Chương 114: Con yêu Tây Trán
"Hay cho một Lộ nha đầu!" Chu Uẩn Hoàn cười khan vài tiếng, trong nụ cười có vài phần giận dỗi, vài phần áp lực. "Bộ dạng hùng hổ dọa người này, cực kì giống ông ngoại của cháu."
"Cháu chỉ muốn ngài biết rõ, điều tra manh mối cùng bo bo giữ mình là hai chuyện không thể gộp chung."
"Năm đó, tôi cùng với ông ngoại cháu tranh đấu giành thiên hạ, có gió to sóng lớn nào mà chưa thấy qua, mãi đến sau này, Tiểu Lộ có hai anh em các cháu, rượu đầy tháng của hai đứa tôi đều uống, hơn nữa, có lẽ ông ngoại cháu không nhắc qua, nhưng tên của cháu, là do tôi đặt. Đem Tây Hồ so với Tây Tử, đồ trang sức trang nhã rực rỡ thích hợp, tôi biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, cháu sẽ cao ngạo mà nở rộ, để mọi người chúng ta phải kinh diễm. Từ nhỏ, tôi vẫn rất thích cháu, coi cháu như cháu gái của mình, nếu như không xảy ra chuyện sau đó." Lời nói của Chu Uẩn Hoàn xoay chuyển, "Tóm lại, đối với chuyện của ông ngoại cháu, không phải dăm ba câu là có thể kể hết, tôi lựa chọn bỏ qua khúc mắc, giao vụ án của đứa cháu trai trân quý nhất cho cháu. Thế nhưng, cháu cũng phải cho tôi chút thời gian, chuyện cháu muốn biết rõ, tôi sẽ lựa chọn một thời điểm thích hợp để nói với cháu."
Nhìn ra được, Chu Uẩn Hoàn đến nay vẫn luôn quý trọng phần tình nghĩa với ông ngoại, mà ông ngoại đương nhiên cũng tồn tại phần tình cảm chân thành tha thiết với người bạn già này. Nếu không sau khi hai người trở mặt, dùng tính cách của ông ngoại, chắc chắn sẽ đổi tên cho mình, thế nhưng ông không làm. Cho đến bây giờ, nàng vẫn dùng cái tên này.
Rời khỏi Chu gia, trên đường lái xe về công ty, Lộ Tây Trán nhận được điện thoại của Charles, Thế Tinh đã thuận lợi kí hợp đồng với Trung Nguyên, bọn họ thu mua thành công công ty điện tử này rồi, đã nhận được kĩ thuật đặc biệt của họ. Giá thu mua có lẽ sẽ được đăng trên báo vào ngày mai, chắc hẳn đến lúc đó Mạnh Khánh Đông khó tránh khỏi giận dữ.
Ở công ty Lộ Tây Trán vẫn là phong cách trước sau như một, nói ít làm nhiều, quyết định nhanh chóng, mọi người thứ nhất là e ngại thân phận thiên kim của nàng, cũng có chút sợ nàng, thứ hai là khí tràng của nàng quá mạnh mẽ, không có người nào dám đến gần.
"A, Lộ... Lộ tiểu thư, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
Người trong văn phòng đều nín thở tập trung quan sát, thậm chí còn suýt chút nữa làm đổ cafe lên mặt đất, mỗi người đều trừng lớn mắt nhìn một màn kinh tâm động phách này. Mọi người nhìn thấy một Lộ Tây Trán nhiễm một thân cafe, không hiểu sao mà lại lạnh run. Chàng trai lỗ mãn kia đêm qua tăng ca suốt đêm nên thần trí chậm chạp, vốn định xuống phòng nước tầng dưới pha một tách cafe, nhưng không ngờ đột nhiên hoa mắt choáng đầu không nhìn thấy đường đi mà đυ.ng phải Lộ Tây Trán, hắt cho nàng một thân cafe.
Không nói đến chuyện bọn họ không biết nàng có tính phiết khích, chỉ tính riêng chuyện một người gặp phải hoàn cảnh như vậy, đã đủ khiến cho người ta lúng túng lắm rồi.
Chàng trai để tóc mì tôm cúi đầu như giã tỏi, trong miệng không ngừng nói thực xin lỗi, bên cạnh có người thấy thế thì cầm khăn tay đến định lau quần áo cho Lộ Tây Trán. Lộ Tây Trán vươn tay làm thủ thế ngăn cản, nên không có ai dám đến gần nàng. Chàng trai kia bị nàng làm cho sợ lui về sau mấy bước, Lộ Tây Trán tiến lên trước, cách cậu ta rất gần, giọng nói không lớn không nhỏ, không hờn không giận, vừa đủ cho cả phòng làm việc nghe được.
"Thứ nhất, từ ngày mai trở đi, tôi không muốn nhìn thấy một người đàn ông nào để tóc ngang lông mày, tóc uốn, nơi này là công ty, không phải tiệm làm tóc, không cần các người để kiểu tóc này thu hút khách hàng. Thứ hai, từ giờ trở đi, bất kì kẻ nào cũng không được phép uống cafe trong phòng làm việc. Đã nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ, nghe rõ...." Các nhân viên đều có chút chậm chạp, bị nàng hù rồi, yếu ớt gật đầu, đồng thanh nói.
"Nghe rõ rồi, còn đứng ngây ra đó làm gì? Chờ tôi giúp các người lau dọn vết cafe sao?"
Cả văn phòng lập tức loạn thành một đoàn, nhưng không có ai dám phát ra một tiếng động nào, hoặc là bưng ly uống một hớp lớn cho hết cafe, hoặc là đến phòng nước đổi cafe thành nước lọc, quản lý đi ra từ phòng kế bên, nhướng mày, vào thang máy đi lên tầng cao nhất.
Kiều thị.
"Ba, con không đồng ý!"
"Ba không phải đang trưng cầu ý kiến của con, đây là mệnh lệnh, con không có tư cách và lập trường để cự tuyệt!" Kiều Nhất Hải đứng dậy, ngón tay hung hăng gõ lên mặt bàn, phát ra một trận âm thanh.
"Ba, ba muốn cho con từ chức, con đã từ rồi, bảo con tiến vào công ty học tập, con đã học. Từ nhỏ đến lớn, ngài muốn con làm gì con đều làm cái đó, thế nhưng bây giờ ngài muốn đưa con ra nước ngoài, là vì sao chứ?"
Kiều Nhất Hải nghe cô nói như vậy, có vài phần mềm lòng: "Ỷ Hạ, ba biết con nghe lời, nhưng con phải hiểu được dụng tâm lương khổ của ba, quy mô Kiều thị chúng ta hùng vĩ, không phải huấn luyện con một hai ngày là con có thể quen thuộc chuyện kinh doanh. Kiều thị có được ngày hôm nay, có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, ba đưa con ra nước ngoài học tập ba năm, là vì tốt cho con, cũng tốt cho Kiều thị. Ba sống không được bao nhiêu năm nữa, đến lúc đó cả một cái tập đoàn lớn như vậy chỉ có một mình con chống đỡ, con không có chút bản lĩnh thì làm sao được chứ?"
"Ba, những gì ngài nói con đều hiểu. Nhưng con không thể đi."
"Vì sao, Ỷ Hạ, cho ba một lí do. Con không phải là một đứa trẻ không hiểu lí lẽ như vậy."
Lí do. Cô không thể bỏ lại người phụ nữ của mình đang chờ đợi cô trong căn nhà kia, người phụ nữ khiến cô vất vả lắm mới có thể đi qua những kí ức xưa cũ. Cô không thể rời khỏi nàng, dù chỉ là một ngày.
"Thực xin lỗi ba, cho dù thế nào, con cũng không thể rời khỏi nơi này."
Kiều Nhất Hải là một nhân vật gặp qua không biết bao sóng gió, một người thật sự không muốn rời khỏi một nơi, dù sao cũng là vì có chuyện hoặc có người không thể dứt bỏ được, rồi lại nhớ đến Kiều Ỷ Hạ cũng không còn nhỏ tuổi nữa. "Ỷ Hạ, nói cho ba biết, có phải trong lòng con có người thương rồi không?" Thấy Kiều Ỷ Hạ không nói, Kiều Nhất Hải nhoẻn miệng cười: "Là công tử nhà ai? Nếu như con thật sự không nỡ bỏ lại, ba sắp xếp hắn ra nước ngoài với con."
"Không cần đâu ba. Cô ấy có sự nghiệp của mình."
"Vậy thì rất tốt, Ỷ Hạ, thời gian ba năm rất nhanh, con có thể hiểu biết nhiều hơn ở phương diện quản lý, lại có thể mượn chuyện này khảo nghiệm tình cảm của hắn dành cho con, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao?"
Câu từ của Kiều Nhất Hải rất có lý, cô không phản bác được, tuy nhiên cũng không thể đáp ứng được.
"Con không đi."
"Con, con nha đầu này, sao lại ngu ngốc, gian ngoan mất linh như vậy!" Kiên nhẫn của Kiều Nhất Hải cũng có hạn, "Ỷ Hạ, vừa nãy ba đã nói rồi, con không có tư cách cự tuyệt, ba bảo con đi, con nhất định phải đi cho ba!"
"Ba, con không nợ ngài!"
"Con có nợ!"
Một bàn tay của Kiều Nhất Hải vỗ lên mặt bàn, tài liệu văn bản bị sức lực mạnh mẽ này làm cho rơi trên mặt đất, thư kí và trợ lý nghe tiếng vội vàng chạy vào hỏi Kiều Nhất Hải có chuyện gì, Kiều Nhất Hải vẫy tay đuổi hai mỹ nữ hoa dung thất sắc ra ngoài. Ông đi qua trước bàn, phát hiện Kiều Ỷ Hạ tâm tình chấn động đang cau mày, Kiều Nhất Hải lắc đầu, có vài phần hối hận, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô.
"Ba." Trong giọng nói của cô, xen lẫn vài phần run rẩy, "Lời vừa nãy của ba là có ý gì?"
"Không có ý gì!" Ông lại lên tiếng, sự phẫn nộ lúc nãy hầu như không còn, lại khôi phục hình tượng người cha hiền từ. "Ba chỉ là nhất thời tức giận."
Thế nhưng Kiều Ỷ Hạ cảm thấy không phải như vậy, có lẽ người khác sẽ như thế, nhưng mà cha của mình tuyệt đối sẽ không có khả năng tức giận không lựa lời nói, cũng không thể nào nhất thời tức giận. Ông nói như vậy, nhất định có lí do. Cô muốn hỏi, rồi lại phát hiện lòng rối như tơ vò, mặt hồ vốn yên tĩnh kia đã bị quấy nhiễu, khiến cô không nói nên lời.
Cô cúi thấp đầu, giống như một đứa trẻ bụng đầy ấm ức.
"Được rồi." Kiều Nhất Hải nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt lên tóc cô, "Con không muốn đi thì không đi, đừng có bực bội với ba. Không phải ba cố ý nổi giận với con, ba thấy tâm trạng con không tốt lắm, hôm nay về sớm nghỉ ngơi đi. Con có thể không ra nước ngoài, nhưng nhất định phải đáp ứng với ba một điều kiện."
"Ngài nói đi."
"Chuyển về nhà ở." Sau khi nói xong, ông cố ý dừng một chút, "Ba đã làm ra nhượng bộ lớn như vậy rồi, con sẽ không cự tuyệt điều kiện đơn giản như vậy chứ?"
Cô không biết vì sao cha mình lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, ban đầu là bảo cô xuất ngoại, sau đó là muốn cô chuyển chỗ ở, thế nhưng trong mơ hồ, cô luôn có một dự cảm không tốt.
"Con không thể tách khỏi Tây Trán, ba."
Cô không nhìn thấy nét mặt của ông, chỉ cảm thấy vòng tay đang ôm cô dần trở nên cứng ngắc, ông đẩy cô ra khỏi lòng mình, cảm thấy như gặp phải một vấn đề vô cùng nan giải. "Lời này của con, có ý gì?"
Kiều Ỷ Hạ không thay đổi, cô không có trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, càng không phải là dê đợi làm thịt, từ ánh mắt không kiêu ngạo không siểm nịnh của cô, Kiều Nhất Hải cảm thấy những ngày này mình bị biểu hiện nhu thuận của con gái mê hoặc rồi, báo thì vẫn là báo, không thể nào biến thành cừu được.
"Ba, con yêu Tây Trán, con không thể rời khỏi cô ấy."
Kiều Nhất Hải nhìn thẳng vào cô, như là đang nhìn một người không quen, chứ không phải là con gái mình. Lần đầu tiên trong đời, một Kiều Nhất Hải chưa từng nếm qua nửa điểm thiệt thòi phải á khẩu.
"Con đi đi." Ông xoay người sang chỗ khác, không nhìn cô nữa, "Trong thời gian ngắn, con đừng đến công ty."
"Ba."
"Ba sợ ba nhịn không được mà đánh con." Nói xong câu đó, ông cảm giác hốc mắt mình có chút đau xót, tháo mắt kính xuống, vuốt vuốt mi tâm, nghe thanh âm ma sát của gót giày lên sàn nhà, ông nhướng mày. "Ỷ Hạ, cuối cùng thì con vẫn là một đứa trẻ, phạm chút lỗi cũng không sao, người trong nhà sẽ không thể nào không tha thứ cho con. Thế nhưng con phải mãi mãi nhớ rõ, không nên tổn thương người thân thân thiết nhất, càng chớ quên, chúng ta đã mất Ỷ Huy."
Lúc sáng sớm trời vẫn rất trong, nhưng lúc Kiều Ỷ Hạ đi ra Kiều thị thì đột nhiên âm u hẳn đi, tối tăm mờ mịt, giống như vừa mới khóc. Mấy nhân viên đi ngang qua mỉm cười chào hỏi với cô, cô thất thần không nghe thấy, từng bước đi về phía bãi đỗ xe. Cái tên mà cha nhắc đến quanh quẩn trong lòng cô, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đáy lòng cô.
Cô đi mua một bó hoa cánh cát, đó là loài hoa mà cậu ấy thích nhất khi còn sống.
Cậu bé trên bia mộ hào hoa phong nhã, khóe miệng bên trái còn có lúm đồng tiền. Nếu không phải cha nhắc đến, có lẽ cô sắp quên mất, đã hai tháng rồi cô chưa đến thăm Ỷ Huy.
Không biết Ỷ Huy bảo bối của cô, ở thế giới bên kia có tốt không?
Ngón tay thon dài vuốt lên ảnh chụp lạnh như băng, nước mắt của cô nhịn không được mà lăn dài xuống. "Tiểu Huy, em hi vọng chị sẽ làm thế nào đây?"