Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 24: Chuyển Nhà

Trịnh Đông Tỉnh thông báo cho Bạch Tiểu Thăng xong liền trở về bàn của mình, nhưng một lát sau liền vui vẻ chạy đi đến chỗ phục vụ viên.

Dưới sự chỉ dẫn của Trịnh Đông Tỉnh, phục vụ viên một chuyến lại một chuyến mang thêm rượu mang thức ăn lên cho bàn của mấy người Bạch Tiểu Thăng, có khuyên cũng không khuyên nổi.

Trịnh Đông Tỉnh cũng dứt khoát không trở về, ngồi uống hết chai bia này đến chai khác cùng Bạch Tiểu Thăng.

Cuối cùng, Trịnh Đông Tỉnh vì uống quá nhiều, một bên hồi ức lại thời đại học như thế nào, một bên ngồi khóc oa oa.

Bạch Tiểu Thăng cũng bùi ngùi mãi không thôi, có chút say rồi.

Lão Vương, Tiểu Tống và Diệp Tử lẳng lặng nhìn, không có quấy rầy hai người bọn họ, tất cả mọi người rất hâm mộ loại tình nghĩa anh em này.

Trịnh Đông Tỉnh vừa khóc vừa cười, đem những chuyện thời đại học của Bạch Tiểu Thăng nói hết ra bên ngoài.

Con đường đại học của Bạch Tiểu Thăng phong phú biết bao, đoạt giải quán quân diễn thuyết chấn áp quần hùng, mang đội bóng rổ của trường đi thi đấu với bên ngoài, tổ chức sinh viên nghèo kháng nghị hội học sinh bất công.

Trong mắt ba người lão Vương, hình tượng Bạch Tiểu Thăng trọng tình trọng nghĩa, không sợ quyền thế, nhạy bén thông tuệ cái gì cũng có.

Nhưng mà, cũng có chút chủ đề lúng túng.

Tỉ như, Bạch Tiểu Thăng thời đại học bị một cô nàng mập đau khổ theo đuỗi, chạy trối chết.

Lại tỉ như hắn đóng giả đi KTV tìm việc, được cho biết cần "Tạo hình mới để phục vụ đặc thù", cuối cùng chạy trối chết.

Những chuyện này để Diệp Tử bọn họ cười đau cả bụng, để Bạch Tiểu Thăng chính mình cũng thấy xấu hổ đỏ mặt.

Cứ uống tiếp, trò chuyện như vậy.

Cuối cùng, mập mạp say.

Bạch Tiểu Thăng từ chối người khác hỗ trợ, lên tiếng hỏi mập mạp địa chỉ hiện tại, một người khiêng mập mạp, giống như lúc học đại học, từng bước một đi ra ngoài.

Người của hai bàn đưa mắt nhìn theo bóng lưng xiêu vẹo của bọn họ dần đi xa.

Bạch Tiểu Thăng đón xe đưa Trịnh mập mạp đưa đến nhà, sau đó mơ mơ màng màng bắt một chiếc xe trở về chỗ ở của mình, vừa về liền gục đầu lên trên giường, quần áo cũng chưa kịp thay, cứ như vậy nằm ngáy o o.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

"Rầm rầm rầm!"

Buổi sáng sớm ngày thứ hai , một trận tiếng đập cửa kịch liệt khiến cho Bạch Tiểu Thăng khó mà ngủ tiếp được, hắn dùng cái gối trùm trên đầu, nhưng âm thanh này vẫn như cũ ngoan cố chui vào trong lỗ tai của hắn.

Còn kèm theo tiếng la.

- Bạch Tiểu Thăng, tôi biết rõ cậu đang ở nhà, mở cửa ra cho tôi!

Giọng phụ nữ sắc nhọn, rất có lực xuyên thấu.

Bạch Tiểu Thăng mơ mơ màng màng, nghiêng tai nghe một lúc lâu, mới biết được là ai gọi mình. Hắn lắc lắc đầu đi rửa mặt, lúc này mới ra mở cửa.

Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi có ánh mắt lăng lệ, đang giận đùng đùng đứng tại cửa ra vào.

Là chủ thuê nhà.

- Lâu như vậy mới mở cửa, ôi cậu đến cùng là uống bao nhiêu rượu vậy!

Chủ thuê nhà một mặt ghét bỏ xua tay trong không khí.

Bạch Tiểu Thăng áy náy cười một tiếng, lúc này mới phát hiện sau lưng chủ thuê nhà còn đi theo hai người, một nam một nữ, nhìn giống một đôi người yêu.

- Đúng là phòng này, các người cứ tự nhiên đi vào xem.

Chủ thuê nhà đẩy Bạch Tiểu Thăng ra, vẻ mặt ôn hoà nói với hai người kia.

Hai người lách qua Bạch Tiểu Thăng, đi vào phòng.

Chuyện gì xảy ra? Bạch Tiểu Thăng tỉnh rượu.

Chủ thuê nhà dẫn người đến xem phòng? !

- Dì à, người đây là có ý gì?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

- Không có ý gì, phòng này tôi không muốn cho cậu thuê, cậu nhìn xem cậu làm cho chỗ này của tôi thành bộ dáng gì, chỗ này của tôi trước kia thật tốt!

Chủ thuê nhà nói.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Cái gì mà lúc trước phòng rất tốt. Khi mình mới nhận phòng thì đồ điện bên trong đã hỏng nát, Bạch Tiểu Thăng mới ở nửa tháng chúng liền lần lượt hư mất. Lúc đó tìm chủ thuê nhà, chủ thuê nhà khăng khăng nói đồ vật còn tốt, là Bạch Tiểu Thăng làm hỏng, bất đắc dĩ Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể chạy ra thị trường đồ cũ tìm mua cái khác.

Vì để cho mình ở thoải mái một chút, Bạch Tiểu Thăng còn tự móc tiền túi quét vôi vách tường, tại các nơi xây một chút.

Hiện tại, làm sao lại trở thành hắn phá hư phòng ở?

- Tôi đã tính qua, ngày mai là đến thời gian giao tiền thuê nhà, cái phòng này tôi không cho cậu thuê nữa, cậu đi nhanh lên.

Chủ thuê nhà nói.

- Cậu thấy không, hai người đang xem nhà là người dứt khoát, có thể giữ thật tốt cái phòng này cho tôi. Nhìn là biết là người thành thật,

- Không giống cậu, tiền thuê nhà đều lề mà lề mề!

Mình lề mà lề mề?

Bạch Tiểu Thăng chỉ nhớ được có một lần, mình thực là không có tiền, ngàn cầu vạn cầu chậm trễ tiền nhà hai ngày.

- Dì nói bằng lương tâm, tôi thật không có!

Bạch Tiểu Thăng trịnh trọng nói.

- Được, cậu cái gì cũng đừng nói, tôi nói thật cho cậu biết, người ta bỏ thêm hai trăm đồng.

Chủ thuê nhà hạ giọng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Cậu nếu như thêm hai trăm, tôi còn cho cậu thuê!

Bạch Tiểu Thăng nhìn chủ thuê nhà trước mắt, ánh mắt lạnh lùng.

Cái này không phải là vấn đề một hai trăm đồng! Hắn hiện tại ở trong thẻ liền có 1 triệu 200 ngàn, Nếu mỗi ngày ngủ khách sạn cao cấp cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là chủ thuê nhà làm việc quá mức!

Hắn thậm chí có thể lý giải chủ thuê nhà muốn đổi khách trọ, thế nhưng, ít nhất cũng phải báo trước!

Trực tiếp dẫn người tới, đây là chuyện gì xảy ra!

Đây chính là nơi mình sinh hoạt từ trước đến nay? Bạch Tiểu Thăng hồi ức lại, nhưng toàn là những hồi ức hèn mọn và bất đắc dĩ của mình.

Hắn nhìn xung quanh một lần, căn phòng nơi hắn đã ở mấy năm.

Đã đến lúc, triệt để cáo biệt.

- Tôi chuyển nhà!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Đồ vật giá trị để hắn mang đi cũng không nhiều, những hồi ức không tốt, như vậy buông tay cũng không tệ.

- Như vậy mới tốt, cậu tốt tôi cũng tốt.

Chủ thuê nhà cười lạnh nói.

Bạch Tiểu Thăng duỗi tay ra.

- Cái gì?

Chủ thuê nhà kinh ngạc hỏi.

- Trả lại tiền thế chấp cho tôi.

- Ồ, cậu còn không biết xấu hổ đòi tiền thế chấp!

Chủ thuê nhà bĩu môi, chào hỏi cặp tình nhân đang xem phòng.

- Các người đi ra bên ngoài chờ một lúc, tôi cùng người này bàn một ít sự tình.

Hai người kia gật gật đầu, lui ra ngoài, chủ thuê nhà đóng cửa lại.

- Cậu nhìn một chút, nơi này nha, gạch đều xuất hiện cái khe. Còn có nơi đó, nhiều bẩn đen sì, cái này tôi đều phải dùng tiền đi làm. Còn có cậu xem, cái ống nước trong phòng vệ sinh là chuyện gì đã xảy ra, ai cũng không dùng qua, có phải hay không là đã hỏng mất, tôi đều phải đổi. Còn có nhìn xem tại phòng bếp, những cái tủ bát đều là cậu về sau mang tới, bẩn như thế thì đều phải đổi. Cho tên nông dân như cậu thuê, thật là. . . Tôi cho cậu biết, tiền thế chấp, tôi một đồng cũng không trả lại!

Chủ thuê nhà không cho thương lượng.

Hai mắt Bạch Tiểu Thăng lãnh lệ. Tại trong phòng này, chỗ hắn tu bổ qua từng li từng tí đều bị chủ thuê nhà mắng thành phá hư, lại còn trở thành cái cớ để trừ tiền.

Bạch Tiểu Thăng trầm mặc.

Hắn đã từng, tại thời đại học thích cùng người giảng đạo lý, nhưng lại thường thường bị người không giảng đạo lý khi dễ.

Thì ra, đáng ghét như thế!

Bạch Tiểu Thăng cười, chủ thuê nhà thấy hắn cười có chút nao nao, lui ra phía sau hai bước.

- Cậu cười cái gì?

- Tất cả những gì dì nói đều đúng!

Bạch Tiểu Thăng thành khẩn nói, hắn đi đến nhà vệ sinh đến trước ống nước hắn đổi, giơ cao chân lên, phịch một tiếng đạp gãy.

- Dì nói nó hư thì nó liền hư ngay thôi!

- Còn có nơi này.

Bạch Tiểu Thăng đi vào phòng bếp, đem những chỗ mình đã từng cẩn thận từng li từng tí sửa qua ở tủ bát một cước đạp nát.

- Nó cũng hỏng.

- Còn có nơi này, nơi này, nơi này. . .

Bạch Tiểu Thăng đi bộ nhàn nhã.

Đạp nát, đạp nát, xé nát.

Từng tiếng vỡ vụn quanh quẩn.

Chủ thuê nhà mặt mũi trắng bệch.

- Cậu cậu cậu đang làm gì! Mau dừng tay!

- Dì nói, bọn chúng đều hư nha, cái tiền thế chấp kia chẳng phải là dì dùng để sửa bọn chúng sao?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, xoay người đi thu thập đồ vật của mình.

Từ nay về sau, Bạch Tiểu Thăng ta, có thù tất báo!