Đó là một buổi sáng sớm, giống như thường ngày.
Tiểu Từ, một người đi làm đang ngáp dài, đi ra khỏi nhà.
Ngày qua ngày, lặp lại như hôm qua, cuộc sống nhàm chán, để hắn dậy lúc sáng sớm thì đã uể oải, tinh thần không cao nổi.
Giờ làm việc của hắn rất sớm, mỗi ngày vào cùng một thời điểm, đều xuất hiện tại hàng bánh rán đầu đường cuối phố vào.
Tiểu Từ đang đi hướng sạp bán bánh rán, đi được một nửa, bỗng nhiên cảm giác được có chút không đúng, hướng bên cạnh nhìn một chút.
Ở bên cạnh, đang xây dựng một tòa trung tâm thương mại cỡ lớn, gọi là đánh dấu cho vùng đất mới cái gì đó, đoạn thời gian gần nhất, dựng lên một hàng rào cao vài thước vây xung quanh, khí thế bàng bạc.
Nhưng mà nhìn lâu, cũng chỉ có như thế.
Chỉ là tối hôm qua, sau nửa đêm, bên này lại có ánh đèn, động tĩnh rất lớn, giống như đang giỡ bỏ hàng rào, diễn ra rất lâu.
Tiểu Từ cũng chịu chút ảnh hưởng, ngủ không ngon giấc.
Giờ phút này.
Tiểu Từ nhìn sang. Chỉ nhìn một chút, thì như bị sét đánh, cả người đều ngốc trệ.
Cao chừng sáu bảy mét, tấm áp phích cao có thể so với tòa nhà hai tầng, là một tuyệt sắc mỹ nữ, đang đối với hắn mỉm cười ngọt ngào, giống như tiễn nữ trần gian!
- Ngụy Mặc Nhiễm, "Mặc Nhiễm phương hoa" cả nước buổi hòa nhạc, mười ngày sau, biểu diễn ở Thiên Nam!
- Thời gian: Ngày tám tháng tám hai mươi giờ, địa điểm: Quảng trường Hướng Đông! Địa điểm bán vé. . .
Tiểu Từ trừng lớn hai mắt, run giọng đọc chữ trên tấm áp phích.
- Tiểu Từ, là không cần cay, không cần hành thái đúng không?
Chị bán bánh rán, ở phía xa hướng về tiểu Từ hô một câu.
Một lời bừng tỉnh người trong mộng.
- Tôi không ăn!
Tiểu Từ nhanh chân chạy, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra, gọi đi,
- Alo, Lý tổng sao? Tôi là tiểu Từ, đúng, tôi muốn xin nghỉ một ngày?! Chuyện gì. . . Tôi có người cậu mất, tôi phải trở về! Lần này, là thật. . .
Chị hàng bánh rán, trợn mắt há hốc mồm, quay mặt nhìn xem nhân vật trên tấm áp phích cao hai tầng kia, chậc chậc khen,
- Người con gái này, thật đẹp! Làm tên nhóc kia mê mệt, cơm đều không ăn!
Nương theo giờ đi làm, đến trường, sáng sớm người càng ngày càng nhiều, khối áp phích này, dẫn phát sóng to gió lớn.
Tin tức liên quan đến Ngụy Mặc Nhiễm, liên quan đến buổi hòa nhạc, càn quét Thiên Nam!
Tân tấn thiên hậu, vang dội cả nước, Thiên Nam cũng giống vậy!
Chỉ một buổi sáng, mấy chục nhà truyền thông chen chúc mà đến, hơn ngàn Fan hâm mộ tự phát tụ tập.
Làm cho, tập đoàn Hướng Đông khẩn cấp điều động rất nhiều bảo an, giữ gìn trị an, cũng xin cảnh sát trợ giúp.
Quảng trường Hướng Đông, bị các phương truyền thông điên cuồng chú ý, danh tiếng cao chót vót!
Quảng trường Outlets, phòng họp lớn.
Bạch Tiểu Thăng mang theo các Trưởng phòng, đang xem trực tiếp tin nóng nhất, đúng là chuyện này!
Phóng viên hiện trường biểu tình kích động, hiển nhiên cũng là Fan hâm mộ của Ngụy Mặc Nhiễm.
- Không ngờ, thật không ngờ, Hướng Đông ra tay thật lớn! Vậy mà mời được Ngụy Mặc Nhiễm!
Trần Đại Nha nhịn không được sợ hãi thán phục.
- Trước đây, bọn họ căn bản cũng không có liên hệ với một nhà truyền thông nào, hiện tại cũng là truyền thông chạy đến tìm bọn họ!
Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.
Điều này rất phù hợp với phong cách làm việc của Tôn Hướng Đông trong ấn tượng của hắn, là để cho người ta chạy đến cầu hắn.
- Trước mắt, danh tiếng của chúng ta hoàn toàn bị lấn át, vài ngày trước, những nhà truyền thông đến hạng mục chúng ta, mới viết bài cho chúng ta, không được bao lâu, thì bị đổi thành Hướng Đông! Trần Đại Nha giọng nói có chút gian nan.
- Ở trên phương diện này, bọn họ quá mạnh, chúng ta không có sức cạnh tranh!
- Bằng không, chúng ta cũng mời một minh tinh đến.
Có Trưởng phòng, nhịn không được nói.
Đối với đề nghị này, những người khác thì là khịt mũi coi thường.
- Vô dụng, chúng ta không có có nhiều dự toán như vậy, với lại chỉ có thời gian mười ngày, ngay cả thời gian tìm minh tinh đều không có!
Trần Đại Nha nhụt chí nói.
- Mà coi như chúng ta tìm, có thể tìm ai! tuyến hai tuyến ba, căn bản không đủ nhìn, minh tinh tuyến một?
Minh tinh tuyến một, sẽ đến Thiên Nam loại thành phố hạng hai này sao, lại còn chống đối Ngụy Mặc Nhiễm?
Nếu chỉ là thay mặt nói, thì không dùng được.
Trần Đại Nha lắc đầu, vẻ mặt vô vọng.
Hắn không phải là người dễ từ bỏ, chỉ là trước mắt, căn bản lực bất tòng tâm.
Nói câu không dễ nghe, coi như đem Tống Giai đại sư lôi đến đứng ở hạng mục, có thể hơn được sao?
Hiện giờ minh tinh, so với Học giả có lực ảnh hưởng lớn hơn.
Các Trưởng phòng khác nhìn nhau, lắc đầu thở dài, bọn họ cũng lực bất tòng tâm.
Lần này, Hướng Đông không có chơi một chút âm mưu, hoàn toàn là công khai đi đến, dựa vào thực lực nghiền ép!
Nhưng mà, đám người vẫn như cũ mong đợi nhìn Bạch Tiểu Thăng, hi vọng hắn có thể có chủ ý, dù là nói mấy câu cổ động cũng được!
Trước mắt, Vương Duệ phó tổng bỏ mặc hết thảy công việc, ở tại trong phòng làm việc mình, đến một chút lại đi, chuyện gì cũng chẳng quan tâm, đám người cũng không thể trông cậy từ chỗ Vương phó tổng, đạt được trợ giúp gì.
Nhưng Bạch Tiểu Thăng khác, hắn túc trí đa mưu, nhiều lần chuyển bại thành thắng, tuyệt cảnh phùng sinh, mấy ngày trước giúp hạng mục nghịch chuyển, làm cho người ta vỗ tay khen hay.
Hiện tại, đám người đem hi vọng hoàn toàn đặt ở trên người hắn!
Bạch Tiểu Thăng dưới ánh mắt tha thiết của mọi người, giữ im lặng, bình tĩnh nhìn xem gương mặt mỉm cười ngọt ngào của Ngụy Mặc Nhiễm.
Hắn nhìn chuyên chú đến mê mẩn.
- Bạch quản lý, Bạch quản lý?
Trần Đại Nha nhịn không được, nhẹ giọng gọi hai tiếng.
Bạch Tiểu Thăng, sẽ không phải cũng là Fan hâm mộ của Ngụy Mặc Nhiễm! Trần Đại Nha nhịn không được oán thầm.
-?
Bạch Tiểu Thăng dưới lời gọi của Trần Đại Nha, lấy lại tinh thần, áy náy hướng về phía mọi người cười một tiếng.
- Thật có lỗi, thất thần, tôi chỉ có cảm giác được Ngụy Mặc Nhiễm. . . Khá quen, tôi giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Các Trưởng phòng đang ngồi, đồng loạt liếc mắt nhìn nhau.
Nói nhảm, chúng tôi cũng thấy nàng quen mắt đây!
Người ta là minh tinh, anh nhìn quen mắt là bình thường!
Gặp qua ở đâu? Ở trên TV thôi!
Bạch Tiểu Thăng lông mày cau lại, hắn xác thực gặp qua gương mặt kia, càng xem càng quen, chỉ là nhất thời nhớ không ra gặp ở đâu mà thôi.
- Hiện tại thế nào, hiện tại, chúng ta nên làm cái gì?
Trần Đại Nha nhịn không được hỏi.
Phải có người có chủ ý, nếu không có chủ ý, mọi người sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng, thương lượng đối sách!
Trần Đại Nha có chút mong đợi nhìn Bạch Tiểu Thăng.
Luôn có thể cho mọi người ngạc nhiên Bạch Tiểu Thăng, lần này, muốn cho bọn hắn kinh hỉ như thế nào đây?
Bạch Tiểu Thăng dưới ánh mắt tha thiết của mọi người đứng người lên, đem sổ ghi chép trước người mình khép lại, xếp chỉnh tề trên mặt bàn.
- Tan họp.
Bạch Tiểu Thăng nói,
- Làm từng bước, nên làm cái gì thì làm cái đó, mệt mỏi thì chú ý nghỉ ngơi.
Hắn để lại một câu nói như vậy, sau đó nhanh nhẹn rời đi.
Để lại người cả một phòng trợn mắt há hốc mồm.
Đây thật là có kinh sợ, không có vui mừng!
- Không phải, Bạch quản lý, cậu chờ một lát.
Trần Đại Nha nhịn không được đuổi theo.
Kết quả, không tới năm phút đồng hồ, hắn lại ủ rũ trở về, buồn bực, hữu khí vô lực đối với đám người nói một câu,
- Tất cả giải tán đi, làm từng bước, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Hiếm thấy, ngay cả Bạch quản lý cũng thúc thủ vô sách sao? !
Các Trưởng phòng kinh ngạc đến im lặng, mờ mịt luống cuống.
Tin tức truyền đến tai Vương Duệ, tay hắn vân vê một hạt quân cờ, thấp giọng cười lạnh,
- Trước thực lực tuyệt đối, bất luận kẻ nào đều lực bất tòng tâm, cũng kể cả cậu, Bạch Tiểu Thăng!
Dứt lời.
Vương Duệ đặt con cờ vào bàn, tiếng vang thanh thúy.
- Đây, chỉ là vừa mới bắt đầu!