"Ai ôi, anh, anh đừng nhỏ mọn như vậy nha, sao em lại cảm thấy anh muốn đưa một cái máy tiêu tiền đến bên cạnh Giang Mộ Trì, sau đó tiêu hết tiền của anh ấy, như vậy anh sẽ có nhiều tiền hơn anh ấy."
"Tiền của nó nếu em có thể tiêu hết, vậy em rất lợi hại." Kiều Thừa Tu gật gật đầu cho là như vậy, nếu em gái nhà mình thật sự có bản lĩnh này, anh muốn cười to.
"Em không được, em không đủ lợi hại." Kiều Dư An sợ, cô xài không hết.
Ở văn phòng anh trai chờ đợi một hồi, giữa trưa trợ lý đưa cơm đi lên, Kiều Dư An ăn cơm mới rời khỏi, từ văn phòng ra phải đi thang máy xuống dưới, thư ký nói thang máy chuyên dụng tầng cao nhất của tổng giám đốc xảy ra chút vấn đề, đã tìm người tới sửa, muốn xuống dưới phải đi thang máy của nhân viên.
Kiều Dư An xuống cầu thang lầu, chỗ rẽ chính là thang máy nhân viên, còn hai tầng nữa thang máy mới tới, cô đợi.
"Đinh ----" thang máy mở ra, bên trong có hai người đàn ông, Kiều Dư An theo bản năng tránh ra một chút để người khác ra trước, đang chuẩn bị đi vào, lại bị người gọi lại: "Kiều Dư An."
"Hả?" trái tim Kiều Dư An thót lên, theo bản năng tưởng rằng Vương Vĩ Đức còn ở công ty.
Nhưng mà khi cô quay đầu trông thấy một người đàn ông xa lạ, mang theo mắt kiếng không vành, tròng kính lấp lánh dưới ánh đèn.
"Anh là?" Kiều Dư An suy nghĩ một chút, dường như không phải người Vân Thành, hình như chưa từng gặp qua.
Chu Cố tháo mắt kiếng xuống, lộ ra một cái cười: "Đã lâu không gặp, không nhận ra?"
"A, anh là Chu Cố, Cẩm Cẩm..." Bạn trai cũ, Kiều Dư An kịp thời im miệng, cô đã sắp không nhận ra người đàn ông này rồi, thành thục ổn trọng hơn nhiều so với thời đại học, bây giờ nhìn lại giống như là một người thành công.
Lúc trước quan hệ giữa Lâm Tự Cẩm và anh rất tốt rất tốt, cô tưởng rằng hai người tốt nghiệp sẽ kết hôn, không ai nghĩ rằng tới lúc tốt nghiệp lại mỗi người một ngả, Chu Cố đi Mỹ du học, cũng có sáu bảy năm không gặp lại.
"Ừm, anh từ nước Mỹ trở về, làm quản lý ở bộ phận kế hoạch của công ty." Chu Cố đeo mắt kiếng lên, ý cười cũng tiêu tán, người này có chút lạnh lùng, là đối với người ngoài, nhưng lúc ở chung với Cẩm Cẩm lại hết sức ôn nhu, ai có thể nghĩ tới người đàn ông đối với Cẩm Cẩm tốt như vậy cũng sẽ đưa ra đề nghị chia tay đâu?
"Chúc mừng anh, đã lâu không gặp." Kiều Dư An có chút kinh ngạc, mới trở về liền đảm nhiệm chức quản lý, không tệ, xem ra cuộc sống ở nước Mỹ của anh rất thuận lợi, lúc học đại học hình như Chu Cố thuộc một gia đình tầm trung, chênh lệch với Lâm Tự Cẩm rất nhiều, nhưng xưa nay sẽ không chiếm tiện nghi của Cẩm Cẩm, mạnh mẽ yêu cầu Cẩm Cẩm tiêu tiền của anh, là một người đàn ông có khí phách.
"Đúng rồi, gần đây... Cẩm Cẩm vẫn khỏe chứ?" Chu Cố nhắc đến Lâm Tự Cẩm có chút căng thẳng, sợ nghe được kết quả không muốn nghe.
"Rất tốt, anh còn thích Cẩm Cẩm?" Bây giờ Kiều Dư An cũng là người biết yêu đương, nhìn ra ánh mắt Chu Cố nhắc đến Cẩm Cẩm vẫn còn có chút khác biệt.
Chu Cố không nói gì, chỉ là cúi thấp đầu, Kiều Dư An nhớ tới nhiều năm như vậy Lâm Tự Cẩm vẫn mãi độc thân, trong nhà cũng thúc giục kết hôn, nhưng cô đều thờ ơ, lúc trước hai người cũng không phải bị lừa gạt như cô, mà là chia tay trong hòa bình, nếu là, thật sự còn có cơ hội, cũng không phải không tốt.
"Vậy anh cần phải cố lên, gần đây chú Lâm thúc giục Cẩm Cẩm kết hôn rất dữ." Kiều Dư An nháy mắt mấy cái, lúc trước Lâm Tự Cẩm và Chu Cố bên nhau rất hạnh phúc, nếu thật có thể thành, cũng là một chuyện tốt.
"Vậy em có thể cho anh nick Wechat của Cẩm Cẩm không? Số điện thoại cũng được." Chu Cố mỉm cười.
"Ồ, thật có lỗi, cái này không được, Cẩm Cẩm sẽ tức giận, nếu anh thật sự còn thích Cẩm Cẩm, vậy liền theo đuổi đi." Kiều Dư An thấy thang máy đã tới: "Em phải đi, chúc anh may mắn, bái bai!"
Kiều Dư An bước vào thang máy, cô cũng không dám tùy tiện cho phương thức liên lạc, nếu quả như thật thích một người, luôn có cách tìm được, huống chi Cẩm Cẩm cũng không phải một cô gái bình thường, muốn tìm Lâm Tự Cẩm quá đơn giản, nếu như ngay cả chút lòng kiên trì ấy cũng không có, vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Chu Cố nhìn thang máy khép lại, khóe miệng kéo ra một đường cong, quay người trở về văn phòng.
Kiều Dư An đi thang máy đến bãi đỗ xe dưới hầm, bãi đỗ xe không có điều hòa, vô cùng oi bức, rất nhanh lên xe mở điều hoà rồi nổ máy xe rời đi.
Về đến nhà nghỉ trưa tập yoga một hồi, nhận được tin nhắn Wechat của Lâm Tự Cẩm: Tổng giám đốc không cho mình nghỉ, mình không thể đi ra ngoài chơi với cậu được rồi, cậu vẫn là đi cùng với người đàn ông của cậu đi thôi, gần đây mình cực kỳ bận, trên tay còn có mấy cái hợp đồng đây.
"Vậy được rồi, vậy mình cũng không đi, Giang Mộ Trì cũng bề bộn nhiều việc, chờ cậu rảnh rỗi rồi đi." Kiều Dư An thở dài, sau khi trưởng thành trách nhiệm trên người liền nặng, rất nhiều chuyện đều không phải do mình quyết định.
Ban đêm Giang Mộ Trì trở về, mang theo một đống thϊếp mời đủ loại kiểu dáng: "Quyển Quyển, em xem những mẫu thϊếp mời này một chút, cái nào đẹp hơn."
"Thϊếp mời làm gì, anh muốn mở tiệc sao?" Trí thông minh của Kiều Dư An không đủ, chuyện đã qua liền quên hết, trên mặt còn mang theo một chút ngây thơ.
Giang Mộ Trì nhíu mày bất đắc dĩ thở dài: "Thiệp cưới, không phải đêm qua em đồng ý rằng sẽ tổ chức đám cưới sao? Đương nhiên bây giờ chuẩn bị cũng được rồi." Cũng là bởi vì không có tổ chức hôn lễ, mới có nhiều người không có mắt dám tới trước mặt cô kêu gào, cũng không nghĩ thử mình có bao nhiêu cân lượng, cho nên chuyện tổ chức hôn lễ được đưa vào danh sách quan trọng, hai người đều đã thổ lộ rồi, còn chờ cái gì.
"Em chưa hề nói mà." Kiều Dư An liếc nhìn những thiệp mời kia một chút: "Em chưa muốn tổ chức hôn lễ sớm như thế, em đã nói chờ mùa xuân sang năm tổ chức, bây giờ nóng như vậy, rất phiền phức."
Giang Mộ Trì đen mặt: "Đêm qua em đã đồng ý."
"Em mặc kệ, em không làm, anh khi dễ người, đêm qua em bị anh khi dễ ý thức không tỉnh táo, cái này không tính." Kiều Dư An hai tay vòng ngực ngồi dựa vào đến trên ghế sa lon.
Giang Mộ Trì: "..."
Anh có thể mắng chửi người sao?
Anh đã chuẩn bị một ngày.
"Thật không làm sao?" Giang Mộ Trì nhức đầu vuốt vuốt thái dương, có chút đau.
"Không làm, anh gấp gáp như vậy làm gì, giấy hôn thú đã nhận rồi, em còn có thể chạy sao?" Kiều Dư An kiên quyết lắc đầu.
"Nếu em sợ nóng, chúng ta có thể tổ chức ở nước ngoài, tìm một quốc gia không nóng." Bây giờ cũng rất nhiều người ra nước ngoài tổ chức hôn lễ, nếu cô muốn đi, bất cứ lúc nào đều có thể đi, Giang Mộ Trì còn đang giãy dụa muốn làm hôn lễ, hiện nay cục diện chính là Giang Mộ Trì cầu xin Kiều Dư An tổ chức hôn lễ, trói người lại, không cho chạy.
"Nước ngoài không tiện, vẫn là trong nước tốt, cho nên vẫn là mùa xuân sang năm tổ chức, đừng giãy dụa nữa, ăn cơm." Kiều Dư An đứng lên vỗ vỗ bả vai Giang Mộ Trì, đắc ý nháy mắt mấy cái, vô cùng phách lối.
Nhóc ơi, rốt cục cũng rơi vào tay em, em mới không đồng ý đâu.
Kiều Dư An đi qua Giang Mộ Trì cười cười, khóe miệng đều muốn liệt tới mang tai, cô chính là cố ý, nhiều lần đều là Giang Mộ Trì chiếm thượng phong, rốt cục cũng để cho cô chiếm một lần, cũng không phải nắm chắc, xem ra trước khi tổ chức hôn lễ, cô đều là nữ vương, không tệ không tệ.
Lúc ăn cơm Giang Mộ Trì còn nài nỉ Kiều Dư An, anh vẫn là muốn mau chóng làm hôn lễ, tại sao Kiều Dư An mềm không được cứng cũng không xong, cứ không muốn làm, Giang Mộ Trì thật sự không có cách nào với cô.
Ăn cơm Kiều Dư An ngồi trên ghế sa lon xem chương trình, Giang Mộ Trì ở một bên xem văn kiện, nhận được điện thoại của mẹ: "Tiểu Trì, tối ngày mai có rảnh không? Gia đình chú Đới từ nước ngoài trở về, Hinh Hinh cũng về, hai nhà chúng ta ăn một bữa cơm, con mang theo An An, vừa vặn gặp chú Đới một chút."
Giang Mộ Trì lật văn kiện, vốn là muốn cự tuyệt, nhưng ánh mắ liếc về thiệp cưới trên bàn, lại nhìn Kiều Dư An đang xem chương trình quên hết trời đất, cảm thấy có kế sách, "Được ạ, con đã biết, con sẽ dẫn cô ấy đến."
Hàn huyên vài câu rồi cúp máy, Kiều Dư An quay đầu nhìn anh: "Thế nào?"
"Mẹ bảo chúng ta tối mai về nhà ăn cơm, có khách sẽ đến." Giang Mộ Trì để điện thoại di động xuống.
"Vậy em phải mặc xinh đẹp chút, giữ thể diện cho anh." Kiều Dư An cắn một miếng dưa hấu, nước dưa dính môi đỏ, vô cùng đẹp.
Giang Mộ Trì mắt biến sắc, đi tới, cúi đầu hôn cô: "Không cần long trọng, tùy tiện mặc một chút là được."
"Như thế sao, là khách thế nào? Có con gái sao?" Yến tiệc có con gái hay không thì ăn mặc trang điểm cũng phải khác rồi, có cô gái nào bằng lòng để người khác hạ thấp mình đâu?
Giang Mộ Trì nâng mông của cô ôm đi lên lầu: "Không có." Nói láo rất tự nhiên.
"Aiza, em còn chưa xem xong mà, TV vẫn chưa tắt, anh làm gì vậy." Kiều Dư An muốn bị cái người tϊиɧ ŧяùиɠ lên não này chọc cho tức chết rồi, cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện này.
"Trước hết em cứ quản tốt chính mình đi, TV có người sẽ quản."
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Dư An: Phi phi phi, xú nam nhân, suốt ngày chỉ nghĩ đến những chuyện này, cắn chết anh!