Chương 29: Ly biệt
Tới thời khắc này, cho dù Hứa Hải Phong có ngu ngốc hơn gấp đôi, cũng biết là vị Lâm Uyển Nhàn này cố ý làm vậy, chẳng qua kỳ quái chính là, hắn cũng không có ý gì bất mãn.Thật là một tiểu yêu tinh mê người a, làm cho không người nào có thể sinh ra tâm địa ác độc với nàng. Hiện tại trời đã sáng, da mặt của hắn còn chưa dày tới mức lập tức quay lại, ngoài ra cho dù hắn có đi trở về, trừ phi làm trò bá vương ngạnh thượng cung, nếu không căn cứ kinh nghiệm tối hôm qua, hắn vẫn còn không có cách nào chinh phục được mỹ nhân.
Bất đắc dĩ quay đầu lại liếc mắt, lại ngoài ý muốn nhìn thấy bên ngoài phòng có hai tiểu tỳ xinh đẹp đang đứng hầu. Hứa Hải Phong tiện tay vẫy tới, hai người lập tức tiến lên hành lễ, xem ra công việc chuẩn bị của Phương Hướng Minh thập phần đầy đủ, các nàng cũng biết ai mới là chủ nhân chân chính.
Hỏi một phen, Hứa Hải Phong biết hai người này cũng là thϊếp thân tỳ nữ của Lâm Uyển Nhàn, thời khắc chờ đợi ở đây chờ nàng sai khiến. Hứa Hải Phong hỏi rõ địa điểm chủ tẩm cung, cũng không cần các nàng dẫn đường, trực tiếp rời đi.
Nơi này là hoàng cung nội viện của nguyên Thổ Phiên quốc ngày xưa, mấy năm nay lại được Khải Tác nhân lực mạnh duy trì cùng trang trí, vô luận là cung điện cao lớn hùng vĩ, hay là phù điêu tinh chế khéo léo, hết thảy đều bố trí mỹ luân mỹ hoán. Lúc lần đầu tiên Hứa Hải Phong đi tới, bởi vì là nơi ở của hoàng đế bệ hạ, hắn cũng không dám xem nhiều, nhưng bây giờ có thể thoải mái đi thăm một phen. Hắn tựa như Lưu mỗ mỗ tiến vào đại hoa viên, đối với hết thảy sự vụ đều tràn ngập tò mò.
Tần Dũng đã sớm phụng mệnh đi ngủ, bên người hắn lúc này chỉ còn lại có An Đức Lỗ ba huynh đệ, nhưng Hứa Hải Phong phi thường yên tâm, dưới sự liên thủ của ba huynh đệ, cho dù là đối mặt cao thủ cấp tông sư cũng có lực đánh một trận, mà trên thế giới này có bao nhiêu cao thủ cấp tông sư, cho dù có cũng không thèm đến làm khó hắn.
Hứa Hải Phong một đoạn đường bước đi, thỉnh thoảng gặp phải sĩ tốt đi tuần tra cùng nô phó phụ trách quét dọn, chỉ nhìn thần sắc cung kính của bọn họ cũng sẽ biết bọn họ đã sáng tỏ thân phận của mình. Tới phòng ngủ, hắn được cung nữ hầu hạ tắm rửa một phen, lại nằm lên chiếc long sàng từng được Thổ Phiên quốc vương ngủ qua, rất nhanh tiếng ngáy vang lên, mộng du đi gặp Chu công.
Chỉ là cũng không lâu lắm, hắn đã bị tiếng kêu đánh thức, miễn cưỡng mở mắt ra, chỉ thấy có một người hầu nhỏ giọng kêu lên: " Chủ nhân, Phương tướng quân tới chơi." Người này không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng lại không dám không đến thông báo, cho nên không thể làm gì khác hơn là ở bên giường nhỏ giọng kêu gọi.
Nghe được Phương Hướng Minh đến, cho dù có buồn ngủ đến thế nào cũng phải tỉnh, Hứa Hải Phong " nga" một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy, hắn hiện tại nô tỳ đông đảo, rửa mặt thay quần áo đều có người hầu hạ, không cần hắn động đến một ngón tay, loại hưởng thụ xa xỉ này còn là lần đầu kinh nghiệm, trong lòng hắn nghĩ đến, lão tử cũng hủ bại một hồi, làm thiên hoàng lão tử.
Rốt cục hết thảy thỏa đáng, Hứa Hải Phong thuận miệng hỏi câu: " Ta ngủ đã bao lâu."
" Hồi chủ nhân, ước chừng chưa đến hai canh giờ."
Mới hơn một giờ a, trách không được lại mệt như vậy. Nếu một người vượt qua suốt đêm, vậy nên biết, sáng sớm ngày thứ hai nếu không ngủ thì cũng không sao, nhưng nếu đang ngủ, sẽ ngủ rất say, nếu hơn một giờ đã đem hắn đánh thức, sẽ không cách nào khôi phục, ngược lại lại cảm giác càng thêm mệt nhọc. Đương nhiên, đây là chỉ tình huống bình thường, nếu người có tinh thần hưng phấn cao độ thì lại khỏi nói.
Đi tới đại điện, nhìn thấy Phương Hướng Minh đã đợi lâu, hắn không khỏi oán giận nói: " Đại ca a, hôm nay như thế nào sớm như vậy liền tới cửa, công việc ngươi bề bộn, sao không nghỉ ngơi nhiều một lát?" Nói xong không tự chủ ngáp mạnh một cái.
" Di?" Phương Hướng Minh kỳ quái nói: " Tiểu đệ, ngươi không phải không còn dùng được a, lần trước sự thần dũng ở Túy Nguyệt Lâu đi nơi nào rồi."
Hứa Hải Phong rất quẫn bách, hắn đương nhiên rõ ràng ý tứ của Phương Hướng Minh, nhưng cũng không thể nói tối hôm qua hai người họ chỉ nói chuyện cả đêm, cái gì cũng không có làm. Nếu nói như vậy, chẳng phải làm cho người ta cười chết sao, hắn ấp úng nửa ngày cũng nói không nên lời.
Phương Hướng Minh thấy thế, còn tưởng rằng lời nói của mình quá nặng, hắn vội vàng khuyên giải: " Ta cũng biết nàng ấy là cực phẩm, càng khó là còn xử nữ, chỉ cần là nam nhân sẽ khó mà không động tâm, sau này chỉ cần tiết chế một chút là được." Dừng lại một chút, lại nói: " Chẳng qua nàng này có thể đem ngươi mệt đến như vậy, thật là một chuyện khó tin."
Hứa Hải Phong trừng hắn liếc mắt, sợ hắn còn muốn dây dưa ở vấn đề xấu hổ này, vội vàng chuyển đề tài nói: " Đại ca, nàng có lai lịch ra sao?"
Phương Hướng Minh thở dài nói: " Nàng cũng là một người đáng thương, nàng vốn là vị công chúa nhỏ nhất của Thổ Phiên quốc vương, năm đó Thổ Phiên diệt quốc nàng mới mười ba tuổi, năm năm qua ngày thường vẫn luôn học tập, xinh đẹp tuyệt luân, nghe nói đợi cho nàng được mười tám tuổi ngay ngày sinh nhật, sẽ dâng cho hoàng đế Khải Tác làm tần phi. Hiện tại đương nhiên là tiện nghi ngươi."
Hứa Hải Phong khom người thật sâu, nói: " Đa tạ đại ca, nếu có người vợ như thế, trượng phu còn cầu ở đâu nữa."
" Ta và ngươi là huynh đệ, không cần khách khí như thế. Lâm An thành tụ tập vô số nam bắc giai lệ, nhưng nàng lại đạt được vị trí đứng đầu. Lúc ấy ta vừa nhìn thấy, lập tức chấn kinh, liền giấu riêng ra. Cho dù là tiến cống một nhóm vũ cơ cho thánh thượng, cũng không đưa nàng vào."
" Đại ca, tiểu đệ có một câu nói, không biết có thể nói không?" Trong lòng Hứa Hải Phong nghi hoặc, dò hỏi.
Phương Hướng Minh ý vị thâm trường cười nói: " Ngươi là muốn hỏi, vì sao ta lại không động tâm với nàng?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Đọc Truyện chấm c.o.m
Nét mặt Hứa Hải Phong đỏ lên, nhưng vẫn gật đầu nói: " Đúng là như thế, còn thỉnh đại ca thứ lỗi."
Phương Hướng Minh vỗ vỗ vai hắn, nói: " Ta chính là thích người thẳng thắn như ngươi, là người không thích làm động tác sau lưng người khác, nếu ta và ngươi là huynh đệ mà còn mọi chuyện đều giấu diếm, không dám nói thẳng, còn có ý nghĩa gì." Hắn thở dài một hơi nói: " Không phải là ta không động tâm, mà là ta không thể động tâm."
" Vì sao?" Hứa Hải Phong kỳ quái hỏi.
" Ngươi cũng biết ta là người có thê thất, đại tẩu của ngươi chính là trưởng nữ của Đường gia. Ta nói thật với ngươi, ta là một trong những người được tuyển cho chức vị gia chủ đời tiếp theo của Phương gia, từ ngày ta hiểu được chuyện này, ta liền vì mục tiêu này mà nỗ lực, Đường gia là trợ lực mà ta không thể thiếu trong việc ta trở thành gia chủ, ta không thể vì một giới nữ lưu, mà làm cho người ta cảm thấy ta háo sắc như mệnh, càng không thể làm cho nàng trở thành nhân tố làm vợ chồng ta bất hòa."
Đây là lần đầu tiên Phương Hướng Minh hướng Hứa Hải Phong thẳng thắn cho biết lý tưởng của chính mình, tứ đại thế gia thâm căn cố đế, thực lực hùng hậu, một nhà đứng đầu quyền lực to lớn, gần như là vua của một nước. Nhưng muốn đi lên ngai vàng của gia chủ, cũng không phải là việc dễ dàng. Bao nhiêu người vì tranh đấu mà bể đầu chảy máu, huynh đệ trở ngại, chú cháu phản bội, cũng mỗi đời đều có. Phương Hướng Minh muốn trở thành gia chủ đời kế tiếp, nói ra dễ như vậy sao, trách không được hắn luôn luôn tuân đạo quy củ, không dám có chút sai lầm.
Nếu đã biết mục đích của Phương Hướng Minh, Hứa Hải Phong tự nhiên đã biết mình nên làm như thế nào, lập tức ôm quyền cúi người nói: " Nếu đại ca bởi chí nguyện như vậy, tiểu đệ sẽ kiệt lực tương trợ. Ngày sau chỉ cần đại ca phân phó một tiếng, tiểu đệ cho dù nhảy vào lửa hay nước, tuyệt không chối từ."
" Được…" Phương Hướng Minh hài lòng gật đầu nói: " Tiểu đệ, lần này vi huynh tìm ngươi, ngoại trừ chúc mừng, là đến từ biệt."
Hứa Hải Phong ngẩn ra, hỏi: " Đại ca muốn đi đâu?"
" Đương nhiên là trở về bắc cương." Phương Hướng Minh cười nói: " Việc trong thành ta đã toàn bộ an bài thỏa đáng, hoàng thượng cho ngươi một trăm ngày nghỉ ngơi, nếu ngươi huấn luyện tân quân thành công, sẽ lên đường thượng kinh. Ta và ngươi đi rồi, thành này giao cho Đồng Nhất Phong quản lý, hắn mặc dù là người của phương tây đại doanh, nhưng cũng là thủ hạ của cửu phụ ta Phương Đống Kiệt. Hơn nữa hiện tại Cổ Đạo Nhiêm bị hoàng thượng mang về kinh sư, xem hắn cũng không dám làm ra trò gì thêm nữa. Hắn làm việc đã mấy chục năm, không có xuất ra sai lầm gì, sau này, ngươi cứ chờ đợi tiền bạc hàng năm thu vào đi."
" Dạ, tiểu đệ đã biết, đại ca chẳng lẽ không thể ở lâu thêm vài ngày sao?"
" Ta rời bắc cương đã nửa năm, nghe nói, Hung Nô lại bắt đầu ngo ngoe dục động. Ta phải nhanh chóng chạy về, bộ đội đã chuẩn bị thỏa đáng, cùng ngươi từ biệt xong, ta lập tức xuất phát."
Hứa Hải Phong nhìn khuôn mặt khoan hậu của hắn, trong lòng một trận chua xót, hai người bọn họ tuy thời gian quen biết không lâu, nhưng ý khí tương đắc, lẫn nhau thông hiểu, như là bạn tốt nhiều năm. Lúc này từ biệt, không biết khi nào sẽ có cơ hội gặp lại.
Phương Hướng Minh nhìn bộ dáng quyến luyến của hắn, cười nói: " Tiểu đệ không cần như thế, ta cũng không phải nữ nhân, ngươi muốn biểu diễn thì đi tìm Lâm tiên nữ đi."
Hứa Hải Phong dở khóc dở cười nói: " Đại ca nói cái gì a, đã như vậy, tiểu đệ liền chúc đại ca một đoạn đường thuận buồm xuôi gió."
" Ân, còn kém không nhiều lắm, ngươi nhớ cho kỹ, tới kinh thành, phải làm thấp xuống, đừng xuất danh tiếng, phải nghe nhiều nói ít, phàm là chuyện gì cũng phải suy nghĩ mới làm. Còn nữa, nhớ kỹ phải đi tới Phương gia ta, thế ta thăm lạy lão nhân nhà ta một tiếng. Ta đã năm năm chưa trở về nhà."
" Dạ, tiểu đệ rõ ràng." Nghe xong lời Phương Hướng Minh vừa nói, Hứa Hải Phong cũng dị thường nhớ thân nhân trong nhà mình, nếu muốn đến kinh sư, cũng phải đi ngang qua quê nhà, đến lúc đó phải thuận đường đi xem.
" Còn nữa, ta chuẩn bị một thanh bảo kiếm, ngươi nhớ kỹ mang cho muội tử của ta."
" Dạ…Ân? Cái gì?" Hứa Hải Phong ngẩn ra, còn tưởng rằng mình nghe lầm, hoặc là Phương Hướng Minh sắp phải ly biệt, tâm tình kích động mà nói sai lời.
Nhìn bộ dáng kỳ quái của Hứa Hải Phong, Phương Hướng Minh xấu hổ ho khan một tiếng, nói: " Tiểu muội ta từ nhỏ không thích việc của nữ nhân, nhưng đối với đao kiếm binh khí lại rất có hứng thú, ngươi nhớ kỹ cho là được."
" Tiểu đệ rõ ràng." Trong lòng Hứa Hải Phong chậc chậc kỳ lạ, miệng đương nhiên lập tức đáp ứng.
" Tiểu đệ, ta phải đi rồi, ngươi cũng không cần đi tiễn, nếu ngày khác Hung Nô xâm phạm, ta và ngươi sẽ liên thủ gϊếŧ địch tại bắc cương." Nói xong Phương Hướng Minh nặng nề bóp mạnh tay Hứa Hải Phong, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng kiên cường cao ngất của hắn dần dần đi xa, trong lòng Hứa Hải Phong vô số cảm xúc. Hắn nhìn vầng mặt trời từ từ nhô lên, hồi tưởng lại những mưa gió trải qua trong một năm nay, đúng là có chút ngây người khó tả.