Lâm Gia tỉnh lại không lâu lắm, sau đó lại thϊếp đi.
Lúc Giang Liễm mang cậu trở về phòng, Minh Nhượng đã nằm ngửa trên giường xem điện thoại di động, còn Khưu Dặc đang úp mặt vào bồn rửa mặt. Cậu ta vốn dĩ cũng không quá say, bây giờ lại càng thêm tỉnh táo. Nghe bên ngoài có động tĩnh, cậu ta đi ra chắc lưỡi nói: "Như này thì leo lên giường bằng cách nào?"
Định nói không bằng ngủ trên giường tôi đi, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã thấy Giang Liễm đặt người xuống giường của hắn. Cậu ta cầm khăn lau mặt gật đầu, "Ngủ trên giường anh cũng được, vừa vặn anh lên giường cậu ấy ngủ."
Giang Liễm không đồng ý cũng không phủ nhận, khom lưng cởi giày cho Lâm Gia, sau đó đẩy cậu vào bên trong giường, mới quay lại hỏi cậu ta: "Còn dùng phòng vệ sinh nữa không? "
Khưu Dặc vội vàng nói dùng xong rồi, sau khi đi vào treo khăn lau mặt xong, cũng cởi giày ra lên giường nằm xuống.
Giang Liễm rửa mặt xong, còn phải giúp Lâm Gia lau mặt. Trên giá treo bốn cái khăn mặt, Giang Liễm chỉ quét mắt qua một lần, rồi bỏ đi ý nghĩ tìm kiếm khăn của Lâm Gia trong số đó, gỡ khăn của mình xuống nhúng nước vắt khô, ra khỏi phòng vệ sinh.
Lâm Gia nằm nghiêng trên giường, không đắp chăn, nửa bên mặt chôn vào trong gối của hắn, hô hấp chậm rãi mà vững vàng. Giang Liễm lật cậu nằm ngay lại, gấp khăn mặt trong tay lại thành một nửa, rồi đắp lên mặt cậu.
Dường như cảm nhận được có vật gì đó gây trở ngại hô hấp, Lâm Gia vô thức nhíu mày lại, muốn xoay người nằm nghiêng người. Giang Liễm duỗi tay đè chặt cậu, lấy khăn mặt trên chóp mũi cậu xuống, giúp cậu lau sạch cổ và mặt.
Đồng thời trong lòng lại thờ ơ nghĩ, thì ra vén góc chăn vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng.
Đứng dậy quay trở lại phòng vệ sinh treo khăn mặt, rồi đến bên tường tắt đèn đi, Giang Liễm không leo lên giường tầng, mà vẫn ngủ trên giường mình. Giường rất nhỏ, một mình Giang Liễm ngủ còn không đủ, đằng này hai người lại còn nhét chung với nhau, nên ngay cả khe hở để trở mình cũng càng không có.
Giang Liễm dứt khoát đưa tay ôm cậu.
Lâm Gia bị đối phương ôm vào ngực chỉ chốc lát sau đã oi bức muốn giãy ra, Giang Liễm sờ sờ mặt và cổ cậu, mới phát hiện dường như cậu đã bị nóng đến đổ mồ hôi. Giang Liễm ngồi dậy, giúp cậu cởϊ áσ quần ra, xuống giường đến tủ quần áo lấy áo ba lỗ của mình mặc vào cho cậu xong, mới nhét người lại vào chăn.
Lâm Gia rốt cục cũng an tĩnh lại, nghiêng người tựa vào ngực hắn không động đậy nữa.
Lúc thức dậy đã là ngày hôm sau.
Giường bên dưới nằm vẫn là giường ván gỗ trong ký túc xá, dưới đầu vẫn là gối mà tổ tiết mục đã phát, nhưng kích thước giường hình như hẹp hơn so với trước đây, cơ thể lại giống như bị vật gì đó cố định lại, trên mặt thỉnh thoảng còn có hơi thở ấm áp phả xuống.
Lâm Gia tò mò mở mắt ra.
Đập vào mắt là gương mặt gần trong gang tấc của Giang Liễm, và dáng dấp nhắm mắt ngủ say của đối phương. Quen biết Giang Liễm lâu như vậy, Lâm Gia đã từng gặp rất nhiều loại dáng vẻ của hắn. Có dáng vẻ tươi cười, cũng có dáng vẻ không cười, có dáng vẻ nhíu mày, cũng có dáng vẻ lạnh nhạt. Nhưng những dáng vẻ đó đều là lúc Giang Liễm còn thức, còn dáng vẻ lúc đối phương nằm trên giường ngủ say cậu lại chưa từng nhìn thấy.
Ngay cả lần ngủ chung ở khách sạn lúc trước, đối phương cũng thức dậy sớm hơn cậu.
Bây giờ cậu mới ý thức được bản thân mình đang ở trong loại tình huống nào.
Giường đơn chật chội, cậu nằm trong lòng Giang Liễm, cánh tay Giang Liễm khoát lên lưng cậu, hai người đắp chung một cái chăn, gối chung một cái gối. Chỉ cần Lâm Gia thoáng ngửa mặt ra, là chóp mũi có thể đυ.ng vào cằm của đối phương.
Cập cong chân lại khẽ động, đầu gối lập tức chống lên đùi Giang Liễm. Cảm xúc da thịt chạm nhau rõ rệt truyền vào đại não, mà cậu thậm chí còn không mặc quần.
Mơ hồ nhớ tới tối qua sau khi uống say, là Giang Liễm cõng mình trở về, còn chi tiết hơn thì không thể nhớ nổi. Lâm Gia giương mắt lên, ánh mắt kiềm nén lướt qua cằm Giang Liễm, rồi đảo qua đôi môi hơi mím của đối phương. Số lần cậu và Giang Liễm hôn nhau chắc chắn không dưới năm lần, bây giờ lại quan sát ở khoảng cách gần như vậy, trong đầu thậm chí đã tự động nhớ lại ký ức hôn môi trước đó.
Cậu không kiềm chế được mà ngửa đầu lên, tới gần đôi môi đối phương.
Thanh âm trở mình của bạn cùng phòng vang lên bên tai lập tức làm cậu tỉnh táo lại, Lâm Gia đúng lúc dừng lại bên gò má Giang Liễm, sau đó bất động. Hai giây sau, cậu khẽ khàng đẩy cánh tay Giang Liễm ra, chui ra khỏi chăn.
Sau khi xuống giường mang giày, mới phát hiện trên người mình đang mặc áo ba lổ của Giang Liễm, bên dưới lại chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ. Không nghĩ thêm về chuyện quần áo nữa, cậu leo lên giường mình tìm quần ngủ mặc vào, sau đó mới xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Giường tầng của cậu và Giang Liễm nằm dựa vào giường tầng của Khưu Dặc. Lâm Gia leo thang xuống, quay đầu nhìn sang thì thấy Khưu Dặc đã tỉnh ngủ, đang ôm chăn ngồi trên giường trợn mắt nhìn mình.
Lâm Gia bị dọa cho giật mình, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Sao vậy? "
Khưu Dặc há mồm đánh ngáp xong, nhìn cậu xua tay lắc đầu, "Không có gì, tôi nhìn thấy cậu mặc đồ của Giang Liễm, còn tưởng rằng Giang Liễm xuống. "
Lâm Gia một bên cúi đầu mang giày, một bên giải thích: "Chắc tối hôm qua anh ấy tìm không thấy quần áo của tôi ở đâu, nên mới lấy quần áo của mình cho tôi mặc tạm. "
Khưu Dặc vén chăn lên xuống giường, thuận miệng nói: "Sao không nói sớm, tôi mang theo mấy bộ đồ ngủ lận, có thể cho cậu mượn mặc. "
Lâm Gia vừa vặn ngẩng đầu cười: "Mặc đồ ai mà chẳng như nhau. "
Sau đó nhanh chóng bỏ qua đề tài này.
Kết quả đến khi Minh Nhượng rời giường, đối phương cũng sâu xa mà hỏi một câu: "Cậu đây là mặc nhầm quần áo của Giang Liễm hả? "
Lâm Gia lại lấy nguyên câu giải thích lúc trước giải thích qua với Minh Nhượng một lần: "Không phải mặc nhầm đồ, chỉ là mượn đồ anh ấy mặc tạm thôi. "
Minh Nhượng nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu hơn, không biết có tin lời giải thích của cậu hay không.
Lâm Gia bó tay, đành im lặng không nói thêm nữa.
Nhưng không tới mấy ngày sau, Lâm Gia lại thật sự mặc nhầm đồ của Giang Liễm.
Đêm đó Minh Nhượng và Khưu Dặc còn chưa trở về ngủ, lịch làm việc của Lý Thanh Trình vốn luôn sắp xếp dày đặc, lúc luyện tập với thực tập sinh ở trên đảo, còn phải để trống hai ngày ra nước ngoài xem trình diễn thời trang. Thời gian rời đi vừa vặn là năm ngày trước công diễn, đến khi Lý Thanh Trình quay về, cách lần công diễn thứ ba cũng chỉ còn lại một ngày.
Thực tập sinh của nhóm thứ nhất lo lắng hai ngày không đủ, quyết định trước khi Lý Thanh Trình đi sẽ thức đêm luyện tập đội hình và động tác kết hợp. Quyết định cũng là lâm thời đề ra, buổi tối kết thúc luyện tập, Lâm Gia và Giang Liễm đến phòng tập của nhóm thứ nhất, mới biết được bọn họ đêm đó sẽ không trở về ký túc xá.
Lâm Gia và Giang Liễm đành đi trước. Hai người rời khỏi tòa nhà luyện tập, không về phòng ngay mà đổi tuyến đường đi đến siêu thị một chuyến, sau khi ra khỏi siêu thị, còn mang theo đồ ăn vặt. Lúc đi ngang qua cửa hông trong căn cứ, có người hâm mộ ở bên ngoài gọi tên bọn họ, hỏi bọn họ mua gì vậy, sao chỉ có hai người, Minh Nhượng và Khưu Dặc sao lại không đi chung.
Hai người không trả lời người hâm mộ, cho đến lúc sắp đi xa, Lâm Gia mới quay đầu lại, từ xa vẫy tay tạm biệt những người hâm mộ.
Trạm tỷ của nhà khác cũng ngồi ngoài cửa sắt ngẩng đầu lên tò mò liếc qua một cái, "Tôi nhớ trước đây Giang Liễm đều đi chung với Minh Nhượng, Lâm Gia đi chung với Hạ Đông Thiền, bây giờ sao ngày nào cũng thấy Giang Liễm và Lâm Gia đi cùng nhau, còn Minh Nhượng đâu? "
"Nghe nói Giang Liễm và Lâm Gia bây giờ đang ở chung một phòng ký túc xá." Người hâm mộ lúc nãy gọi tên hai người quay đầu nói.
" Minh Nhượng thì sao?" Trạm tỷ càng kinh ngạc hơn, "Trước đây không phải Minh Nhượng và Giang Liễm ở phòng hai người hả? "
Người hâm mộ lắc đầu, "Tôi cũng không biết Giang Liễm và Minh Nhượng có ở cùng nhau không, tôi chỉ nghe nói Giang Liễm và Lâm Gia ở cùng nhau thôi. "
Trạm tỷ hỏi: "Hai người bọn họ ở phòng hai người hay phòng bốn người? "
"Cũng không biết. Có người nói phòng hai người, có người nói phòng bốn người." Người hâm mộ bĩu môi, "Phòng bốn người thì không thể len lén yêu đương trong phòng được, chỉ có thể chờ lúc bạn cùng phòng khác không có ở đó mới có cơ hội ôm ôm hôn hôn. "
"Nếu như bọn họ ở phòng hai người, tôi sẽ xỉu mất!" Bên thứ ba vốn ngồi nghe lại hưng phấn nói chen vào, "Minh Nhượng thật đúng là một người đàn ông thê thảm mà, tình nghĩa anh em vài chục năm lại bị đánh bại trước mối tình hai tháng, là không có đạo đức hay là tính cách vặn vẹo đây?! Từ giờ trở đi, tôi quyết định đu Giang x Gia và Minh Nhượng x tôi! "
Người hâm mộ nghe vậy, đột nhiên lộ ra ý cười thâm thúy, "Tôi thấy bọn họ lúc này, hẳn là đã kết thúc luyện tập muốn trở về phòng đây mà. Nếu như bọn họ thật sự ở phòng hai người, trở về sớm như vậy chẳng phải là để làm ít chuyện gì đó? "
Người vừa chen vào nói trong nháy mắt đã hiểu ý, cũng hiện lên một nụ cười sâu xa, "Tôi quan sát hấu kết của ca ca rồi, má ơi bự vãi! Chỉ là giường đơn trong ký túc xá nhỏ như vậy, ca ca đệ đệ ai cũng cao cả, làm sao nằm vừa đây!?! "
Người hâm mộ nói: "Giường đơn không vừa, thì còn phòng tắm và sô pha mà. Bây giờ tôi nghĩ đã đến lúc phải mua giường đôi cho ca ca đệ đệ rồi! "
Trạm tỷ nhà khác khẽ nhếch khóe môi, lặng lẽ thối lui. Thầm nghĩ trong lòng một câu, fan CP thật đáng sợ, không chừng Giang Liễm và Lâm Gia trở về phòng xong, thì thân ai nấy lo tắt đèn lên giường ngủ, người hâm mộ sao cứ nhất định nghĩ họ sẽ lên giường nhỉ.