Chương 30: Ngạc háo
" Giá…giá…giá…"Theo từng đợt tiếng quát trầm trầm từ xa xa truyền đến, vài chiếc xe ngựa chậm rãi từ trên quan đạo đi tới. Nhưng gây cho người chú ý cũng không phải mấy chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa này, mà là người đi theo phía sau xe.
Mỗi lượng xe ngựa, đều có hơn trăm quân sĩ đi theo, ba người một hàng, đứng thật rậm rạp. Nếu người đi đường nhìn thấy, tất nhiên thất kinh. Những người này một đoạn đường đi tới, đứng ngay thẳng tắp, đi thật mau lẹ, mấy ngàn người đi nhanh tiến lên kích động, nhưng lại không nghe tiếng ồn ào, nếu không phải tiếng bước chân chỉnh tề chiêu cáo sự tồn tại của bọn họ, không cần mắt nhìn, thật đúng là chưa thể phát hiện ra chi bộ đội này.
Không cần đoán, nhóm nhân mã này chính là đội ngũ đang vào kinh của Hứa Hải Phong.
Từ sau khi Phương Hướng Minh ra đi, Hứa Hải Phong tranh thủ thời gian, cũng may đám tù binh Khải Tác tố chất vượt xa những người trước kia, chỉ cần dùng một tháng huấn luyện đã luyện thành một chi thiết quân. Bởi vì ba người An Đức Lỗ ở đây, bọn họ còn chọn lựa ra một trăm dũng sĩ Khải Tác có võ công, do dược lực của huyết tửu đề thăng, võ công của bọn họ có thể miễn cưỡng đạt tới nhị, tam lưu giang hồ. Nhóm người này do Hứa Hải Phong cố ý chọn ra, hợp thành tân thân vệ quân. Đợi hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Hứa Hải Phong liền xuất phát trước hai tháng, hắn đã sớm có ý định, phải lưu lại quê nhà ít nhất phải một tháng mới được.
Đương nhiên, trước khi xuất phát, hắn đem hết thảy chuyển giao cho Đồng Nhất Phong, có lão hồ ly kia quản lý, trong lòng hắn cũng rất yên tâm. Về phần vấn đề an toàn, liền càng thêm không cần lo lắng. Lần này đánh một trận, Khải Tác nhân tinh nhuệ bộ đội tại đông phương bị tiêu diệt tám chín phần mười, vô luận là bọn họ có ý muốn phái thêm binh từ phương tây, còn phải trọng chỉnh toàn quân, cũng không chỉ một lần là xong việc, không có ba, năm năm hưu dưỡng, Khải Tác nhân cũng không đủ sức mà làm. Cho nên Hứa Hải Phong mới yên tâm dẫn Hắc Kỳ quân thượng kinh, đương nhiên, Lâm Uyển Nhàn một tuyệt đại vưu vật như vậy đó là tuyệt đối không thể bỏ rơi lại không lo.
" Dừng xe."
Ở đây người có tư cách phát ra mệnh lệnh, cũng chỉ có một người, Hứa Hải Phong từ trên xe ngựa bước xuống, nhìn ngọn núi phía trước không xa, trong lòng có chút kích động, có chút chờ đợi, lại có chút không yên.
Một chiếc xe ngựa phía sau chậm rãi đi lên, màn xe mở ra, một nữ tử quốc sắc thiên hương chậm rãi đi ra. Vẻ đẹp của nàng, thực là thế gian tuyệt sắc, một đôi mắt trong suốt phảng phất có thể nhìn thấu cả thế giới, đôi mắt đẹp của nàng nhìn kỹ Hứa Hải Phong, dò hỏi: " Tướng quân vì sao dừng lại, có phải đã đến rồi không?"
Hứa Hải Phong cười khổ nói: " Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ngươi a, bay qua ngọn núi này, chính là lão gia của ta. Mắt thấy đã sắp tới nhà, không biết như thế nào, trái tim của ta bình tĩnh không được."
Lâm Uyển Nhàn mỉm cười, lập tức như trăm hoa đua nở, nàng nhẹ giọng nói: " Chỉ là tình cảm về quê hương, tướng quân như vậy cũng không có lạ."
" Thật cũng không phải có gì sợ hãi, mà là đột nhiên mang theo nhiều người như vậy trở về, có phải là có chút không ổn?" Hứa Hải Phong nhìn đội ngũ đông đảo phía sau, nhíu mày nói.
" Nếu tướng quân thật sự không quen, không ngại mang theo một nhóm người đi trước là được." Lâm Uyển Nhàn nhàn nhạt nói.
Tuy đã cùng Lâm Uyển Nhàn ở chung hơn một tháng, nhưng hai người còn chưa vượt qua chuyện tư phòng nam nữ, không phải Hứa Hải Phong không muốn, mà là lúc đối mặt Lâm Uyển Nhàn, hắn thủy chung không cách nào mở miệng, lại đừng nói tới việc dùng sức mạnh. Huống chi, Lâm Uyển Nhàn băng tuyết thông minh, lại kiến đa thức quảng, cùng nàng một chỗ nói chuyện, nghe thanh âm thanh thúy dễ nghe của nàng, nghe hương thơm cơ thể động lòng người, cũng là một loại hưởng thụ khó được.
Hứa Hải Phong trầm ngâm một trận, nói: " Được, theo ý nàng, ta mang theo An Đức Lỗ huynh đệ, Triết Biệt cùng Lâm Trường Không đi trước một bước, nàng cùng Tần Dũng suất lĩnh bộ đội đi theo sau tới."
" Được, ta sẽ nhượng Tần dũng sĩ thong thả hành quân, tướng quân cứ yên tâm đi thôi."
Hứa Hải Phong gọi Tần Dũng đến, dặn dò rõ ràng, sau đó suất lĩnh đám người Triết Biệt cưỡi ngựa mà đi.
Trong đám huyết tửu chiến sĩ, chỉ có Triết Biệt cùng Tần Dũng mới có năng lực câu thông cùng người khác, những người còn lại ngoại trừ Hứa Hải Phong, cũng sẽ không để ý tới bất cứ kẻ nào. Cho nên lúc Hứa Hải Phong có việc phải rời xa đội ngũ của mình, liền phải lưu lại Triết Biệt hoặc là Tần Dũng, nếu không căn bản là không người nào có thể chỉ huy đội ngũ này.
Mấy người bọn họ cưỡi khoái mã, tốc độ cực nhanh, mấy giờ sau, đã đi qua sơn đạo uốn lượn, đi tới một thôn trấn ngay dưới chân núi.
Một đoạn đường đi tới, nhìn tràng cảnh dị thường quen thuộc trước mắt, gợi lại hồi ức của Hứa Hải Phong, đặc biệt là nhớ tới thời gian tốt đẹp thơ ấu trải qua, làm cho khóe miệng hắn toát ra một tia mỉm cười. Đột nhiên, cảnh sắc trước mắt hiện ra, một tòa đình viện rộng rãi xuất hiện, Hứa Hải Phong trừng mắt nhìn, hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, tại địa phương này vì sao lại xuất hiện một tòa kiến trúc khổng lồ như thế. Tuy là kiến trúc này xa xa không bằng kiến trúc tại Lâm An thành, nhưng xuất hiện trong một thôn trang nhỏ như vậy, chính là một chuyện lớn đủ để oanh động nhất thời.
Hắn giục ngựa đi tới trước của đình viện, chứng kiến trên bài biển có chữ to bằng vàng, lập tức ngẩn ngơ. Đây rõ ràng chính là một chữ " Hứa" thật lớn.
Lúc này, Hứa Hải Phong mới nhớ tới Phương Hướng Minh từng nói qua, hắn có phái người đến nhà mình xây dựng một tòa nhà mới cho cha mẹ huynh tẩu của mình, chẳng lẽ tòa nhà đó chính là tòa kiến trúc ngay trước mặt này.
Đoàn người bọn họ nổi bật thế nào, thật sự là làm cho người ta chú ý, chỉ là Hứa Hải Phong mệnh lệnh cho mọi người thay đổi trang phục bình thường, mới không ai nhìn ra bọn họ là quân sĩ Đại Hán. Chỉ là trước mắt thân phận Hứa Hải Phong hùng hậu, nên quần áo thay đổi toàn là làm bằng lăng la trù đoạn cực phẩm, nên thôn dân có mù mắt, cũng biết nhóm người này không phú thì quý, nhìn thấy bọn họ đến gần, đều là nhanh chóng tách ra, chỉ là ở xa xa chỉ trỏ, cũng không biết đang thảo luận chuyện gì.
" Phong ca nhi, phía trước có phải là Phong ca nhi không?"
Chứng kiến đám người Hứa Hải Phong dừng lại trước Hứa phủ, rốt cục có người đã nhận ra du tử đã rời nhà hơn một năm trước.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn, vội vàng nhảy xuống ngựa, hướng người nọ chạy tới: " Đại thái gia, như thế nào ngay cả ngài cũng kinh động, thật sự là thất lễ."
Người bắt chuyện kia chính là thôn trưởng bổn thôn Hứa Độ Lịch. Lúc Hứa Hải Phong mới ra đời thì thôn nhỏ này đã gọi là Hứa gia thôn, trong thôn cư trú thì họ Hứa đã chiếm tới năm sáu phần, bên trong là Hứa Độ Lịch có bối phận cao nhất, lớn tuổi nhất, cho nên được đề cử làm thôn trưởng. Gần mười năm qua, lão đồng lứa lại qua đời, cho nên bối phận của Hứa Độ Lịch ở trong Hứa gia thôn lại không người có thể sánh, những tiểu bối Hứa gia đều tôn kính gọi hắn một tiếng " đại thái gia". Tuy là lúc này thân phận địa vị của Hứa Hải Phong xa xa vượt dĩ vãng, nhưng gặp vị lão nhân này, cũng chỉ có ngoan ngoãn xuống ngựa hành lễ.
" Ai, trở về là tốt rồi, nói như vậy, ngươi đã biết, đây cũng là chuyện không có cách nào, nếu là có tiền thì còn có thể đi thông lý một chút, chỉ cầu có thể bảo trụ mạng sống của anh ngươi thôi." Hứa Độ Lịch than khóc nói.
Hứa Hải Phong nghe xong giống như bị sét đánh, một loạt dự cảm xấu bao phủ trong đầu của hắn, hắn vội hỏi: " Ngài nói cái gì? Bảo trụ mạng của đại ca ta? Đó là chuyện gì xảy ra?"
Hứa Hải Phong kinh ngạc hỏi: " Ngươi còn không biết? Vậy ngươi vì sao lại trở về."
Hứa Hải Phong nhướng mày, thầm nghĩ nơi này là nhà ta a, ta tại sao không thể trở về, chẳng lẽ về nhà cũng cần lý do sao? Nhưng lời này cũng không thể nói với vị lão nhân trước mắt này, hắn không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói: " Lần này trở về, chỉ là nhớ nhung người nhà, nhiều nhất một tháng lại phải xuất phát."
" Nga, vậy ngươi thật đúng là về rất xảo, ai, mười ngày trước, anh của ngươi hắn phạm vào án mạng, đã bị nhốt vào đại lao Thương Châu, ngươi cần phải nghĩ biện pháp cứu hắn a."
" Đại ca ta phạm vào án mạng? Đây không có khả năng, hắn là một hán tử thôn quê thành thật lại như thế nào biết gϊếŧ người?" Hứa Hải Phong cảm thấy khó có thể tin.
Lúc này, đại môn Hứa phủ " chi" một tiếng mở rộng ra, hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy một trung niên hán tử mặt đầy u buồn đi ra, chính là phụ thân của Hứa Hải Phong, Hứa Gia Bình.
Hứa Hải Phong vội vàng bước lên nghênh đón, kêu lên: " Cha…" Nhìn kỹ lại, chỉ mới phân ly có một năm, nhưng Hứa phụ già nua hơn rất nhiều, mới hơn bốn mươi mà mái tóc đã bạc nửa đầu, trên mặt lại càng phủ kín sự bất an lo âu.
Đột nhiên nghe được thanh âm Hứa Hải Phong, hắn rõ ràng run lên, đợi nhìn thấy rõ ràng người trước mặt, trên mặt của hắn toát ra vẻ mừng như điên, dưới kích động, lời nói không còn rõ ràng: " Được a, tiểu Phong, ngươi trở về vừa lúc a."
Hứa Độ Linh vội khuyên giải nói: " Gia Bình, nếu Phong ca nhi đã trở về, có chuyện gì khó xử ngươi liền cùng hắn nhiều hơn thương lượng thương lượng. Phong ca nhi dù sao gặp qua nhiều người, so với đám lão già như chúng ta thì bản lãnh hơn nhiều. Có lẽ có thể cứu được mạng của Thiên ca nhi a." Bạn đang xem tại Đọc Truyện - www.Truyện FULL
Hứa Gia Bình gật đầu nói: " Đúng vậy, đúng vậy, đại thái gia giáo huấn rất đúng."
Hứa Độ Lịch chỉ vào đám người Lâm Trường Không nói: " Còn có, những vị này đều là khách nhân do Phong ca nhi dẫn về, ngươi nên chiêu đãi một chút, miễn cho người ta cười Hứa gia thôn chúng ta không biết đạo đãi khách."
Hứa Gia Bình liếc mắt nhìn bọn họ, thấy bọn họ một đám cường tráng lực lưỡng, càng đáng sợ chính là mặt mang sát khí, đôi mắt lại càng cực kỳ sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Hắn là một người thôn quê thành thật chất phác, làm sao từng gặp qua nhân vật như thế, lập tức cúi đầu, không dám nhìn nữa, quay đầu hỏi: " Tiểu Phong, bọn họ là…?"
Hứa Hải Phong tùy ý nói: " Bọn họ là thuộc hạ của con, cha, ngài không cần quản bọn họ, trước tiên đem chuyện của ca nói cho con biết." Nói xong hắn vung tay lên, đám người Lâm Trường Không đều nhịp nhảy xuống ngựa đi đến, đứng ngay bên người của hắn.
Lúc này đây, ngay cả Hứa Độ Lịch cũng thất kinh, hắn dù sao đảm nhiệm thôn trưởng nhiều năm, lúc còn trẻ tuổi từng đi lính tới bắc cương tác chiến với Hung Nô. Đã sớm nhìn ra vài vị này không phải người thường, trên người lại càng lộ ra cỗ khí tức hung ác bạo lệ, đó là sát khí, tuyệt đối là sát khí, nhưng sát khí này chỉ có tồn tại trên người lão binh nhiều năm tay dính đầy máu tanh mới có, cho nên hắn biết lai lịch những người này tuyệt đối không đơn giản.
Hắn vốn tưởng rằng nhóm người này là sư trưởng nhất lưu của Hứa Hải Phong, nếu bọn họ chịu ra tay hỗ trợ, ca ca của Hứa Hải Phong có lẽ có thể cứu, không nghĩ tới, bọn họ dĩ nhiên là thủ hạ của Hứa Hải Phong, có thủ hạ lợi hại như thế, Phong ca nhi này một năm qua đã trải qua chuyện gì?