Chương 98: Tình cảnh bi thảm
Con người không có cách nào sống đúng theo mong muốn của mình, giống như Kiều Ỷ Hạ vô tâm với kinh tế thì phải theo thương, giống như Lộ Tây Trán căm hận những con buôn dối trá còn công khai cùng nàng tán gẫu tình thân, nhưng lại không thể nào không gặp mặt. Tính cách là do hoàn cảnh quyết định, một cô gái tuổi trẻ nhiệt huyết sau khi xem một bộ phim truyền hình hay tiểu thuyết thì sẽ cảm thấy say mê người cao ngạo, lạnh lùng như băng sơn, sau đó buộc bản thân cũng nói ít đi, nhưng nếu như bản thân không trải qua kinh nghiệm thì không thể nào thay đổi được.
Sau khi Mạnh Khánh Đông biết Lộ Tây Trán quay lại công ty thì ra vẻ vỗ tay khen hay, hận không thể lệ rơi đầy mặt để chào mừng con gái lá rụng về cội. Kì thực con sư tử tham lam này đã bắt đầu há cái miệng dính máu với nhân tố uy hϊếp đang dần nổi lên mặt nước. Lúc ban đầu sở dĩ ông ta có thể vô tư vui vẻ ở Mạnh thị phần lớn là vì ông ta lí giải tư duy cùng chí hướng của Lộ Tây Trán. Theo suy nghĩ của ông ta, Lộ Tây Trán tựa như bông hoa trong hồ nước, cao ngạo mà chập chờn theo gió, không có hứng thú với lĩnh vực kinh doanh ngươi lừa ta gạt, cho nên, thái độ của Lộ Tây Trán đột nhiên chuyển biến khiến cho ông ta ý thức được nguy cơ mãnh liệt, thậm chí khiến ông ta thất kinh.
Lộ Tây Trán rõ ràng có được 5% cổ phần do Mạnh Khả Quân chuyển nhượng, Thế Tinh sau lưng còn nắm giữ 5% cổ phần Mạnh thị. Tuy rằng chỉ có thể cầm 5% để lên sàn đấu, nhưng chuyện tiến vào công ty là chuyện đã nắm chắc. Thân là hậu duệ của người sáng lập công ty, Mạnh Khánh Đông ngại mặt mũi của mình nên cũng không thể phản đối, cổ phần công ty chẳng qua chỉ là càng thêm có cơ sở thuyết phục mà thôi.
"Trước đây ba còn tưởng con không có hứng thú với chuyện công ty, cho nên vẫn luôn không chủ động đưa ra đề nghị muốn con đến công ty, con sẽ không trách ba chứ, Tây Trán?"
Nhìn cha ruột của mình giả bộ chân thành cùng hòa ái nói chuyện với mình, đáy lòng Lộ Tây Trán sinh ra một chỗ chán ghét nồng đậm. Thư phòng này từng là nơi ông ngoại thích nhất, ông ngoại thích thư pháp, thường tự nhốt mình trong phòng, một lần là cả tiếng đồng hồ. Lộ Tây Trán còn nhớ ban đầu nơi này bày một chiếc bàn gỗ sơn đen rất đẹp, cả căn phòng đều tản ra hàm ý thanh lịch. Bây giờ Mạnh Khánh Đông triệt để đổi cũ thành mới, thư phòng cũng bị sửa theo phong cách của ông ta, vô cùng xa hoa.
"Chuyện này không quan trọng." Lộ Tây Trán nói.
"Ai, con là con gái của ba, suy nghĩ của con làm sao có thể không quan trọng chứ...." Mạnh Khánh Đông than thở một tiếng, "Chẳng qua như vậy cũng tốt, công ty sớm muộn gì cũng giao vào tay con, con nguyện ý trở về cũng là chuyện tốt."
Nhìn Lộ Tây Trán mặt lạnh, mười ngón tay Mạnh Khánh Đông đan vào nhau, ngước mắt, con thú nhỏ trước mắt nhìn thì hung mãnh, nhưng thật ra cũng vẫn miệng còn hôi sữa, chưa đủ kinh ngiệm, căn bản không phải là đối thủ của ông ta. Cho dù có tiến vào công ty thì cũng không làm nên chuyện gì.
"Trước kia con chưa tiếp xúc với quản lí tài chính, tuổi còn nhỏ, ba nghĩ con tốt nhất nên bắt đầu từ nền tảng, trước tiên đến bộ phận quản lí, nếu như làm tốt, ba thăng chức cho con làm quản lý, có được không?"
Nghe qua có vẻ không tệ, nhưng mà người có chút kinh nghiệm đều biết, bộ phận quản lý không phải là bộ phận quan trọng của một công ty, tuy tiền lương không thấp, đối với giai cấp lấy kiếm tiền làm mục tiêu đi làm thì chính là miếng thịt béo, nhưng đối với Lộ Tây Trán mà nói, Mạnh Khánh Đông đây là đang áp chế nàng, không cho nàng bất kì cơ hội nào tạo ra uy hϊếp với ông ta.
"Ba, lúc học ở Harvard con học quản trị doanh nghiệp. Chẳng qua hình như ba lớn tuổi rồi, trí nhớ đã bắt đầu kém."
Mạnh Khánh Đông vội ho một tiếng, không phải là ông ta không nhớ rõ, mà là cố ý lảng tránh, nhưng Lộ Tây Trán đã chủ động đề nghị, ông ta còn có thể làm sao nữa. "Là ba không tốt, gần đây công ty quá nhiều việc, có chút già cả hồ đồ rồi. Như vậy đi, con đến phòng tài chính đi, ba tin con có thể làm tốt."
"Tuy rằng con có hiểu biết một chút về phương diện này, nhưng kinh nghiệm còn chưa đủ, chỉ sợ sẽ không gánh nổi trách nhiệm lớn. Cho nên con nghĩ trước tiên nên đến bộ phận nhân sự tài nguyên để rèn luyện nhiều hơn."
Không ít người cảm thấy phòng tại chính là trung tâm của doanh nghiệp, đương nhiên, doanh nghiệp bởi vì lợi nhuận mới hoạt động đoàn thể, tiền tài là chuyện không thể thiếu. Chẳng qua Mạnh thị là một công ty lớn trên thị trường, tuy phòng tài chính quan trọng, nhưng bộ phận nhân sự tài nguyên mới là phần trung tâm thật sự. Gia nhập HR, nhanh chóng làm quen với nhân viên công ty mới là phương thức mau gọn nhất.
Lộ Tây Trán chủ động đưa ra đề nghị làm việc ở phòng HR, Mạnh Khánh Đông không có đạo lí cự tuyệt. Nghĩ lại, vương triều Lộ thị đã sớm bị diệt, bây giờ ông ta mới là vương giả ngồi trên ngôi vương, cho dù Lộ Tây Trán có làm ra thành tựu gì, thì người nối nghiệp vẫn do ông ta định đoạt.
Trà trên bàn đã lạnh, chẳng qua mùi hương vẫn còn vương vấn trong không khí, Mạnh Khánh Đông thưởng thức trà lạnh, nhưng lạnh hơn chính là trái tim của ông ta.
"Được, vậy cứ làm theo ý của Tây Trán đi." Ông ta cười thiện ý, "Xưa nay con không thích xã giao, ba sẽ không chủ trương thay con giới thiệu xử lí chuyện gì, con điều chỉnh tốt tâm tình, tháng sau đến công ty báo danh đi."
"Nếu như ngài đã nói đến chuyện giới thiệu, chắc là trước đó đã cân nhắc qua, sao con có thể xem nhẹ ý tốt của ngài được."
Thiên kim Lộ thị trở về tập đoàn, về tình về lý thì Mạnh Khánh Đông đều nên giới thiệu nàng với nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh. Nhưng đối với Mạnh Khánh Đông mà nói, hắn đương nhiên hi vọng Lộ Tây Trán càng quen ít người trong thương giới càng tốt. Băn khoăn của Mạnh Khánh Đông, Lộ Tây Trán hiểu được, nhưng giới thiệu là một cơ hội cho nàng, một phần là có thể làm quen với cấp cao của công ty, quen thêm một người là nhiều thêm một đường, một phần là nàng cũng muốn hiểu rõ cấp cao của công ty bây giờ. Sau khi Mạnh Khánh Đông thay máu, thần tử Lộ thị trước đây không còn nhiều, xuất hiện nhiều vẫn tốt hơn.
Mạnh Khánh Đông cảm thấy không vừa lòng, ông ta không biết rốt cuộc là Lộ Tây Trán thay đổi hay là xưa nay ông ta vẫn luôn coi thường "lòng muôn dạ thú" của nàng. Ông ta thầm thở dài một hơi, dáng cười hơi cứng ngắc: "Được."
Lúc đi xuống lầu, Lộ Tây Trán nhướng mắt nhìn xéo nhưng mà vẫn không thể nào tránh được dáng vẻ làm bộ làm tịch của Đỗ Linh và Mạnh Thiên Thiên. Đỗ Linh vẫn là dáng vẻ hống hách kia, nhiều năm trước Lộ Tây Trán đã từng thấy qua, đây là một phu nhân biết ngụy trang thành người ưu nhã có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng chỉ cần không có Mạnh Khánh Đông ở trước mặt, thì bà ta sẽ lộ rõ bản tính nông phụ nông thôn.
Rõ ràng là đến nhà của mình, mà lại bị người ngoài dùng ánh mắt như nhìn người ngoài nhìn mình, loại cảm giác này khiến cho Lộ Tây Trán giận dữ. Đỗ Linh cũng tốt, Mạnh Thiên Thiên cũng tốt, thậm chí Mạnh Khánh Đông cũng tốt, bọn họ tham lam hưởng thụ hết những thứ tốt đẹp mà mẹ dành cho mình. Những người không biết xấu hổ này, chiếm an nhàn của người khác, hưởng tài phú của người khác, chà đạp tính mạng tôn nghiêm của người vô tội.
"Tây Trán à." Đỗ Linh siết lấy áo khoác lông chim không tay của mình, lắc thân mình đi đến trước mặt nàng, thật sự là trò hề dong chi tục phấn, trang điểm đậm không che được nếp nhăn nơi khóe mắt, cũng không che được vết sẹo ghê tởm nảy sinh trong lòng. "Dì nghe Thu Bạch nói, con trai của dì ở chung với con không tệ."
"Chuyện này bà không nên hỏi tôi." Nàng thật mong Lưu Sâm cũng vẫn là Lưu Sâm, dù không có chút liên hệ máu mủ nào với nàng cũng tốt, chỉ cần cậu không phải là con trai của Đỗ Linh là được.
"Dì đây an tâm rồi, con trai của dì nó không hiểu chuyện như vậy, có người chị này lo cho nó thì dì cũng an tâm, nhưng thật ra lại làm phiền con chăm sóc nó nhiều hơn."
"Thơ ấu cùng thời niên thiếu của Lưu Sâm bà không tham dự, bây giờ cậu ấy trưởng thành rồi, sợ là không cần bà hao tâm tổn trí. Tôi chăm sóc cậu ấy là chuyện đương nhiên, nhưng không có chút liên quan nào đến chuyện cậu ấy có phải là em trai của tôi hay không. Nói cách khác, nếu như cậu ấy không phải là em trai tôi, có lẽ tôi càng yêu thích cậu ấy hơn."
Nhìn bóng lưng rời khỏi của Lộ Tây Trán, cửa chính đóng chặt, Đỗ Linh hung hăng giậm chân một cái, Mạnh Thiên Thiên tiến lên đỡ bà ta, bà ta hầu như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cũng muốn nhìn xem cô còn có thể cao ngạo được bao lâu! Chờ ba của cô giao công ty cho Lưu Sâm, tôi xem cô làm gì bây giờ!"
Hôm nay Kiều Ỷ Hạ về nhà rất sớm, lúc đó Lộ Tây Trán đang ở trong thư phòng đọc tài liệu. Máy tính của nàng chính là một kho báu, không chỉ có tư liệu phân tích tâm lý học các vụ án mà còn có tư liệu kinh doanh của Mạnh thị và Thế Tinh.
Đầu óc kinh doanh của Mạnh Khánh Đông ngay cả Lộ Tây Trán cũng phải xem trọng ông ta, báo cáo tài chính mỗi năm đều là vô cùng hoàn hảo, phần lãi gộp với lợi nhuận được nâng cao qua mỗi năm, nhưng nếu kiểm tra cẩn thận những tài liệu có liên quan, không khó để phát hiện nội bộ Mạnh thị đã xuất hiện vấn đề rất lớn, mà vấn đề này nằm trên người Mạnh Khánh Đông. Thật ra mà nói, Lộ Tây Trán dám khẳng định, Mạnh Khánh Đông cùng phòng quản lí tài chính nuốt không ít tiền. Mặt khác, cách kinh doanh này của ông ta tuy kiếm tiền rất nhanh, nhưng không thích hợp để phát triển công ty, nếu như công ty cứ để ông ta quản lý, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu xuống dốc.
"Sao hôm nay lại về sớm vậy?"
"Ừm, hôm nay em đến Phương gia, rồi lại đến trường của Phương Cường."
Vụ án cũng giống như một đề bài võ học, chỉ cần nghĩ ra một phương pháp có thể đạt điểm tối ra, thì nhất định tận dụng tất cả khả năng, sau đó từng bước sàng lọc tuyển chọn, loại trừ, mới có thể kết luận. Nhìn dung nhan hơi mỏi mệt của Kiều Ỷ Hạ, Lộ Tây Trán tiến lên ôm lấy cô, ôn nhu trấn an cô.
"Có phát hiện gì không?"
"Thương Thương, em hoài nghi cái chết của Phương Điềm có liên quan đến Phương Cường." Kiều Ỷ Hạ hít một ngụm khí.
Từ khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, cô liền kháng cự tin tưởng loại khả năng này. Từ vụ án của Trần An Hòa, đến vụ án của Cao Bình Du, đều có liên quan đến người thân thiết nhất, nếu như vụ án này cũng như vậy, người chết vẫn có liên quan đến người thân, vậy thì thật sự làm cho trái tim người khác băng giá.
Chiều nay sau khi đến trường của Phương Cường, Kiều Ỷ Hạ sợ tạo nên ảnh hưởng không tốt cho đối phương, nên không tìm tìm giáo viên mà là tìm một bạn học cùng lớp của Phương Cường, giải thích tình huống với cậu ta. Bọn chúng đều là những chàng trai nhỏ tuổi, nhìn thấy mỹ nữ thì liền không nhấc nổi chân, cũng không nghĩ quá sâu xa. Hơn nữa trẻ con tính tình đơn thuần, Kiều Ỷ Hạ rất dễ nhìn nét mặt của cậu ta để đoán ra tính chân chân thật của lời nói.
Từ trong miệng của bạn học Phương Cường, Kiều Ỷ Hạ biết, Phương Cường không chỉ hướng nội mà tính tình còn nóng nảy, trong trường không có bạn bè, chỉ có một cậu con trai hay chơi chung với cậu ta. Trong lớp không có ai muốn tiếp xúc với cậu ta, nhưng bởi vì thành tích của cậu ta rất tốt, giáo viên cũng thích cậu, thậm chí đạt đến mức độ thiên vị nhất định. Có nhiều lần Phương Cường cúp học chơi game bị giáo viên chủ nhiệm phát hiện, sau đó đó chỉ phê bình vài câu, để cậu ta viết bản kiểm điểm, cũng không thèm gọi phụ huynh làm gì cả.
"Sau đó, em tìm được chàng trai có quan hệ tốt với Phương Cường."