Hôm Nay Vợ Tìm Ra Lỗi Của Anh Chưa?

Chương 23: Anh cũng sẽ thay đổi.

Chương 23: ANH CŨNG SẼ THAY ĐỔI.

Edit: Min

Kiều Dư An ăn sáng cũng đã 11:30, nên cơm trưa cũng không cần ăn, dù sao Giang Mộ Trì cũng không ở nhà, ngày đầu tiên sau khi kết hôn thì anh về nhà, sau này không còn về lúc giữa trưa nữa. Buổi trưa cô nhận được tin nhắn, ngày kia đi làm, những gì đã lên kế hoạch ban đầu nên thực hiện sớm thì càng tốt.

Lúc đầu cô cũng đã quên chuyện này, còn không phải do Giang Mộ Trì quá đáng, quá khi dễ người, những lúc anh tốt thì rất tốt, lúc mà anh xấu xa thì lòng dạ vô cùng hiểm độc, lần này cô nhất định phải hung hăng bắt được thóp của anh, để anh không còn đắc ý.

12:30, nhìn thời gian cũng sắp đến rồi, Kiều Dư An gọi điện thoại cho Kiều Thừa Tu: "Alo, anh trai."

Kiều Thừa Tu nhận điện thoại, nghe được tiếng nói ngọt lịm này, lỗ tai đều run rẩy, âm thanh quỷ quái gì đây, nhìn thoáng qua, đích thật là số của Kiều Dư An, nên cũng không khách sáo: "Nói chuyện đường hoàng."

Kiều Thừa Tu cũng không biết nghe hai từ anh trai này từ bao nhiêu năm trước rồi, lập tức khiến Kiều Thừa Tu nghĩ đến An An khi còn bé, mềm mại nhu thuận, mỗi ngày đi theo phía sau anh gọi anh trai, thời gian đó, trong lòng anh đều là bóng dáng của em gái đáng yêu, bây giờ em gái lớn không còn dính anh trai nữa, sau khi có chồng thì địa vị của anh trai càng nhỏ lại.

"Hì hì, anh, ăn cơm chưa?" Kiều Dư An kéo lấy tóc, nụ cười nham hiểm, Kiều Thừa Tu nghe xong liền biết không có chuyện tốt, lập tức muốn tắt điện thoại.

"Ai, anh, em có chuyện chính sự, anh tuyệt đối đừng tắt điện thoại." Kiều Dư An vô cùng hiểu rõ nhà anh trai nhà mình, vừa nghe đến âm thanh thở dài của Kiều Thừa Tu, cô liền đoán được Kiều Thừa Tu muốn làm gì.

"Nói đi, là không còn tiền sài, hay là coi trọng chiếc xe nào rồi, gần đây cũng không có ra mắt chiếc xe thể thao phiên bản limited nào đâu." Kiều Thừa Tu nhức đầu vuốt vuốt thái dương, không phải có chuyện muốn cầu cạnh anh, thì sẽ không gọi anh trai ngọt vậy đâu.

"Không phải, em làm sao có thể dung tục như thế."

"Trước kia em đột nhiên gọi điện thoại cho anh, trên cơ bản đều là hai chuyện này." Nếu như là xe thể thao bình thường, không cần anh ra tay An An cũng có thể mua được, nhưng là xe thể thao bản số lượng có hạn thì anh phải đứng ra, nếu không rất khó mua được, nhưng mà gần đây anh cũng không có nghe nói chiếc xe thể thao bản giới hạn nào được đưa ra thị trường.

"Đó là trước kia, bây giờ đã không giống vậy nữa, xin gọi em là Nữu Hỗ Lỗ.An*." Kiều Dư An chém gió một trận, rốt cục nói đến chuyện chính: "Anh, buổi tối hôm nay em muốn đi ra ngoài chơi một hồi, anh có thể giúp em cản đừng để Giang Mộ Trì về nhà sớm được không?"

*Gốc là Nữu Hỗ Lỗ thị (钮祜鲁氏) hay Nữu Cổ Lộc thị (钮钴禄氏), là một họ của người Nữ Chân rất phổ biến triều nhà Thanh. Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong Mãn tộc Bát đại tính. Còn An An thì đổi chữ thị cuối cùng thành tên mình đó.

"Em đi ra ngoài chơi có liên quan gì đến Giang Mộ Trì về nhà?" Kiều Thừa Tu vui vẻ, có thể đưa ra yêu cầu như vậy cũng chỉ có cô em gái này.

"Anh ấy không cho em đi ra ngoài chơi vào ban đêm, thế nhưng đám Tự Cẩm rủ em, em cũng không thể cứ từ chối mãi, đúng không, hơn nữa đã rất lâu em không có ra ngoài chơi rồi, anh đồng ý với em đi, em chơi đến 10 giờ là về được không, anh chặn anh ấy, kéo tới mười giờ rưỡi, em van cầu anh đó, anh hai." Kiều Dư An dùng các chiêu khóc lóc chơi xấu, Kiều Thừa Tu phải đồng ý với cô.

"Mười giờ rưỡi quá muộn, chị dâu em cũng sẽ tìm anh, em cũng không thể khiến anh đi quỳ ván giặt đồ chứ?" Sau khi có gia đình Kiều Thừa Tu cũng rất ít về nhà sau mười giờ về nhà, trong nhà có một phụ nữ, cũng không thể đêm hôm khuya khoắt để cô ở nhà một mình, đối với chuyện Giang Mộ Trì yêu cầu về nhà sớm, Kiều Thừa Tu vẫn rất hài lòng.

"Chỉ một lần, van cầu anh, em nói với chị dâu, đảm bảo chị dâu sẽ không nói anh." Kiều Dư An dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Kiều Thừa Tu cẩn thận nghĩ nghĩ, luôn cảm thấy chuyện này không có đơn giản như Kiều Dư An nói, cô lần nào nói chuyện cũng vòng vèo bảy tám lần, ai biết mục đích thực sự là cái gì, nhưng mà thật sự cũng chưa từng ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với Giang Mộ Trì, đã như vậy, thì nhân cơ hội này đi.

Tóm lại, Kiều Thừa Tu không đành lòng từ chối An An, từ nhỏ đến lớn, Kiều Dư An muốn cái gì anh đều cho, chưa từng nói chữ "không", bây giờ cũng giống vậy, huống chi chỉ là một yêu cầu nho nhỏ.

"Được, vậy em nhớ kỹ trước mười giờ phải trở về, sau mười giờ anh sẽ gọi điện thoại kiểm tra, có Giang Mộ Trì trị em cũng không tệ, trước kia nói thế nào em cũng không nghe."

"Được rồi được rồi, cảm ơn anh hai, sau này em cam đoan ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt không gây chuyện." Lâu như vậy không đi ra ngoài high, cô cũng quên cuộc sống về đêm có hương vị gì rồi.

"Những lời như vậy, em đều nói mấy trăm lần, lỗ tai anh cũng chán nghe rồi." Mọi người đều biết, câu "sau này em sẽ như thế nào như thế nào...", nhất định là gạt người, bởi vì rất nhanh Kiều Dư An liền sẽ quên cô từng nói câu nói này, sau đó lại phạm, sau đó tiếp tục cam đoan về sau như thế nào như thế nào...

"Em cam đoan, đây là một lần cuối cùng." Kiều Dư An khóc không ra nước mắt, cam đoan này đều đã mất hiệu lực sao? Chẳng lẽ là bởi vì cô thất sủng, làm sao có thể nha, rõ ràng còn là tiểu tiên nữ, làm sao có thể thất sủng nhanh như vậy.

Cuối cùng lại nói nhăng nói cuội một đống, rốt cục cúp điện thoại, Kiều Dư An lộ ra đắc ý nhỏ: "Giang Mộ Trì, buổi tối hôm nay em không chỉnh anh."Cái nhà này, cuối cùng vẫn là muốn cô xoay người làm chủ nhân.

Hơn bốn giờ chiều, Giang Mộ Trì nhận được một dãy số lạ, nhưng mà nhớ kỹ đây là Kiều Thừa Tu: "Alo, anh trai." Kiều Thừa Tu rất ít gọi điện thoại cho anh, không biết có chuyện gì.

"Ừm, ban đêm có rảnh không? Ra uống rượu." Kiều Thừa Tu cũng không nói nhảm, trực tiếp mở miệng, người như bọn họ, giả tạo vòng vo chẳng có thú vị gì.

"Được." Giang Mộ Trì hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nghe nói Kiều Thừa Tu là người hiểu rõ Kiều Dư An nhất, vậy liền đi thôi, mặc kệ là yến tiệc gì, thừa cơ hiểu rõ một chút chuyện cũ của Quyển Quyển cũng tốt.

"Bảy giờ rưỡi tối, câu lạc bộ Thanh Vân." Kiều Thừa Tu nói thời gian cùng địa điểm liền cúp điện thoại, Kiều Thừa Tu cùng Giang Mộ Trì đó có tính tình giống nhau, chỉ là Kiều Thừa Tu may mắn hơn Giang Mộ Trì, từ nhỏ có Kiều Dư An dở dở ương ương này ở bên cạnh, tính tình cũng không lạnh lùng như Giang Mộ Trì.

Nhưng mà nửa đời sau Giang Mộ Trì cũng có Kiều Dư An ở bên cạnh, nghĩ đến không bao lâu nữa, tính cách cũng thay đổi rồi.

Sau khi tan tầm Giang Mộ Trì gọi điện thoại thông báo cho Kiều Dư An, lúc Kiều Dư An nhận điện thoại, mặt ngoài oán trách vài câu: "Vậy anh sớm trở về nha, không thể trở về quá muộn, còn có ít uống rượu thôi."

"Ừm, biết, em ở nhà nghỉ ngơi sớm một chút." Giang Mộ Trì còn có chút kinh ngạc, sao hôm nay Quyển Quyển biết điều như vậy? Không giống như phong cách của cô.

"Dạ, em đã biết." Kiều Dư An vui vẻ đồng ý, vừa cúp điện thoại thì cười hai tiếng: "Nghĩ hay lắm, em sẽ không ngủ sớm đâu."

Giang Mộ Trì ở công ty ăn cơm tối, gần bảy giờ mới lái xe đến câu lạc bộ Thanh Vân, đây là một quán bar, quán bar này theo chế độ thẻ hội viên, bình thường đều là thương lượng công việc mới có thể đến, Giang Mộ Trì không tuỳ tiện đến, anh không có rượu nghiện.

Vừa vào cửa liền có người tiến lên đón: "Giang tiên sinh, Kiều tiên sinh đã ở trong phòng bao đợi ngài, mời đi theo tôi."

Giang Mộ Trì theo nhân viên phục vụ đi vào, Kiều Thừa Tu thật sự chính là đến uống rượu, trên mặt bàn bày mấy bình rượu ngon.

"Anh trai, thật sớm." Giang Mộ Trì dường như biết phép tắt lớn nhỏ, kể từ sau khi kết hôn với Kiều Dư An, Giang Mộ Trì vẫn gọi Kiều Thừa Tu là anh trai, nhưng Kiều Thừa Tu dường như cho tới bây giờ cũng còn chưa công nhận Giang Mộ Trì.

"Ngồi, uống rượu sớm chút, chỉ hai người chúng ta, cần kêu phục vụ vào không?"

"Người trong nhà họp mặt, người ngoài ở lại không thích hợp." Giang Mộ Trì tháo lỏng cà vạt ra, mặc dù là ai, anh đều không muốn, dù sao muốn hỏi chuyện của An An một chút, anh không hi vọng những người khác biết.

"Cũng thế." Kiều Thừa Tu mở bình rượu, rót cho anh nửa chén: "Có thể uống rượu không?"

"Có thể." Nói tóm lại, lăn lộn trên thương trường, có mấy người không biết uống rượu.

Giang Mộ Trì hoàn toàn may mắn hơn rất nhiều người, có gia thế tốt như vậy, nhưng chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là có được, ngay từ đầu cũng từ tầng dưới chót làm lên, làm hai ba năm ở chi nhánh mới trở lại tổng công ty, không rèn luyện làm sao trở thành tinh anh, từ trước đến nay không dựa vào thân phận này, nên uống rượu cũng không ít.

"Số độ không cao, anh không thế nào uống rượu, anh uống hai hớp đại biểu một chút, anh và chị dâu An An chuẩn bị mang thai, về sau lấy trà thay rượu." Anh cùng Triệu Di đã chuẩn bị để mang thai hai tháng rồi, kết hôn nhiều năm, đều cảm thấy đến nên đến thời điểm có con rồi.

Kiều Thừa Tu bưng chén rượu lên, còn chưa đến miệng bên, bị Giang Mộ Trì ngăn lại: "Nếu không thể uống, vậy thì uống trà, người trong nhà, không cần quan tâm những lễ phép bên ngoài kia, nếu cháu trai cháu gái xảy ra chuyện gì, chỉ sợ An An sẽ đánh chết em."

"Cũng tốt." Kiều Thừa Tu đặt chén rượu xuống, chuyện như vậy, vẫn là cẩn thận một chút.

Giang Mộ Trì đổ nửa chén rượu, anh và Kiều Dư An còn không có ý định có con sớm như vậy, những khi làm chuyện đó vẫn luôn dùng biện pháp, chờ lúc nào An An muốn con, anh suy nghĩ thêm, theo Giang Mộ Trì, An An cũng còn giống một đứa bé, không cách nào tưởng tượng cảnh cô làm mẹ.

"Cuộc sống của cậu và An An như thế nào?" Kiều Thừa Tu đặt chén trà xuống, nhăn lông mày, lá trà có chút đắng.

"Rất tốt, mấy ngày trước còn mang cô ấy về quê chơi hai ngày, em thấy cô ấy rất vui vẻ."

"Con bé chính là thích những nơi rộng rãi, chỉ cần nơi đó lớn, con bé sẽ vui chơi thỏa thích."

Giang Mộ Trì nhẹ giọng nở nụ cười: "Vậy cần phải cố gắng làm việc." Bằng không sợ không thể cho Kiều Dư An chỗ vui chơi lớn.

"An An rất dễ nuôi, không cần bao nhiêu tiền, chỉ là anh muốn cho con bé thứ tốt nhất." An An ngoại trừ thích xe thể thao mắc tiền ra, cái khác đều rất ít dùng đến tiền, đương nhiên về phần ăn ở, cái này cũng không tính là tiêu tiền, chỉ là những nhu yếu phẩm cần thiết cho cuộc sống.

"Anh hai chăm sóc tỉ mỉ đến vậy, giờ người đến trên tay của em thì áp lực rất lớn." Giang Mộ Trì mở miệng cười, Kiều Thừa Tu chăm sóc An An quá tốt, nếu anh kém một chút Kiều Dư An liền nhìn không thuận mắt.

"Áp lực lớn là chuyện tốt, từ trước đến nay anh cảm thấy con gái kết hôn là vì cuộc sống tốt hơn, nếu như kết hôn mà khiến cho cuộc sống càng kém đi thì không bằng đừng kết hôn." Kiều Thừa Tu là nghĩ như vậy, cũng đối với Triệu Di như thế, chung sống với Triệu Di nhiều năm như vậy, chưa hề cũng không để cho cô lo lắng chuyện gì, thua thiệt người khác, muốn người khác tin phục mình, vậy bản thân mình cũng phải làm được điều đó trước.

"Giang Mộ Trì, nói một câu nói thật, nếu không phải gia thế của cậu, coi như An An kết hôn với cậu, anh cũng khiến con bé ly hôn." Kiều Thừa Tu ngược lại là nói thật, nếu là lúc trước Kiều Dư An kết hôn với một người đàn ông nghèo rớt mùng tơi, coi như An An có bằng lòng, có thích đến đâu đi nữa, anh cũng sẽ không đồng ý.

Cho dù một cuộc hôn nhân tốt nhưng không có vật chất làm cơ sở cũng sẽ rối loạn, chỉ có những cô bé mới lớn mới có thể cảm thấy tình yêu quan trọng hơn vật chất, Kiều Thừa Tu đã sớm không để mình bị đẩy vòng vòng, một mối hôn nhân môn đăng hộ đối là vô cùng quan trọng.

"Vậy thì may mắn có cha mẹ em." Giang Mộ Trì cũng không giận, Kiều Dư An như tiểu công chúa, gia đình tầm thường thật đúng là nuôi không nổi, đừng nhìn cô ăn mặc dễ nuôi, kỳ thật là vô cùng yếu ớt, dù sao cũng được gia đình như Kiều gia nuôi lớn.

"Kỳ thật cậu cũng không kém, chỉ là lòng của cậu quá sâu, anh nhìn không thấu." Kiều Thừa Tu cũng là nhân vật lăn lộn giới kinh doanh nhiều năm, ngay cả anh đều nhìn không thấu, vậy An An càng nhìn không thấu, cho nên ngay từ đầu cha Kiều mới nói như vậy.(cha Kiều đã từng nói ông không thấu được suy nghĩ của Giang Mộ Trì, nên Kiều An An càng không thể).

"Cũng như nhau, tâm tư của anh hai, em cũng nhìn không thấu, nhưng mà em biết, anh trai sẽ không hại An An."

"Cậu biết liền tốt, An An là bảo bối Kiều gia chúng ta, mong rằng cậu yêu quý trân trọng con bé."

Giang Mộ Trì giơ ly rượu lên ra hiệu: "Em sẽ làm vậy."