Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Quyển 2 - Chương 39: Vũ Bắc Lạc Tướng

Khương Ly sắc mặt biến ảo chập chùng, lật qua lật lại thạch lệnh. Hắn quan sát thật lâu, nhưng ngoại trừ vài dòng chữ quen thuộc, ý cảnh quen thuộc thì tấm lệnh bài này tựa hồ không có gì đặc biệt.Thần niệm tuôn trào, muốn thử luyện hóa, ai ngờ thần hồn vừa chạm đến ý cảnh, đã bị đánh bật ra ngoài. Thử luyện hóa ba lần không được, hắn lắc đầu đem lệnh bài nhét vào trong túi da, cột sau lưng.Uống rượu mấy ngày, mặc dù đã dùng khí huyết luyện hóa hầu hết lượng cồn, nhưng cơ thể hắn vẫn vô cùng mệt mỏi, quyết định về phòng ngủ một giấc.Khương Ly trở lại phòng trọ, ngã người xuống giường liền ngủ say.Sáng ngày hôm sau, hắn vẫn đang mơ màng, chợt có tiếng đập cửa.“Ai” Hắn từ từ mở mắt, hơi bực bội.Mở cửa, đứng trước mặt không ai khác chính là Lạc Thanh. Cô ta chẳng hiểu dùng cách gì tìm được chỗ ở của Khương Ly, tìm đến tận cửa.“Lạc Thanh chiến sĩ, tìm ta có chuyện gì không?”“A, Lạc Ly chiến sĩ, có người muốn gặp ngươi”“Là vị nào?”“Cha ta”“Cha ngươi” Khương Ly nhíu mày, trong lòng không xác định. Hắn cùng Vũ Bắc Lạc Tướng chả hề quen biết, tìm mình làm gì?“Vũ Bắc Lạc Tướng tìm ta làm gì?”“Ta…ta cũng không biết, cha ta hôm qua nghe nói ngươi còn trẻ đã có thể đánh ngang với Lạc Trình đội trưởng, nên kêu ta mời ngươi” Lạc Thanh chần chờ nói.“Nếu như Lạc Ly chiến sĩ đang bận ta có thể….”“Đi thôi” Mặc dù nghi hoặc, nhưng nếu một vị Lạc Tướng đã cho mời, Khương Ly tự nhiên không thể chối từ.Hắn chuẩn bị chút đồ đạc, rồi theo Lạc Thanh đến Tướng phủ.Vũ Bắc Tướng phủ là một tòa nhà rộng lớn, chia làm ba khu vực.Khu vực bên ngoài là nơi ở của hộ vệ, tỳ nữ.Khu vực chính giữa là ngơi ở của môn khách, binh sĩ thân cận.Còn khu vực cuối cùng mới là chỗ ở của Vũ Bắc Lạc Tướng dòng chính.Trong phủ nhà cửa mặc dù cũng cao to, cuồng dã, nhưng không đơn sơ giống như nhà gỗ ở Diệp thôn.Đi ngang diễn võ trường, hắn thấy từng tốp chiến sĩ đang thao luyện võ công, cũng thấy Lạc sư thi triển Lạc thuật, thấy người hầu đi lại, cũng thấy hộ vệ tuần tra.×— QUẢNG CÁO —Phải mất một hồi lâu hắn mới đến được tướng phủ phòng khách, chờ đợi thêm nửa khắc.Từ ngoài cửa chính, đi đến một người đàn ông thân hình cao lớn, khí thế hùng hồn. Người này cũng không biết tu luyện loại hô hấp pháp gì, khí tức lại nghiêm nghị như sấm sét, đâm lên người để Khương Ly nổi da gà.“Cha, đây là Lạc Ly chiến sĩ” Lạc Thanh mặc dù được Lạc Tướng yêu quý, nhưng mỗi lần đứng trước cha mình, cả người đều thấy trầm trọng, cẩn thận giới thiệu Khương Ly.Khương Ly cũng nhập gia tùy tục, chắp tay hành lễ: “Chiến sĩ Lạc Ly, bái kiến Vũ Bắc Lạc Tướng”Vũ Bắc Lạc Tướng gật đầu, mở miệng: “Ngươi chính là cùng Lạc Trình đánh bất phân thắng bại tên chiến sĩ trẻ tuổi kia?”“Là ta” Khương Ly gật đầu.Vũ Bắc Lạc Tướng khá hứng thú, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nói: “Tại Vũ Ninh thành thật khó gặp được Lạc tộc nào như ngươi, ngươi là người Văn Lang Bộ sao?”Đây là lần thứ hai có người hỏi hắn có phải là người Văn Lang Bộ không. Trong mười lăm bộ Lạc dân, hầu hết thân hình đều cao lớn, hùng dũng, chỉ có Văn Lang Bộ hình thể vừa phải giống với Tứ Hoang dân chúng. Chợt nhớ đến thanh niên áo tím cùng mình uống rượu hôm bữa, người này hình thể thon gọn cùng Khương Ly chênh lệch không lớn. Nói như vậy, thanh niên áo tím hẳn cũng đến từ Văn Lang Bộ rồi.“Cha, Lạc Ly là người Vũ Ninh Bộ, xuất thân từ thôn nhỏ tên là Diệp Thôn” Đứng bên cạnh Lạc Thanh chen miệng vào giải thích.“Ồ, là vậy sao?” Lạc Tướng nghiêng mắt nhìn Khương Ly.“Đúng thế” Hắn gật đầu, không có gì phải lừa dối.“Ha ha, vậy xem ra Vũ Ninh Bộ lại xuất hiện thêm một vị thiên tài” Lạc Tướng cười khẽ.“Ngươi biết bổn Tướng hôm nay gọi ngươi đến đây là có mục đích gì không?”“Mời Lạc Tướng chỉ bảo”“Chỉ bảo thì không đến mức, thấy ngươi còn trẻ tuổi, thực lực lại rất cao minh nên có chút hiếu kỳ”“Thêm nữa, nghe nói hôm trước ở Xích Quỷ cung, ngươi cùng một ông lão mặc áo thanh sam trò chuyện thật vui”“Việc này” Hắn nghiêng đầu lướt qua Lạc Thanh, cô ta lắc đầu, ý bảo mình chưa hề báo cáo.“Đúng là có chuyện đó”“Ầy” Vũ Bắc Lạc Tướng khóe miệng hơi ngoạn vị, hỏi: “Ngươi biết ông lão đó là ai không?”“Lạc Ly không biết”“Hắn là Việt Thường Hầu”“Việt Thường Hầu” Lạc Thanh trợn tròn mắt, che miệng. Hôm qua, nàng lờ đờ say, thấy Khương Ly cùng một ông lão hiền hòa trò chuyện. Tưởng là người bình thường, không nghĩ lại là danh tiếng lẫy lừng Việt Thường Hầu.×— QUẢNG CÁO —Toàn bộ Lạc tộc, ngoại trừ Bạch Hạc thành mười tám vị Lạc Vương ra, trong số những người thực lực cao nhất, Việt Thường Hầu xếp hàng thứ hai. Ngay cả tọa trấn Vũ Ninh Thành, được mệnh danh là có hi vọng trong vòng trăm năm tới đột phá Lạc Vương Đổng Thiên Hầu cũng tự nhận không bằng.Người như thế vậy mà lặng yên đi vào Vũ Ninh Thành, còn thản nhiên ở Xích Qủy cung tầng một uống rượu.Việt Thường Bộ cùng Vũ Ninh Bộ trước nay không hề hòa thuận, quanh năm xô xát, thậm chí đã dấy lên vài trận chiến tranh nha.Mà Khương Ly nghe tới ông lão kia thân phận, sắc mặt không lộ ra mảy may chút biến đổi.Vũ Bắc Lạc Tướng vẫn luôn quan sát Khương Ly, thấy hắn vẫn điềm nhiên như cũ, trong lòng thầm kinh ngạc, cùng thưởng thức. Kẻ này tuổi trẻ thực lực mạnh, tâm thái rất tốt, có hi vọng trở thành Lạc tướng."Vũ Ninh thành đầu năm tế tự sắp diễn ra, hôm trước, Việt Thường Hầu cùng Ngô Tướng lặng yên nhập thành, không rõ mục đích. Trong thành trấn thủ đám Lạc Tướng chúng ta nhốn nháo giật mình, ngay cả đang bế quan Đổng Thiên Hầu cũng bị kinh động, lo lắng Việt Thường Hầu gây chuyện."Nhưng là, Việt Thường Hầu sau khi vào Xích Qủy cung uống rượu, cùng ngươi nói chuyện xong, thì lập tức rời thành. Ngày hôm qua gửi thư, ý muốn cùng Vũ Ninh Bộ giảng hòa, kết thúc ân oán.“Nên bổn tướng vô cùng hiếu kỳ, ngươi cùng lão ta đã nói những gì, lại khiến một tên thâm niên Lạc Hầu đột nhiên thay đổi thái độ”“Chuyện này sao?” Khương Ly nghĩ nghĩ, hôm qua mình cùng ông lão nói chuyện trên trời dưới đất, cuối cùng chìm vào trong việc cảm ngộ Chân ý. Lúc mở mắt, Việt Thường Hầu đã rời đi.Vì sao ông ta đột nhiên từ bỏ ân oán, hắn nào biết được.Hắn lắc đầu: "Chuyện này ta cũng không rõ”“Không sao” Vũ Bắc Lạc Tướng nhìn ra hắn đang nói thật, xua tay bảo “Bổn tướng chỉ hơi hiếu kỳ mà thôi, Việt Thường Hầu muốn xóa bỏ ân oán, đây là chuyện tốt. Ta gọi ngươi đến đây còn có một việc khác muốn hỏi ngươi”“Mời Lạc Tướng giảng”“Vũ Ninh thành hằng năm đúng vào giữa tháng thứ nhất đầu xuân, sẽ tổ chức một lần tế tự, cúng bái Lạc Thần, dân lễ Lạc Vương”"Tế tự đằng sau, sẽ có một trận thi đấu. Người tham dự yêu cầu tuổi từ ba mươi trở xuống, bất kể Chiến Sĩ, Lạc Sư đều có thể đăng ký. Thi đấu giải thưởng cực kỳ phong phú, giải quán quân không những danh tiếng vang xa, đạt được phần thưởng trân quý, ngay cả bọn ta cũng động lòng”“Vũ Ninh Bộ hiện nay có 7 vị lạc tướng, hai mươi mốt tòa thành trì, hàng trăm trấn nhỏ, thôn xóm xa xôi nhiều vô số kể. Mỗi thành trấn thế lực, sẽ cử ra một người đại diện tham gia thịnh hội. Thi đấu thành tích càng cao, cũng giúp thế lực của mình đạt được nhiều lợi ích”“Vũ Bắc Tướng phủ năm nay thi đấu, dự định cử Lạc Thanh tham gia”“Nhưng bổn tướng nghe nói chiến tích của ngươi, vô cùng hài lòng, nên muốn để ngươi đại diện Tướng phủ tham gia thi đấu. Nếu đạt kết quả tốt, bổn Tướng tự nhiên không hề keo kiệt”“Chuyện này” Khương Ly chần chờ. Mục đích của hắn đến đây chỉ là tu luyện tham quan, chẳng muốn tham gia cái gì thi đấu vô bổ.Để hắn một ông lão gần hai trăm tuổi, đi tranh đấu với một đám thanh thiếu niên?