"Không thể, không thể nào...Hàm Lạc, cậu đang nói giỡn đúng không? Cậu đang nói đùa thôi, phải không?" Giản Hân Bồi khϊếp sợ nhìn cô, lòng bỗng rối bời, nháy mắt như thể mất đi năng lực tự hỏi. Khi nghe người khác nói về chuyện của Trương Tử Toàn, nàng thực kinh ngạc, còn hơi phản cảm, nhưng vừa rồi những lời Tần Hàm Lạc thổ lộ với nàng, nàng cũng không sinh ra cảm xúc bài xích gì, nhưng trực giác lại nói, như vậy là không đúng, các nàng không thể như vậy.
Tần Hàm Lạc ngừng cười, đứng thẳng người, xoay đi chỗ khác, nhắm mắt lại, sau đó dùng thanh âm thật nhẹ nói: "Mình không nói giỡn, thực xin lỗi. Về sau...mình không có cách nào để đối diện với cậu, mà chắc hẳn cậu cũng không muốn, thế nên, cứ như vậy đi..."
Thanh âm của cô mang theo một loại tuyệt vọng nói không nên lời, lòng Giản Hân Bồi nhói đau, sau đó, nàng liền thấy Tần Hàm Lạc ưỡn thẳng sống lưng, đi bước một tới cầu thang lớp học. Nàng há miệng thở dốc, muốn gọi cô lại, lại vẫn như cũ không phát ra âm thanh nổi, trong đầu nàng rất hỗn loạn, rất rối loạn...Nàng cần thời gian, một mình yên lặng một chút, nàng muốn suy ngẫm lại thật kĩ những lời của Hàm Lạc.
***
Trên sân thượng của trường, một bóng đen co người ngồi kia, sau đó, cô nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cùng một trận tiếng bước chân quen thuộc.
Gió trên này rất lớn, rất lạnh. Đêm nay trời không trăng không sao, chân trời phía xa xa lại sáng rực ánh đèn.
Sau đi đưa một chai bia cho bạn mình, cô cũng ngồi xuống bên cạnh.
Trương Tử Toàn mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm: "Sao lại tới đây?"
"Chạy khắp nơi tìm mày cũng không thấy, tao đoán là ở đây." Thanh âm Tần Hàm Lạc trầm thấp mà uể oải.
Trương Tử Toàn không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô: "Mày làm sao vậy?"
Tần Hàm Lạc cũng không quản sân thượng bẩn hay không, ngả người nằm xuống, nhìn bầu trời đêm tối đen, nước mắt lại vô thanh vô thức chảy xuống: "Không cần kế hoạch A kế hoạch B hay C gì cả, không cần, cái gì cũng không cần..."
"Cái gì?! Mày đã nói với nàng sao?"
"Ừ."
"Nàng nói thế nào?"
Tần Hàm Lạc hít sâu một hơi, thanh âm nghẹn ngào: "Cô ấy nói tao...tao nói giỡn, như vậy...không bình thường." Những lời này cô phải cố hết sức mới có thể thốt ra.
Trương Tử Toàn lặng người, sau đó thở dài: "Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn." Sau đó cô cũng nằm xuống, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, không sao cả...Tao hiểu cảm giác trong lòng mày, nhưng mặc kệ thế nào thì đau đớn rồi cũng sẽ qua, vết thương sẽ theo thời gian mà khép lại thôi."
"Mày thì sao? Thầy chủ nhiệm nói gì với mày?"
"Không có gì, chỉ bảo tao chú ý tới ảnh hưởng." Trương Tử Toàn hai tay gối sau đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: "Ông ấy chỉ cảm thấy tin đồn đó lan truyền khắp nơi sẽ bất lợi cho tao, nhưng hắn cũng không truy cứu chân tướng sự tình, cũng tỏ vẻ sẽ không can thiệp."
Nghe nói thế, Tần Hàm Lạc hơi chút yên tâm. Thầy chủ nhiệm của các nàng cũng không tính là lớn tuổi, tầm bốn mươi gì đó, là một giáo sư phong độ có học vấn, cũng từng đi du học, đối với loại chuyện này tầm nhìn có vẻ thoáng hơn. Hơn nữa dù sao thì giáo sư đại học có cách xử lí sự tình khác với giáo viên trung học.
"Như vậy thì tốt rồi, mày cũng đừng không vui nữa."
"Không phải tao không vui vì chuyện này, tao chỉ là không chịu nổi ánh mắt những người đó nhìn tao, như thể tao là quái vật vậy." Trương Tử Toàn cắn răng nói: "Đặc biệt, chuyện lần này lan truyền nhanh và xa như vậy, tuyệt đối là có người cố ý gây nên, tao nhất định phải bắt được kẻ đê tiện đó mới được! Triệu ngu ngốc quen nhiều người, tao đã nói hắn đi điều tra giúp tao rồi."
"Hả? Văn Bác biết chuyện này à, hắn phản ứng thế nào?"
"Hắn căn bản không tin đây là sự thật, còn lòng đầy căm phẫn vỗ ngực cam đoan phải giúp tao tìm ra kẻ tung tin đồn nhảm kia nữa." Trương Tử Toàn nghĩ tới dáng vẻ phẫn nộ của Triệu Văn Bác, biểu tình liền dịu lại, khóe miệng dĩ nhiên lại lộ ra một tia cười.
"Nếu...nếu thật sự có người tung tin, mày cảm thấy là ai?" Tần Hàm Lạc nhíu mày nói.
"Ninh Sương!" Trương Tử Toàn lập tức thu liễm nụ cười, oán hận phun ra cái tên này.
Những ngày sau đó, sắc trời mờ mịt, mỗi ngày Tần Hàm Lạc đều như cái xác không hồn đi tới lớp, căn tin rồi về nhà. Lớp tự học không đến, thư viện không đi, lại rất chịu khó đi chơi bóng rổ.
Hôm nay trưa học xong, Trương Tử Toàn về nhà ngủ, cô lại ôm bóng rổ ra sân. Chạy, chuyển bóng, ném bóng, dáng người linh mẫn, động tác thành thạo, một người ở đó lặp đi lặp lại, tuy thời tiết hơi lạnh, mồ hôi cũng đã rất nhanh thấm ướt áo.
"Phanh" một tiếng, một cú ném ba điểm tiêu chuẩn trúng vào giỏ, Tần Hàm Lạc cúi gập người, hai tay chống gối, thở hổn hển, hơi tạm nghỉ một chút, cô đang chuẩn bị đứng dậy nhặt quả bóng, bỗng nhiên một trang vỗ tay "bộp bộp bộp" truyền vào tai, theo đó là một giọng nói như đã từng nghe: "Chơi bóng không tệ ha."
Tần Hàm Lạc liếc mắt nhìn lại, một nữ sinh đang đứng ngoài tấm lưới, mỉm cười nhìn cô. Cô gái này ăn mặc thời thượng, một đầu tóc xoăn dài hơi uốn quăn, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan khéo léo mà tinh xảo, không phải Trầm Du thì là ai?
Kỳ thật sau lần Tần Hàm Lạc giúp Trầm Du xách đồ một lần, đôi khi hai người cũng gặp nhau trong sân trường, Trầm Du luôn mỉm cười chào hỏi cô, có điều cô ngại tính tình Giản Hân Bồi, cho nên hoặc là gật đầu, hoặc là chỉ cười lại một cái mà thôi, nhưng trong lòng thật ra vẫn có chút áy náy với Trầm Du.
Lúc này thấy người ta đứng ngoài, cô ngượng ngừng cười cười, đi qua nhặt bóng, sau đó tới trước lưới: "Ha ha, để cậu phải cười rồi."
"Này." Trầm Du lấy ra một tờ giấy ăn, đưa cho cô.
Tần Hàm Lạc vội vàng đón lấy, lao mồ hôi trên trán: "Cám ơn."
"Có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn cơm."
"Việc này..." Tần Hàm Lạc hơi do dự.
"Sao? Không muốn?" Trầm Du nhướn mày hỏi.
"Không phải thế, cậu vô duyên vô cớ mời tôi ăn cơm, sao tôi có thể không biết xẩu hổ mà đi chứ."
"Chẳng phải lần trước cậu giúp tôi sao? Mời cậu ăn một bữa cơm cũng không có gì mà, mặt khác, là do tôi thấy cậu nhìn thuận mắt, nếu cậu cảm thấy ngại thì lần sau mời lại một bữa là được mà." Trầm Du vẻ mặt thoải mái, khiến Tần Hàm Lạc cảm thấy nếu mình không đáp ứng thì lại thành ra có vẻ hẹp hòi.
"Vậy...được rồi, cậu chờ tôi một chút." Cô đành nói.
"Vừa rồi chơi bóng, vì cái gì lại liều mạng vậy?" Đi trên con đường dưới tàng cây, Trầm Du bỗng nhiên nhìn cô.
"Đâu...đâu có, tôi vẫn luôn vậy mà." Tần Hàm Lạc không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, cô cứ cảm thấy ánh mắt cô gái này chứa đựng sự sâu sắc và mãnh liệt khiến cô hoảng loạn.
"Tâm tình không tốt?" Trầm Du không để ý tới lời biện hộ của cô, tự mình giải thích cho lời mình hỏi.
"Không phải mà." Tần Hàm Lạc cuống quýt giải thích.
"Cậu thích con gái?" Trầm Du quay đầu, nhìn vào mắt cô, khóe miệng cười như không cười.
Câu hỏi đột ngột này khiến Tần Hàm Lạc choáng váng không nhẹ, cô chân tay luốn cuống nhìn Trầm Du, không biết phải trả lời thế nào. Lúc này di động trong túi quần lại kịp thời vang lên, khiến cho nỗi xấu hổ của cô tiêu tan được vài phần. Cô cười cười tỏ ý xin lỗi Trầm Du, lấy xa nhìn xem, là một số điện thoại xa lạ.
"A lô!"
"Cuối tuần này chị có về không?" Từ ống nghe truyền tới một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ngọt ngào.
"Tiểu Nhàn!" Tần Hàm Lạc lại kinh hỉ, lại thấy may mắn, đây là lần đầu tiên Mễ Tiểu Nhàn gọi cho cô, hơn nữa còn giúp cô một việc: "Vậy em có về không?"
"Có."
"Được, vậy tôi cũng về." Trên mặt Tần Hàm Lạc lộ ra thần sắc vui sướиɠ.
"Vậy em cúp máy, về nhà gặp." Thanh âm Mễ Tiểu Nhàn không còn bình tĩnh như trước nữa, coi như có chút ý cười.
"Được."
Cúp máy xong, Trầm Du nhịn không được hỏi: "Ai gọi thế? Nhìn cậu hình như rất vui."
"À, em gái tôi."
Trầm Du không tiếp tục tra hỏi nữa, mà đề tài vừa nhắc tới kia cũng không nhắc lại, mà Tần Hàm Lạc, lại càng sẽ không chủ động nhắc tới.
***
Tối thứ bảy, Giản Hân Bồi tắm rửa sạch sẽ xong lại ngồi lên giường, bắt đầu làm một việc đã lặp đi lặp lại suốt mấy ngày nay. Ngón tay không ngừng gõ bàn phím, tìm tòi hết kết quả này đến kết quả khác, xem một trang web lại một trang.
Đồng tính luyến ái, lesbian, phim và tiểu thuyết nữ cùng nữ...Nàng giống như xông vào một thế giới mà nàng chưa từng biết. Trước kia tuy nàng biết danh từ "đồng tính luyến ái", nhưng mà đối với nàng mà nói thì đó là một sự tồn tại phi thường xa lạ, cho tới giờ nàng chưa từng nghĩ bên cạnh nàng lại có người như vậy, mà người bạn mà nàng quan tâm nhất lại có loại tình cảm này với nàng.
Nàng mất vài ngày tìm kiếm, lên diễn đàn trao đổi cùng người khác, xem mấy bộ phim và tiểu thuyết mà người ta thảo luận.
Thì ra, đây là một tập thể khổng lồ, thì ra, thế giới này lại muôn màu muôn vẻ như vậy, thì ra, cũng có nhiều câu chuyện tình yêu động lòng người, chuyện xưa đầy bi thương, những bộ phim khiến người ta phải rơi lệ đến vậy, thì ra, đây không phải điều gì không bình thường như mọi người nói...
Cảm giác được đôi mắt có chút đau nhức, nàng mềm nhũn tựa vào đầu giường, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính. Về Tần Hàm Lạc, đã nhiều ngày không liên lạc tới, không còn có điện thoại hay tin nhắn, không còn ai đến cửa học viện hoặc ký túc xá đợi nàng, thứ sáu, cũng không có người đón nàng cùng nhau về nhà, nhưng mà, nàng lại thấy khổ sở như vậy, lại nhớ cô đến mức này, ngay cả trong mơ cũng nơi nơi là bóng dáng Tần Hàm Lạc.
Đêm đó, đôi mắt phiếm lệ quang của Tần Hàm Lạc, cùng tiếng cười đầy tuyệt vọng luôn xuất hiện trong đầu nàng không thể nào gạt đi được. Mỗi lần nàng nghĩ tới cảnh ấy, trái tim liền đau thêm một phần, nàng liền như thể một cái xác mất đi linh hồn.
Vì sao lại khó chịu như vậy? Hàm Lạc, vì sao mình lại thấy khổ sở thế này? Vì cái gì, mình càng ngày càng nhớ cậu, mình thực khát khao được nhìn thấy cậu......
Nàng nhắm mắt lại, ngón tay đặt nơi trái tim, đôi mày nhíu chặt lại. Hồi lâu sau, nàng đứng lên, đi dép rồi xuyên qua phòng khách đến trước cửa sổ phòng ăn, đứng chỗ này nàng có thể trông thấy cửa sổ phòng Tần Hàm Lạc, có thể nhìn thấy mờ mờ bức màn đã kéo lên.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Giản Hân Bồi nhẹ nhàng ôn nhu mơn trớn ô cửa sổ thủy tinh, nàng nhớ vẻ tươi cười của Tần Hàm Lạc, vẻ mặt sủng nịnh của cô, cái ôm ấm áp ấy, hơi thở mềm nhẹ đó, từng động tác rất nhỏ của cô, nơi cổ cô cũng thơm ngát hương chanh nhàn nhạt giống nàng......
Vì sao cảm giác của nàng lại trở nên kỳ quái như vậy? Vì cái gì nỗi nhớ nhung lại mãnh liệt thế này? Nàng liều mạng, liều mạng ức chế ý niệm mãnh liệt muốn chạy tới nhà Tần Hàm Lạc để tìm cô ngay lúc này...
Tình cảnh ngày đó lại bắt đầu lặp lại rõ nét trong đầu, Giản Hân Bồi nhắm mắt lại, bước mắt không chịu khống chế chảy xuống, cái trán nàng vô lực tựa lên mặt thủy tinh cứng rắn lạnh như băng, trong lúc mơ hồ, nàng nghe được thanh âm thì thầm rất nhỏ của chính mình: "Hàm Lạc, mình rất nhớ cậu, đừng khổ sở, mình cũng thích...cậu, mình cũng rất thích rất thích cậu, mình sẽ vĩnh viễn không rời khỏi cậu."
Hết chương 41