Nhìn thấy Trình Doãn Triết đã đi khỏi, Ôn Dương cúi đầu cài nút áo sơ mi, cảm giác đau nhức và tê dại nơi đầu v* mẫn cảm khi cọ xát vào vải vóc khiến anh cau mày. Cố gắng quên đi cơn ngứa từ nơi đó, Ôn Dương đứng lên, mặc vào cái quần rộng rãi thoải mái tôn lên đôi chân dài thẳng tắp của anh một cách hoàn hảo. Một dáng vẻ giản dị thanh nhã nhưng cũng không mất sự chững chạc.
Đến khi Trình Doãn Triết đã giải quyết nhu cầu xong, đi ra thì thấy Ôn Dương đang thoải mái nằm nghiêng trên cái sô pha cạnh cửa sổ, đôi chân thon dài vắt chéo, sống mũi đeo một cặp kính, đôi mắt anh nheo lại, môi khẽ mím, chăm chú nhìn kịch bản trong tay. Mỗi khi ngón tay anh lật trang giấy, khóe môi sẽ khẽ nhếch lên một nụ cười tự tin, toát ra sức hấp dẫn chết người.
"Em hài lòng chứ? Với bồi thường này của tôi?" Trình Doãn Triết bước tới đoạt lấy kịch bản trong tay Ôn Dương rồi ngồi lên tay vịn ghế sô pha, một tay hắn chống ra lưng tựa đằng sau, cúi đầu cười hỏi.
Ôn Dương cau mày, sầm mặt nói: "Anh đi được rồi."
"Như này xem như là tôi đang bao nuôi em đúng không?" Trình Doãn Triết nhướng mày, đưa ngón tay vuốt mái tóc hơi lộn xộn của Ôn Dương, trêu đùa nói.
Ôn Dương khó chịu gạt tay hắn ta ra rồi cầm lại kịch bản trên tay đối phương, đoạn cúi đầu, ánh mắt né tránh nói rằng: "Tôi có người yêu rồi."
"Thì sao?" Trình Doãn Triết cười khẽ, bỏ cặp kính trên mặt Ôn Dương xuống, bàn tay thô bạo nắm tóc gáy Ôn Dương rồi cúi người cưỡng hôn anh.
"Ưm!"
Hắn ta đè lại Ôn Dương đang vùng vẫy, cái lưỡi ngang ngược càn quét trong khoang miệng ấm áp của anh. Ôn Dương nhìn đôi mắt đầy tính chiếm hữu gần ngay trước mặt, ánh mắt anh dần dần hiện lên nỗi căm hận. Dẫu sao thì anh vẫn là đàn ông, lúc trước do không kịp đề phòng nên mới bị hắn ta khống chế. Lúc này anh dồn lực đẩy mạnh Trình Doãn Triết ra, trên mặt vẫn là vẻ tươi cười điềm đạm mà lại xa cách. Dù có tức giận đến mức nào thì phong cách quý ông vẫn khiến anh giữ đúng phép tắc xã giao. "Anh nên đi đi, mong rằng sau này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa."
"Nếu cứ trêu tiếp thì có khi chọc điên em ấy mất..." Trình Doãn Triết xoa xoa cánh môi vừa trộm được một nụ hôn từ Ôn Dương, thầm nghĩ.
Gã đàn ông đã rời đi, bên tai truyền đến tiếng đóng cửa. Ôn Dương vuốt mũi, đứng lên tới bàn bếp rót một cốc nước, vẻ mặt bình tĩnh uống một ngụm rồi buông cốc, đoạn cúi đầu nhìn mặt nước gợn sóng nhè nhẹ. Ánh sáng trong mắt Ôn Dương dần chìm xuống rồi đột nhiên anh hất tay làm cốc nước rơi xuống nền nhà, những giọt nước bắn tung tóe lên ống quần.
Ôn Dương chống hai tay lên bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm nước đọng trên mặt bàn, hơi thở dồn dập xen lẫn sự phẫn nộ vô tận.
Anh buồn bực, tức giận, căm hận, bất lực...
....
"Cậu phải chấp nhận, phân tích của tôi là đúng." Tên lưu manh Lâm Tam ngồi xổm dưới đất, vẻ mặt nghiêm túc nói một cách chắc nịch.
"Phải?" Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau Lâm Tam. Ngay sau đó một đôi chân dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt của anh ta, trên chân là đôi ủng da quân đội màu đen sáng bóng, thậm chí Lâm Tam còn nghĩ có khi anh ta soi được cả bóng mình trên đó, rõ mồn một như ban ngày.
Tống Triều trong bộ quân phục chỉnh tề đứng cách Lâm Tam không xa, cái cằm cao ngạo luôn hơi nhếch, mày kiếm mắt lạnh, đôi môi mỏng mím chặt, cặp mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Lâm Tam, lạnh lùng nói rằng: "Dù anh là thám tử hay lưu manh thì cũng đều không thuyết phục được tôi. Mà tôi sẽ tự dùng cách của mình tìm ra kẻ đầu sỏ."
Lâm Tam đứng lên, tức giận nhìn thẳng vào cậu lính trẻ còn cao hơn anh ta nửa cái đầu. "Cậu đang khinh thường tôi đấy à?"
"Không." Trong mắt Tống Triều lạnh tanh, thậm chí ngay cả ghét hay nghi ngờ cũng không nhìn ra được. Anh giống như một cỗ máy trung thành nhất của quốc gia, lạnh lùng vô tình.
Giống như câu trả lời của Tống Triều, anh không hề khinh thường Lâm Tam, nhưng cũng chưa từng để Lâm Tam vào mắt, chỉ đơn giản là không quan tâm.
...
"Cắt!"
"Tất cả nghỉ ngơi đi, sau đó chúng ta sẽ quay cảnh tiếp theo." Lâm Đức Sinh dặn dò xong thì ngồi trước máy quay cùng với Trần Liêu xem lại những cảnh quay và bàn luận gì đó.
Ôn Dương rời khỏi khu vực quay phim, ngồi xuống chỗ ghế dựa nghỉ ngơi bên cạnh rồi cầm lấy tập kịch bản để cạnh đó mau chóng lật xem cảnh quay kế tiếp. Tuy cảnh này không có phần diễn của anh nhưng cứ xem thêm để nghiên cứu nhân vật thì cũng chả có gì là xấu.
"Anh Ôn ơi, vừa nãy điện thoại anh kêu đó." Trợ lý thấy Ôn Dương đến đây thì cầm điện thoại đi tới.
"Ừm, cảm ơn em nhé." Ôn Dương nhận lấy điện thoại, cười ấm áp nói cảm ơn với trợ lý sau đó liếc nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại, đoạn dặn dò trợ lý một tiếng rồi đi vào một hẻm nhỏ vắng vẻ gần phim trường và gọi cho số điện thoại trên màn hình, bên kia nhanh chóng nghe điện.
"A lô?" Ôn Dương cong khóe môi vốn đang mím lại.
"Ừm." Chỉ là một tiếng hờ hững, sau đó bên kia không còn phát ra tiếng gì nữa, một hồi im lặng.
Ôn Dương lo lắng cau mày: "Em sao vậy?"
Lại thêm một lúc lâu, giọng nói của Tạ Hàn Linh mới từ từ cất lên: "Ôn Dương, em định sau khi quay xong bộ phim này sẽ kết thúc hợp đồng với công ty."
"Sao lại vậy?" Ôn Dương kinh ngạc, thắc mắc hỏi.
"Những đầu tư của công ty không còn làm em hài lòng nữa." Tạ Hàn Linh nói thẳng nguyên nhân muốn chấm dứt hợp đồng. Phải nói thì công ty của Tạ Hàn Linh cũng coi như là công ty hạng B trong giới giải trí, chỉ cách hạng A một chút nữa thôi, so với công ty hạng C mà Ôn Dương đang làm thì tốt hơn biết bao nhiên lần.
Đối với quyết định này của Tạ Hàn Linh, Ôn Dương cũng không có ý kiến gì, dù sao làm diễn viên thì đều muốn có cơ hội tốt hơn. Bởi vậy nên Ôn Dương chỉ trầm tư một lát rồi lo lắng nói rằng: "Em đơn phương chấm dứt hợp đồng thì tiền vi phạm hợp đồng sẽ rất cao, em đã chuẩn bị gì chưa?"
"Em chuẩn bị từ lâu rồi, dạo này cũng nhận được mấy khoản ứng trước của vài hợp đồng quảng cáo, chắc là cũng đủ rồi." Trong lời nói của Tạ Hàn Linh có cảm giác là lạ, tựa như không muốn nói nhiều chuyện này với Ôn Dương.
"Đừng nhận quảng cáo nhiều quá lại vất vả, nếu cần thì em cứ tìm anh." Ôn Dương cúi đầu nhìn những mảng rêu lưa thưa mọc trên đá dưới đất, nhẹ giọng dặn dò.
"Vâng."
Lại một hồi im lặng, Ôn Dương đến bó tay với tính cách kiệm lời của Tạ Hàn Linh. Dường như anh nhớ tới điều gì nên hỏi: "Đúng rồi, em đã nghĩ đến công ty tiếp theo chưa?"
"Song Ngu." Giọng nói của Tạ Hàn Linh thấp thoáng vẻ rối bời.
Ôn Dương chợt ngây ra: "Cái gì?"
Tạ Hàn Linh nói thêm lần nữa: "Mấy tuần trước có người bên truyền thông Song Ngu tìm gặp em."
Lần này Ôn Dương đã phản ứng kịp, anh mím chặt môi, vẻ mặt lộ ra khϊếp sợ và ngờ vực. Truyền thông Song Ngu là công ty giải trí hạng A số một số hai, cùng với công ty Khánh Môi luôn chiếm giữ vị trí hàng đầu, là hai ông lớn trong làng giải trí. Mà phía sau Song Ngu có núi dựa là tập đoàn họ Trình, có thể nói là thế lực vô cùng hùng hậu.
Được ký hợp đồng với công ty như vậy đương nhiên Ôn Dương thấy mừng thay cho Tạ Hàn Linh, song điều kiện tiên quyết là cậu chủ của Song Ngu không phải Trình Doãn Triết.
Ôn Dương đang muốn mở miệng nói gì đó với Tạ Hàn Linh thì một thân người cao lớn đột nhiên chồm tới. Anh còn chưa kịp thấy rõ là ai thì đã bị đối phương đè lên tường, ngay sau đó có một tấm vải đen che lại mắt của anh. Trong lòng Ôn Dương giật thót, giãy khỏi sự khống chế của người kia đoạn xoay người đánh về phía hắn ta một quyền.
Quả đấm đập mạnh lên mặt đối phương song cũng chả tác dụng gì, sau đó Ôn Dương lại bị hắn ta đè lên tường, hai tay bị bẻ quặt ra sau, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc truyền vào đầu anh, đó là còng tay.
Ôn Dương mau chóng lấy lại bình tĩnh, bàn tay đè vai anh lỏng ra. Anh xoay người, nghiêng đầu mở miệng nói chắc nịch: "Trình Doãn Triết."
Một tiếng cười khẽ khàn khàn vang vọng trong cái hẻm nhỏ, gã đàn ông đột nhiên đá một cái vào sau gối Ôn Dương. Bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Dương chỉ cảm thấy đầu gối nhói lên rồi đau đớn khuỵu chân xuống quỳ lên mặt đất trơn trượt. Trong lúc đó dường như anh thấp thoáng nghe thấy giọng nói của Tạ Hàn Linh.
"Xin lỗi..."
Mà Ôn Dương không biết rằng, lúc này cách anh không xa, màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đang sáng lên le lói.
"Là tôi." Trình Doãn Triết xấu xa nói. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn người thanh niên mặc quân phục thẳng thớm quỳ thẳng lưng trên đất trước mặt mình, trên mặt anh che một miếng vải đen, chỉ lộ ra bên dưới cái cằm kiên nghị, đôi môi mím lại, không còn nhìn thấy cặp mắt đen ôn hòa song vẫn điềm tĩnh tỉnh táo kia. Có lẽ do hóa trang của nhân vật Tống Triều này khiến khuôn mặt thêm góc cạnh sắc bén nên bây giờ Ôn Dương không có vẻ ấm áp điềm đạm như thường ngày nữa mà lại mang một cảm giác lạnh lùng nghiêm túc. Dẫu đang phải quỳ gối chật vật nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ và bất khuất của anh.
Mắt Trình Doãn Triết tối sầm lại, liếʍ liếʍ môi. Hắn đưa tay nắm cằm Ôn Dương, từng chữ từng câu trong lời nói như đang mê hoặc: "Lần này chúng ta chơi đặc biệt hơn, nhé?"
Đôi mày kiếm dưới lớp vải đen của Ôn Dương nhíu chặt lại.
"Ha!" Trình Doãn Triết khẽ cười một tiếng rồi đứng lên cầm lấy điện thoại rơi cạnh đó, từ từ đi về trước mặt Ôn Dương đoạn ngồi xổm xuống, để điện thoại sát vào tai Ôn Dương, xấu xa hỏi: "Bé yêu, em biết ai đang nghe điện không?"
Hô hấp của Ôn Dương đột nhiên đông cứng lại, vừa nãy anh còn đang cầm điện thoại trò chuyện, sao mà không biết đấy là ai chứ? Chỉ là...
"Ưm!"
Ôn Dương phát ra một tiếng rên kìm nén, là Trình Doãn Triết kéo mạnh tóc của anh về sau, bắt ép anh nâng cằm lên.
Trình Doãn Triết không hài lòng với biểu cảm Ôn Dương như vậy, hắn há mồm cắn lên hầu kết nhạy cảm của Ôn Dương, cái lưỡi tham lam liếʍ láp trái khế cổ nhô lên, nghe tiếng thở dồn dập của Ôn Dương bên tai, hắn cố ý phát ra tiếng liếʍ mυ'ŧ rõ ràng.
"Ha...Ha a..."
"Nửa tháng rồi mà cơ thể em vẫn nhạy cảm như vậy nhỉ." Trình Doãn Triết cười đùa bên tai Ôn Dương. Tay hắn lần xuống cởi từng cúc áo quân phục trên người anh, để lộ ra l*иg ngực trắng nõn săn chắc xinh đẹp. Hắn đặt từng nụ hôn liên tiếp lên xương quai xanh gợi cảm của Ôn Dương, hai bàn tay dày rộng xoa nắn thật lực trên cơ ngực mỏng manh cho tới khi da chỗ đó ửng đỏ thì hắn dùng ngón cái nhay ấn hai đầu v* đứng thẳng, ra vẻ thắc mắc phun lời nhục nhã: "Tôi sờ một cái là đầu v* em lớn hơn bao nhiêu, giống như đàn bà vậy. Có phải vì đói khát quá nên tự mình xoa bự ra không? Ha ha..."
"Ưʍ...Câm miệng!" Ôn Dương xấu hổ thấp giọng mắng, hai tay của anh bị còng lại đằng sau, cằm khẽ nhếch, hơi thở hổn hển kìm nén, bởi vì bị che mắt nên xúc giác của anh nhạy hơn bình thường gấp mấy lần, anh cảm nhận rõ ràng được l*иg ngực của mình bị gã đàn ông kia tùy ý đùa bỡn, mà cảm giác tê dại nơi đầu v* càng khắc sâu vào đầu anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cả người anh run lên.
"Sao vậy? Giận rồi à?" Trình Doãn Triết thấy thú vị nhướng mày, hắn liếc mắt nhìn cái điện thoại bị hắn ném xuống đất, ngữ điệu ám muội nói rằng: "Mà nhắc mới nhớ, em và hắn đã làm rồi đúng không? Vậy hắn có từng hôn qua chỗ này của em chưa? Còn có đây, ở đây, đây nữa..."
Theo tiếng nói chuyện, ngón tay Trình Doãn Triết như con kiến cắn bò qua ngực Ôn Dương, cơ bụng thấp thoáng, tuyến nhân ngư gợi cảm...Cuối cùng khẽ trêu chọc nơi đã dựng lều trong quần Ôn Dương, rồi cứ thế lần tay xuống.
"Ha...Ưm ư...A..." Ôn Dương cong lưng thở hổn hển, thỉnh thoảng từ bờ môi mỏng mím chặt lại tràn ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, bàn tay bị trói sau lưng xoắn chặt vào nhau, đầu ngón tay trắng bệch.
"Đúng rồi, quên mất em mới là người "làm" nhỉ, ha ha!" Trình Doãn Triết cúi người liếʍ mυ'ŧ bờ môi mím chặt của Ôn Dương, bàn tay đang vuốt ve trong quần của anh chợt bọc lấy hai quả cầu mềm mại ngang ngược nắn bóp nó như món đồ chơi, mà bàn tay còn lại thì vòng qua phía sau kéo áo sơ mi nhét trong quần của Ôn Dương ra rồi luồn tay vào cố tình xoa nắn thật mạnh trên tấm lưng săn chắc kia để nơi đó hiện lên những vệt hồng của ngón tay.
"Ha! Ưʍ..."
Ôn Dương cắn răng kêu rên, vẫn cứ kìm nén cảm giác ngứa ngáy đang dần dần truyền khắp tứ chi nhưng sau đó anh không chịu nổi mà kẹp chặt hai chân, khốn khổ cọ xát dương v*t đang sưng to nhưng không được thỏa mãn. Anh có thể cảm giác được sự dính nhớp trong quần khi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra thấm ướt, nhưng như này vẫn chưa đủ. Toàn cơ thể, mỗi một cái xương, mỗi một tế bào máu thịt đều râm ran như đang có vô số con kiến cắn, ngứa đến nỗi khiến anh gần như mất lý trí.