Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 47: Tao Cũng Đang Vui Lắm!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng đi qua đường cái, biến mất sau khu dân cư.

Lão Mạc có chút lo lắng.

Người trẻ tuổi nhìn không đáng chú ý này rất có thể sẽ trở thành một nhân vật lớn ghê gớm trong tương lai, tuyệt đối không thể có chút sơ xuất nào.

Lão Mạc cầm điện thoại di động lên.

- Mấy người đằng sau đã đi đến đâu rồi? Năm phút nữa mới đến sao? Tôi cho mấy người hai phút, nhất định mấy người phải đến đây cho tôi!

Lão Mạc cầm lấy bộ đàm rồi nói.

- Hai xe, ba xe, mọi người xuống xe hết nào, kiểm tra trang bị của mình đi.

Lần này lão Mạc thật sự đã bỏ hết tiền vốn ra rồi, ngay cả lính đặc chủng mới xuất ngũ, cái loại "Trấn sơn chi bảo" này cũng gọi đến, còn gọi thêm cả hai mươi thanh niên cường tráng ở Võ giáo bên ngoài nữa. Ngoài ra, mấy thứ đồ được pháp luật cho phép như gậy cao su, khiên chống bạo loạn, bình xịt hơi cay, đạn cao su,… cũng được lão mang đến.

- Đây là một vụ bắt cóc.

Lão Mạc suy nghĩ, nhưng rồi vẫn không yên lòng, ông ta lại gọi điện cho cục cảnh sát, cũng gọi cả công ty bảo an.

- Còn mỗi hai ba phút nữa là những người còn lại đến, lúc đấy dù hắn có đồng ý hay không thì chúng ta cũng phải xông vào.

Lão Mạc chăm chú nhìn cửa khu dân cư kia, mũi thở ra khói thuốc.

Đây là khách hàng lớn trong tương lai, mẹ nó, ai cũng không được làm cho cậu ta mất dù chỉ một sợi tóc… Lão Mạc hung hăng vứt cuống thuốc lá trên mặt đất, lấy chân giẫm nát, tay cầm cây gậy vung vẩy hai cái.

Bạch Tiểu Thăng dạo bước tiến vào khu dân cư kia.

Nước đã đến chân, nhưng hắn lại không vội nhảy, vừa đi vừa nghĩ.

Ba người kia đã đánh không lại rồi mà giờ lại dám hẹn hắn ư. Ánh sáng của tin nhắn gửi đến từ điện thoại nháy mấy phát, như muốn nói đừng sợ hắn nhất định sẽ đến.

Hắn muốn xem đối phương chuẩn bị như thế nào. Ở quảng trường nhỏ này quả thực không thích hợp để mang người ra uy hϊếp. Hiển nhiên, bọn họ sẽ gọi thêm người.

Thật là khéo, hắn cũng gọi người đến. . .

Bạch Tiểu Thăng vòng vo trong khu dân cư này nửa vòng, dễ dàng tìm được quảng trường đã ước định kia.

Lúc đi qua đó, Bạch Tiểu Thăng kém chút đã bật cười. Quảng trường này nhiều người lắm, nhưng mà, nếu như ở khu dân cư khác có các ông lão bà lão khắp nơi, thì nơi này lại có vài người trẻ tuổi tóc vàng tóc đỏ, quỷ quyệt nhìn bốn phía, trông như lưu manh.

Đây là những người bọn họ gọi đến để giúp đỡ?

Bạch Tiểu Thăng yên lòng, không phải vì bản thân hắn, mà là vì trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn họ có thể bố trí đầy đủ như thế, vậy Ngô Thu Yến cũng có tám, chín phần mười là an toàn rồi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhõm, bước chân nhẹ nhàng, ung dung đi đến khoảng sân rộng kia.

Hắn liếc mắt liền thấy hai thân ảnh quen thuộc.

- Thằng đó bao giờ mới đến vậy?

- Liệu nó có tìm thấy chỗ này không? Hay để tôi gọi điện?

Người đàn ông cao và người đàn ông béo đứng trong sân rộng nói nhỏ với nhau.

Bọn hắn lo Bạch Tiểu Thăng tìm không được, lúc này hận không thể nâng tấm bảng tìm người đây này.

Bà cô béo, người đàn ông xấu xí và Ngô Thu Yến ngồi trên ghế gỗ ở góc sân cũng thò đầu ra nhìn sang bên này.

- Tới rồi, tới rồi!

Người đàn ông xấu xí nhịn không được đứng lên, nhỏ giọng nói.

Bà cô béo cũng nhìn thấy.

Mụ cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng từng bước một đi vào bẫy.

- Thế mà cũng tới thật, thằng mặt trắng này cũng có gan đấy.

Ngô Thu Yến mắt đầy lo lắng, vừa giãy giụa vừa ô ô kêu , lại bị thím mập gắt gao ấn xuống.

- Thế nào? Mày đau lòng à? Yên tâm, một lúc nữa thôi, mày sẽ càng đau lòng hơn. Cứ từ từ, xử lý hắn xong bọn tao sẽ xử lý mày. Chúng mày, ai cũng đừng mong thoát!

Bà cô béo vô cùng vui vẻ nắm lấy tay Ngô Thu Yến, nhe răng cười nói bên tai nàng.

Ngô Thu Yến ánh mắt, có chút tuyệt vọng.

Người đàn ông kia chịu đến cứu mình, xem ra cũng không thoát vận rủi.

Bạch Tiểu Thăng đi thẳng đến chỗ người đàn ông cao và người đàn ông béo, lúc này hắn đứng sau lưng bọn họ, cách xa mấy chục bước, thế nhưng hai mặt hàng này vẫn còn đang trò chuyện được.

Hai tên đần độn!

Trong góc, bà cô béo hận đến mức không thể chạy đến đánh cho bọn chúng vài bạt tai.

Bạch Tiểu Thăng ho khan vài tiếng, hai người mới quay đầu lại,

Chúng còn giật mình kêu lên.

- Mày đến đây từ bao giờ!

- Mày đi đường không phát ra âm thanh như thế, định hù chết người ta à!

Hai tên này thần sắc khẩn trương.

Một trận đòn ở quán cà phê kia, bọn hắn bị đánh te tua, bây giờ bọn hắn vẫn còn thấy đau đấy.

Đám trộm ngốc nghếch này! Bạch Tiểu Thăng không kìm được thở dài. Mất công mình lo lắng hết lòng, liều mạng suy nghĩ không một chút sơ hở, sớm biết bọn chúng “thẳng thắn” như vậy, chắc cũng không cần phải hao tâm tổn trí.

- Giao Ngô Thu Yến cho tao, tao sẽ không so đo với chúng mày.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười lạnh lùng,

- Nhưng nếu cô ấy có bất cứ tổn thương nào, chúng mày sẽ phải trả giá…

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng phát lạnh, hai người kia nhịn không được tim đập chân run.

- Mày tưởng mày thích thế nào là được thế ấy à, mày tới một mình chứ?

Người đàn ông cao cả gan nói rồi nhìn thoáng qua sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Chả có cái mẹ gì.

Hắn lập tức đứng thẳng người lên, cười lạnh:

- Thật ngại quá, mày đã đến đây rồi, không biết có đi về được không?

- Mày không về được rồi!

Nắm tay người đàn ông béo răng rắc kêu.

Hai cái đứa chó cậy gần chuồng!

Bạch Tiểu Thăng cười, cất bước đi qua.

Hắn vừa động một cái, hai người kia liền khẩn trương hẳn.

- Thằng kia, mày đứng đấy đừng nhúc nhích, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!

Người đàn ông cao thét lên, người đàn ông béo cũng khẩn trương hẳn lên.

Hai người từ từ lui về sau, vung tay la hét:

- Có ai không!

Bạch Tiểu Thăng không còn gì để nói, hắn rõ ràng chưa làm gì mà.

- Động thủ!

Nhị Lại Tử nhìn chằm chằm vào đấy, lẽ nào hai anh em này còn muốn nói chuyện phiếm một lát.

Kết quả, hình ảnh đột nhiên liền thay đổi, Nhị Lại Tử sửng sốt một giây, sau đó nhảy dựng lên rống khàn cả cuống họng.

Tiếng thét vừa ra, đám côn đồ đang đứng rải rác ở khắp nơi lập tức đứng dậy, mang theo hung khí xông tới.

- Ha ha, để xem hôm nay mày chết thế nào!

Người đàn ông cao thấy vậy, dũng khí đại chấn, cất tiếng cười to.

Người đàn ông béo cũng lộ ra nụ cười gằn.

- Thằng này chắc không nghĩ ra chúng ta có nhiều người vậy đâu nhỉ.

Ở hẻo lánh, bà cô béo cũng nhếch môi, dương dương đắc ý.

- Ôi!

Người đàn ông xấu xí - lão tứ bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, che hạ bộ, thống khổ ngồi xổm xuống.

Ngô Thu Yến nhảy một bước đã thoát khỏi sự kiềm chế, liều lĩnh chạy đến quảng trường nhỏ kia.

Ánh mắt của cô vô cùng tuyệt vọng.

Bạch Tiểu Thăng rơi vào tay của bọn họ, cô không thể cứu cậu ta, vậy thì cùng hắn chịu đựng đi!

- Tiện nhân này!

Bà cô béo bỏ qua người người đàn ông xấu xí, quát to một tiếng đuổi theo.

Ngô Thu Yến vọt tới quảng trường, bị hai tên côn đồ ngăn lại.

Bà cô béo thở hồng hộc, thấy vậy cũng không đuổi theo nữa.

- Sắc mặt không tệ, nhìn không giống người bị ngược đãi chút nào, người bình thường nào có thể làm được như vậy.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy Ngô Thu Yến, cao hứng phát phất tay cười trêu chọc.

Ngô Thu Yến gấp đến độ muốn khóc.

- Chạy mau !

Ngô Thu Yến liều mạng kêu lên.

Bạch Tiểu Thăng khoát khoát tay, giống như hắn không liên quan, hắn còn nhìn khắp bốn phía.

- Gọi nhiều người đến thế để bắt nạt tao à, chúng mày vui lắm hả?

- Vui lắm! Ông mày vui sắp chết rồi!

Người đàn ông cao chỉ vào Bạch Tiểu Thăng rồi cười to,

- Mày có vui không!

Xung quanh tất cả mọi người đều cười to.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một đám người mặc đồ đen đang tiến vào cửa khu dân cư, giống như thuỷ triều tràn vào.

Đáng tiếc, xung quanh không có ai chú ý tới.

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi.

- Thật khéo!

Bạch Tiểu Thăng lộ ra một nụ cười mê hoặc,

- Tao cũng đang vui lắm!