"Lau chỗ có cho sạch vào một chút, vẫn còn bụi ngay chỗ bàn kìa, đó, ngay kia, ừm được rồi!" Giang Trần Nhi chỉ huy nói.
"Vâng" Trần Hiểu Nhược ngay đơ ra làm theo mệnh lệnh của nàng. A, nàng đường đường là đại tiểu thư Trần gia, tay quanh năm chưa từng dính chút xuân thủy nào, trừ rửa mặt ra. Vậy mà, bây giờ nàng phải ngồi đây ôm khăn lau bàn a. Ngày thường chỉ có nàng chỉ huy người khác làm theo mệnh lệnh của mình, chứ chưa bao giờ có người dám ra lệnh lại với nàng. A, đúng là thời thế thay đổi thiệt rồi, ngũ hành đảo lộn, không ngờ Trần Hiểu Nhược nàng cũng có ngày hôm nay! Trần Hiểu Nhược âm thầm cảm thán.
Dường như, cảm nhận được ánh mắt u oán giận hờn của người nào đó, Giang Trần Nhi lập tức quay đầu lại. Bắt gặp được ánh mắt Trần Hiểu Nhược đang nhìn mình, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn nàng, cứ như một hài tử đang muốn cố gắng làm nũng với mẹ để được yêu thương. Mặc dù rất muốn tránh né đôi mắt ấy, nhưng mà mỗi lần nàng né đi, thì người kia lại cứ thích chạy lên trước mặt mình mà trưng bày bộ dáng tội nghiệp ra. Thật đúng là một hài tử mà!
"Cô làm mau đi, chút nữa tôi còn phải đến siêu thị mua một ít thức ăn, để làm bữa trưa nữa. Cô, có muốn ăn không?" Xin lỗi nha, tuy rằng mặt cô rất đẹp nhưng tôi rất tiếc, công tư phân mình, cố gắng làm cho tốt đi.
Khi Trần Hiểu Nhược nghe câu đầu, đã âm thầm khóc than trong lòng, nhưng khi nghe câu sau thì lập tức khí huyết sôi trào. Quyết định rồi, cố gắng lên làm tốt một chút sẽ có thưởng nha!
Sau khi xác định chiếc bàn mình đang lau đã đủ sáng bóng, Trần Hiểu Nhược liền đứng dậy, thoải mái lau mồ hôi trên trán, xoay người hỏi:
"Tiếp theo nên làm cái gì nữa?" Giang Trần Nhi đang bận rộn, cũng không nghĩ nhiều, nói:
"Đi lấy quần áo trong giỏ ra cho vào máy giặt đi, nhớ phân loại ra giùm."
Trần Hiểu Nhược có chút chấn động nhỏ, không nói gì chỉ âm thầm cười, đi đến phòng tắm. Sau khi xác định phòng mình vừa vào là phòng tắm, Trần Hiểu Nhược lập tức ôm lấy giỏ đồ đi đến chỗ máy giặt. Ngon ngoãn và thành thật lựa đồ, a, bra cỡ này chắc có lẽ là cup C, còn cả qυầи иᏂỏ màu hồng phấn. Oa trông chúng thật là dễ thương giống hệt Trần Nhi. Trần Hiểu Nhược cảm thấy lúc này, linh hồn mình giống như sắp bay lên trời rồi!
Còn chưa đợi ngắm nhìn đủ, cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, tiếp đó là khuôn mặt đầy sát khí của Giang Trần Nhi. Với lượng sát khi nồng nặc và dày đặc như thế này thì, cho dù có là thần hay phật đứng trước mặt, cũng đều bị nàng gϊếŧ chết không còn một chút tro cốt nào.
Nguyên nhân của đám sát khí nghịt trời kia, chính là, từ nàng Trần Hiểu Nhược mà ra. Trước đó được vài phút, Giang Trần Nhi đang rất chăm chú, dọn dẹp nhà. Nhưng đợi đến khi nàng ý thức được việc vừa giao cho kẻ háo sắc kia thì, bao nhiêu vui vẻ hứng thú trong phút chốc đều bay đi hết. Không cần phải nói gì cả, Giang Trần Nhi liền lập tức chạy đến chỗ máy giặt, a, thứ hình ảnh đập vào mắt lúc này thật là biếи ŧɦái nha!
Trần Hiểu Nhược vẻ mặt háo sắc, hai tay đang giơ cao chiếc qυầи иᏂỏ màu hồng phấn của nàng lên. Chưa hết, còn cái nụ cười đáng ghê tởm đó là sao chứ! Không đợi kẻ biếи ŧɦái kia kịp phản ứng, Giang Trần Nhi đã nhanh chóng lao tới, giật lấy giấu đi, nhếch mắt lạnh lùng nói:
"Nhìn đủ chưa, nếu đủ rồi thì đi ra ngoài làm việc khác, tôi làm việc này là được rồi!" Hít một hơi thật sâu, "Công việc nặng nhọc, cực khổ này không thích hợp vởi kẻ, B-I-Ế-N-T-H-Á-I, như cô đâu."
"A, biến gì chứ?" Trần Hiểu Nhược có chút khó hiểu, nàng nghĩ thầm, chắc chắn tai mình đã nghe nhầm rồi! Không phải chứ, chỉ là nhìn qυầи иᏂỏ một chút thôi mà, có cần phải dùng từ như vậy không hả?!
Giang Trần Nhi: "......" Bộ cô ta muốn mình nhắc lại thêm một lần nữa sao? Đúng là không biết xấu hổ mà!
Sát khí trong phòng dường như có chút nồng nặc hơn trước, nhưng Trần Hiểu Nhược cũng không quan tâm mấy, cái chính bây giờ cần quan tâm, chính là. Giang Trần Nhi lúc này, thật sự đang rất xinh đẹp a, hảo xinh đẹp, khuôn mặt đỏ bừng lên vì ngượng, đôi mắt có chút ướt. Thật sự là, chọc người khi dễ mà!
Mình thật là hảo biếи ŧɦái a! Trần Hiểu Nhược cảm thán.
Mặt Giang Trần Nhi đỏ như muốn rỉ máu ra, lúc này nàng thật muốn tìm một cái hố để chui vào trốn. Nghĩ lại thì nàng cảm thấy mình thật ngu ngốc, đã biết người này là một kẻ như vậy mà ngay từ đầu nàng lại không thèm để phòng, a, thật hồ đồ quá đi mất!
Giang Trần Nhi dùng giọng nói nhỏ nhất có thể nói: "Cô làm ơn đi ra ngoài giùm tôi, được không, nếu không tôi sẽ," Dừng một chút, như suy nghĩ điều gì đó, "Nếu không tôi sẽ không cho cô ăn trưa nữa, có biết không."
A, là đang uy hϊếp mình sao?! Trần Hiểu Nhược dùng ba giây để suy nghĩ, đúng là đang uy hϊếp thật rồi. Ánh mắt kia, thật dọa người nha! Dù sao, trưa nay nàng vẫn muốn được ăn bữa trưa cho Giang Trần Nhi nấu, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
"Tôi đi ra là được chứ gì, em, còn việc gì khác để giao cho tôi làm không. Chẳng hạn như dọn giường hay tủ đồ ấy...!" Mình thích những công việc này!
"Không đứng đắn! Đi ra ngoài ngồi thì được rồi!" Giang Trần Nhi sớm đã biết người này không đứng đắn rồi, không ngờ nàng lại đến mất này thì thật là quá mà.
"Ân, tôi chỉ không đứng đắn với một mình em thôi!" Trần Hiểu Nhược gật gật đầu, cười xấu xa, chạy ra ngoài.
Sau khi đã xác định không còn ai khác ngoài mình ở trong này, Giang Trần Nhi mới xem tất cả đồ cho vào máy giặt. Vừa làm nàng vừa tự nhủ, ân sau này những việc thế này nhất định không để cho Trần Hiểu Nhược làm.
Dường như, cả hai đều có cảm ứng liên thông với nhau, Trần Hiểu Nhược vừa ra khỏi cửa, việc đầu tiên nàng muốn đến, chính là phòng ngủ. Vốn nhà Giang Trần Nhi có chút nhỏ, cho nên Trần Hiểu Nhược cũng không mất quá nhiều thời gian để tìm được phòng ngủ của nàng. Vừa mở cửa, Trần Hiểu Nhược liền cảm thấy như mình đang bước vào một thế giới khác trong căn nhà Giang Trần Nhi.
Sạch, điều đầu tiên nàng có thể nghĩ được khi bước vào căn phòng này. Nói sạch thì không phải là nói ngoài kia bẩn, mà chính là trong đây sạch quá mức! Mọi thứ được bày biện rất gọn gàng, ngăn nắp, theo thứ tự sắp xếp. Một tủ quần áo, giá sách, bàn làm việc, giường ngủ, khắp phòng được sơn và dán giấy màu xanh lam nhạt. Rất đơn giản, những lại mang một cảm giác tươi sáng, thanh mát, thật giống với tính cách Giang Trần Nhi.
Nếu đã vào được phòng ngủ mà không làm gì thì cũng kì. Trần Hiểu Nhược nghĩ như vậy, lập tức nhìn về phía cửa phòng, xác định chủ nhà không có ở đây, nở nụ cười xấu xa, nhảy cẩn lên giường, lăn qua lăn lại vài vòng.
Ân, rất thơm, khắp nơi đều tràn ngập hương vị của Giang Trần Nhi. Trần Hiểu Nhược có chút không khống chế được mình, mê man nghĩ đến những chuyện xấu nàng có thể làm với Giang Trần Nhi tại đây. Có thể do đang tràn ngập trong ôn hương mình yêu thích, hay do vừa nãy lao động quá sức, Trần Hiểu Nhược nằm một chút, liền lăn ra ngủ.
Giang Trần Nhi ngồi cả nửa tiếng trong cạnh máy giặt, sau khi xác định mặt mình đã không còn nóng, thì mới đứng lên đi ra ngoài. Vừa đứng lên, nàng đã ngã nhào xuống, chân do ngồi lâu nên đã tê cứng hết. A, chỉ tại người kia mà giờ nàng mới bị như vậy.
Trần Hiểu Nhược cô tốt nhất là đừng để tôi gặp lại, không thì cô chết với tôi, đồ chết tiệt!
"A, cuối cùng cũng đi được rồi!? Cô ta đâu rồi chứ, về rồi sao?" Giang Trần Nhi bước ra khỏi nhà tắm, nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác định trong nhà không có ai ngoài mình, liền tự hỏi.
Quả thật, tâm tư lúc này của nàng có chút mất mát, khó chịu. Dù sao đi thì cũng nên báo với nàng một tiếng chứ! Hừ, lần sau không cho cô ta đến đây nữa. Giang Trần Nhi tự nhủ, nhìn đồng hồ, cũng đến giờ ăn trưa rồi. Không đợi suy nghĩ lâu, Giang Trần Nhi lập tức mang giày, đi ra ngoài.
Giang Trần Nhi có thói quen không thích ăn đồ ăn có món nước, rất nóng. Cho nên, trưa nay đồ ăn chắc chắn chỉ toàn những món Trần Hiểu Nhược không thích. Nhưng sao Giang Trần Nhi có thể biết được, khi mà nàng còn không biết có người đang ngủ trên giường nhà mình nữa chứ!
Trần Hiểu Nhược bị đánh thức dậy sau giấc ngủ, bởi mùi thơm từ phòng bếp bốc ra. Thật đói! Từ sáng đến giờ nàng chỉ ăn được một chút từ bữa sáng do vυ' Vương làm, hiện tại đã rất đói. Men theo mùi thơm, Trần Hiểu Nhược bất giác đã đi đến phòng bếp. Chỉ thấy trước mắt, là một người phụ nữ đeo tạp đề màu hồng phấn, tay không ngừng đảo thức ăn, lâu lâu lại ngân nga vài câu hát.
Nhìn thấy tình cảnh như thế này, Trần Hiểu Nhược không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc, ấm áp. Nàng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Giang Trần Nhi, vòng tay qua eo ôm chặt nàng vào lòng. Chỉ thấy người trong lòng giật mình lên, sau lại có chút khó chịu giãy dụa, tức giận nói:
"Sao cô lại ở đây? Không phải là đã đi về rồi sao, cô, mau thả tôi ra, nóng chết được." Giang Trần Nhi có chút khó chịu nói.
"Không buông, tôi thích như vậy." Trần Hiểu Nhược nũng nịu nói, nàng cực thích cảm giác lúc này.
"Mau buông ra, không thì cô chết với tôi." Giọng nói có chút khó chịu. Mặc dù cực kỳ không muốn, nhưng Trần Hiểu Nhược vẫn buông ra đến bên cạnh bàn ngồi.
Giang Trần Nhi thấy nàng buông tay, lòng tự nhiên có chút mất mác nhỏ, nhưng rất nhanh đã bị nàng dập tắt. Quay lại nhìn Trần Hiểu Nhược đang bĩu môi với nàng, chỉ cảm thấy nàng lúc này, thật giống như một tiểu hài tử không được mẹ thương, oán giận.
"Ngoan đi, tôi làm sắp xong rồi, chút là có thể ăn được." Dù sao với tính khí tiểu hài tử này của nàng, thì một chút dỗ dành, yêu thương cũng làm nàng vui a. Vậy thì tiếc gì một lời khen chứ.
"Ân, tôi sẽ ngoan mà." Quả đúng như Giang Trần Nhi dự đoán, chỉ cần vài câu dỗ dành, thì Trần Hiểu Nhược đã vui vẻ trở lại. Nhưng câu nói sau lại làm nàng buồn bực trở lại.
"Ăn xong, chúng ta tiếp tục dọn dẹp nữa, lần này cô phải làm nhiều vào, ai bảo lúc nãy dám trốn đi ngủ." Hừ, phải bắt cô ta làm nhiều vào cho đáng.
"Hả, không phải chứ!" Trần Hiểu Nhược đau lòng nói.
Số nàng đúng thật là khổ mà!