Chương 119: Lệ nóng doanh tròng
"Cháu nói gì?" Chu Uẩn Hoàn không thể tin mà nhìn Lộ Tây Trán.
Lộ Tây Trán rất hiểu tâm tình của Chu Uẩn Hoàn, mấy chục năm tự trách và oán hận, khiến thế giới của ông một mảnh mờ mịt. Ông còn sống, gần như là một cách hành hạ bản thân trong tuyệt vọng, một bên là hận Lộ Tùng, một bên là hận Tưởng Dược Chân. Đối với Lộ Tùng thì còn đơn giản một chút, bởi vì ông không cần băn khoăn mà hận ông ấy, oán ông ấy. Tưởng Dược Chân mới là nguồn cơn mọi thống khổ của ông, ông coi Tưởng Dược Chân là hung thủ mưu sát cháu trai mình, ông trách ông ấy, nhưng lại nhớ đến mình từng có lỗi với Tưởng Dược Chân, ông hận ông ấy, nhưng không có cách nào hận hoàn toàn. Thậm chí mà nói, chính ông căn bản cũng không có lập trường và tư cách để đi hận người kia.
Lộ Tây Trán cảm thấy ông rất đáng thương, trọn vẹn mấy chục năm, ông hận sai người rồi.
"Chu Hiểu Lâm, xác thực là chết vì tính ngạt thở."
"Không, không thể nào!" Chu Uẩn Hoàn lắc đầu, "Ngày đó, tôi từ trên núi gấp gáp trở về, tôi nhìn thấy Lâm nhi, bộ dạng đó của Lâm nhi khiến trái tim tôi tan nát, tôi không ngờ mình bị báo ứng nhanh đến vậy, càng không ngờ báo ứng lại rơi trên người cháu nội của mình. Thằng bé vẫn còn nhỏ, trước đó không lâu nó còn nói với tôi, nó nói, ông nội, con nhất định sẽ học tập thật giỏi, tương lai trở nên nổi bật, bảo hộ ông, hiếu kính với ông. Một đứa trẻ như thế, làm sao có thể tự sát?"
Lộ Tây Trán đã đọc kĩ báo cáo khám nghiệm tử thi năm đó, nguyên nhân cái chết được viết vô cùng chi tiết, khả năng sai lầm là cực nhỏ. Điều này cũng chứng minh, Chu Hiểu Lâm hoàn toàn đúng là có phương diện yêu thích kia, cũng bởi vì không biết chừng mực mà đã chôn vùi sinh mệnh trẻ tuổi. Lúc đầu Lộ Tây Trán cảm thấy hung thủ là một người khác, chuyện bị dây siết cổ chết là nói dối, căn cứ theo ảnh chụp hiện trường năm đó, cách thắt dây rất chuyên nghiệp, không giống như là Chu Hiểu Lâm sẽ làm, cho nên Lộ Tây Trán mới nghi ngờ có người lợi dụng tính ngạt thở để tạo nên chứng cử giả.
"Cháu nghĩ, trước khi ông nội Tưởng lên núi, ông ấy đã đến nhà của ngài, phát hiện Chu Hiểu Lâm gặp chuyện không may. Sau đó buộc lại nút thắt dây thừng một cách chuyên nghiệp, cũng buộc lên chân của anh ấy một quả cân."
"Vậy rốt cuộc là vì sao? Ông ấy làm như vậy, không phải là cố tình đẩy nghi ngờ lên người mình sao, ông ấy biết rõ tôi sẽ hoài nghi ông ấy, vì sao...."
"Phản ứng di chuyền, kìm hãm lẫn nhau."
Chu Uẩn Hoàn chậm rãi lắc đầu, rút đi một thân lệ khí: "Tôi không hiểu."
"Ông ngoại của cháu để ông nội Tưởng đến Kiều thị làm nội gián, lại bởi vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích, không cho phép ông nội Tưởng tham gia kế hoạch tách kim loại. Rõ ràng ông nội Tưởng không hề phản bội mà lại bị nghi ngờ vô duyên vô cớ, ông ấy đau buồn, tức giận. Bởi vì sự bi phẫn này, ông ấy không chỉ hận ông ngoại cháu, mà thậm chí còn chuyển loại tâm tình này lên người đã không nói giúp cho ông, chính là ông nội Chu. Mà ngài một bên thì náy náy với ông ấy, một bên lại sợ ông ấy phẫn nộ làm bậy, trả thù ngài, cho nên cố gắng tránh xa ông ấy, đề phòng ông ấy. Đây gọi là tâm lý mắc xích." Lộ Tây Trán nói tiếp, "Sở dĩ ông ấy cố gắng tạo chứng cứ giả, dẫn sự hoài nghi lên người mình, chỉ có hai nguyên nhân. Thứ nhất, hai manh mối là quả cân và nút thắt, chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ hàm nghĩa của nó, mới có thể trực tiếp sinh lòng hoài nghi với ông ấy, mà ông ấy cũng lợi dụng sự hoài nghi này của ngài, hành hạ tâm lý của ngài, trả thù ngài. Còn về phần tại sao ông ấy dám làm như vậy, chính là nguyên nhân thứ hai, nếu ngài trực tiếp nói ra suy đoán của mình, ngài nhất định sẽ rước họa vào thân, chuyện trộm mộ cũng bại lộ, ngài không chỉ mất đi cháu trai, thậm chí còn khó bảo toàn khí tiết tuổi già. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, các ngài là châu chấu trên một sợi dây, nương tựa vào nhau, kìm hãm lẫn nhau."
"Chuyện này thật đáng sợ...." Đáy mắt Chu Uẩn Hoàn một mảnh đυ.c ngầu, thân mình cứng ngắc, lắc lắc đầu. "Nếu quả thật như vậy, thật sự quá đáng sợ. Dược Chân không thể đối xử với tôi như vậy, người vứt bỏ ông ấy năm đó, là Lộ Tùng, không phải tôi, vì sao đến cuối cùng thì tôi phải thừa nhận tất cả mọi thứ....."
"Bởi vì ông nội Tưởng, ông ấy vừa trả thù ngài, đồng thời cũng trả thù ông ngoại cháu một cách sâu sắc hơn. Ngài hận nhưng không thể hận, áy náy nhưng không có cách nào quay ngược thời gian, cuối cùng thì đoạn nghĩa với ông ngoại cháu, ông ngoại cháu mất đi người bạn trân quý nhất, hoàn toàn trở thành một người cô độc, thứ ở lại, chỉ có đống vàng tràn ngập dơ bẩn đó."
"A." Chu Uẩn Hoàn cười như châm chọc, "Lộ Tùng hắn sẽ khó chịu ư? Hắn có lòng ư? Nếu hắn có lòng, hắn sẽ không đối xử với Dược Chân như vậy, sẽ không đối xử với tôi như vậy, trong lòng của hắn chỉ có tiền, chỉ có quyền! Dược Chân muốn thông qua cách này để trả thù hắn, chính là quá buồn cười, bởi vì người đó, căn bản sẽ không có một chút hối hận nào."
"Không." Lộ Tây Trán chém đinh chặt sắt nói, nàng đem bản nhật kí đặt vào tay Chu Uẩn Hoàn, "Ông nội Tưởng đã làm được. Bởi vì cái chết của ông ấy, ông ngoại cháu đã thức tỉnh. Kì thật từ một khắc đó, ông ấy chưa từng có một giây nào là thật sự vui vẻ."
Hôm nay lập thu rồi, tôi vẫn còn nhớ, lập thu bốn mươi năm trước, tôi cùng với Uẩn Hoàn, Dược Chân ba người lần đầu gặp nhau trong công viên vào tảng sáng. Khi đó, chúng tôi vẫn còn là những thiếu niên mới biết yêu nói đầy lời lẽ hùng hồn, vênh váo kiêu ngạo, tâm cao hơn trời. Dược Chân là người nho nhã nhất trong ba người chúng tôi, Uẩn Hoàn thường xuyên nói ông ấy giống như người cổ đại, miệng đầy "chi, hồ, giả, dã".
Một ngày sau kì thi đại học, ba người chúng tôi cũng giống như lần đầu tiên, đi dạo trong công viên, ở bên cạnh hồ Tố Tâm, tôi đứng ở giữa, Uẩn Hoàn và Dược Chân đứng hai bên. Uẩn Hoàn nói, tôi có phong độ Đại tướng quân, hai người họ thì như vệ sĩ của tôi. Tôi phản bác, trong mắt tôi, tôi lớn lên là thô tục hung dữ nhất, không văn tú như Dược Chân, cũng không anh tuấn như Uẩn Hoàn. Dược Chân chỉ về hướng 9 giờ của chúng tôi, tôi tập trung nhìn, là một cô gái thắt hai bím tóc, đôi mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, hoàn toàn rất xứng đôi với Dược Chân. Nhưng cô gái kia, sau này lại là vợ của Uẩn Hoàn.
Trong công viên có quy định không được giẫm lên cỏ, nhưng Uẩn Hoàn sợ một giây tiếp theo sẽ không thể nhìn thấy cô bé kia nữa, kích động đạp lên mặt cỏ vòng qua đường nhỏ chạy đến, tôi cùng Dược Chân đuổi theo sau ông ấy, nhìn dáng vẻ không thể khống chế của một Uẩn Hoàn vẫn luôn bình tĩnh.
....
A, hóa ra tất cả mọi chuyện, đã trôi qua trọn vẹn bốn mươi năm rồi. Hôm nay viết đến đây thôi, con gái của tôi đã lên lầu hai lần gọi tôi xuống ăn cơm rồi.
Có thể khẳng định, chuyện tách kim năm đó ở Trường Hoa vẫn luôn là cái gai trong lòng Lộ Tùng, sự nghiệp đạt thành tựu cũng không giảm bớt ảnh hưởng của chuyện này đối với ông. Chu Uẩn Hoàn nhìn những nét bút dánh dấu của Lộ Tây Trán bên dưới những chữ như "Như ý", "Nghịch", "Chín.", trí tuệ như ông, đương nhiên hiểu được đó là mật mã để mở mật thất.
Có lẽ Lộ Tùng là một người không đủ dũng cảm, bởi vì lúc còn sống ông đã không thể có được dũng khí mà mình để lại sau khi chết đi. Ông đợi ở đây, chờ đợi cơ hội, là hai cái, một là cơ hội bộc phát của Chu Uẩn Hoàn, một là cơ hội để tháo gỡ đáp án. Ông đã từng nhu nhược, nhưng cuối cùng ông không mong muốn được lưu danh bách thế, vẫn dứt khoát kiên quyết chừa lại một chút cơ hội để lưu lại tiếng xấu muôn đời trên thế gian này. Đây có lẽ là sự thương tiếc dành cho tình bạn đã không thể nào vãn hồi của đời mình.
Chu Uẩn Hoàn đặt quyển nhật kí lên bàn, im lặng rơi lệ: "Ba người chúng tôi khi đó, chỉ có ông ngoại cháu là có thành tích tốt nhất, chỉ có một mình ông ấy thi đậu đại học. Hai người chúng tôi không có tiền, không có chỗ dựa, chỉ có thể mỗi ngày bôn ba làm việc. Ông ấy học tài chính, đối với chúng tôi vô cùng tốt, mỗi cuối tuần chúng tôi sẽ tụ họp một lần, ông ấy sẽ đem vở ghi chép đưa cho chúng tôi, nói là để chúng tôi học tập thật tốt, tương lai cả ba cùng nhau gây dựng sự nghiệp, cùng nhau kiếm tiền. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy nếu như lúc đó cứ cam chịu số phận thì tốt rồi, ông ngoại cháu một mình xây dựng tiền đồ, tôi cùng Dược Chân cứ làm hai người bình thường, cũng tốt. Ít nhất, ba người chúng tôi, sẽ không thay đổi."
"Có lẽ mục đích ông nội Tưởng treo quả cân kia, cũng không chỉ là vì trả thù." Lộ Tây Trán khẽ hé đôi môi, "Ngày đó, nếu như ông ấy quyết định muốn đi, thì đã không có ý định sống sót trở về. Con người trước khi chết, sẽ thông thấu rất nhiều tâm sự còn dây dưa. Mà quả cân kia, có lẽ không phải là nói cho ông ngoại và ngài về khát vọng đạt được tiền tài của ông ấy, mà là một loại kháng nghị trong im lặng. Hiểu Lâm chẳng qua chỉ là một biểu tượng đáng thương mà thôi, tượng trưng cho cái chết, quả cân dưới chân anh ấy là biểu tượng của tài phú. Ông ấy chỉ muốn biểu đạt, là tiền đã hủy hoại ông ấy, để cuối cùng ông ấy không thể không thương tâm gần chết với cái thế giới này, đi trên con đường hướng về cái chết. Ông nội Tưởng biết rõ trên núi có hổ nhưng vẫn đi, không phải vì ông ấy quá yêu tiền, mà là bởi vì, ông ấy quá hận tiền."
Chu Uẩn Hoàn gật gật đầu, dụi dụi mắt: "Vậy cháu nói, nếu như ngày đó, không phải là Hiểu Lâm đã xảy ra chuyện, như vậy ông ấy có ra tay với Lâm nhi không?"
"Cháu không biết." Cho dù là nàng, cũng không phải là thần tiên không gì không làm được, không có cách nào đủ điều kiện để đi phán đoán một người đã chết rất nhiều năm có làm chuyện gì đó hay là không. "Có lẽ có, có lẽ không."
Có lẽ có. Cho nên ngày hôm đó, ông ấy mới đến nhà Chu Uẩn Hoàn.
Có lẽ không. Tưởng Dược Chân là một người thông minh kín đáo ra sao, cho dù đã qua đời nhiều năm, vẫn có thể tạo thành tâm ma cho Lộ Tùng và Chu Uẩn Hoàn, để hai người còn sống phải đau khổ hơn người đã trở thành hồn ma như ông. Một người như vậy, dù có chết, cũng không thể hạ đạo đức đến mức thấp nhất.
Có hay không, có lẽ chỉ có Tưởng Dược Chân ở dưới cửu tuyền mới biết được.
Tham sống sợ chết mấy chục năm rồi, Chu Uẩn Hoàn cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, ông để Lộ Tây Trán tự tay vạch trần mặt nạ của Lộ Tùng, dùng cái chết của Chu Hiểu Lâm là mồi nhử, cùng với chuyện tách kim năm đó, hoàn toàn hủy hoại hình tượng đại anh hùng trong lòng Lộ Tây Trán.
"Nha đầu à." Lần đầu tiên Chu Uẩn Hoàn dùng ánh mắt chân thành và ôn nhu như vậy nhìn Lộ Tây Trán, đứa cháu gái ruột của Lộ Tùng. "Cháu chớ trách tôi nhẫn tâm, để một mình cháu thừa nhận sự thật tàn khốc này. Cháu nên biết rõ, Chu Uẩn Hoàn tôi, vừa phải mất đi cháu trai, vừa phải thừa nhận bí mật này mấy chục năm. Con trai của tôi cho rằng tôi điên rồi, mỗi lần nó về, tôi liền không ngừng nhắc đi nhắc lại về Hiểu Lâm, cháu gái của tôi cũng không thích tôi, bởi vì nó cảm thấy trong lòng của tôi chỉ có Hiểu Lâm, không có chút nào yêu thương nó. Có lẽ trong mắt người ngoài, tôi có tiền có thế, không thiếu thứ gì, nhưng chỉ có tôi mới biết, tôi là hai bàn tay trắng."
Ông xoay người lấy cây bút lông treo ở giá bút trên bàn làm việc, bởi vì ông quay lưng, Lộ Tây Trán không thể thấy rõ ông đang làm gì, nhưng cánh cửa đối diện từ từ hé ra, Chu Uẩn Hoàn đi vào, lúc đi ra thì trong tay cầm một cái usb. Ông nhét nó vào tay Lộ Tây Trán, trong mắt đã không còn oán hận như ban đầu. "Đây là thứ cháu muốn, Chu Uẩn Hoàn tôi nói được thì làm được. Có lẽ cháu cảm thấy tôi nhẫn tâm, thiết lập một ván bài như vậy, hủy hoại ông ngoại trong lòng cháu, nhưng đây là số mạng, món nợ mà ông ngoại cháu thiếu tôi, chỉ có thể để cháu thay hắn trả lại."
Lộ Tây Trán nắm chặt usb, không phản bác được.
Bảo vệ Lộ thị, đoạt lại tất cả những gì thuộc về Lộ thị. Đây là ý muốn ban đầu để nàng tiến vào công ty.
Nhưng mà, hôm nay xem ra, "Lộ thị", không chỉ thuộc về một mình Lộ gia.
"Ông ngoại cháu cũng không hoàn toàn là một ngụy quân tử, ít nhất, sau khi ông ấy độc chiếm được đống kho báu đó, cũng không quên mỗi năm quyên góp tiền cho công trình từ thiện, giúp đỡ một vài đứa trẻ đáng thương. Có lẽ là vì muốn chuộc tội, nhưng ai có thể hiểu đây...."
Ông vỗ vỗ vai Lộ Tây Trán, sờ đầu nàng, giống như một trưởng đối thân thiết với tiểu bối: "Tất cả những lỗi lầm này không nên để cháu đến gánh vác, nhưng không thể tránh được. Tôi chỉ hi vọng cháu đừng giẫm lên vết xe đổ của ông ngoại cháu, sau khi tiếp quản Lộ thị, không cần áy này hay tự trách, mà hãy dùng tâm để làm cho xã hội một ít chuyện."
Lộ Tây Trán siết chặt chiếc usb, nàng nhớ kĩ một lời mỗi câu Chu Uẩn Hoàn nói, mỗi một từ, đều khắc sâu trong đáy lòng nàng.
"Thực xin lỗi."
Nàng khom lưng, cúi người một cái thật sâu với ông. Không phải vì áy náy, không phải vì tự trách. Chuyện này không phải lỗi của nàng, nàng hiểu rõ, nàng cũng không tự chủ trương mà ôm hết sai lầm lên người mình. Giờ phút này, nàng chẳng qua là đang bội phục từ tận đáy lòng với cụ ông này, vì những lời mà ông vừa nói, vì chữ "thiện" mà ông đã làm, vì ông ở tuổi xế chiều nắm giữ một tập đoàn gia tộc nhưng không quên làm việc thiện cho xã hội.
Nàng không có cách nào quay ngược thời gian, trả cho ông một tình bạn chân thành tha thiết. Cũng không có cách nào khiến bi kịch kia không xảy ra, trả cho ông một đứa cháu trai tình cảm chân thành.
Chuyện nàng có thể làm, chỉ có như vậy.
"Tây Trán." Ông nắm chặt tay nàng, lệ nóng doanh tròng, "Có lẽ nên là tôi cảm ơn cháu. Cảm ơn cháu, để tôi đến cuối cùng đã có thể buông xuống tất cả hận ý với Dược Chân, để cho tôi có thể chuộc tội trong bình tĩnh và áy náy, trôi qua hết quãng đời còn lại của tôi...."
"Cũng cảm ơn cháu, từ đầu đến cuối, không có oán trách tôi một câu, vì tôi mà giữ lại một chút thể diện cuối cùng."
Cho dù có lạnh lùng, nhưng Lộ Tây Trán lương thiện, biết rất rõ những chuyện này là vở kịch Chu Uẩn Hoàn tự biên tự diễn, nhưng từ đầu đến cuối không hề biểu lộ một chút bất mãn nào, giữ lại toàn bộ tôn nghiêm của ông với tư cách là trưởng bối, để ông có thể an tâm mà ngồi trên cao chỉ trích tất cả. Bột kẽm mà Mạnh Lưu Sâm phát hiện trong sơn động, không thể nào là thứ mà Lộ Tùng lưu lại mười mấy năm trước. Trải năm tháng bào mòn, hẳn đã sớm phiêu tán sạch sẽ. Vậy thì chỉ có một khả năng, đó chính là trước đó không lâu đã có người cố tình để lại đống bột kẽm đó, để cho nàng từng bước xâm nhập chuyện tách kim. Mà người đó, chính là Chu Uẩn Hoàn. Chuyện này, đủ để Chu Uẩn Hoàn vẫn đứng cao trên điểm đạo đức phải mất hết thể diện, nhưng Lộ Tây Trán một chữ cũng không hề nói.
Chu Uẩn Hoàn biết, cô gái thông tuệ này không thể nào không phát hiện, nhưng mà bên dưới bề ngoài lạnh như băng của nàng, là một tấm lòng mềm mại hơn bất kì ai khác.
Đôi mắt ông ngậm từng dòng nước mắt nóng hổi, trong lòng lại nhẹ nhõm vô cùng, cảm thấy đã buông xuống hết những trói buộc trên người suốt nhiều năm qua. "Nhìn thấy cháu, tôi cảm thấy sự thành lập của Lộ thị không phải hoàn toàn là một sai lầm, ít nhất, bây giờ, nó có thể được một đứa trẻ tốt đẹp như cháu cai quản, khiến nó có thể trên cơ sở tạo ra lợi nhuận, tạo phúc cho nhân loại....."