Nghe Nói Ngươi Là Tiểu Tam

Chương 23

Chương 23: Gian phòng song giường
Chung Du Hiểu không nói một lời, thẳng bước đi lên gian phòng duy nhất trên lầu.

"Quản lý!" Lưu Tấn Nhã kéo theo hành lý phía sau, muốn lập tức nói ra lời xin lỗi, đáng tiếc chân nàng không đủ dài, bước chân lại không đủ nhanh, đuổi theo Chung Du Hiểu đã qua cố gắng hết sức, nàng vất vả một đường đến khi đi vào thang máy mới có thể kề vai sát cánh đứng cùng một chỗ với Chung Du Hiểu. Lưu Tấn Nhã nhân cơ hội vừa định mở miệng thì một người lạ mặt không quen biết từ đâu lại tiến vào, quét mắt xoát đến phiếu phòng trên tay người lạ mới phát hiện khách nhân kia là ở trên các nàng một tầng lầu.

Ở trước mặt người khác, Lưu Tấn Nhã bất tiện nói ra việc tư, yên lặng đem lời muốn nói nuốt trở về, nhìn xem con số tầng lầu chậm chạp thay đổi, trong lòng là khổ đến nói không được - nàng làm sao lại đặt không thành công một gian phòng đây? Làm sao cứ như vậy lần đầu đi công tác lại phạm phải sai lầm đây?

Đến rồi tầng lầu gian phòng các nàng, Chung Du Hiểu nhẹ nhàng linh hoạt cất bước rời khỏi thang máy, Lưu Tấn Nhã phía sau vội vội vàng vàng đuổi kịp, tại khu hành lang liền không thể chờ đợi mà mở miệng, "Quản lý thực xin lỗi, hôm nay ta buổi sáng là đặt qua hai gian phòng, nhưng là kế toán Vương bỗng nhiên bước vào nhờ ta tìm ra tập tài liệu..."

Chung Du Hiểu đã qua mở cửa gian phòng tiến vào, sau đó đứng lại đem gian phòng quét mắt nhìn qua một lần, cuối cùng mới phản ứng đến nàng, "Ngươi chọn giường nào?"

"Sao a?" Lưu Tấn Nhã một bên chân chính tường thuật cảm giác sự tình nói lời xin lỗi, được Chung Du Hiểu bỗng nhiên hỏi tới, nàng hai giây sau mới phản ứng kịp, "Há, ta sao cũng được, quản lý ngươi chọn trước a."

Chung Du Hiểu tuyển chọn chiếc giường đặt cạnh sân thượng, đem hành lý một bên cất kỹ, ánh mắt vẫn còn đó dò xét ở tại gian phòng.

Lưu Tấn Nhã bên cạnh thấp thỏm bất an không yên, bất giác đi theo chuyển đầu nhìn đến.

Khách sạn ở đây điều kiện không tệ, gian phòng bố trí rộng rãi, cửa sân thượng kéo ra không gian yên tĩnh, bởi vì ưu thế trên tầng cao nên không có quá nhiều thanh âm huyên náo xâm nhập, chỉ có gió đêm thổi nhẹ bên tai, ánh sáng ngọn đèn trong gian phòng được thiết kế dịu dàng, chiếu đi lên sẽ không lờ mờ cũng sẽ không chói mắt, toàn bộ gian phòng được bày trí thiết lập mới tinh sạch sẽ gọn gàng, làm cho khách nhân nhìn đến trong lòng thoải mái.

Lưu Tấn Nhã nếu là một người ở trong một gian phòng như thế này, nàng khẳng định sẽ cao hứng không thôi.

Hiện tại, nàng và Chung Du Hiểu là ở cùng nhau nha...

Nàng mấp máy môi, càng là ảo não rồi - gian phòng như thế này đã tốt như vậy, nguyên lai vì Chung Du Hiểu đặt gian phòng riêng xa hoa khẳng định còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

"Khụ." Lưu Tấn Nhã thật sự bất an, một lần nữa lại nói một lần, "Thực xin lỗi, ta đặt khách sạn lại xảy ra sơ xuất."

Chung Du Hiểu ngồi lên ghế sô pha trong gian phòng, không nhanh không chậm nói, "Không sao, ít nhất gian phòng này còn có hai giường, nếu như ngươi thật sự chỉ đặt được một gian phòng một giường lớn..."

Lưu Tấn Nhã lập tức khẳng định, nói, "Ta sẽ ngủ trên sàn nhà."

"Ngươi nghĩ nhưng thực ra lại rất tốt." Chung Du Hiểu cười khẽ.

"Sao?"

"Nếu như thật sự chỉ có một giường lớn, chính là ngươi sẽ phải đi ra ngoài tìm khách sạn khác để ở." Chung Du Hiểu liếc xéo đến nàng, "Ngươi đừng nghĩ ở tại trên sàn nhà cản đường của ta."

Lưu Tấn Nhã nhìn lại thời gian, 23h27.

Trời đêm khuya khoắt, trên đường xe đều không có mấy chiếc, Chung Du Hiểu lại muốn đuổi nàng ra khỏi khách sạn, cư trú tự thân gánh vác.

Lợi hại, thật sự lợi hại.

"Ồ." Lưu Tấn Nhã trong lòng là mắng, trên mặt vẫn là biết vâng lời đáp lại, "Lần sau ta tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm như vậy."

Chung Du Hiểu đã qua quan sát đến ánh trăng bên ngoài, không để ý đến nàng.

Lưu Tấn Nhã thở dài, đi đến chiếc giường còn lại cho chính mình ngồi xuống, cẩn thận nhớ lại cứ như vậy phạm vào sai lầm chí mạng là như thế nào phát sinh đây.

Trước đó, nàng giúp kế toán Vương tìm kiếm tài liệu gì đó, trên máy tính nàng hiển nhiên đã điểm lên ấn nút trả phí phòng, tin nhắn trong điện thoại nghiệm chứng đã qua nhập vào xác định, cho dù về sau máy tính ngắt điện, cũng vậy không nên đã đặt trước lại thất bại a?

Lưu Tấn Nhã loay hoay không có công phu mở ra tin nhắn nhìn đến, phát hiện hiển thị trước trang web một tin nhắn mấu chốt: "Bởi vì ngài tại thời gian quy định chưa thanh toán thành công, gian phòng đặt trước đã qua mất đi hiệu lực, vui lòng đăng nhập một lần nữa để lựa chọn."

Thanh toán chưa thành công?

Lưu Tấn Nhã thoát trở ra, đăng nhập vào tài khoản trực tuyến thường dùng tra ra thẻ tài khoản cùng tiền thừa còn bao nhiêu.

Nàng ngây ngẩn cả người.

Trong thẻ tài khoản, số tiền thừa chỉ còn lại 213.440 nguyên, tất nhiên không có khả năng trả phí cho một gian phòng thành công.

Lưu Tấn Nhã tra ra chi tiêu chi tiết rõ ràng nhìn đến, phát hiện ngay tại đây trong đêm qua, có người đã trực tiếp dùng tài khoản của nàng mua hàng qua internet tiêu phí mất 5 nghìn nguyên, số dư còn lại chưa đủ trong thẻ trực tiếp trừ ra. Bởi vì nàng sau ly hôn số tiền tiết kiệm gửi trong ngân hàng quá ít, nàng nghĩ đến các loại chi phí có thể giảm liền giảm, vì giảm như vậy nàng nhịn đau thay đổi tin tức thông báo số dư còn lại, nên đã bỏ lỡ cơ hội phát hiện tài khoản thấm thoát.

Nàng bị trộm?

Lưu Tấn Nhã tức thời toàn thân rét run, hít sâu một hơi ấn mở xem phương thức thanh toán mặt hàng đã mua qua đi thăm dò.

Nàng vừa nhìn đến, thân thể càng là run rẩy lợi hại hơn rồi: 5 nghìn nguyên kia bất quá là mua một trương có thể làm bàn chơi mạt chược, địa chỉ ký nhận hàng là ở nhà ba mẹ nàng, mà người nhận hàng, chính là... danh tự ba nàng.

Ba nàng dựa vào cái gì lại như vậy chà đạp lên số tiền tiết kiệm ít ỏi của nàng!

Lưu Tấn Nhã thật sự tức giận, bất chấp nhìn đến sắc mặt Chung Du Hiểu vọt thẳng đến nhà vệ sinh, đóng cửa, nàng tìm được dãy số ba nàng trực tiếp gọi qua.

"Alô?" Ba nàng tiếp được rất nhanh, phát ra một chút thanh âm khàn khàn, cằn nhằn, "Ngươi có bệnh a, hơn nửa đêm đi gọi điện thoại?"

Lưu Tấn Nhã sợ Chung Du Hiểu bên ngoài nghe thấy, mở nước vòi rồng nhường tiếng nước rì rào che giấu một chút thanh âm mới mắng lại, "Người mới là có bệnh, lại đem 5 nghìn khối tiền của con mua bàn mạt chược! Ba, một mình, một tháng tiền lương về hưu không đủ tiêu sao?"

Ba nàng không thèm để ý chút nào, hắn nói, "Đúng vậy, là do ta thiếu tiền, chỉ là nữ nhi của ta đặc biệt thật có tiền đồ, công tác tại công ty lớn, đi ăn hoành thánh cũng đều có xe đắc tiền đặc biệt đưa đón, đến nhà cửa phụ mẫu ra vào như thế nào cũng không rảnh trở về liếc mắt nhìn đến."

Lưu Tấn Nhã sửng sốt, "Làm sao người biết?"

"Là Mạnh lão bản nói cho ta biết đấy."

Lưu Tấn Nhã không nghĩ tới a di tiệm hoành thánh cái miệng như vậy lại không bền chắc, càng là không nghĩ tới ba nàng đã lấy tiền của nàng lại còn hùng hồn rõ ràng như vậy, lửa giận đốt được càng phát ra lớn rồi, nàng lớn tiếng mệnh lệnh, "Ba tranh thủ thời gian trả lại mặt hàng, đem số tiền kia trả lại cho con."

"Không trả." Ba nàng hùng hổ doạ người, "Ta nuôi dưỡng ngươi lớn đến như vậy, ngươi đã mua qua cho ta cái gì!"

Lưu Tấn Nhã nổi giận, "Còn không phải là bởi vì ba hồ đồ, con cả ngày phải ra bên ngoài dùng tiền bồi thường."

"Lão tử hồ đồ nhất chính là đã sinh ra ngươi, cái thứ không biết đem tiền mang về."

"Người..." Lưu Tấn Nhã không hẳn sẽ mắng chửi người, được ba nàng một bên lời nói vô lại nàng đã nói không ra lời, cánh mũi cay nồng, nước mắt đi ra, "Nhường... mẹ ta nghe điện thoại."

Ba nàng càng đắc ý, "Mẹ ngươi cũng ủng hộ ta rồi, ta nói muốn mua, nàng trực tiếp cầm mật mã tài khoản của ngươi đem ra."

Lưu Tấn Nhã lúc này mới phản ứng tới: Đúng vậy, mật mã tài khoản của nàng chỉ mẹ nàng là biết rõ, ba nàng như thế nào có thể biết được đây?

Đau lòng nhất là mẹ chính mình nối giáo cho giặc rồi, nàng tuyệt vọng vô cùng, cũng không dám hy vọng xa vời rằng ba nàng sẽ chịu đem trả mặt hàng cùng 5 nghìn khối tiền, nàng oán hận cúp điện thoại, một bên nhỏ giọng khóc ròng một bên đem mật mã toàn bộ đổi đi.

Nàng khóc đến quá mức thương tâm rồi, sau khi đem mật mã đổi xong, cúi đầu dùng nước lạnh rửa qua gương mặt nhưng làm sao cũng đều không che đậy được chóp mũi cùng đôi mắt sưng đỏ.

Thời gian không còn sớm, Lưu Tấn Nhã sợ chậm trễ thời gian Chung Du Hiểu tắm rửa cùng nghỉ ngơi, không dám dừng lại trong nhà vệ sinh quá lâu, qua loa đem tóc gội qua một lượt, đem khăn mặt đã qua phủ lên đầu nhân tiện cúi đầu đi ra ngoài.

"Ngươi trước tắm a." Nàng dùng khăn che đi khuôn mặt, mơ hồ lời nói ra không rõ ràng, tận lực không cho Chung Du Hiểu phát hiện ra nàng vừa mới khóc.

Nàng diễn một màn này, bản thân tự nhận là làm tốt, nhưng nữ nhân Chung Du Hiểu lại không chút nào phối hợp, "Ngươi khóc?"

"..." Lưu Tấn Nhã lắc đầu, lắc lư độ cong thân thể nhường vài sợi tóc vung ra phơi bày rơi vài giọt nước.

Chung Du Hiểu trầm mặc giây lát, mở miệng lần nữa là khó có khi nghe được giọng như thủ thỉ thù thì, "Hiện tại đây, chúng ta đi công tác chỉ là quyết định tạm thời, ngươi là tân nhân không có kinh nghiệm, có thể làm được trình độ này kỳ thật đã là rất khá."

Giọng nói nhẹ nhàng hiếm thấy truyền đến bên tai, Lưu Tấn Nhã toàn thân run lên, không thể tin được mà nhìn về phía Chung Du Hiểu.

Chung Du Hiểu không am hiểu loại sự tình an ủi người khác, quẫn bách lãng tránh ánh mắt của nàng, nói, "Thật xin lỗi, ta vừa rồi thái độ quá kém."

"Không có." Lưu Tấn Nhã là người dễ dàng gặp qua đủ loại người, theo ý nàng, Chung Du Hiểu nói lời đầu tiên là an ủi người, câu nói lúc sau đã là nữ thần dịu dàng thánh quang vạn trượng rồi, nhiều hơn nữa Lưu Tấn Nhã lại nghe được lời xin lỗi, nàng không chút nào mừng rỡ, chỉ có bất an cùng kinh sợ, "Việc này cuối cùng đều là lỗi của ta, người nên nói xin lỗi phải là ta."

Chung Du Hiểu thực sự cầu thị nói, "Ngươi đã nói qua câu xin lỗi rồi, hai lần."

"..." Giữa hai người các nàng đối đãi lẫn nhau quá mức khách khí, Lưu Tấn Nhã cũng vậy cảm thấy gian phòng quá mức yên tĩnh, bầu không khí quá lúng túng, nàng nhỏ giọng nói, "Kia... lỗi của ta là khá lớn, hai lần đổi cho ngươi một lần, tính huề nhau a."

Chung Du Hiểu nhìn đến đồng hồ, không nhiều lắm vẻ bối rối, "Ừ, ngày mai còn có hội nghị, ngươi nghỉ sớm một chút."

"Được." Lưu Tấn Nhã nhìn nhìn phòng tắm, "Ngươi trước đi tắm a, ta ở đây sấy tóc."

Chung Du Hiểu cũng không dây dưa, mang theo trang phục chính mình đi vào phòng tắm.

Lưu Tấn Nhã lập tức bỏ qua khăn mặt trong khách sạn, sờ một chút dầu gội đầu được đưa tặng chơi đùa trong tay chờ khô ráo tóc, thổi khô một nửa mái tóc về sau nàng đem ra dầu dưỡng xoa xoa trên tóc, cuối cùng cảm thấy mái tóc thuận tay rất nhiều.

Nàng một bên chải tóc, nghĩ đến không ai nhìn thấy chính mình, nàng không một chút hình tượng vén lên ống quần ngồi xếp bằng trên giường, cảm thấy cổ áo ướt nhẹp dán tại làn da có chút mát mẻ, lôi kéo chiếc máy sấy tóc ra sau cúi đầu thổi tới, làn hơi ấm áp phun đến gương mặt.

Tại thời điểm Lưu Tấn Nhã trang phục, tóc tai không chỉnh tề cuồng loạn nhảy múa trên giường thì Chung Du Hiểu từ trong phòng tắm đưa đầu đi ra ngoài.

"..."

Hai người bốn mắt một đôi, lại là một khung cảnh khó tả, vắng lặng, cứng ngắt.

Chung Du Hiểu thu lại tầm mắt đã qua chiếc giường chính mình đi đến, bình tĩnh nói một câu, "Ta xong rồi."

"Nha." Lưu Tấn Nhã đặt xuống máy sấy, "Ta cũng vậy dùng xong rồi."

Vì để cho Chung Du Hiểu cầm đến máy sấy thuận tiện, nàng xuống giường mang dép lê đi qua, tất cung tất kính đưa lên máy sấy, cũng vậy nhỏ giọng nhắc nhở, "Cẩn thận nóng."

Chung Du Hiểu đồng dạng cũng qua gội đầu, mái tóc đồng nhất xoã một bên, tóc dài thuận trượt đáp trên bờ vai, sáng bóng chắc chắn, mơ hồ tản ra hương thơm sâu kín, toàn bộ trên người Chung Du Hiểu được khóa tại chiếc khăn tắm lớn màu vàng xù lông ấm áp, rút đi ở nàng trạng thái công tác ngày thường lão luyện cùng sắc bén ác liệt, thoạt nhìn là mềm mại vô hại, tựa như thanh âm khi khe khẽ phát ra tiếng, "Cám ơn."

Lưu Tấn Nhã chưa từng gặp qua Chung Du Hiểu ở dạng này, sững sờ một chút, bước chân cứ thế không chuẩn xác đưa tới máy sấy.

Nàng cho đến máy sấy với phương hướng không đúng, Chung Du Hiểu duỗi ra bàn tay đón nhận không cẩn thận chạm phải mu bàn tay Lưu Tấn Nhã, đầu ngón tay Chung Du Hiểu so với nhiệt độ cơ thể nàng lạnh hơn một ít.

Cảm giác lạnh xa lạ đột nhiên không biết làm sao nhảy đến trong lòng ăn sâu, Lưu Tấn Nhã cả kinh, không thể định thần chờ cho đến khi Chung Du Hiểu cầm tốt máy sấy trong tay, nàng nhanh chóng thả máy sấy trên giường, không chuyện nói nhảm đánh vỡ không gian mập mờ yên tĩnh, "Ta đặt nơi này, thời điểm ngươi dùng cẩn thận nóng."

Nàng vừa muốn xoay người, Chung Du Hiểu cong lên khóe miệng nở nụ cười, "Ừ, bắt được hẳn là bị phỏng."

Chung Du Hiểu vừa rồi bắt được không phải máy sấy tóc, là tay của nàng, không bị phỏng a.

Lưu Tấn Nhã nhìn đến nữ nhân trước mắt được bao bọc trong khăn tấm với hình vẽ chú vịt Tiểu Hoàng vẽ ra chân dung một người nghiền ngẫm bộ dáng tươi cười, Lưu Tấn Nhã thoáng chốc hiểu được - nàng không nên dùng đến chính là những từ ngữ đáng yêu gì đó đặt ở Chung Du Hiểu, Chung Du Hiểu bản nhân vẫn có thể một câu nói ra làm cho nàng trở nên quẫn bách a.

Cái gì mềm mại vô hại, đều là nàng gặp phải ảo giác rồi.

Lưu Tấn Nhã tức giận cầm khăn tấm đi nhà vệ sinh, nàng trước lúc đi ra còn cố ý soi gương chỉnh lại quần áo trên người, không để cho chính mình hiện ra một điểm dấu vết chật vật.

Nàng làm đủ rồi hết thảy động tác, nhưng là khi đi ra đến bên ngoài đã thấy bóng lưng nằm trên giường của Chung Du Hiểu.

Lưu Tấn Nhã nhụt chí.

Nàng cân nhắc sửa sang mọi thứ thật tốt cũng vậy phải nằm đi ngủ, khi nàng định tắt đèn chú ý tới Chung Du Hiểu bên kia đang cầm điện thoại di động kiểm tra xem, nàng mày dạn mặt dày nói ra một câu, "Ngủ ngon."

Chung Du Hiểu cách vài giây mới trả trở về, "Ngủ ngon."

Thanh âm rõ ràng thẳng tấp dịu dàng.

Lưu Tấn Nhã âm thầm đánh giá lấy, nàng lật người, đều muốn nhắm mắt một bên an tĩnh đi ngủ.

Nhưng, giường của khách sạn chung quy cùng giường nhà không quá giống nhau.

Trước đó nàng đã liên tục ngồi qua chín giờ đồng hồ xử lý công thất, lại thêm bốn giờ đi xe, Lưu Tấn Nhã còn kéo lấy hành lý đi một đoạn đường, không cho phần eo nghỉ ngơi thật tốt, vết thương cũ ngày tháng tích lũy tại phần eo ở trong một ngày công tác mệt mỏi hành hạ đến về sau bạo phát đi ra.

Nàng cảm thấy phần eo đầy đau nhức, khó chịu cúi đầu trong chăn hừ nhẹ, cẩn thận động đậy thân thể như thế nào cho ra một tư thế nằm có thể gắng gượng qua một đêm.

Đáp án dĩ nhiên là không có.

Lưu Tấn Nhã hít lấy ngụm khí, đem đầu ngón tay vây quanh phần lưng xoa bóp đến nơi địa phương đặc biệt cứng ngắc, ý đồ hy vọng giảm bớt cơn đau nhức đột nhiên xuất hiện.

Bên cạnh nàng còn có một giường trên đó còn ngủ một người, nàng sợ sẽ phát ra tiếng vang quá lớn, cũng không dám trở mình nhiều lần, động tác âm thầm lặng lẽ, tựa như chú mèo trong chăn dùng tư thế không được tự nhiên vì chính mình mát xa. Đến rồi phần eo phía sau, cơn đau có hơi chậm lại, các đầu ngón tay lại có chút mệt mỏi bất động, trước vì nhẫn nại mà sức lực lại một lần được rút đi, nàng thân thể cứng ngắc không có cách nào tốt tốt điều chỉnh thành bộ dạng dễ chịu lại đem chăn đắp kín lên, mơ hồ đôi mắt nhắm nghiền không mở ra được.

Lưu Tấn Nhã ngủ rồi.

---

Chung Du Hiểu ở giường bên cạnh, một mực bên tai mơ hồ luôn nghe thấy tiếng xuýt xoa cùng kêu rên trong không khí. Nàng muốn mở miệng hỏi Lưu Tấn Nhã là bị làm sao, nhưng khi vừa quay đầu nhìn sang, bên kia Lưu Tấn Nhã trên giường, nằm đưa lưng về phía nàng, bên trong tấm chăn phía dưới cánh tay trước trước sau sau nhích tới nhích lui, tóc tai tán loạn một bên che dấu đi chiếc cổ trắng nõn phía sau, tựa như chút sung mãn trên cơ thể nhỏ nhắn mềm mỏng vị nữ nhân. (Đôi lời: Ở đây, phân đoạn này, bạn Hiểu dường như đang hiểu lầm bạn Nhã có hành vi a bờ cờ dờ... gì gì đó. Ừ, tôi cũng không biết 'hành vi' đó là gì! Tác giả biết.)

Lẽ nào...

Nàng có một ý nghĩ suy đoán không quá hợp lý cũng không quá hài hòa, yên lặng đem lời muốn hỏi thăm nuốt trở về, vì để chừa chút mặt mũi cho Lưu Tấn Nhã, nàng nhắm mắt lại xem như không thấy.

Không biết qua bao lâu, Lưu Tấn Nhã thật sự đã ngủ say, tiếng hô hấp phát ra đều đặn.

Chung Du Hiểu trong lòng thả lỏng, xoay người, thoải mái nhìn sang.

Lưu Tấn Nhã bên kia vẫn như cũ dùng tư thế không được tự nhiên nằm nghiêng, đại bộ phận trên thân thể được tấm chăn che chắn kín, chỉ có cánh tay, đôi chân cùng phần eo biểu hiện ra. Nhất là phần eo, vạt áo sơ mi đen trên người Lưu Tấn Nhã bị cuốn đi lên lộ ra làn da nổi bật đặc biệt trắng nõn, một bên là bàn tay có chút nắm thành quyền che đi phần rốn, theo đó tiếng hít thở có chút phập phồng.

Chung Du Hiểu liếc mắt nhìn đến chiếc quần dài trên người Lưu Tấn Nhã trung thực được cài tốt, nàng nhíu mày nhìn kỹ, giật mình khi thấy giữa hai hàng chân mày Lưu Tấn Nhã đang nhíu lại, rõ ràng là một bộ dạng so với nàng càng thêm sầu bi phiền não.

"A..." Lưu Tấn Nhã ngủ được một lúc lâu, vặn vẹo uốn éo phần eo nghĩ sẽ trở mình, mới động một chút thân thể liền phát ra tiếng kêu thống khổ.

Đây là nàng đang bị đau a?

Chung Du Hiểu đã rõ ràng.

Một là Lưu Tấn Nhã lui ở trong chăn, làm chuyện đứng đắn, khó khăn mát xa phần eo đau nhứt.

Hai là vì Lưu Tấn Nhã ngủ say, tư thế ngủ thế nào bản thân cũng không rõ ràng, nàng cần phải chú ý một chút.

Chung Du Hiểu nhìn xem Lưu Tấn Nhã một bên khó khăn trở mình, trên người Lưu Tấn Nhã hoàn toàn không còn được tấm chăn che đậy kín, Chung Du Hiểu đưa tay đem điện thoại nơi tủ đầu giường cài đặt báo thức sớm hơn một chút, sau đó thẳng lưng nhắm mắt lại, nghĩ đến nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cơn gió từ máy điều hòa thổi qua mặt nàng, mang theo hơi lạnh.

Chung Du Hiểu rụt rụt thân thể, nàng nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ đến hình ảnh Lưu Tấn Nhã đắp chăn không tốt tùy ý gió lạnh thổi tới, nàng do dự một giây, sau đó mở mắt xuống giường, đi đến bên cạnh kéo tấm chăn bao bọc lại thân thể phong phanh nhỏ bé yếu ớt của Lưu Tấn Nhã.