Chương 34. Dụ Dỗ Khuynh Thành! (4)
"Ta muốn mượn huynh một món đồ để cứu một người!" Tư Đồ Tuyết Vũ vào thẳng vấn đề, nàng luôn là người không thích dài dòng.
"Mượn đồ? Cứu người? Huynh muốn mượn ta món đồ gì? Người huynh muốn cứu là ai vậy?" Bắc Cung Khuynh Thành tò mò muốn biết, vì y nhìn thấy trong mắt nàng có một tia đau lòng chợt lóe mà qua. Ta có gì có thể cho Tuyết mượn và người mà huynh ấy muốn cứu là ai? Tại sao Tuyết lại đối với người đó đau lòng?
"Ta muốn mượn giường Hàn Ngọc của huynh để cứu một người, y bị hỏa độc xâm nhập cơ thể nên phải nhờ vào giường Hàn Ngọc để chóng đỡ. Ta hứa với huynh, khi ta tìm được thuốc giải độc cho y, ta sẽ lập tức trả lại cho huynh!" Tư Đồ Tuyết Vũ thành thật nói, nàng định tìm cớ nói dối nhưng thấy y dùng ánh mắt chân thành như vậy nhìn mình, làm cho trong lòng nàng không nỡ nói dối y.
"Người đó rất quan trọng với huynh phải không? Ta cảm giác được huynh rất lo lắng cho hắn!" Bắc Cung Khuynh Thành vẫn cứ nhìn thẳng Tư Đồ Tuyết Vũ mà hỏi nhưng ở phía dưới bàn, hai bàn tay y đặt trên đùi đang gắt gao nắm chặt lại, như là rất sợ nàng sẽ nói là phải.
"Phải! Người đó rất quan trọng đối với ta, cho nên huynh hãy cho ta mượn giường Hàn Ngọc đi!" Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thẳng vào mắt y nói, trong giọng nói mang theo khẩn thiết, chưa đợi y nói chuyện, nàng lại nói tiếp: "Nhưng trước khi huynh quyết định, ta có một chuyện muốn nói với huynh!"
"Huynh muốn nói với ta chuyện gì?" Bắc Cung Khuynh Thành cố nén mất mát mà hỏi nàng.
"Là chuyện mấy ngày trước ở Bách Hoa Viện!" Nếu mình không giải thích rõ ràng với y, y sẽ vẫn cứ nghĩ là mình đã cường bạo y nên uất ức trong lòng, đến lúc đó y không cho mình mượn giường Hàn Ngọc thì làm sao đây!
Tư Đồ Tuyết Vũ nghĩ rằng nàng nếu như không nói ra sự thật thì Bắc Cung Khuynh Thành sẽ không cho nàng mượn giường Hàn Ngọc, nhưng nàng lại không biết, vốn dĩ Bắc Cung Khuynh Thành đã có ý nghĩ khác với nàng, y còn mong sao cho mối quan hệ hai người trở nên ái muội hơn, cho nên nàng căn bản không cần phải thích.
"Chuyện...ở Bách Hoa Viện?" Bắc Cung Khuynh Thành hơi đỏ mặt mà hỏi nàng, vì y lại nhớ đến chuyện tối đó.
"Phải đó! Chuyện ở Bách Hoa Viện, là cái đêm chúng ta uống say khướt, rồi cùng nhau nằm ngủ tới sáng đó! Thật ra...chuyện không phải như các huynh nghĩ đâu! Sáng nay, ta đã cố gắng ngồi nhớ lại, sau đó ta đã nhớ được hết mọi chuyện đêm đó!" Tư Đồ Tuyết Vũ vừa rót trà cho nàng và y vừa nói.
"Huynh đã nhớ lại hết rồi sao? Vậy...giữa chúng ta..."
"Không có xảy ra chuyện gì hết! Ta...ta chỉ là...chỉ là lột sạch quần áo của hai người, sau đó ta...ta đã ngồi cưỡi trên lưng hai người, tiếp theo...tiếp theo đó ta...ta đã cào lên lưng hai người, làm cho lưng hai người rướm máu. Mọi chuyện chỉ có như vậy thôi, ngoài ra chúng ta không làm gì nữa hết!" Không đợi Bắc Cung Khuynh Thành nói ra, Tư Đồ Tuyết Vũ đã cắt ngang lời y mà nói. Lúc đầu, nàng có chút ngượng ngùng, mất mặt gục đầu xuống, sau đó nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, lấy hết can đảm mà nói ra hết một lượt.
"Vậy sao!" Nghe hết lời nàng kể, Bắc Cung Khuynh Thành chỉ nói được hai chữ. Biểu tình của y lúc bây giờ rất phong phú, mất mát, thất vọng, đau buồn và khổ sở!
Y vẫn cứ nghĩ giữa bọn họ có xảy ra quan hệ, cho nên vẫn luôn đặt niềm tin vào đó, mong có thể vì lý do này làm cho hai người họ được gần nhau hơn. Y cũng đã từng đấu tranh nội tâm rất sâu sắc và khổ sở, mới quyết định dẹp vấn đề nam nhân và nam nhân không thể đến với nhau qua một bên.
Nhưng, bây giờ nghe được chính miệng 'hắn' giải thích giữa bọn họ vốn dĩ không có chuyện gì xảy ra hết, làm cho y như đang ở mùa Xuân ấm áp, tươi đẹp bị đánh vào mùa Đông băng giá và lạnh lẽo. Trong lòng y bây giờ, rất là khổ sở!
"Phải! Chuyện chính là như vậy, cho nên...ta quả thật là vô tội. Vì vậy huynh và Đình Đình không được nghĩ là ta cường bạo hai huynh nữa nha! À, phải rồi! Nếu huynh muốn có điều kiện gì đó mới chịu cho ta mượn giường Hàn Ngọc thì huynh cứ việc nói ra, ta sẽ đáp ứng huynh!" Tư Đồ Tuyết Vũ vẻ mặt thật nghiêm túc nói với y.
Muốn mượn đồ người ta thì cũng phải làm chút cái gì gọi là, chứ không thể mượn không được, như vậy sẽ rất không lịch sự, nàng luôn làm người có phong thái tao nhã, lịch sự mà! Mặc dù nàng cũng rất thích y cho nàng mượn không! (^_^")
"Điều kiện sao? Nếu như ta muốn huynh đến nhà ta ở mười ngày, huynh cũng đồng ý?" Bắc Cung Khuynh Thành nghe nàng kể nãy giờ, cảm thấy lòng rất khó chịu, đau đớn và khổ sở, sau đó nghe nàng nói đến hai chữ điều kiện, thì mắt y chợt sáng lên một chút, nhìn thẳng nàng mà hỏi.
"Ta đồng ý!" Mười ngày thôi, đâu phải suốt đời, có gì mà phải sợ chứ! Cứ tưởng là y sẽ muốn mình hứa phải vì y lên núi đao, xuống biển lửa làm cái gì chứ, không ngờ chỉ có chuyện dễ dàng như vậy thôi nha!
Tư Đồ Tuyết Vũ nghĩ rằng vốn dĩ ở chung với Bắc Cung Khuynh Thành trong mười ngày thì không có gì, nhưng nàng lại không ngờ được, trong mười ngày này đã có nhiều chuyện không ngờ tới phát sinh, làm thay đổi mối quan hệ của hai người!
"Cùng ta ở chung một chỗ, huynh cũng chịu sao?" Bắc Cung Khuynh Thành lại hỏi.
"Chịu!" Ở chung một chỗ với y càng tốt, đỡ phải gặp mặt người trong nhà y, sẽ bớt đi một ít phiền phức!
"Cùng ta ăn cơm cùng nhau, huynh thấy được không?" Bắc Cung Khuynh Thành lại hỏi, trong ánh mắt y chợt lóe qua một tia sáng rồi đột nhiên biến mất không thấy.
"Được!" Ở chung một chỗ thì phải ăn chung một bàn cơm rồi, cái này y cũng nói nữa sao?
"Huynh phải suốt ngày đi cùng với ta?!"
"Được!"
"Không thể cách xa ta, dù chỉ là một bước?!"
"Được!"
"Cùng ta tắm chung?"
"Được!"
"Cùng ta ngủ chung giường?"
"Được!"
"Được rồi! Ta sẽ cho huynh mượn!" Bắc Cung Khuynh Thành cười thật là ngọt ngào nói với nàng, trong mắt y lại chợt lóe qua một tia thực hiện được tính kế, y lại nói tiếp: "Huynh hãy nhớ kỹ những lời mà huynh vừa mới hứa!"
"Hả?! Ta mới vừa hứa những gì? Ta...ta không nhớ được nha!" Tư Đồ Tuyết Vũ nghe y nói mới hoàn thần lại, lúc nãy y hỏi nàng đáp ứng, vì quá nhập tâm mà trả lời nên quên suy nghĩ y hỏi nàng cái gì, nàng chỉ biết đồng ý để cho y cho mình mượn giường thôi!
"Huynh nói là, huynh sẽ đến nhà ta ở trong mười ngày, cùng ta ăn, uống, sinh hoạt, tắm và ngủ...chung!" Bắc Cung Khuynh Thành cười như trẻ con ăn được kẹo nói.
"Hả! Ta có hứa tắm và ngủ chung với huynh sao? Ta nhớ không có nha!" Mình làm sao ngu đến nỗi hứa tắm và ngủ chung với y chứ! Mình đâu có điên đâu! Tắm và ngủ chung với y, để cho y biết mình là 'hàng giả' sao?
"Huynh có nói mà, huynh đã đáp ứng rồi thì không được nuốt lời!" Bắc Cung Khuynh Thành vẻ mặt còn thật sự nói, cuối cùng mình cũng có cơ hội ở riêng với Tuyết rồi, như vậy mình sẽ có thể hiểu thêm về Tuyết hơn!
"Hắc hắc! Chắc có lẽ là ta lỡ miệng hứa bậy, hay là như vậy đi, huynh đổi lại hai cái khác, chúng ta bỏ cái chỗ tắm và ngủ chung được không?!" Tư Đồ Tuyết Vũ cười hì hì nói. Mình thật là đáng chết nha, không, phải là cái miệng mình thật đáng chết mới đúng! Tại sao lại nhanh miệng như vậy chứ, ý nghĩ chưa đi qua đại não để xử lý thì đã trực tiếp biến thành lời nói đi ra miệng rồi, thiệt là!
"Ta không muốn đổi!" Bắc Cung Khuynh Thành nói xong liền đứng lên muốn rời khỏi.
"A! Ta chưa nói xong mà, huynh không được đi!" Tư Đồ Tuyết Vũ thấy y đứng lên đi ra ngoài liền gọi y lại nhưng thấy y vẫn đi về phía trước, nàng liền lo lắng vì sợ y không cho mượn giường nên đi theo gọi y: "Khuynh Khuynh! Huynh không được đi! Ta...được rồi, ta đồng ý hết với huynh, được chưa?!" Nàng nhắm mắt lại và lớn tiếng nói ra.
Bắc Cung Khuynh Thành dừng lại nhìn nàng, thấy bộ dáng giống như đang chuẩn bị anh dũng hi sinh của nàng, thì cảm thấy rất muốn cười và y cũng đã cười nhưng chỉ cố gắng cười nhạt chứ không cười ra tiếng, sau đó, y lại tiếp tục đi ra khỏi đình.
Tư Đồ Tuyết Vũ mở mắt ra, nhìn thấy y vẫn cứ đi về phía trước, nàng quýnh quá nên làm liều, nàng chạy lên trước mặt y, nhảy lên người y, dùng hai tay hai chân ôm chặt lấy y. Hai tay nàng thì ôm chặt lấy cổ y, hai chân thì câu chặt thắt lưng của y, bây giờ nhìn nàng rất là giống một con bạch tuột!
"Huynh! Tuyết! Sao...sao huynh lại nhảy lên người ta mà ôm ta như vậy chứ? Huynh ôm ta như vậy, làm sao ta đi được đây? Huynh mau xuống dưới đi!" Bắc Cung Khuynh Thành bị nàng đột ngột ôm lấy nên làm cho y bất ngờ, không phản ứng kịp. Giờ nhìn thấy nàng như bạch tuột ôm lấy mình, gương mặt hai người gần sát vào nhau, hơi thở của nàng phất vào mặt y, làm cho tim y đập mạnh, mặt nóng lên, sau đó đỏ ửng và lắp bắp nói.
"Ta không xuống! Huynh không cho ta mượn giường, ta sẽ không xuống! Vừa nãy không phải ta đã đáp ứng hết điều kiện của huynh rồi sao? Sao huynh lại bỏ đi không cho ta mượn giường?" Tư Đồ Tuyết Vũ chết sống cũng không chịu buông ra y, nàng còn dùng sức bám chặt hơn nữa.
"Huynh mau buông ta ra đi! Huynh buông ra thì ta mới đi..."
"Ta không buông, ta không cho huynh đi! Huynh cho ta mượn giường, ta mới cho huynh đi!" Tư Đồ Tuyết Vũ nghe Bắc Cung Khuynh Thành nói tới muốn đi liền cắt ngang lời y nói. Nàng sợ y sẽ gở nàng xuống khỏi người y, nên nàng lại dùng sức ôm chặt y hơn nữa. Lúc này, nàng đã sớm quên mất mình là người có võ công, muốn giữ một người lại rất dễ dàng, không cần phải dùng cách 'ái muội' như thế này!
Vì muốn ôm chặt y cho nên nàng không ngừng vặn vẹo ở trên người y, cơ thể hai người không ngừng ma sát lẫn nhau. Bắc Cung Khuynh Thành bị nàng cứ vặn vẹo, ma sát trên người mãi, làm cho cơ thể của y dần dần nóng lên, mặt chuyển từ ửng đỏ sang đỏ thẫm, 'tiểu Khuynh Thành' lập tức có phản ứng!
Người nào đó không biết sống chết, vẫn đang ngây thơ hồn nhiên mà ôm chặt lấy người ta, rồi đột nhiên người nào đó cảm thấy bụng dưới mình như có cái gì đang chọt chọt nàng, làm cho nàng rất là nhột. Nàng muốn biết nó là gì nên càng thêm lấy bụng dưới đυ.ng vào và cọ cọ lấy nó, vật đó đột nhiên trở nên lớn hơn nữa và cứng ngắt như một khúc cây. Tư Đồ Tuyết Vũ liền trợn mắt, mở lớn con ngươi nhìn Bắc Cung Khuynh Thành, vì giờ phút này, nàng đã biết được vật chọt chọt vào bụng dưới của nàng là gì rồi nha! 囧
Bắc Cung Khuynh Thành cũng cảm nhận được 'tiểu điểu nhi' của mình cứ không chịu nghe lời và cứ tiếp tục phát huy kích thước của nó, mặt của y bây giờ đã không biết nên dùng từ gì để hình dung, hay là nói mặt y bây giờ đã đỏ như là Quan nhị ca đi!
"Ta..."
"Huynh..."
Bắc Cung Khuynh Thành và Tư Đồ Tuyết Vũ đều ngượng ngùng muốn mở miệng nói, nhưng tại vì hai người cùng xuất khẩu một lúc, cho nên lại cùng ấp úng dừng lại.
"Hai huynh đang làm gì?"