến mẹ sang bên. Gớm mà như đàn bà.”
Hứa Niên phát cáu “Đây là ký túc xá của tao!”
“Để mày vào rồi mày còn không đi.” Giang Vệ Hành không để ý lắm. Hắn đóng vòi, lau mình.
Đương hè, nhà vệ sinh của trường xây lại không to lắm, hai người con trai trưởng thành đứng đó đã nóng rồi, mà Giang Vệ Hành vừa tắm xong nên lại còn nóng hơn. Nhưng tất cả còn không nóng bằng lửa giận trong lòng Hứa Niên.
Hứa Niên nhìn ống quần ướt nhẹp của mình, cười lạnh: “Mày không biết tao?”
Hơi nước tản đi, gương mặt lạnh lùng của Hứa Niên dần rõ hơn.
Giang Vệ Hành hơi ngạc nhiên chút rồi tiếp tục lau tóc, trả lời: “À biết, không phải là người bị bóng đập cho khóc thảm thiết đấy à.”
Mẹ, cậu chảy nước mắt! Cậu bị chảy máu mũi!
Hứa Niên thấy cáu lắm rồi, không biết cậu lấy dũng khí ở đâu ra mà bước lên hai bước, đứng trước mặt Giang Vệ Hành, hùng hổ nói: “Xin lỗi bố mày ngay!”
Cậu vừa dứt lời, thấy đôi mắt sâu thẳm kia nháy mắt trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, Hứa Niên đột nhiên thấy sợ hãi, lòng bàn tay ướt đẫm nhưng tự tôn đàn ông không cho phép cậu lui về phía sau.
Hứa Niên cố gắng nói: “X-xin lỗi tao ngay!”
Khi còn bé thiếu dinh dưỡng nên hiện tại Hứa Niên cũng chỉ cao 178cm, chưa đạt được mục tiêu lý tưởng của mình. Cậu thầm nghĩ, nếu hồi nhỏ ăn đủ có khi cũng cao được như Giang Vệ Hành.
À, chưa nói, Giang Vệ Hành là sinh viên thể dục, cao 190cm.
Ngắn gọn thì giờ không phải là lúc Hứa Niên và Giang Vệ Hành so chiều cao. Trong tình huống này, Hứa Niên có được ưu thế về chiều cao tới mức bị Giang Vệ Hành ép cho không còn gì, như thể bị người ta ôm vào lòng.
“Xin lỗi gì?” Hai người dựa vào nhau rất gần. Hắn kéo khăn xuống, tóc ướt nhỏ giọt lên mắt Hứa Niên. Động tác tay cầm khăn mặt của hắn khiến Hứa Niên sợ hãi, nhắm mắt lại sợ bị đánh.
Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên mà buồn cười. Rõ là người này rất sợ hắn mà cứ gồng lên, cố tỏ vẻ ngầu ngầu, chậc.
Hắn ghé sát vào mặt Hứa Niên, dùng khăn ướt vỗ vỗ mặt cậu, trầm giọng: “Cái vụ nói tôi là khổng tước tôi còn chưa tính toán gì cậu lại đã vác mặt tới rồi. Tiện quá.”
Hứa Niên run lên, bờ mi dày rậm cũng run rẩy vì sợ hãi, tưởng như sắp khóc tới nơi.
Hay thật, cậu ta sợ mình.
Nhận ra điều này khiến Giang Vệ Hành thoải mái vô cùng. Khi ánh mắt rời từ gương mặt Hứa Niên xuống làn da trắng mịn nơi cánh tay, hắn cười rộ lên, như đàn bà.
Giang Vệ Hành lùi một bước, Hứa Niên mở mắt, trong lòng ngạc nhiên vì không bị Giang Vệ Hành làm gì.
Giang Vệ Hành vừa mặc quần áo vừa nhìn Hứa Niên. Hứa Niên lại chẳng dám nhìn Giang Vệ Hành. Ghét thế nhỉ, cái kẻ mình ghét kia dáng cũng đẹp.
Giang Vệ Hành mặc quần áo xong cầm quần áo bẩn bỏ vào túi. Lúc rời khỏi nhà vệ sinh đi ngang qua Hứa Niên, cười như không cười mà nhìn cậu: “Nhịn lâu thế không mót à?”
Không chờ Hứa Niên có phản ứng gì lại, Giang Vệ Hành đã nắm lấy “trứng” của cậu-mà-bóp!
Ss! Hứa Niên đơ luôn, vẻ mặt toàn không thể tin nổi mà nhìn hắn.
Giang Vệ Hành trêu người ta được thì buông tay, sung sướиɠ cười rồi đi ra.
Đậuuu má….
Hứa Niên toát mồ hôi cả người, chân nhũn ra, tay che lại hạ bộ… Cảm giác này vừa đau, vừa sướиɠ… hai lỗ phía dưới co rút rất nhanh vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ bên ngoài, dường như âʍ ɦộ còn hơi hơi chảy nước.
Mặt Hứa Niên đỏ lên. Cậu nín thêm lúc nữa, đóng cửa lại rồi mới tiểu, rồi dùng giấy lau khô.
Tới khi Hứa Niên mở cửa ra, Giang Vệ Hành vẫn còn ở đó, trong lòng nghĩ sao tên này còn liêm sỉ mà ở ký túc xác của người khác vậy? Giang Vệ Hành thong thả xử lý tóc, thấy Hứa Niên ra thì cười khẩy: “Sướиɠ không?”
Hứa Niên khùng lên, túc hộc máu: “Mày cẩn thận không tao đi kể là mày tắm không đóng cửa đấy!”
Đôi khi mấy thằng con trai trẻ con thế đấy! Hơn nữa Hứa Niên quá ghét Giang Vệ Hành nên chỉ việc bé cỏn con thôi trong lòng cậu cũng sẽ bị phóng đại lên gấp nhiều lần.
Giang Vệ Hành chẳng qua là sợ nóng, không khóa cửa để không khí lưu thông, ai ngờ tự nhiên xuất hiện kẻ có cửa không thèm nhìn cũng chẳng thèm gõ đã đẩy ra. Cứ tưởng là đang mắc tiểu mà đối diện là ký túc xá nữ nên kéo người ta vào nhanh, hóa ra…
Hứa Niên kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, Giang Vệ Hành cũng không vui vẻ nữa. Hắn vừa ngồi trên ghế đi giày vừa nói: “Ông đi nói làm gì? Đàn ông với nhau ai để ý?”
“Tao đi nói mày cố ý không đóng cửa phòng tắm đối diện ký túc xá nữ!” Hứa Niên nhìn đôi giày thể thao hàng hiệu bản giới hạn kia của Giang Vệ Hành bỗng cảm thấy hai người cách biệt thật lớn, tâm lý căm ghét nhà giàu nổi lên, nói năng không thèm suy nghĩ nữa.
“Mày!!!” Giang Vệ Hành đứng dậy nhìn Hứa Niên, trầm giọng: “Ăn thì ăn bậy chứ nói thì đừng nói bừa. Ông nói xem tôi có đóng cửa không? Ai đẩy cửa ra?” Lời bịa đặt làm ảnh hưởng tới nhân cách của hắn như thế này làm sao mà Giang Vệ Hành chịu được?
Hơi thở của hắn phun trên mặt Hứa Niên khiến cậu nổi da gà.
Không còn màn sương mù mờ ảo, Giang Vệ Hành nhìn Hứa Niên thật kỹ, phát hiện rằng trên gương mặt cậu láng mịn không tỳ vết, lại thoang thoảng hương chanh thơm mát, mẹ, như thằng đàn bà.
Hứa Niên bị Giang Vệ Hành nhìn chòng chọc tới nổi da gà. Tới khi Giang Vệ Hành định đưa tay lên chạm vào cậu, Hứa Niên giật mình mà hất mạnh tay Giang Vệ Hành ra lại hất vào mặt Giang Vệ Hành, giống như là cho hắn ăn tát.
Hứa Niên như chim sợ cành cong, chột dạ hỏi thăm: “Mày, mày định làm cái gì đấy?!”
Giang Vệ Hành chỉ muốn biết làn da đó chạm vào thì thế nào, ai biết người ta không chịu còn tát hắn một phát.
Giang Vệ Hành sờ sờ vết vừa bị đánh, không đau nhưng quê xệ. Hắn cười nhạt: “À, không nể nang nhau tí nào.”
Hứa Niên bị tiếng cười này của Giang Vệ Hành dọa cho hoảng loạn. Người trước mặt đây là sinh viên thể dục xuất sắc, là thành viên của đội bóng rổ của trường, nếu đánh nhau chắc chắn cậu không phải đối thủ của hắn.
Hứa Niên hơi sợ, cậu lặng lẽ lùi từng bước. Giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Giang Vệ Hành đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt âm trầm mà chưa ai gặp phải trên gương mặt này.
Hứa Niên sợ, muốn chạy lắm nhưng giả vờ bình tĩnh mà trấn an bản thân, Giang Vệ Hành hẳn là cũng không đánh cậu thật đâu, đánh nhau không tốt tí nào, nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Niên thoải mái hơn.
Thoải mái không được đến một chốc, Giang Vệ Hành đã kéo tay cậu vào WC. Hứa Niên sợ hãi, giật mình, phạn kháng lại. Giang Vệ Hành thấy vậy nhấc bổng cậu lên từ phía sau lưng, tha vào WC.
“Giang Vệ Hành, mày làm mẹ gì đấy??? Mày bị điên à? Điên nặng rồi à?? Chết.. chết mẹ mày đi!” Hứa Niên la hét, vặn vẹo, đạp đạp chân hòng thoát khỏi “gọng kìm” của Giang Vệ Hành.
“Hét đi, hét rách cổ họng cũng không ai cứu mày đâu mà.” Giang Vệ Hành đọc thoại, tự thấy mình bây giờ như cường hào ác bá hϊếp đáp gái nhà lành.
Một bàn tay hắn giữ hai cổ tay nhỏ nhắn của Hứa Niên cố định trên tường, một tay cởϊ qυầи của cậu. Quần của cậu đã bị dão chun rồi, kéo một phát là rơi xuống đất. Giờ trên người Hứa Niên chỉ còn một chiếc áo phông cộc tay với chiếc qυầи ɭóŧ tứ giác.
Hứa Niên thấy nhục khôn tả. Cậu là một thằng con trai, bị một thằng con trai khác đè đến không thể nhúc nhích. Tuy rằng không giống những người con trai khác nhưng mình lớn lên như một thằng con trai, cậu cũng không chịu nổi trường hợp này, lại càng giãy dụa.
Trong mắt Giang Vệ Hành, Hứa Niên càng giãy thì eo và mông càng xoay tợn. Đôi chân thon dài kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ ánh mắt Giang Vệ Hành. Hắn vỗ “bốp” một tiếng lên mông Hứa Niên “Sao da^ʍ thế không biết?”
Hứa Niên cắn môi không trả lời hắn, lại khiến Giang Vệ Hành nghĩ sâu xa hơn. Hắn vừa đưa tay về phía qυầи ɭóŧ của Hứa Niên, nói: “Hay thật ra mày là đàn bà? Đến ký túc xá nam làm mẹ gì? Để tao xem nào.”
Nói xong, cả hai người đều đờ ra.
Đóng vai nhân vật kiểu này khiến cả hai người đều thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đặc biệt là Giang Vệ Hành.
Hứa Niên sợ rồi. Cậu sợ Giang Vệ Hành cởϊ qυầи lót, nhìn thấy nơi khác người của mình.
Giang Vệ Hành còn đang đặt tay trên qυầи ɭóŧ của Hứa Niên bõng thấy cái gì đó ngóc đầu lên khỏi quần. Hắn thấy rõ phía trước có gì đó cồm cộm lên, sờ dương v*t của Hứa Niên qua một lớp vải, ước lượng chút rồi cảm thán một câu: “Nhỏ thế!”
Mặt Hứa Niên đỏ lựng: “Nhỏ thì đừng có sờ!! Bỏ ra!!” Cậu giãy dụa càng kịch liệt, do bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, do tức giận.
Giang Vệ Hành bị sự phản kháng của Hứa Niên làm cho khó chịu vô cùng. Hắn nắm lấy dương v*t cậu mà vuốt hai phát, trêu tức: “Bỏ cây gậy nhỏ này của mày ra nó vẫn dựng vậy thôi. Hứa Niên, mày cũng da^ʍ thật đấy. Tao lại càng nghi mày là một con đàn bà.”
“T..tao không phải…” Hứa Niên bị Giang Vệ Hành tuốt đến mức quá sung sướиɠ, nói ngập ngừng.
“Phải hay không không phải mày nói là xong. Phải để tao kiểm tra đã.” Hơi thở của Giang Vệ Hành phả ra bên tai Hứa Niên, ngứa tới trong lòng.
Ngón tay Giang Vệ Hành chỉ động một cái đã khiến chiếc qυầи ɭóŧ rơi xuống. Hứa Niên bỗng thấy lạnh tới rùng mình, không nhịn được mà “A!” lên một tiếng.
“Kêu cũng da^ʍ như thế, đúng là da^ʍ đến mức vô bờ bến luôn ha.”
“Không… đừng…” Hứa Niên biết là thôi xong rồi, nhắm mắt lại đầy tuyệt vọng, không muốn đối diện màn tiếp theo.
Giang Vệ Hành không nghĩ rằng Hứa Niên còn tỏ vẻ giữ mình trong sạch như thế. Cùng là đàn ông con trai mà làm như trinh nữ bị hϊếp da^ʍ không bằng, làm hắn buồn cười.
dương v*t nho nhỏ run rẩy, xung quanh láng mịn không có lông, trắng trẻo như tỏa sáng khiến người ta có du͙© vọиɠ muốn làm bẩn.
“Chỗ này của mày không có lông à?” Giang Vệ Hành hơi giật mình nhưng sau đây còn có chuyện đáng giật mình hơn.
Hắn xem xét dương v*t nhỏ nhắn, trắng trẻo ấy rồi dời mắt xuống, ở nơi tầng sinh môn trơn láng, trắng mịn lại có một cái miệng nhỏ đang khép mở, chảy nước lấp lánh ra ngoài.
Giang Vệ Hành ngây ngẩn: “Vãi…”
Hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Niên, cậu nhắm mắt lại, yên lặng, nước mắt trào ra, chảy qua nốt ruồi lệ khiến nó đẹp tới mức phát sáng. Hứa Niên quả thật đẹp tới mức khiến người ta muốn hành hạ.
Giang Vệ Hành hơi đau lòng, thấy mình đùa quá đáng. Hắn vội buông người ra mà nói: “Xin lỗi, tao không biết mày…”
“Cút!” Hứa Niên hét lên, nắm đấm hướng về phía Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành tránh để không bị đấm vào mặt nhưng ngực trái vẫn bị trúng cú đấm ấy. Nhìn người thì nhỏ con mà lực tay cũng mạnh phết.
Hứa Niên đấm trúng lại muốn bồi thêm một cú nữa, một lần còn được lại đòi lần nữa, mệt hắn còn đau lòng cho người ta, mẹ, phí.
Giang Vệ Hành bắt lấy nắm đấm hung hãn của Hứa Niên, kéo về phía mình, một tay lại vuốt ve dương v*t cậu, lạnh lùng nói: “Giả vờ à? Không sướиɠ à?”
Hứa Niên vừa sướиɠ vừa khóc, nước mắt như thể do đạt được cực khoái mà rơi xuống.
Đôi mắt cậu đỏ ửng, gườm gườm nhìn Giang Vệ Hành, sụt sịt nói: “Tao, tao muốn gϊếŧ mày!”
Ngón tay Giang Vệ Hành bao lấy dương v*t, bụng ngón cái ma sát lỗ niệu đạo khiến Hứa Niên thở dốc, buồn cười hỏi: “Như này mà đòi gϊếŧ tao?”
Hứa Niê trợn mắt: “Chắc chắn tao.. tao… A!”
Giang Vệ Hành đột nhiên dừng lại, tay lần mò về hướng âʍ ɦộ.
“Đừng! Đừng!” Tuy tay Giang Vệ Hành đã đặt ở nơi đó nhưng Hứa Niên sợ chết đi được, chính cậu còn không dám sờ, sao người khác có thể sờ!
Giang Vệ Hành cúi đầu, dùng tay giữ eo cậu, nói: “Đừng có ngọ nguậy, để tao nhìn phát.”
Hứa Niên không ngờ rằng hắn sẽ nói những lời vô liêm sỉ như vậy: “Cái này đẹp chỗ nào! Mày bỏ tao ra! Tí nữa ký túc xá có người thì sao?”
Giang Vệ Hành dùng ngón tay gảy gảy âʍ ѵậŧ ướŧ áŧ “Đến thì sao? Mấy anh em thân thiết cùng vào nhà vệ sinh thì sao đâu?”
Nơi riêng tư của Hứa Niên bị người khác chạm vào, kɧoáı ©ảʍ không rõ trào dâng, chân run lên. Cậu thầm nghĩ, mẹ mày, đây là việc anh em tốt làm với nhau à?
“Ai tin! Mày quên tao còn chửi mày rồi à?” Hứa Niên lấy lại tinh thần, cả giận nói. Nhưng nói xong cậu lại hối hận mồm nhanh hơn não.
“Chửi tao?” Giang Vệ Hành cười nhạt “Mày còn chửi tao cơ à?” Hắn đứng dậy, dùng bàn tay vừa sờ âʍ ѵậŧ nâng cằm cậu lên “Nói, mày chửi gì tao?”
Hứa Niên bướng bỉnh tránh đi, không nói lời nào.
“Hứa Niên, mày cũng giỏi đấy.” Giang Vệ Hành quay mặt cậu lại “Có tin bố hϊếp mày luôn ở đây không?”
Hứa Niên nhìn gương mặt u ám đáng sợ kia bỗng thấy hơi rén nhưng vẫn cứng miệng: “Tao sợ mày chắc! Giỏi thì cᏂị©Ꮒ đi!”
Ánh mắt Giang Vệ Hành lạnh lùng: “Mày nghĩ tao không dám à?”
Tay Giang Vệ Hành lại mò xuống âʍ ɦộ, ngón tay chen vào bên trong. Hứa Niên không nhịn được nữa, hét to: “Đừng đυ.ng vào tao! Bỏ tay ra! Bỏ ra!”
Giang Vệ Hành dùng tay kia bịt miệng cậu lại, cười lạnh: “Hét to vậy muốn mọi người biết mày bị cᏂị©Ꮒ à?” Ngón tay của hắn bị âm đ*o ướt sũng ôm chặt, nếp âm đ*o mấp máy mυ'ŧ lấy non nửa ngón tay, chỉ vậy thôi cũng khiến hắn sướиɠ điên “Mày thích người ta thấy cái dáng vẻ dâʍ đãиɠ này của mày à?”
Người bên dưới thân không nói, Giang Vệ Hành ngẩng lên nhìn, khóc rồi.
Giang Vệ Hành sờ cậu mà cậu vừa thấy sướиɠ, vừa thấy mình hèn, hơn nữa những lời này của Giang Vệ Hành có ý muốn làm nhục cậu, châm biếm cậu dâʍ đãиɠ, khiến cậu thấy nhục nhã. Nhưng cơ thể cậu như vậy thì biết làm sao? Hứa Niên càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt rơi ào ào.
Giang Vệ Hành có kinh nghiệm biết không thể dễ dàng buông tay để mình bị ăn đấm nhưng cũng thức thời mà rút ngón tay ra khỏi âm đ*o. Âʍ ɦộ này cũng khít thật, vừa rút ra hai môi lớn cũng lập tức khép kín lại. Cảm giác mềm mại ấy khiến Giang Vệ Hành lưu luyến, sờ thêm hai cái.
“M…mày khốn nạn!” Đôi mắt Hứa Niên ửng đỏ, giận dữ nói “Bỏ ra nhanh!”
“Đầu tiên, hứa không đánh.” Giang Vệ Hành nói.
“Không đánh.”
Hứa Niên cười lạnh trong lòng: Không đánh mày mà được à?
Giang Vệ Hành vừa thả tay cậu ra, Hứa Niên đã nhào lên như mãnh hổ, hung hăng như thể sắp tử chiến với Giang Vệ Hành. Giang Vệ Hành đã dự được từ trước, không đợi mèo con phát uy đã bắt lấy tay cậu, giữ chặt trên trường: “Bảo không đánh mà nghĩ tao tin mày à?”