Việt Thường Hầu lửng thửng rời đi, Khương Ly không hề hay biết.Hắn ngồi yên bên ghế, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân tỏa ra từng luồng khí chất khác lạ.Trong đầu hắn, dần hiện ra từng kiện, từng kiện nhân quả đã từng trải qua trong đời, mỗi một chuyện lại tựa như một cuốn băng quay chậm nối tiếp nhau.Dần dần, hắn mở mắt, nhưng bây giờ thế giới trong mắt hắn chợt khác biệt, hắn nhìn thấy từng người đang thử rượu, trên thân ít nhiều có những sợi tuyến đan xen, có sợi dài, có sợi ngắn, có nối liền người này có nối liền với người kia.Kẻ có nhiều, kẻ có ít.Khương Ly đưa mắt nhìn về chính mình, trên người hắn cũng xuất hiện từng sợi tuyến vô hình.Hắn nghiêng mắt nhìn đang gục đầu trên bàn gáy o o Lạc Thanh, nhìn thấy nàng ta cùng hắn, cũng có một sợi tuyến mỏng manh, nối liền một chỗ.Nhân Quả tuyến!Khương Ly thầm nghĩ, cũng tự ý đặt tên cho những sợi tuyến kia.Bản thân hắn, tựa hồ vừa ngộ ra một loại chân ý mới, chân ý này gọi là Nhân Quả.Nhân Quả chân ý này, hắn mới chạm chút da lông, nên chỉ có thể nhìn thấy Nhân Quả tuyến, lại không hiểu rõ bên trong đó diệu dụng.Khẽ tán đi quanh thân Chân Ý, tầm mắt trở lại như ban đầu. Những sợi tuyến vô hình giống như ảo giác. Khương Ly trầm ngâm, xem ra chỉ khi nào vận dụng Chân Ý, mới có thể nhìn thấy được.Bất chợt ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, hướng về một phương khác, chỉ thấy chỗ cầu thang lên lầu hai, chẳng biết khi nào đứng một người thanh niên mặc áo bào tím.Người này đứng ở đó thật lâu, nhưng xung quanh người đi lại, không ai chú ý tới hắn.Thanh niên kia tóc dài như thác nước, dung mạo tuấn tú, giữa mi tâm có một đạo tử kim hỏa diễm ấn ký.Ánh mắt của hắn thâm thúy tựa hồ vũ trụ tinh không, người này bước chân chậm rãi, đi đến trước mặt Khương Ly, nở nụ cuời khen ngợi:“Ngươi ngộ tính rất cao”Người này tán thương ngộ tính của Khương Ly, tất nhiên là đã nghe từ đầu đến cuối Khương Ly cùng Việt Thường Hầu trò chuyện.“Tiền bối là ai”Người trước mặt, mặc dù không tỏa ra tự thân khí tức, nhưng lại mang cho hắn cảm giác thâm sâu, khó lường. Hắn cảm giác, đứng trước mặt mình không phải là một người mà là một ngọn núi, cao vυ't, hùng vĩ.Thanh niên áo tím hiền hòa đánh giá hắn, chưa trả lời câu nói của Khương Ly mà hỏi nhẹ:×— QUẢNG CÁO —“Ngươi hiểu rượu?”“Có biết một hai” Khương Ly bình thản đáp.“Nghe ngươi cùng người đàm luận lúc nãy, xác thực hiểu không ít. Nhưng ta xưa nay ít khi nói lời đạo lý, đối với ta, hiểu rượu chỉ nhìn một tiêu chuẩn, đó là uống được bao nhiêu?”“Thế nào, muốn cùng ta uống một hồi chứ?”Khương Ly hơi lấy làm kỳ liếc thanh niên áo tím, không rõ người này là ai, bỗng dưng tới chỗ hắn trò chuyện mấy câu, rồi mời hắn uống rượu.Trong lòng khẽ vận dụng Nhân Quả Chân ý, thật bất ngờ, mình và người này vậy mà có một sợi nhân quả tuyến mơ hồ.Hắn trầm tư giây lát, rồi gật đầu nói: “Như thế Lạc Ly cung kính không bằng tuân lệnh”Thanh niên áo tím mỉm cười, nhìn xung quanh đám đông thử rượu, lắc đầu: “Nơi này đông đúc, không thích hợp uống rượu”“Ồ, cách đây trăm dặm, ngược lại có một chỗ thích hợp” Khương Ly trong đầu, chợt lóe lên hình ảnh đỉnh núi La Sơn, đỉnh núi chỗ bằng phẳng, nằm ngang một hòn đá, vừa vặn trở thành bàn.“Được, vậy đi tới nơi ấy”Khương Ly gật đầu, tới chỗ đang ngủ khò khò Lạc Thanh, vỗ vỗ má gọi dậy, rồi dặn dò cô ta về trước.Lạc Thanh mở mắt, xoa xoa mi tâm, gật gật đầu, lặng yên vận dụng hô hấp pháp giải rượu. Hắn cũng không để ý nữa mà cùng thanh niên áo tím rời đi.Ra khỏi thành, hai người thẳng hướng La Sơn đi vội.Khương Ly vận dụng Túng Địa Kim Quang, thân hình như tia sáng, mỗi bước trăm trượng.Mà thanh niên áo tím thì chắp tay sau lưng nhàn nhã đi bộ, chỉ là tốc độ của hắn, không hề thua kém Khương Ly.Di chuyển với tốc độ cao, nên chỉ chừng nửa buổi, hai người đã dừng ở đỉnh núi.Ngắm nhìn bên dưới phong cảnh, thanh niên áo tím trầm trồ: “Nơi này thật là chỗ tốt để uống rượu”Hắn tìm tới chỗ mỏm đá bằng phẳng, vung tay, trên đỉnh núi liền chồng chất như núi vò rượu, vò rượu bên ngoài, thế mà có dán ký hiệu của Xích Quỷ cung.Khương Ly nhìn vô số vò rượu, trong lòng kỳ quái.Không lẽ trong lúc mình cùng ông lão mặc áo thanh sam bàn luận chuyện trên trời dưới biển, người này đã dời trống hầm rượu của Xích Quỷ cung rồi?×— QUẢNG CÁO —“Uống thôi”“Được”Khương Ly ngồi xuống cạnh mỏm đá, thanh niên áo tím cũng ngồi ngay ngắn, hai người lạ mặt cứ thế đối ẩm với nhau, thật lâu không nói gì, tựa hồ không có tiếng nói chung.Nhưng mà hai người ngồi yên tĩnh uống rượu, tại hoang sơ đỉnh núi, lại giống như một bức tranh phong thủy, đẹp đến dị thường.Thanh niên áo tím nổi lòng suy tư, hắn cũng có chút không rõ ràng, chính mình đường đường là một vị Lạc Vương, đứng trên vạn người, tại sao phải cùng một tên tiểu bối xa lạ uống rượu.Không rõ, không rõ, nhưng tựa hồ hắn không hề bài xích việc này, tựa hồ rất quen thuộc, rất tự nhiên, nên là như vậy.Từng vò từng vò rượu bị uống sạch, vứt ngổn ngang.Một ngày trôi qua, mấy ngàn vò hạ phẩm Lạc Thần Tửu bị hai người uống cạn.Lại một ngày, gần trăm vò trung phẩm Lạc Thần Tửu chỉ còn lọ không.Cuối cùng một ngày, Khương Ly cùng thanh niên áo tím, mỗi người chia nhau mười lọ thượng phẩm Lạc Thần Tửu, chỉ yên lặng uống rượu, chưa từng mở miệng nói nửa câu.Đợi khi rượu hết, thanh niên áo tím mới bình đạm nói: “Lần đầu thấy ngươi, ta liền có cảm giác đã từng quen biết, lại như cách biệt vạn thế luân hồi, để ta nghĩ mãi không thông”“Cho đến hiện tại đã hiểu rõ”Khương Ly nhíu mày.Thanh niên áo tím cũng không giải thích, vung tay ném cho hắn một tấm lệnh bài bằng đá, mỉm cười:“Vật này tặng cho ngươi”Nói rồi tung mình bay mất.Khương Ly sững sờ, đưa mắt nhìn kỹ trong tay lệnh bài bằng đá, khi nhìn thấy bên trên khắc dòng chữ nhỏ, sắc mặt kinh biến.“Hoang Cổ tích hữu võ vực chi thời, thổ địa hữu lạc điền. Kỳ điền tòng thủy triều thượng hạ. Dân khẩn thực kỳ điền, nhân các vị Lạc dân, phụng Lạc Thần, thiết Lạc Vương, Lạc Hầu chủ chư bộ. Đa vi Lạc Tướng, đồng ấn thanh thụ”Dòng chữ bên trên ý cảnh sao mà quen thuộc, mạnh mẽ đè nén, giống như nhật nguyệt tinh thần, cùng tấm bia đá hắn gặp ở Lạc Thần Cốc nội vực giống y đúc.