Trở về phòng tắm rửa xong, Lâm Gia mượn điện thoại di động của Giang Liễm, nằm úp trên ghế sa lon lên mạng. Giang Liễm bóc bị snack tôm trên bàn ra nếm thử, sau đó lại bỏ xuống, "Chỉ có con nít mới thích ăn những thứ này. "
Lâm Gia không phản bác, giơ tay ôm bị snack vào trong ngực, thoát khỏi giao diện weibo, trả điện thoại di động lại cho hắn.
Không đưa tay ra nhận, Giang Liễm hỏi cậu: "Không xem nữa? "
Lâm Gia nhai nát miếng snack tôm trong miệng rồi mới nói: "Không xem nữa. "
Giang Liễm gật đầu, "Vậy thì tìm một bộ phim xem đi. "
Lâm Gia mở phần mềm phim điện ảnh và truyền hình trên điện thoại di động lên, ngậm snack tôm ngẩng đầu nhìn hắn, giọng úp mở hỏi: "Anh muốn xem phim gì? "
Ánh mắt quét về phía miếng snack tôm trên môi cậu một cái, Giang Liễm đáp rất tùy ý: "Phim gì cũng được. "
Lâm Gia mở kho phim trong phần mềm ra, cúi đầu tìm kiếm bộ phim điện ảnh gần nhất, lúc nói chuyện miếng snack tôm cũng lắc lư lên xuống theo cử động của môi cậu: "Anh có tài khoản thành viên không? "
Giang Liễm nói: "Có. "
Lâm Gia hỏi: "Anh thích đề tài gì? Tội phạm? Công lý? Hay là phim tình cảm cũng -- "
Giang Liễm đột nhiên nói chen vào: "Snack tôm ăn ngon không? "
Lâm Gia vô cùng kinh ngạc ngước mắt, "Không phải anh ăn rồi sao? "
Sắc mặt Giang Liễm tuy thản nhiên, nhưng đôi mắt nhìn cậu lại rất thâm thúy, "Tôi muốn biết, miếng ở trong miệng cậu có dễ ăn hơn hay không? "
Lâm Gia hiểu được ý hắn, nên ăn sạch miếng bên mép đi, sau đó lại ngậm một miếng khác bên môi, bình tĩnh hỏi: "Vậy anh có muốn nếm thử không? "
Giang Liễm nghiêng người sang, một tay khoát lên lưng sô pha, tay kia giữ đầu vai Lâm Gia lại, tới gần cắn lấy đầu kia của miếng snack cậu đang ngậm.
Hai người cắn hai đầu cùng nhau ăn, đến lúc chiều dài miếng snack ngày càng ngắn đi thì khoảng cách giữa môi Lâm Gia và môi Giang Liễm cũng càng ngày càng ngắn lại.
Cho đến khi miếng snack tôm chỉ còn lại một đoạn nhỏ, môi của cậu và Giang Liễm cũng chạm vào nhau. Lâm Gia dùng răng nhọn đoạt đi phần còn lại của miếng snack ăn vào bụng.
Giang Liễm cũng ngậm lấy bờ môi cậu mυ'ŧ cắn.
Lâm Gia sửng sờ trong khoảng khắc, chợt nhớ tới cảnh tượng ở trước lần công diễn đầu tiên, cậu và Giang Liễm ngồi song song nhau trong phòng học, đối phương đã đoạt đi thanh chocolate từ miệng cậu mà ăn.
Khi đó cậu còn khẩn trương đến nét mặt cứng đờ, thậm chí còn có chút không biết phải làm sao. Bây giờ lại có thể mang vẻ mặt tự nhiên mà giành đồ ăn từ trong miệng Giang Liễm. Cậu lại một lần nữa ý thức được trong khoảng thời gian này chính mình đã có thay đổi lớn.
Giang Liễm lộ vẻ mặt không vui, răng nhọn nặng nề cắn lên môi trên cậu, "Cậu đang suy nghĩ gì? "
Lâm Gia bị đau mà tỉnh táo lại, giương mắt hỏi hắn: "Đóng cửa chưa? "
Giữa cổ họng Giang Liễm tràn ra một tiếng cười, l "Đóng rồi. "
Lâm Gia lại hỏi: "Còn xem phim không? "
Ngoài dự đoán của cậu, Giang Liễm nói muốn xem. Đối phương buông cậu ra, đầu ngón tay xẹt qua màn hình, thuận tay chọn một bộ phim mang đề tài mạt thế vừa chiếu gần đây mở ra, "Đương nhiên là muốn xem, cậu xem cùng tôi. "
Lâm Gia ngẩn người, thấy Giang Liễm đặt điện thoại di động nằm ngang lại tựa vào ly nước trên bàn trà, lòng bàn tay vỗ vỗ bắp đùi, quay mặt lại nhìn cậu nói, "Cởϊ qυầи áo ra rồi ngồi lên đây, chúng ta cùng xem. "
Mở đầu bộ phim là một loại virus thần bí tràn ra từ trong một bệnh viện, bác sĩ và bệnh nhân đều lần lượt bị nhiễm virus, biến thành Zombie không có ý thức tự chủ nhưng lại có thể đi lại ăn thịt người, nhân vật chính đến bệnh viện thăm bệnh tránh được một kiếp, lái xe vòng quanh khắp thành phố tìm một nơi an toàn để sống sót và ẩn núp.
Giang Liễm ôm Lâm Gia ngồi lên đầu gối, lòng bàn tay mơn trớn xương bả vai và rãnh lưng của cậu, hôn một đường từ đầu vai xuống tới bên eo cậu.
Lâm Gia mẫn cảm mà cong thắt lưng lại, hai cái chân rũ xuống hai bên đùi Giang Liễm không tự chủ mà cuốn lấy bắp chân đối phương.
Giang Liễm giơ tay nâng mặt cậu lên, lòng bàn tay dọc theo cổ và xương quai xanh trượt xuống trước ngực cậu, "Tập trung xem, sau khi xem xong phải viết cảm nhận. "
Lưng Lâm Gia khẽ run rẩy, môi mím thật chặt, dời ánh mắt ra nhìn về phía bộ phim trên điện thoại di động.
Nhân vật chính cứu được đồng đội sẽ kề vai chiến đấu với mình trong tương lai ở ven đường, lái xe chở đồng đội xông vào bót cảnh sát sớm đã không còn một bóng người, giành được không ít vũ khí có thể bảo toàn tính mạng từ trong bầy tang thi.
Lúc đeo vũ khí đi ra, chiếc xe chưa kịp đóng cửa của hai người đã bị Zombie mặc đồng phục cảnh sát bao vây lại. Ống kính đột nhiên tới gần hơn, Zombie nằm úp sấp trên cửa sổ xe nghe thấy tiếng động gào thét quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ nhìn nhân vật chính.
Lâm Gia khẽ rên một tiếng, trong động tác vuốt ve tán tỉnh của Giang Liễm, chống hai tay trên đầu gối Giang Liễm, cúi thấp đầu nhẹ nhàng thở dốc.
Nhân vật chính xoay người chạy đến ven đường, dẫn bầy Zoombia đang chặn bọn họ đi theo, đồng đội lái xe lao ra bót cảnh sát, đuổi theo cứu được nhân vật chính bị Zombie bao vây.
Giang Liễm đẩy cậu xuống khỏi đầu gối hắn, dựa lưng vào sô pha tách hai đùi ra, sau đó kéo cậu ngồi giữa hai đùi mình, đỡ eo cậu nói: "Tự mình ngồi xuống. "
Trong phim, nhân vật chính và đồng đội đang kinh hoàng mà ngồi trong xe, Zombie ở phía trước như tre già măng mọc mà chặn đầu xe lại, Zombie ở đằng sau thì đuổi theo không ngừng, tất cả đường lui đều bị lấp kín.
Lâm Gia nhìn chằm chằm không chớp mắt hình ảnh trong phim, ngồi vào lòng Giang Liễm. Trong nháy mắt ngồi xuống hoàn toàn đó, cậu nhìn vào khuôn mặt đang chảy mủ của Zombie trên màn hình chợt hít một hơi lạnh, phản xạ có điều kiện muốn đứng lên.
Giang Liễm đưa cánh tay dài đặt ở trên lưng cậu, ấn cậu ngồi trở lại l*иg ngực mình, ngước mắt liếc liếc nhìn vào Zombie, thấp giọng dụ dỗ nói: "Di chuyển chậm một chút. "
Hai tay Lâm Gia chống trên đầu gối Giang Liễm mượn lực, chậm rãi cử động. Chẳng qua chỉ mới được vài lần, bắp thịt của Lâm Gia đã hơi ê ẩm, cậu nhíu mày ngồi trở lại vào lòng Giang Liễm, "Mệt lắm, anh tự làm đi. "
Giang Liễm cười một tiếng, đỡ cậu đứng lên trước ghế sa lon, dời điện thoại di động từ bàn trà đến tay vịn sa lon, đè Lâm Gia quỳ xuống ghế, từ phía sau ôm lấy cậu.
Zombie đã vây quanh ngoài cửa sổ xe, áp sát lên cửa kính xe gào thét. Khuôn mặt của đồng đội ngồi chỗ tài xế căng thẳng, thấp giọng quát: "Ngồi chắc, tôi phải tăng tốc! "
Giang Liễm nghiêng đầu cắn lỗ tai cậu, "Quỳ vững, tôi cũng phải tăng tốc rồi. "
Xe việt dã đột phá lớp lớp vòng vây, xiêu xiêu vẹo vẹo chạy trên đường cái, dọc theo đường đi còn nghiền nát vô số thu thể của Zombie dưới bánh xe. Nhân vật chính ngồi trong xe chưa kịp cài đai an toàn, thân thể theo độ lắc lư của thân xe mà lung lay dữ dội.
Lâm Gia yên lặng nhìn vào cảnh tượng trong phim, trong vòng mười giây ngắn ngủi như người đang đắm chìm trong cảnh tượng đó vậy, thân thể cũng lắc lư dữ dội theo xe việt dã.
Tựa như mình là nhân vật chính ngồi cạnh tài xế, mà Giang Liễm là đồng đội ngồi trên ghế tài xế dứt khoát lái xe xông thẳng về phía trước vậy.
Sau khi thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, xe việt dã dừng lại trong một ngõ hẻm cực kỳ bí mật, nhân vật chính và đồng bạn thả lỏng thần kinh toàn thân, ổn định hơi thở ngồi tựa lưng vào ghế xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhân vật chính nói: "Chúng ta cần phải đi tìm chút đồ ăn. "
Đồng đội gật đầu, nhớ lại: "Tôi nhớ ở gần đây có một chuỗi cửa hàng tiện lợi. "
Không lâu xong xe lại khởi động lần nữa, hai người lái xe đi tìm cửa hàng tiện lợi kia.
Động tác của Giang Liễm cũng chậm lại, điềm tĩnh áp sát vào cậu dò xét. Bị động tác chẳng hiểu ra sao đó làm khó chịu, Lâm Gia quay đầu lại hỏi hắn: "Anh muốn làm gì thế? "
Giang Liễm nói: "Tôi đang tìm."
Lâm Gia hỏi: "Tìm cái gì? "
Giang Liễm không trả lời cậu.
Đối phương hình như vẫn chưa tìm được, mà nhân vật chính và đồng đội trong phim đã tìm thấy chuỗi cửa hàng tiện lợi kia. Hai người mang súng và côn cảnh sát xuống xe, lặng lẽ vào siêu thị bằng lối đi của nhân viên.
Trên các giá hàng thực phẩm trong siêu thị bày đầy đồ đạc, người xa lạ đi mua hàng đã bị Zombie cắn chết. Vẻ mặt hai người cứng lại, càng chú ý thả nhẹ bước chân.
Băng qua giá hàng vật dụng hằng ngày, thì thấy mấy con Zombie đang quanh quẩn ở giá hàng mì ăn liền. Hai người ngồi xổm xuống tại chỗ, nhân lúc Zombie quay lưng lại cúi người xuống vòng qua giá hàng mì ăn liền, trốn sau giá hàng đồ hộp.
Đồng đội lại không thuận lợi như vậy, mũi giày đá phải đồ hộp lăn trên mặt đất, tiếng vang lanh lảnh lập tức quanh quẩn trong siêu thị. Zombie nhạy cảm quay đầu lại, nhìn thoáng qua chỗ hai người ẩn núp, nhưng không đi qua.
Bọn họ thở phào một cái, muốn đứng dậy lui về phía sau. Đồng đội lại nhìn về phía nhân vật chính, hai mắt chợt hoảng sợ mà trợn to.
Nhân vật chính nín thở, bỗng nhiên quay đầu lại, đầu vừa vặn đâm vào mặt con Zombie ở ngay phía sau.
Người bất ngờ không kịp phòng bị còn có Lâm Gia, cũng không biết Giang Liễm đã đυ.ng tới chỗ nào, khiến cậu đột nhiên kêu thành tiếng.
Nhân vật chính nhấc chân đá văng con Zombie kia, phía sau lại có Zombie khác nhào tới. Nhân vật chính vừa đánh vừa đá, tránh thoát được mấy con Zombie vây công, toàn bộ màn hình hiện lên một trận đấu vô cùng chấn động lòng người.
Lâm Gia quỳ trên ghế sa lon quan sát cũng hết sức tập trung chìm đắm trong bộ phim, thấy hình ảnh nhân vật chính mấy lần tránh thoát khỏi hàm răng của Zombie mà liên tục rêи ɾỉ không dừng lại được.
Thậm chí còn có xu thế lấn át hơn.
Cũng không biết là vì bầu không khí trong bộ phim quá khủng bố, hay vì Lâm Gia xem quá mức chăm chú khẩn trương, mà trên trán cậu đổ chằng chịt mồ hôi, sau lưng cũng ướt đẫm một mảng lớn.
Sau đó cao trào của bộ phim chưa từng dừng lại, dường như bị kinh sợ, nên tiếng kêu của Lâm Gia cũng chưa lúc nào dừng lại.
Cậu nhìn thấy nhân vật chính và đồng đội cùng nhau vượt mọi chông gai, giải cứu không ít người sống bị Zombie bao vây, cuối cùng thành lập được một khu an toàn trong thành phố, để mọi người có thể tiếp tục sinh tồn trong tình thế Zombie ngày càng lan rộng.
Bộ phim đi vào hồi kết, bài hát cuối phim dần dần vang lên.
Lâm Gia rốt cục cũng thở phào một hơi, ngồi dựa vào lòng Giang Liễm ổn định lại hô hấp.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ không chỉ làm qua một lần, lúc tắt đèn ngủ, Lâm Gia không leo lên giường mình, mà là chen chúc trên giường của Giang Liễm.
Thân thể hai người dính chặt vào nhau, nhiệt độ nóng hổi trên da càng ngày càng cao, đốm lửa lần thứ hai cháy rực nơi đáy lòng.
Bọn họ lại làm thêm lần nữa trên giường đơn chật hẹp.
Lúc này đây, Lâm Gia rốt cục có thể thư thả thoải mái mà nằm ngửa trên giường, tùy ý để Giang Liễm táy máy trên người mình.
Trước khi ngủ gần như là sức cùng lực kiệt, một giây sau khi nhắm mắt đã rơi vào bóng tối dày đặc. Buổi sáng lúc tỉnh lại, mí mắt bủn rủn đến không thể mở ra, trong đầu cũng hỗn loạn, chỉ còn lại cảm giác thèm ngủ.
Giang Liễm nhìn cậu còn đang nằm trong ngực mình nói, "Cậu đến phòng tập trước đi, mười phút sau tôi qua. "
Lâm Gia đứng dậy khỏi chăn, bước chân trần xuống giường nhìn xung quanh tìm quần áo. Cuối cùng nhìn thấy quần áo tối hôm cậu và Giang Liễm tùy tiện ném trên ghế sa lon.
Áo và quần đều là đồng phục màu trắng mà tổ tiết mục thống nhất phát cho mỗi thực tập sinh, sau khi mặc vào cảm thấy tay áo có hơi dài, quần cũng không vừa. Lâm Gia không suy nghĩ nhiều, nhặt quần áo lên mặc vào, đi đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Cái gương trước bồn rửa mặt chỉ có thể soi đến ngực, Lâm Gia khom lưng bụm nước lạnh hất lên mặt, đợi đầu óc tỉnh táo lại, mới thấm chút nước qua loa chải tóc.
Lúc ra cửa thấy thời gian đã không còn sớm, bình thường vào giờ này cậu đã đến phòng tập bắt đầu luyện tập, bỏ đi ý định đến căn tin ăn điểm trong đầu, mà chọn đường tắt vòng qua siêu thị mua bánh mì và nước trái cây.
Lúc trả tiền vì ống tay áo quá dài nên không tiện lấy ra, Lâm Gia dứt khoát cuốn hai ống tay áo lên. Từ siêu thị đi ra cậu trực tiếp chọn con đường chính đi đến tòa nhà luyện tập, lúc trên đường đi ngang qua cửa hông bên trái căn cứ, có vài người hâm mộ ở ngoài cửa tràn đầy nhiệt tình mà chào hỏi cậu.
Lâm Gia giơ tay lên hướng về phía các cô đáp lại.
Trạm tỷ giơ cameras lên chụp cậu, chụp xong nhìn vào tấm hình cậu nâng cao cánh tay lên kia, buông cameras ra tới gần cửa lớn tiếng kêu: "Lâm Gia, thả tay áo của con xuống! Con như vậy sẽ bị cảm! Đừng làm mẹ lo lắng! Xuân ấm thu lạnh* nha bảo bối! "
Lâm Gia ngẩn người, ngoan ngoãn buông một bên ống tay áo xuống.
Trạm tỷ lộ vẻ xúc động, quay đầu nói với chị em tốt ở bên cạnh: "Bảo bối nhà tôi ngoan quá đi, nghe lời mẹ như vậy, mẹ cảm động muốn khóc rồi này! "
Sau đó quay lại gào to với Lâm Gia: "Bên kia nữa! Bên kia để xuống chưa! "
Lâm Gia xoay người, giơ ống tay áo bên kia lên cho trạm tỷ nhìn.
Trạm tỷ chụp liên tục vài tấm ảnh chính diện của cậu, vô cùng vui vẻ mà vẫy tay tạm biệt Lâm Gia, "Bảo bối hẹn gặp lại, luyện tập cho thật giỏi, mẹ yêu con! "
Trong lúc kêu gào ánh mắt trạm tỷ xẹt qua tấm bảng tên dán bên hông của Lâm Gia, lộ mặt vẻ nghi hoặc.
Tuy là cách hơi xa, không thể nhìn thấy rõ ràng hai chữ màu đen dán bên hông đối phương viết gì, nhưng cũng có thể đoán được, hai chữ kia vốn không phải hai chữ "Lâm Gia".
Trạm tỷ càng thêm hoang mang, cố rướn cổ ra khẽ híp hai mắt lại, gương mặt dường như muốn chen luôn vào khe hở của cửa chính, cố gắng nhìn tấm bảng tên dán bên hông Lâm Gia.
Càng xem càng không thể tin nổi, thậm chí còn nhịn không được mà kéo cánh tay của chị em thân thiết ở bên cạnh qua nói: "Cậu nhìn giùm tôi cái, sao tôi cứ có cảm giác trên bảng tên của Lâm Gia viết tên Giang Liễm vậy?"
Nhưng mà Lâm Gia đã đưa lưng về phía các cô đi xa.
Chị em đồng hành vỗ một cái trên lưng cô, "Cậu gặm Khương Trấp Gia Nãi gặm đến tẩu hỏa nhập ma luôn rồi hả!? "
Trạm tỷ nghe vậy, dụi dụi con mắt, cầm cameras lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc là tôi điên, hay bảo bối của tôi điên đây? "
Lời của tác giả: @ contòtebot: 〔 Lâm Gia mặc nhầm quần áo của Giang Liễm. jpg〕 con gái bảo bối trưởng thành rồi, lén trốn mẹ đi yêu đương, trong lòng mẹ thật sự cảm thấy ê ẩm.
(*Xuân ấm thu lạnh: một câu tục ngữ nói về việc chăm sóc sức khỏe và phòng chống bệnh tật, người ta cho rằng, vào mùa xuân không nên vội vàng cởϊ áσ ấm, và không cần mặc quá nhiều vào mùa thu. Ấm một chút hoặc lạnh một chút sẽ tốt cho cơ thể hơn. Nhiệt độ cơ thể con người luôn duy trì ở mức tương đối ổn định, thường là khoảng 37 ° C. Nếu nhiệt độ cơ thể quá cao hoặc quá thấp, các chức năng sinh lý của cơ thể con người sẽ bị tổn thương.)