Kể ra ông trời cũng thật biết sắp đặt, em dâu làm việc cùng anh chồng, em chồng lại làm việc với chị dâu.
Thật ra Tố Nhan chỉ vừa đến làm thư kí cho Thiếu Quân một tuần nay thôi. Có điều họ không biết, nếu không phải Thiếu Minh nhắm một con mắt mở một con mắt coi như không có gì thì có lẽ khung cảnh này cũng không xuất hiện.
Tố Nhan ngồi trên bàn làm việc, nửa thân trên gần như bị lột sạch sẽ lại được che chắn bở cơ thể rộng lớn của Thiếu Quân. Cậu không ngừng gặm nhấm cổ cô, bàn tay hư hỏng lại đặt lên quả đào xinh đẹp của cô mà nhào nặn, dường như muốn nó tan ra trong lòng bàn tay cậu.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt của Thiếu Quân, Tố Nhan chỉ biết quàng chặt hai chân vào hông cậu, đón nhận từng cú thúc mạnh mẽ mà cậu mang tới.
Họ không ngừng quấn lấy nhau, chỉ sợ lỡ mất một nhịp thì đối phương sẽ biến mất. Họ biết bản thân làm chuyện sai trái, nhưng có lẽ tình yêu mà hai người trao nhau cao hơn tất cả.
Họ vụиɠ ŧяộʍ, vụиɠ ŧяộʍ để thỏa nỗi nhớ thương, nhưng xen lẫn trong đó cả sự dằng vặt, thống khổ.
"Nhan, Nhan...cho anh một đứa con.."
Thiếu Quân cướp đoạt từng hơi thở của Tố Nhan, hổn hển đưa ra lời yêu cầu hèn mọn, cậu biết đó là điều không thể.
Tố Nhan thoáng chững lại, né tránh ánh mắt của cậu. Nội tâm cô đang gào thét. Giá mà... À không, trên đời này làm gì có giá mà, thực tế vẫn là thực tế. Cô và cậu, vĩnh viễn cũng không thể.
"Em, em xin lỗi"
Thoáng đẩy người cậu ra, Tố Nhan mệt mỏi chỉnh lại quần áo.
"Em mệt rồi, chúng ta về đi"
"Nhan.."
Thiếu Quân muốn nói gì đó, nhưng lời nghẹn nơi cổ họng lại chẳng thể thốt ra. Cũng chỉ biết chỉnh lại quần áo, thở dài để vơi bớt sự trống trải trong lòng.
****
"Ô... ưʍ.."
Không gian yên tĩnh, từng âm thanh xấu hổ lại được phát ra. Nhưng có lẽ hình ảnh trước mắt càng xấu hổ hơn ngàn lần.
Thiếu Minh như một bậc đế vương, đôi mắt đầy du͙© vọиɠ từ trên cao nhìn xuống thần dân đang phục vụ mình.
Đối lập với anh là hình ảnh đầy hèn mọn của Phỉ Nhược. Cô quỳ xuống sàn nhà, đôi tay yếu ớt bám lấy anh, khó khăn ngậm lấy vật thô to của anh.
Đáp lại sự phục vụ nhiệt tình của cô là từng cái vuốt tóc nhẹ nhàng của anh. Thiếu Minh biết cô chịu ủy khuất, nhưng cũng không thể trách anh được. Ai bảo bà dì của cô đến thăm không đúng lúc chứ.
"Minh, em mệt quá..."
Phỉ Nhược ngước gương mặt đáng thương lên nhìn anh, vì thiếu hơi thở nên hai bên má đỏ bừng, cả đôi mắt cũng ngân ngấn nước.
"Ngoan, giúp anh, xong nhanh thôi"
Thiếu Minh bất mãn vì sự dừng lại của cô, liền buông lời dụ dỗ. Một tay đè ép giữ lấy đầu cô, tay kia cầm lấy vật của mình đưa đến miệng cô chà xát, tách đôi môi cô ra.
Phỉ Nhược một lần nữa bị anh cưỡng chế, hé đôi môi hồng nhuận của mình ra ngậm lấy thô to của anh, khó khăn di chuyển.
" Ahh, Nhược Nhược, thật tuyệt.."
Đôi môi ấm nóng, đầy ướŧ áŧ bao bọc lấy làm anh hưng phấn khó tả. Nhìn cô vụng về ngậm lấy di chuyển lên xuống, đầu lưỡi non mềm không ngừng chạm vào làm anh cực kì sung sướиɠ, không muốn dừng lại.
"Nhược Nhược, đúng rồi,...ah... nhanh hơn nữa.."
"Ưʍ... ô.."
Vật thô to của anh ở trong khoang miệng cô ngày càng trở nên to lớn, cứng rắn hơn, nó làm anh như muốn nổ tung.
Thiếu Minh giữ đầu Phỉ Nhược, giúp cô di chuyển nhanh hơn, một bàn tay đưa xuống xoa nắn đôi gò bồng của cô, tựa như an ủi, lại càng tăng thêm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Phỉ Nhược bị anh không ngừng đâm sâu vào, nước mắt chảy ra không ngừng nhưng không thể thối lui được. Chỉ biết chật vật tiếp nhận anh.
Ngay lúc tưởng chừng như cô sẽ ngất đi vì thiếu không khí thì nơi đầu lưỡi liền cảm nhận được vị mặn, một dòng nước ấm lan tràn trong miệng. Phỉ Nhược không thể làm gì khác ngoài việc nuốt nó xuống, nhưng một phần vẫn tràn ra khóe miệng tạo cho cô một nét da^ʍ mĩ vô cùng.
Thiếu Minh nhìn gương mặt vừa đáng thương vừa da^ʍ mĩ của cô, thỏa mãn thở hắt ra, rút gậy thịt ra, nhanh chóng đỡ cô dậy hôn ngấu nghiến.
Phỉ Nhược đứng không vững để mặc anh ôm lấy, thở dồn dập từng hơi.
" Nhược Nhược.."
Thiếu Minh bế cô vào bồn tắm, xả nước muốn tắm rửa cho cô.
"Anh, anh ra ngoài đi, em tự làm được"
Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vừa nhớ tới mình đến ngày thì Phỉ Nhược liền lúng túng, ngại ngùng đuổi khéo anh ra ngoài.
"Ngoan, nằm yên để... reng reng.."
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt lời nói của anh, là Tố Nhan gọi đến. Anh thoáng nhíu mày rồi nhìn Phỉ Nhược.
Cô thì âm thầm thở vào, vội kêu anh đi nghe điện thoại, cô có thể lo được.
Thiếu Minh áy náy nhìn cô, rồi thở dài ra ngoài.
Cô nhìn anh đã rời đi, nhắm mắt lại, trượt xuống đáy nước như muốn giải tỏa tất cả.
Hết chương 12.